Cho dù giống như lời đồn, cha của Cố Việt đã mất, nhưng nếu thân nhân bên nội nhà hắn muốn nhận Cố Việt về cũng không phải không có khả năng.
Nhìn thời gian, người kiếp trước khiến hình phạt của mẹ tăng lên, rất nhanh sẽ xuất hiện. Cho nên, cho dù hiện tại cô không vì Cố Việt, nhưng muốn bảo vệ người nhà mình, liền tính là diễn trò, cô cũng phải làm tròn vai diễn quan tâm đến Cố Việt.
Không phải để làm ơn, chỉ vì muốn hóa giải tai họa.
Cô nói một câu khiến mẹ đánh mất chần chờ: “Mẹ, chúng ta phải đi. Việc hôm nay thực sự không quan hệ với chúng ta, nhưng nếu không phải trước đó cậu út làm gãy chân Cố Việt, bà ngoại hắn đè như vậy, sao đùi hắn lại có việc được? Cho nên, cuối cùng việc này cũng không phải không liên quan đến chúng ta.”
“Con nói rất đúng, mẹ cũng cảm thấy nên đến thăm họ xem, liền chỉ là nhìn bọn họ cũng được.” Đinh Tú Phương vẫn là sợ mất tiền, nhưng là không hạ được quyết tậm không quan tâm tới Cố Việt.
Bà định đến xem tình huống trước, nếu không thể chối được trách nhiệm, bà chỉ có thể nhận, nếu có thể chối, bà cũng không ngốc tự nhận trách nhiệm vào mình a.
Không tiện xe, hơn một giờ sau Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương mới tới được phòng bệnh của Cố Việt.
Trong phòng bệnh, Cố Việt sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm lại, lẳng lặng nằm trên giường. Ánh mắt Nguyễn Tiểu Vân sưng húp, ngồi yên trên giường, thất thần, khiến người ta xót xa.
“Các người ... đến rồi.” Nhìn thấy hai mẹ con Đinh Tú Phương hoang mang rối loạn vội vã chạy vào, mũi Nguyễn Tiểu Vân đau xót, nước mắt lại chảy xuống, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như hai người này mới là thân nhân của bà.
Mộ Thanh Nghiên để Đinh Tú Phương ở lại phòng bệnh an ủi Nguyễn Tiểu Vân, còn mình đi tìm y tá tìm hiểu tình huống, mới ra cửa phòng gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Cô vừa mừng vừa sợ: “Tiêu Nhiên...”
“...”
Thẩm Tiêu Nhiên: Đây là lần thứ mấy cô gái này gọi tên mình vô cùng thân thiết Tiêu Nhiên?
Cô ấy gọi thật dễ nghe.
Còn thực tự nhiên.
Hắn thích cô gọi hắn như vậy.
Nhưng mà, một giây sau, cô liền thành bộ dáng gọi sai rồi, còn bộ dáng xấu hổ với hành vi này là thế nào?
Biểu cảm của cô là logic gì vậy?
Thẩm Tiêu Nhiên còn đang nghi ngờ thần sắc xấu hổ lướt qua trên khuôn mặt tươi cười của Mộ Thanh Nghiên, cô đã thu lại vẻ ngượng ngùng, phóng khoáng đến đón hắn.
Thần sắc tự nhiên, ở đâu còn dấu hiệu ngượng ngùng?
Thay đổi sắc mặt nhanh thật! Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên viết một chữ “phục”
Còn chưa viết xong chữ “phục”, biểu cảm trên mặt Mộ Thanh Nghiên lại thay đổi, lúc này lại là cảm kích: “Anh Thẩm, anh đến vì chuyện của Cố Việt?”
Bình thường, Mộ Thanh Nghiên sẽ không nhìn thẳng hắn, nên cũng không thấy biểu cảm biến hóa của hắn, hỏi sang vấn đề mình quan tâm: “Vậy anh có biết tình hình cụ thể thế nào sao?”
“Trần Mặc nói, Nguyễn Tiểu Du cố ý đẩy Trình Đông Muội ngã lên chân Cố Việt khiến hắn gãy chân rồi, lúc đó Nguyễn Tiểu Vân liền báo công an.”
“Không thể tưởng tượng được Nguyễn Tiểu Du lại ngoan độc như vậy?” Mộ Thanh Nghiên sống qua một đời, kiến thức rộng rãi cũng không khỏi líu lưỡi với sự ngoan độc của Nguyễn Tiểu Du.
“Ừ, sau khi xảy ra sự việc, cô ta muốn chạy trốn, là Nguyễn Tiểu Giang bắt được. Nghe nói trước kia Nguyễn Tiểu Giang rất nghe lời cô ta, nhưng lần này cũng không nhịn được.”
“Cũng coi như ác nhân có ác báo, anh Thẩm, chân Cố Việt thực sự không có biện pháp sao?”
“Bác sỹ ở đây đều bảo không được, Lưu Nhất Đa cũng không có cách nào, nhưng có một người có thể chữa được cho hắn, nhưng mà... cần em phối hợp một chút.”
“Cần em phối hợp? Phối hợp thế nào? Anh mau nói, chỉ cần có thể trị tốt chân của Cố Việt, để em làm gì cũng được?” Mộ Thanh Nghiên dám mạnh miệng nói “làm gì cũng được” tự nhiên là bởi vì tín nhiệm Thẩm Tiêu Nhiên, cô biết, hắn sẽ không để cô làm những chuyện không đáng tin.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện” Thẩm Tiêu Nhiên nhìn người qua lại ở hành lang phòng bệnh, ý bảo Mộ Thanh Nghiên đi ra ngoài với hắn.
Bọn họ cùng nhau đến bãi đất trống trước khu điều trị nội trú, hắn thở dài một hơi: “Sư phụ của anh không chỉ có võ công, y thuật cũng rất giỏi, nhưng mà tính khí của người có chút cổ quái, một thân y thuật cao siêu không chỉ không truyền cho ai, cũng rất ít khi chữa bệnh cho người khác, nhưng mà, người từng cho anh một lời hứa, lần đầu tiên anh mang bạn gái đến cho người xem, người có thể hỗ trợ làm một chuyện, làm chuyện gì cũng được. Cho nên, anh muốn em giả trang thành bạn gái anh, mời người điều trị cho chân của Cố Việt.”
Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, hiếm thấy trong ánh mắt luôn luôn kiên nghị đĩnh đạc, lóe lên tia xấu hổ.
Hắn thực áy náy.
Nguyên nhân chủ yếu hắn muốn mời sư phụ ra tay giúp Cố Việt, không phải vì Mộ Thanh Nghiên, mà là vì hắn, hoặc nói là vì Thẩm gia.
Bởi vì hắn đã biết thân phận của Cố Việt.
Cũng giống như Mộ Thanh Nghiên, hắn nghi hoặc thân phận cha của Cố Việt, người sở hữu ngọc bội và nhà ở, đã tìm người điều tra một chút, mới biết được, Cố Việt là con trai của Cố Hằng Chí, của họ Cố ở đế đô.
Không bao lâu nữa Cố Hằng Chí sẽ ra tù, sau khi ra tù chắc chắn hắn sẽ đến Huyền Dương đón Cố Việt và Nguyễn Tiểu Vân, đến lúc đó, nếu chân Cố Việt bị tàn phế, Đinh Văn Vũ và Nguyễn Tiểu Du đều chịu không nổi.
Mộ gia cũng sẽ bị liên lụy.
Vốn, cho dù lo lắng Mộ gia bị liên lụy, hắn cũng không muốn hy sinh lời giúp đỡ của sư phụ, cơ hội như vậy hiếm như thế nào, chỉ có hắn biết.
Nhưng, hắn muốn Cố Hằng Chí thiếu hắn một món nợ ân tình, kiếm về cho Thẩm gia một phần nhân tình, cho nên, mới muốn sư phụ ra tay giúp Cố Việt.
Thời điểm hắn có ý nghĩ này, hắn đã định mời nữ đồng nghiệp của hắn giả trang thành bạn gái hắn.
Nhưng lúc nãy nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, hắn liền lập tức cải biến chủ ý.
Hắn muốn để cô giả trang bạn gái hắn.
Ý nghĩ này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến hắn cũng không muốn hiểu tại sao, vì sao lại cảm thấy Mộ Thanh Nghiên so với ai cũng thích hợp hơn.
Mãnh liệt đến nỗi, hắn biết rõ làm như thế là đang lợi dung Mộ Thanh Nghiên, hắn vẫn muốn làm.
Đây chính là nguyên nhân khiến hắn áy náy.
Mộ Thanh Nghiên không trả lời hắn ngay.
Cô còn đang suy nghĩ một vấn đề: Tiêu Nhiên nói sư phụ của hắn có y thuật rất cao, hắn là đang nói về người sư phụ kiếp trước mà cô cũng biết tên là Lục Khản sao?
Lục Khản có y thuật?
Sao một chút cô cũng không biết?
Cô chỉ biết Lục Khản là người thích cầm kỳ thi họa, thích múa đao múa kiếm, thích ăn, thích ngao du sơn thủy, nhưng cô không hề biết hắn có y thuật, tuy rằng mỗi lần hắn về đế đô đều sẽ mang đến dược liệu cho người đang bị bệnh nặng là Thẩm Tiêu Nhiên.
Cho nên, người sư phụ vừa rồi Thẩm Tiêu Nhiên nói là người khác?
Nhưng mà, nếu đúng thế, sao người sư phụ này lại không xuất hiện? Thậm chí cô còn chưa từng nghe Thẩm Tiêu Nhiên nói qua?
Nguyên nhân vì sư phụ bây giờ đã lớn tuổi rồi sao?
Thẩm Tiêu Nhiên thấy Mộ Thanh Nghiên vẻ mặt nghi hoặc không nói chuyện, cho rằng cô biết lời giải thích của hắn không hợp lý, không vui, dằn lòng, nói ra nguyên nhân hắn nên giữ bí mật: “Mộ Thanh Nghiên, anh để sư phụ giúp Cố Việt điều trị chân, không chỉ giúp nhà em, mà còn vì chính anh, anh muốn cha của Cố Việt thiếu anh một cái ân tình.”
Mộ Thanh Nghiên nghe thấy trong lời Thẩm Tiêu Nhiên có áy náy và sốt ruột, biết hắn suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười: “Anh Thẩm, anh yên tâm, em hiểu mà, anh nếu vì bản thân, có thể tìm người khác giả làm bạn gái cũng hoàn thành được chuyện này. Chuyện này đối với mọi người chúng ta đều có lợi, sao em lại không đồng ý chứ? Chỉ là em đang suy nghĩ, em nên nói với mẹ thế nào? Mẹ chắc chắn sẽ lo lắng em với anh đi, anh có biện pháp nào không?”
Mộ Thanh Nghiên hiểu chuyện khiến Thẩm Tiêu Nhiên xấu hổ, càng cảm thấy vui vẻ hơn, người một khi vui vẻ, tư duy cũng mở rộng, lá gan cũng lớn, hắn nghĩ một chút, cực kỳ nghiêm cẩn nói: “Chúng ta đưa mẹ em cùng đi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT