Beta: Bánh Bao

“Ngày hôm đó...”

Có mẹ và em gái giúp mình cùng lo lắng, Mộ Tâm Lan tỉnh táo lại, cô nỗ lực suy nghĩ về câu hỏi của Đinh Tú Phương, vừa quay đầu, Mộ Thanh Nghiên đột nhiên nói: “Chị, chị chỉ cần nhớ lại ngày đó có cô gái trẻ nào đến là được. Chị nhìn khăn tay này, thơm như vậy, lại còn là loại chất lượng tốt, nhất định là của cô gái trẻ.”

Em gái nói ra suy nghĩ mà Mộ Tâm Lan vẫn cố gắng tránh, “cô gái trẻ” khiến Mộ Tâm Lan không thể không đối diện với vấn đề vô cùng đáng sợ.

Trong thâm tâm cô xót xa, nhịn không được muốn khóc lớn lên, nhưng không muốn mẹ nhìn thấy lại thương tâm, chỉ có thể nhịn, nỗ lực nhớ lại: “Hình như có chị Xuân Linh, Lâm Dung, Triệu Đường, còn có Lý Tuyết...”

“Ngày đó Lý Tuyết cũng tới?” trong lòng Mộ Thanh Nghiên thực vui vẻ.

Không thể ngờ được ngày đó thế nhưng Lý Tuyết cũng tới, không thể tưởng tượng được vận khí của Lý Tuyết lại kém như vậy, gấp gáp đưa cơ hội cho cô hãm hại.

“Lý Tuyết thì sao?” Mộ Tâm Lan nghe thấy trong lời nói của Mộ Thanh Nghiên còn có ý khác.

Mộ Thanh Nghiên giả vờ hồ đồ: “Lý Tuyết... nhà chồng Lý Tuyết mở một cửa hàng thực phẩm chín ở thành phố Huyền Dương, điều này mọi người đều biết mà.”

“Dĩ nhiên chúng ta biết, Nghiên Nghiên, con hoài nghi, anh rể con bán công thức đồ chín hấp tương cho Lý Tuyết?” Bởi vì Đinh Tú Phương luôn lo lắng Đinh Văn Vũ mang công thức đồ chín hấp tương bán lấy tiền, cho nên ý nghĩ đầu tiên của bà là, Tống Hồng Quảng bán công thức để lấy tiền. Thậm chí bà còn nghĩ, nếu thật như thế, Tống Hồng Quảng tuy rằng đáng giận, nhưng không phải không thể tha thứ.

Còn tốt hơn là phát sinh quan hệ nam nữ.

Đáng tiếp, câu nói tiếp theo của Mộ Thanh Nghiên đánh tan ảo tưởng của bà.

“Không phải việc này, mấy ngày trước con nghe thấy một việc, đang nghĩ có nên nói cho mẹ với chị biết không.”

“Chuyện gì?” Mộ Tâm Lan và Đinh Tú Phương ý thức được nguy cơ, trong lòng vẫn tồn tại suy nghĩ may mắn lỡ không phải như thế.

“Con cũng là nghe người ta nói, không biết có đáng tin hay không. Con nghe nói, anh rể và Lý Tuyết trước kia từng là người yêu, còn có, gần đây, buổi tối anh rể luôn qua đêm ở nhà mẹ đẻ Lý Tuyết.”

“Cái gì?” Mộ Tâm Lan và Đinh Tú Phương nghe xong lập tức đứng phắt dậy, ngay sau đó, Mộ Tâm Lan ngã sụp xuống.

Trong tiếng gọi ầm ĩ của Đinh Tú Phương, Mộ Thanh Nghiên nước mắt như mưa: Chị, quả nhiên, quả nhiên trong lòng chị Tống Hồng Quảng vẫn có vị trí quan trọng đâu.

Cô biết, chị gái cũng không yêu Tống Hồng Quảng.

Nhưng hôn nhân, thanh danh, tôn nghiêm... đều phụ thuộc vào Tống Hồng Quảng, dường như đã là toàn bộ nhân sinh của chị ấy.



Tống Hồng Quảng ngoại tình, đối với chị ấy là bầu trời sụp đổ.

Đau lòng cho chị gái, nhưng Mộ Thanh Nghiên cũng không lo lắng cho chị ấy.

Chị gái tuy rằng nhu nhược, nhưng cũng là người cứng cỏi, sự nhẫn nại chịu đựng có liên quan trực tiếp với sự nhu nhược của chị ấy

Sau khi Mộ Tâm Lan bị Đinh Tú Phương đánh thức cũng không có ngốc lâu, vài phút sau, cô quệt nước mắt, an ủi Đinh Tú Phương: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao. Không phải Nghiên Nghiên cũng nói rồi sao? Đây chỉ là nghe nói, đừng nói chuyện này có khả năng là giả, cho dù là thật, con cũng không sợ, nếu thực sự Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết quan hệ dây dưa với nhau, con sẽ không để hắn và Lý Tuyết qua ngày tốt.”

Được rồi, vẫn không nghĩ tới ly hôn.

Trong lòng Mộ Thanh Nghiên buồn bực lại hiếu kỳ, chị gái nói “sẽ không để hắn và Lý Tuyết qua ngày tốt” là định làm chuyện gì, nhưng cô cũng không dám lắm miệng hỏi, cô không muốn đả kích chị gái.

Hiện tại đối với chị ấy, im lặng lừa mình dối người là trạng thái tốt nhất.

Chị gái có năng lực đối phó với Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết hay không, giống như lấy một số chia cho số không vậy, căn bản là một vấn đề vô nghĩa.

Bởi vì, Tống Hồng Quảng lập tức sẽ bị cô đá ra khỏi vòng sinh hoạt của bọn họ, căn bản không cần chị gái phải ra tay.

Luôn mong ngóng người bên kia sẽ ra tay với Tống Hồng Quảng, Mộ Thanh Nghiên không có tâm trí học bài, dứt khoát làm thạch bán thử trước.

Hôm kia, Trác Đông Lâm ăn thạch cô làm, từng đề nghị cô cùng mở xưởng làm thạch bán sỉ ở thành phố Huyền Dương, cô phụ trách sản xuất, hắn phụ trách tiêu thụ.

Không đợi Trác Đông Lâm nói nhiều, cô cũng biết, lần này liên thủ với hắn là hai cường nhân, chuyện hợp tác tuyệt đối đáng tin, nhất định kiếm được nhiều tiền.

Nhưng hôm đó, cô không đồng ý ngay, mà nói muốn suy nghĩ vài ngày nữa.

Trên thực tế, cô cần suy nghĩ, không phải việc có hợp tác hay không, mà là làm như thế nào.

Nếu có thể, cô muốn chị gái phụ trách hợp tác với Trác Đông Lâm.

Mà chỗ chị gái, còn cần chút thời gian nữa.

Cho nên, cô không đồng ý ngay với Trác Đông Lâm, cũng không lộ ra một tiếng gió với người trong nhà.

Cô muốn đợi đến thời điểm thích hợp mới nói ra.



Tạm thời gạt chuyện mở xưởng làm thạch, nhưng để bọn họ nhìn ra cơ hội kinh doanh của sản phẩm thạch ăn liền vẫn là có thể.

Vì để mẹ và chị gái tin tưởng hơn, Mộ Thanh Nghiên quyết định mấy ngày này làm thạch bán ở trấn Xuân Thụ.

Nghe nói Mộ Thanh Nghiên làm thạch bán thử, Đinh Tú Phương từng ăn thạch Mộ Thanh Nghiên làm, cực kỳ đồng ý.

Bà vốn đang còn căm tức chuyện công thức đồ chín hấp tương bị lộ, đang lo lắng một khi nhiều hơn một người bán đồ chín hấp tương, chuyện buôn bán của cửa hàng không tốt, hiện tại Mộ Thanh Nghiên lại kiếm được một phương pháp kiếm tiền, bà còn tích cực hơn cả Mộ Thanh Nghiên.

Đồng thời càng kiêu ngạo về con gái nhỏ của mình: Nghiên Nghiên thực thông minh phải không? Công thức đồ chín hấp tương là nhìn sách làm ra, thạch ăn liền cũng như vậy. Rõ ràng chỉ là công thức bình thường, con bé điều chỉnh một chút, làm ra đồ ngon hơn người khác không biết bao nhiêu lần, đây không phải là thông minh, thiên phú thì là gì?

Đinh Tú Phương tạm thời quăng hết thảy mọi phiền lòng sang một bên, cao hứng bừng bừng đi với Mộ Thanh Nghiên đến cửa hàng gạo nhà bà lão Lương mua nguyên liệu làm thạch, gạo nếp, đường phèn, đậu đỏ, cánh hoa...

Sau đó cao hứng trở về nhà.

Còn chưa đến cửa nhà, liền nhìn thấy Hách Tuệ Như vẻ mặt kích động từ trong nhà đi ra chỗ hai người: “Chị Tú Phương, Nghiên Nghiên, ý tá trong bệnh viện thành phố gọi điện thoại tới nói, Cố Việt đã xảy ra chuyện.”

Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương nghe thấy lời của bà, mặt lập tức trầm xuống.

Mộ Thanh Nghiên chạy lại bên người Hách Tuệ Như: “Dì Tuệ, y tá nói với dì thế nào?”

“Các cô ấy nói, chân của Cố Việt bị bà ngoại không cẩn thận đè vào, phỏng chừng không lành được.” Hách Tuệ Như nghe Tần Lệnh Sơn nói qua chuyện của Cố Việt, thực đồng cảm cho mẹ con Nguyễn Tiểu Vân, nói tới đây, trong lòng không khỏi xúc động.

“Mẹ, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện một chuyến đi?” Mộ Thanh Nghiên như đang cầu khẩn Đinh Tú Phương, nhưng người ở đây đều nhìn ra được, một chuyến này, cô nhất định phải đi.

Lúc này Đinh Tú Phương thực khó xử, nói thật ra, bà không muốn đi, vừa rồi Hách Tuệ Như cũng đã nói, chân Cố Việt là do bà ngoại đè, nói như vậy, hẳn là không có quan hệ với nhà mình đi?

Tuy rằng bà thực thương xót cho tình hình của hai mẹ con Nguyễn Tiểu Vân, nhưng loại đồng tình mất nhiều tiền thế này, bà cũng không dám.

Bà nghĩ, cho dù các bà đi cũng không giải quyết được gì, nếu đi, tiền thuốc men gì đó không chừng lại rơi trên đầu bọn họ.

Mộ Thanh Nghiên biết bà đang nghĩ gì, cũng hiểu những suy nghĩ của bà, trừ việc đồng cảm với Cố Việt, việc này cũng khiến cho nhà cô thêm phiền toái, nhưng cô biết, một chuyến này, cô và mẹ không thể không đi.

Kiếp trước, vốn mẹ cô chỉ chịu hình phạt một năm, thế nhưng lại biến thành mười năm, việc này chỉ có thể là có người quyền thế âm thầm động tay động chân, thời gian này, cô vẫn luôn quan sát, có thể làm chuyện này nhất định không phải là người nhà mẹ đẻ nhà Nguyễn Tiểu Vân.

Không phải mấy người Trình Đông Muội, vậy thì chỉ có thể là người thân bên cha Cố Việt.

Ngọc bội giá trị xa xỉ, nhà ở, thân thế của cha Cố Việt hiển nhiên không nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play