Xuất phát từ việc có hảo cảm và thương tiếc Mộ Thanh Nghiên sâu sắc, Thẩm Tiêu Nhiên thường thường quay sang nhìn Mộ Thanh Nghiên.

Một lần, hai lần, Mộ Thanh Nghiên còn không có cảm giác gì.

Mấy lần sau, cô liền phát hiện ra.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, quay đầu nhìn hắn: “Thế nào, có chuyện nói với em sao?”

Cô cảm thấy hắn hẳn là có chuyện muốn nói với cô, nhưng lại bởi vì người nào đó còn do dự, cho nên mới có bộ dạng ngốc nghếch như bây giờ.

Tuy rằng nhìn hắn ngốc nghếch như thế thật đáng yêu, nhưng cô không thích hắn phiền não.

“A…” Ý thức được mình khác thường, Thẩm Tiêu Nhiên che giấu: “Chính là muốn hỏi em, thạch hoa hồng em nói khi nào thì có?”

Mộ Thanh Nghiên: “…”

Thẩm Tiêu Nhiên cô nhận thức kiếp trước, là một mỹ nam hệ cấm dục hơn ba mươi tuổi, lúc đó hắn khắc chế hết thảy mọi dục niệm.

Hiện tại, hắn đột nhiên thèm ăn thạch hoa hồng cô làm, điều này khiến cô vô pháp tiếp thu.

A, không đúng, hắn còn tham ăn bánh bao cô làm, tham ăn chân giò hấp tương, cho nên có thể nói, Thẩm Tiêu Nhiên lúc trẻ cũng có tính tham ăn đáng yêu phải không?

Bởi vì không nghĩ rằng Mộ Thanh Nghiên cho qua, lúc này cô lại đang lặng yên suy nghĩ, cặp mắt sáng long lanh trừng lớn, bởi vì mờ mịt, trông đáng yêu vô cùng. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại, hơi giương lên, trầm tư hồi lâu... Lúc Thẩm Tiêu Nhiên quay đầu sang, thấy một màn như vậy, không nhịn được ngừng thở.

Sau đó, trong mắt, trong đầu đều là đôi môi đỏ mọng mê người của cô nhóc nào đó.

Hắn quên cả thở, đến lúc lồng ngực bỏng rát vì thiếu dưỡng khí, hắn mới bừng tỉnh, sau đó là khiếp sợ, đầu óc trống rỗng một phút khiến bánh lái trong tay hắn trượt một chút, xe lắc mạnh một cái, kéo lê bánh ma sát trên mặt đường, hai người thế mới phục hồi tinh thần lại trong suy nghĩ của chính mình.

Thẩm Tiêu Nhiên bất động thanh sắc, vừa khởi động lại ô tô, vừa thầm mắng mình cầm thú.



Mộ Thanh Nghiên không biết những ý nghĩ vừa rồi trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên, cho rằng lúc trẻ Thẩm Tiêu Nhiên cũng có những lúc tiêu sái phóng túng như vậy, cảm thấy càng đau lòng cho Thẩm Tiêu Nhiên kiếp trước phải khắc chế chính mình, cô cũng cảm thấy cao hứng cho một Thẩm Tiêu Nhiên khoái ý tiêu sái như bây giờ.

Cô cười nhẹ: “Chiều mai anh đến nhà em lấy nhé, thạch, bánh xốp, còn có chân giò, được không?”

Thẩm Tiêu Nhiên không dám quay lại nhìn cô, chăm chú lái xe: “Làm nhiều thạch hoa hồng một chút, không phải em nói có thể để lâu vài ngày sao? Anh muốn gửi qua bưu điện cho bạn bè ở đế đô.”

Hai tay Mộ Thanh Nghiên tạo thành chữ thập, ánh mắt sáng ngời nhìn phía trước: “Được, lát nữa về em sẽ làm nhiều một chút, ngoại trừ cho anh, em còn muốn làm bán.”

“Vậy sao, Mộ Thanh Nghiên này, em có bán công thức làm thạch không? Nếu muốn bán, nhớ nói cho anh biết.” Thẩm Tiêu Nhiên nhớ tới chuyện Mộ Thanh Nghiên nhờ Thủy Ca làm, trong đó có một chuyện ép Tống Hồng Quảng bán công thức đồ chín hấp tương.

“Không bán, nếu anh muốn biết em sẽ nói miễn phí cho anh, nhưng mà, anh không thể nói cho người khác biết.” Mộ Thanh Nghiên quyết đoán lắc đầu, cô biết Thẩm Tiêu Nhiên không hề có năng khiếu nấu ăn, để hắn nói ra chỉ có lợi cho người khác.

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên ấm áp, trên mặt lại chế nhạo: “Lại còn muốn thề, hay là thôi đi, không được nói cho người khác, chính anh lại không có hứng thú làm, không bằng không biết.”

“Quên đi...”

Thời gian vui vẻ trôi qua thực mau, rất nhanh xe đã đến trấn Xuân Thụ, mỗi khi đến lúc chia tay, hai người đều lưu luyến không rời, nhưng không thể làm gì khác đành phải tạm biệt.

Mộ Thanh Nghiên xuống xe gần nhà Trương Hiểu Tình, cô nhìn thời gian, thấy mới chỉ đến 11h sáng, cảm thấy yên tâm, ở lại nói chuyện với Trương Hiểu Tình một lát, cầm một ít sách vở làm che giấu, vội vàng trở về nhà.

Trong nhà đều bình thường, cảm xúc của chị gái ổn định hơn so với hôm qua, điều này khiến Mộ Thanh Nghiên thực vui mừng.

Chỉ là, sự bình yên này duy trì không bao lâu, sự kiện mà Mộ Thanh Nghiên chờ mong cuối cùng cũng đến – Mộ Tâm Lan rốt cuộc nhớ ra, vì sao chữ trong trang giấy cô nhặt được ở quán ăn lại nhìn quen như vậy.

Chữ viết kia không phải là của Tống Hồng Quảng sao?

Tống Hồng Quảng tuy đã học xong trung học cơ sở, nhưng nhiều năm như thế hắn đi học toàn dựa vào vận may, đến tận năm đầu tiên của trung học thì không học nổi nữa mới thôi.

Thành tích kém, chữ viết xấu, cho nên hắn cực kỳ ít khi cầm bút viết chữ, đây là nguyên nhân Mộ Tâm Lan nhìn nét chữ thấy quen nhưng lại không nhận ra chữ của hắn.

Nhưng mà, cho dù ít khi viết chữ, cũng không phải không bao giờ viết chữ, tựa như lúc phải ký tên.



Ngày hôm qua, Mộ Tâm Lan về nhà, tìm sổ tiết kiệm để trong ngăn kéo, cùng các loại giấy tờ chứng nhận khác, thời điểm tìm sổ tiết kiệm và hộ khẩu, từng nhìn qua giấy rút tiền ngân hàng, vài lần nhìn thấy Tống Hồng Quảng ký tên, nhưng khi đó, trong lòng cô chỉ mải lo lắng tài khoản ngân hàng trống rỗng, không để ý đến cái khác.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, nhìn thấy tờ giấy viết công thức trên đầu giường, đột nhiên liên hệ đến, tim cô nhất thời như muốn vỡ vụn.

Cô nhanh chóng chạy đi tìm Mộ Thanh Nghiên.

“Nghiên Nghiên, không phải mấy hôm trước em bảo anh rể phụ em viết đồ cần mua sao? Cái kia còn không? Có thể lấy ra cho chị được không?” Mộ Tâm Lan hỏi bất ngờ, nhưng trong lòng Mộ Thanh Nghiên lại vui vẻ: Chị gái ngốc của em, cuối cùng chị cũng nghĩ ra.

Tuy rằng vui vẻ vì cuối cùng chị gái cũng đem tờ giấy công thức nghĩ đến Tống Hồng Quảng, nhưng nhìn bộ dáng cả người phát run của chị, cô vẫn đau lòng không thôi.

Cô cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng trả lời: “Có, vẫn còn kẹp trong sổ sách đâu, em lấy cho chị.”

Tờ giấy ghi những mục cần mua mà Mộ Tâm Lan hỏi, là Mộ Thanh Nghiên cố ý sai Tống Hồng Quảng viết, một là để cô bắt chước chữ của Tống Hồng Quảng, hai là để cho chị gái có cái chứng thực.

Cho nên, cô mang ra tờ giấy viết những mục cần mua sắm, luôn luôn để tại sổ sách bên người.

Đinh Tú Phương cũng từng vô tình nhìn thấy hai lần, cho nên mới cảm thấy chữ viết quen thuộc.

Mộ Tâm Lan cũng không định gạt Mộ Thanh Nghiên những phát hiện của mình, hai tay cô run rẩy cầm tờ giấy cẩn thận so sánh qua, đột nhiên bụm mặt khóc lớn.

Mộ Thanh Nghiên nhỏ giọng an ủi cô: “Chị, chị sao thế? Chị đừng khóc, có việc gì nói ra chúng ta cùng nghĩ biện pháp a.”

Mộ Thanh Nghiên còn chưa nói xong, Mộ Tâm Lan càng khóc lợi hại hơn.

Đến tận khi Đinh Tú Phương nghe thấy, lớn tiếng hỏi cô, cô mới nức nở nói ra hoài nghi của mình.

Đinh Tú Phương nhìn chữ viết trên hai trang giấy giống nhau như đúc, khuôn mặt đen có thể nhỏ ra mực, bà đến bên giường lấy chiếc khăn tay cùng xuất hiện với tờ giấy kia, cẩn thận nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tâm Lan, con có nhớ ngày đó, trước khi con nhặt được khăn tay này, đã có những ai tới nhà chúng ta mua đồ ăn không?”

Tuy rằng sự việc đã xảy ra nhiều ngày, Đinh Tú Phương không biết đâu là một vấn đề không dễ trả lời, ngày hôm đó, Mộ Tâm Lan cũng từng cố gắng nhớ lại để tìm chủ nhân của trang giấy và khăn tay kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play