Beta: Bánh Bao

Thẩm Tiêu Nhiên không ngờ Mộ Thanh Nghiên còn mời xã hội đen làm việc, làm còn làm thuần thục như vậy.

Xem ra hắn thật đúng là coi thường cô.

Giờ khắc này hắn đối với cô có chút thất vọng.

Chẳng qua, đó chỉ là cảm giác trong chớp mắt, sau đó, hắn nghĩ tới chuyện cô cứu giúp Dương Bảo Quốc, giúp đỡ mình, chuyện chữa trị cho Cố Việt và Nguyễn Tiểu Vân, nghĩ đến chuyện ân oán giữa mẹ mình và Thẩm Tâm Dao, cảm thấy ý nghĩ này của hắn rất võ đoán.

Ai nói mời xã hội đen làm việc nhất định là chuyện xấu? Có khi là trừng trị người xấu thì sao?

Hắn dựa vào cái gì, dưới tình hình chưa biết tình huống cụ thể vội vàng định tội cho cô?

Bởi vì cô ở trong cảm nhận của hắn quá mức tốt đẹp, hắn không thể chịu được một chút khuyết điểm của cô?

Hắn thế nào đã quên, cô vốn thông minh từ nhỏ, tâm tư lại thành thục, cơ trí hơn người bình thường, vốn không giống người bình thường?

Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên thập phần ảo não, trong lòng nói: Thẩm Tiêu Nhiên, vì sao trước mặt cô nhóc đó, chỉ số thông mình của mày luôn không đủ để sử dụng đây?

Thật sự là thất bại a.

Tâm Thẩm Tiêu Nhiên loạn lên, cố nén xúc động muốn gọi điện thoại cho người tìm hiểu tin tức chỗ Thuỷ Ca, tiếp tục lặng lẽ hộ tống Mộ Thanh Nghiên.

Ngoài việc tìm Thuỷ Ca, Mộ Thanh Nghiên cũng không có ý định ở lại Huyền Dương, cô trực tiếp đến nhà ga.

Thời điểm Mộ Thanh Nghiên đợi xe, Thẩm Tiêu Nhiên chạy nhanh đến tiệm tạp hoá trong nhà ga gọi điện cho Cố Thất, để hắn tự mình đến chỗ Thuỷ Ca hỏi tin tức.

Sau đó, hắn vội vàng trở về phòng chờ, làm bộ như ngẫu nhiên, đi đến chỗ Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, sao em lại ở trong này?”

Mộ Thanh Nghiên đang yên lặng ngồi chờ xe, trong đầu đều là hình bóng của Thẩm Tiêu Nhiên, cô nghĩ, hôm nay Thẩm Tiêu Nhiên vẫn ở thành phố Huyền Dương đi, có Thẩm Tiêu Nhiên, thành phố Huyền Dương trở nên thật thân thiết.

Không đề phòng Thẩm Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, giật nảy mình.

Hoàn hồn lại, thấy phản ứng của mình thực buồn cười, cô ngượng ngùng mím môi cười: “Em đến Huyền Dương có việc, giờ phải đi về, anh Thẩm, sao anh lại ở đây?”

“Anh tới tiễn bạn. Bây giờ anh cũng phải đến trấn Xuân Thụ, em muốn đi nhờ xe không?”

“Có ạ.” Vốn Mộ Thanh Nghiên còn lo lắng cô ra ngoài quá lâu, lộ ra cớ đến nhà Trương Hiểu Tình hỏi bài, trong lòng sốt ruột muốn về, đề nghị của Thẩm Tiêu Nhiên, cô không có cách nào từ chối.

Mộ Thanh Nghiên vốn định ngồi ghế sau, Thẩm Tiêu Nhiên đi trước một bước mở cửa ghế trước, ý bảo cô vào ngồi phía trước.

Cô cảm thấy không nên cố đấm ăn xôi cãi lại, ngoan ngoãn nghe theo hắn an bày.



Sau khi lên xe, Thẩm Tiêu Nhiên luôn chờ mong Mộ Thanh Nghiên có thể chủ động nói chuyện cô và Thuỷ Ca giao dịch, dù sao chuyện cô tính kế cậu út cũng nói với hắn, hẳn là không ngại thêm chuyện này nữa.

Nhưng là, thời gian từ từ trôi qua, một chút ý tứ nói đến chuyện đó cô cũng không có, chỉ hỏi hắn một chút chuyện đại học ở đế đô.

Thẩm Tiêu Nhiên cho rằng Mộ Thanh Nghiên không muốn nói chuyện kia, kỳ thật cô không phải như vậy.

Đây là cô đột nhiên nghĩ ra con đường sau này của mình, là học đại học chuyên nghành gì.

Sau khi trùng sinh, cô còn chưa kịp nghĩ đến chuyện sau khi học trung học, hiện tại cô mới là học sinh trung học, lúc học trung học lại xác định đến hướng đại học hay chuyên nghiệp (trung cấp nghề ấy các bạn) cũng không muộn.

Kiếp trước, cô từng làm nhiều việc lắm, học tạp nham, sau khi lấy thân phận bảo mẫu gặp Thẩm Tiêu Nhiên, tiếp xúc với tri thức uyên bác. Cô yêu thích nhiều thứ cũng không đặc biệt chấp nhất với việc học chuyên nghiệp.

Nhưng mà hiện tại, có Thẩm Tiêu Nhiên bên cạnh, nhớ tới mấy năm nữa sẽ phát sinh chuyện hắn gặp sự cố ngoài ý muốn phải điều trị ở bệnh Bắc Lại ở đế đô, đột nhiên cô có một ý tưởng.

Cô muốn học y.

Làm bác sỹ hay y tá đều được.

Chỉ cần về sau có thể làm việc ở bệnh viện Bắc Lại là được.

Đối với việc, phải làm sao để giúp Thẩm Tiêu Nhiên tránh đi kiếp nạn bị bệnh nan y, cô thực bất hạnh không thể nghĩ ra kế hoạch cụ thể.

Chỉ là cô hạ quyết tâm, đến năm đó, cô nhất định phải tiếp cận hắn, nhắc nhở hắn, để hắn rời xa sự cố kia, về phần phải làm cụ thể như thế nào, trong đầu cô chỉ có chữ “tuỳ cơ ứng biến” và “trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng”.

Trong rằng trong lòng là ý nguyện to lớn “nhất định phải thành công”, nhưng cô vẫn không nỡ, sự kiện kia quá khó để can thiệp.

Lúc này thình lình cô xuất hiện một suy nghĩ, ngày sau sẽ canh giữ ở bệnh viện Bắc Lại, khiến bóng đen trong lòng cô nháy mắt tan biến.

Cô cảm thấy ý tưởng này rất tốt, trên mặt tươi cười càng sâu.

Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thấy nụ cười của cô càng lộng lẫy càng ngọt ngào, cho rằng cô cao hứng vì thành công mời được xã hội đen làm việc, trong lòng càng trầm xuống.

Hắn vội vàng muốn biết nội dung cô và Thuỷ Ca giao dịch, muốn biết vì sao cô đạt được quỷ kế, trong lòng vui sướng như thế.

Không kịp đợi đến trấn Xuân Thụ mới gọi điện cho Cố Thất hỏi tin tức, giữa đường Thẩm Tiêu Nhiên dừng xe ở trấn Phong Linh.

“Anh xuống gọi một cuộc điện thoại, em chờ một chút.” Thẩm Tiêu Nhiên mở cửa xe, chỉ hàng tạp hoá bên cạnh, động tác nhanh nhẹn, tao nhã, cuốn hút.

“Được.” Mộ Thanh Nghiên còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không thưởng thức đến dung nhan kinh diễm của Thẩm Tiêu Nhiên, đến tận khi Thẩm Tiêu Nhiên xuống xe, âm thanh đóng cửa xe mới khiến cô hoàn hồn.

Nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong của Thẩm Tiêu Nhiên, cô thở dài, đưa tay lên sờ áo khoác quân trang hắn treo trên ghế, hốc mắt ẩm ướt – Thẩm Tiêu Nhiên, em rất nhớ anh.

Không gặp cũng nhớ, gặp rồi càng nhớ.



Tra tấn thế này, khi nào mới kết thúc a?

Năng lực của Cố Thất rất cường đại, lúc Thẩm Tiêu Nhiên gọi điện đến, hắn đã hỏi thăm xong tin tức chỗ Thuỷ Ca.

Sau khi biết chuyện Mộ Thanh Nghiên để Thuỷ Ca làm, trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên ngũ vị tạp trần.

Cô nhóc này, lá gan cũng thực lớn?

Thế nhưng cứ như vậy tính kế chị gái và anh rể.

Cho dù là vì tốt cho chị gái, nhưng ngộ nhỡ sự thật lộ ra, chị gái cô sẽ càng hận cô hơn?

Thẩm Tiêu Nhiên biết tình trạng của Tống Hồng Quảng và Mộ Tâm Lan.

Ngày đó, hắn được Mộ Thanh Nghiên nhờ tính kế Đinh Văn Vũ, trong quá trình lên kế hoạch, hắn từng tìm người nắm bắt rõ ràng tình huống người nhà Mộ Thanh Nghiên.

Ngoài ý muốn biết chuyện Tống Hồng Quảng bạo lực gia đình.

Vốn hắn còn tiếc nuối cho Mộ Tâm Lan, nhưng chính Mộ Tâm Lan còn không phản kháng, một người ngoài như hắn cũng không thể làm gì.

Có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng, Mộ Thanh Nghiên thế nhưng làm việc ngoan tuyệt thế, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là khiến cho Tống Hồng Quảng cút xéo.

Tính kế để chị gái ly hôn? Cô đúng thật dám làm.

Ở thành phố lớn, ly hôn là chuyện người khác tránh không kịp, nhắc đến luôn luôn là một bộ có tật giật mình. Trấn Xuân Thụ nhỏ như vậy, cô xác định người chị tính cách nhu nhược kia của cô có thể chịu được áp lực như vậy?

Ha ha, Thẩm Tiêu Nhiên không biết nên bội phục sự quyết đoán của Mộ Thanh Nghiên, hay nên cười nhạo cô thiên chân.

Nhưng mà, chuyện này cô đã làm một nửa, tên đã lên dây, hắn đương nhiên sẽ không đi phá ngang.

Chẳng những không phá ngang, hắn còn quyết định trợ giúp cô, đem mọi việc làm viên mãn.

Kế hoạch của cô tuy có thể đạt được mục đích, nhưng cũng có lỗ hổng. Ví dụ như, cái gọi là người phụ nữ thích Tống Hồng Quảng, độ tin cậy rất thấp.

Thẩm Tiêu Nhiên biết, nếu Mộ Thanh Nghiên muốn, cô có năng lực và cũng đủ tiền để cụ thể hoá người phụ nữ bịa đặt này, cuối cùng cô vẫn không làm như vậy, không phải vì cô tiếc tiền, mà là tâm địa cô chưa đủ đen tối.

Đến cùng vẫn là một cô nhóc, thủ đoạn vẫn có chút nhân từ.

Cô không làm được, để hắn lặng lẽ giúp cô.

Hắn quyết định sau khi đến trấn Xuân Thụ, tức khắc gọi điện cho Cố Thất để hắn đốc thúc Thuỷ Ca đem nhiệm vụ của Mộ Thanh Nghiên làm được tốt nhất.

Còn hiện tại, hắn bất động thanh sắc là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play