Mộ Tử Khiêm không nghĩ tới cậu vừa mở mắt ra đã có kinh hỉ, chị hai tốt của cậu nói hôm nay dẫn cậu ra ngoài ăn sáng.

Bao lâu rồi cậu không được ra ngoài ăn sáng?

Aizz! Không nhớ ra, dù sao cũng thật lâu.

Vì niềm vui lớn ngoài ý muốn, bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm rời giường với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

Tuy rằng bình thường cũng rất nhanh.

Mộ Thanh Nghiên nhìn em trai hoạt náo, hiếm thấy như vậy, nhất thời vò vò bộ tóc mềm mại của cậu.

Giống như bao đứa trẻ khác, Mộ Tử Khiêm không thích bị người khác vò đầu.

Cậu rất muốn cảnh cáo chị hai nhà mình, nhưng khi ngẩng đầu, nhìn thấy tay Mộ Thanh Nghiên cuốn băng gạc, cậu đành uỷ khuất bĩu môi, lặng lẽ tự giập lửa giận trong lòng.

Cứ như vậy, thời điểm 2 chị em ra ngoài, Mộ Tử Khiêm đã quen với quỷ trảo thần công của Mộ Thanh Nghiên

Sự thật là, sau khi Mộ Thanh Nghiên ra khỏi nhà cũng không khi dễ Mộ Tử Khiêm, nguyên nhân là, cô chỉ có một bàn tay có thể dùng, mà cánh tay này lại nắm Mộ Tử Khiêm.

Mỗi buổi sáng, phố Thắng Lợi đều thật náo nhiệt, hơn nữa chỗ chợ bán thức ăn và bán đồ ăn sáng, vô cùng náo nhiệt, hỗn loạn, em trai của cô xinh đẹp như thế, phải bảo vệ cho tốt.

Bữa sáng của Mộ Tử Khiêm là một cái bánh bao thịt heo 5 xu tiền, cộng thêm khô dầu 3 xu nữa.

Vốn cậu chỉ muốn bánh bao thịt heo, Mộ Thanh Nghiên thấy ánh mắt cậu không rời được bánh khô dầu, quyết định mua cho cậu một cái khô dầu thêm hành thơm nức mũi.

Lại dùng thêm 5 xu tiền mua cho mình cái bánh bao thứ hai cho vào túi, Mộ Thanh Nghiên dắt tay Mộ Tử Khiêm, mang hắn đi đến tiểu học ở phố Thắng lợi.

Trường tiểu học Thắng Lợi cách nhà họ Mộ không xa, hơn 300 thước, không xa chợ bán thức ăn ồn ào.

Chợ bán thức ăn tuy náo nhiệt, nhưng đối với đứa trẻ như Mộ Tử Khiêm cũng là nguy hiểm mười phần.

Năm ngoái Mộ Tử Khiêm vào học, Mộ Thanh Nghiên liền nhận nhiệm vụ đưa đón hắn, kiếp trước cô thấy chuyện này thực phiền, hiện tại lại cảm thấy thật trân quý, cực kỳ tốt đẹp.

Thời điểm cách trường học mười thước, Mộ Thanh Nghiên buông tay Mộ Tử Khiêm, không hề do dự xoa đầu hắn, chia tay trong ánh mắt ảo não của Mộ Tử Khiêm

Kiếp trước, mỗi lần đưa Mộ Tử Khiêm đến đây cô sẽ lập tức xoay người rời đi, không phải cô lạnh lùng, mà vì cô vội vàng đi học tay nghề may chỗ Lâm tỷ.

Lâm tỷ mới sinh em bé, học đồ như các cô không chỉ học nghề, mà còn giúp Lâm tỷ làm việc nhà, cô vì có tay nghề nấu nướng tốt, luôn luôn phải phụ trách bữa sáng, cho nên phải đi sớm hơn so với các học đồ khác.

Trùng sinh trở về, Mộ Thanh Nghiên không tính toán tiếp tục học nghề với Lâm tỷ nữa.



Vừa bởi vì cô đã có tay nghề may, hơn nữa cô cũng không định dựa vào nghề may để kiếm sống.

Cô không vội vàng rời đi, vẫn đi theo Mộ Tử Khiêm đến hàng rào ngoài cổng trường, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đi vào phòng học, mới mỉm cười xoay người rời đi.

Mộ Thanh Nghiên đi qua chợ mua hai cân thịt,lại mua ít ớt xanh, cà tím, đậu cô-ve, linh tinh, hết 9 xu.

Bởi vì tay trái không thể cầm, Mộ Thanh Nghiên mới bỏ qua không mua trứng gà.

Cầm đồ ăn đi đến bên ông lão bán dưa hấu, cô thành thục lựa một quả dưa hấu.

Ông lão thấy cô một bộ dáng trong nghề, không khỏi tò mò: “Cô nhóc rất biết lựa dưa hấu, trong nhà có người làm nghề trồng dưa hả?”

Mộ Thanh Nghiên mỉm cười: “Cháu là học trong sách”

Đâu phải học trong sách, là Thẩm Tiêu Nhiên nói với cô.

Nhớ tới Thẩm Tiêu Nhiên, trong lòng cô vừa đau lòng vừa ấm áp. Sau khi trùng sinh, cô luôn khắc chế không nhớ đến hắn, cô sợ nỗi nhớ không áp chế được sẽ gặp hoạ.

Dù sao hiện giờ Thẩm Tiêu Nhiên còn thật hạnh phúc, hắn gặp tai nạn là chuyện của bốn năm sau, đến lúc đó cô lại đi tìm hắn.

Ông lão bán dưa nghe Mộ Thanh Nghiên nói là phương pháp trong sách, vô cùng tôn trọng: “Ừ, vẫn là đọc sách tốt hơn, cô nhóc, không gạt ngươi, ta đã trồng dưa nhiều năm đều dựa vào lúc dưa còn trên đồng, quả nào xanh quả nào chín, dưa hái xuống rồi ta cũng không nhận ra.”

Mộ Thanh Nghiên nghe xong cười 1 tiếng vui vẻ: “Đúng vậy, kỳ thật rất dễ nhận, con nói với ông, đầu tiên ông phải xem vân trên vỏ dưa…”

Mộ Thanh Nghiên cẩn thận nói cho ông lão phương pháp chọn dưa, sau khi nói xong, mang túi dưa đi cân, cô mua tám cân dưa hấu, 7 xu 1 cân, vậy hết 5 đồng sáu xu

Ông cụ nhận của cô 5 đồng nói: “Cô nhóc, đưa 5 đồng được rồi.”

“Kia sao có thể không biết xấu hổ?”

Ông lão tủm tỉm cười thập phần chân thành: “Ngại cái gì, hôm nay ông lão được học thêm tri thức, này tiền là thoải mái.”

“Vậy được rồi, cám ơn ông. Về sau có cơ hội còn mua của ông.”

Mộ Thanh Nghiên tươi cười trả lời rồi đi, bên tai vang lên thanh âm trầm ổn mà trong trẻo: “Đại ca, mua nhiều hơn hai quả.”

Thanh âm này? Thế nào lại giống Thẩm Tiêu Nhiên?

Thân hình Mộ Thanh Nghiên nhẹ run một cái, trái tim cơ hồ muốn bật ra khỏi lồng ngực, sẽ là Thẩm Tiêu Nhiên sao?

Là Thẩm Tiêu Nhiên của cô sao?



Không, Thẩm Tiêu Nhiên làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Nhất định là cô nghe nhầm, chỉ là cô rất nhớ hắn.

Nếu không thì là đúng lúc thanh âm của người này tương tự Thẩm Tiêu Nhiên

Cho dù chỉ là thanh âm tương tự, cô cũng muốn nhìn một cái.

Mộ Thanh Nghiên kích động vạn phần xoay người lại, phát hiện ven đường phía sau không biết khi nào đã đậu một chiếc xe hơi màu đen, một nam tử khoảng 30 tuổi, mặc quân trang xa lạ vừa xuống xe, đang hướng quán dưa bên này đi đến.

Đây là đại ca trong lời vừa rồi?

Mộ Thanh Nghiên xác thực không biết người này.

Thấy người trên xe không có ai xuống nữa, Mộ Thanh Nghiên bắt đầu cười nhạo chính mình: Đừng nói Thẩm Tiêu Nhiên không có khả năng xuất hiện tại trấn Xuân Thụ, cho dù trên xe thật là hắn, thì cô phải làm sao?

Lúc này, hắn hào quang vạn trượng, cô thấp bé như bụi gai, bọn họ là người ở hai thế giới.

Không có cách nào gặp gỡ.

Thôi, thôi, thôi, trước giải quyết chuyện phiền lòng ở nhà mình đã.

Mộ Thanh Nghiên ngừng suy nghĩ, bước nhanh rời đi, cô muốn nhanh chóng trở về đào kho báu trong rương cha cô để lại.

Sau khi Mộ Thanh Nghiên rời đi, Lạc Tuấn mua của lão nông 5 quả dưa hấu to, đặt ở cốp xe, còn được ông lão tặng bao tải

Sau khi lên xe, hắn nói với Thẩm Tiêu Nhiên đang ngồi ghế phó lái: “Hôm nay may mắn, còn học được bản lĩnh chọn dưa hấu.”

Thẩm Tiêu Nhiên nhắm mắt lại cười đến tà mị: “Người thật lắm trò, đi nhanh đi, hôm nay còn phải về Huyền Dương.”

Lạc Tuấn cao giọng cười ha ha: “Được rồi được rồi, ta liền đi. Người ngủ tiếp đi.”

Mộ Thanh Nghiên trở về nhà, bỏ dưa hấu vào phòng ngủ của em trai, liền vào bếp bận rộn.

Thời tiết quá nóng, trong nhà lại không có tủ lạnh, thịt băm cần xử lý luôn.

Cô dùng phương pháp mẹ cô đã dạy: Trộn thịt băm với nước tương và một chút muối, đặt trong giỏ chỗ thoáng gió, để cả ngày không bị hỏng.

Xử lý xong thịt băm, cô vẩy sạch tay phải, Mộ Thanh Nghiên vào phòng mẹ lấy chìa khoá rương.

Chìa khoá rương sách trong áo ngủ ở góc phòng mẹ, đây là bí mật chỉ người nhà biết.

Cầm chìa khoá, Mộ Thanh Nghiên cắn bánh bao đi tới phòng em trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play