Đinh Tú Phương trở về nhà sau khi tan ca đã là 10h15.

Lúc vào nhà, thấy con gái nhỏ Thanh Nghiên đang trong phòng đọc sách như thường lệ.

Thanh Nghiên là đứa nhỏ thông minh, chăm đọc sách nhất nhà, hiện tại dù bỏ học, nhưng vẫn duy trì thói quen đọc sách ban đêm.

Điểm này của Mộ Thanh Nghiên rất giống Mộ Chính Huy.

Bộ dạng của con bé cũng giống Mộ Chính Huy. Mỗi đêm, khi kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà, nhìn thấy con gái nhỏ giống người chồng đã mất, mất mát trong lòng bà có thêm chút an ủi ấm áp.

“Mẹ”

Nghe thanh âm mở khoá, Mộ Thanh Nghiên lập tức nhảy xuống giường.

Cô rất nhớ mẹ.

Kiếp trước mẹ thay cậu út gánh tội, bị phán mười năm tù, nhưng vào tù không đến ba năm, mẹ cô bị bệnh chết trong ngục.

Trong ba năm đó, cô có đến thăm mẹ một lần. Lần gặp mặt đó, ánh mắt tuyệt vọng dại ra của mẹ là ám ảnh trong nhân sinh của cô, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô.

Một đời này, cô thề sẽ không để bi kịch này tái diễn nữa.

Mộ Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng ngủ, gặp khuôn mặt ôn nhu cùng mệt mỏi của mẹ, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Mẹ”

“Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh Tú Phương hoảng hốt, vội vàng đi tới chỗ Mộ Thanh Nghiên, kiểm tra một lượt.

Bộ dáng không giống xảy ra việc gì? Trừ việc tay trái bị thương ngày hôm qua… Chẳng lẽ vết thương trên tay chuyển xấu?

Kia cũng không chắc.

Mộ Thanh Nghiên nhào vào lòng mẹ, dùng tay phải ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ, tay con đau.”

Cô chỉ có thể nói tay đau, cái khác không thể nói.

“Tay đau? Vết thương trên tay có vấn đề? Nghiên Nghiên, mẹ đưa con đi đến bệnh viện? Lúc này bệnh viện hẳn là chưa đóng cửa?”

Năm đó, Đinh Tú Phương mới 37 tuổi, dáng người cao gầy, sau khi chồng qua đời, áp lực cuộc sống khiến khuôn mặt bà tối sạm tiều tuỵ, nhưng nét ôn nhu vẫn còn.

Đôi tay đen gầy của bà kéo Mộ Thanh Nghiên đang trong lòng ra, cầm tay trái con bé, nhẹ nhàng xoa nắn, như thể có thể khiến nữ nhi bớt đau đớn hơn.

Mộ Thanh Nghiên cũng không muốn đến phòng khám, cô nhớ ở kiếp trước, vết thương trên tay lành rất tốt, cho nên không lo miệng vết thương chuyển xấu.



Cô không chớp mắt, tham lam nhìn ngắm người mẹ tính tình ôn nhu mà cứng cỏi, vẻ mặt mỏi mệt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Vết thương trên tay con không có vấn đề, mẹ nhìn, cũng không chảy máu. Con chỉ là đau.”

“Thần kinh trên tay nhiều, nhất định rất đau, mẹ xoa cho con. Đúng rồi, Nghiên Nghiên, anh rể con hôm qua là uống say không cẩn thận đẩy ngã con phải không?”

Hôm qua Đinh Tú Phương về nhà đã hơn mười giờ, Mộ Thanh Nghiên đã đi ngủ rồi.

Mộ Tâm Lan nói Mộ Thanh Nghiên bị thương, lúc đó cô còn không để trong lòng, lúc sáng nay đi làm còn có chút không yên lòng.

Thứ nhất là đau lòng Mộ Thanh Nghiên bị thương, nhưng cô càng lo lắng tính cách Tống Hồng Quảng không tốt, lo lắng Mộ Tâm Lan gả cho người không tốt.

“Anh rể thật là không cẩn thận”

Tạm thời Mộ Thanh Nghiên không muốn nói cho mẹ biết bộ mặt thật của Tống Hồng Quảng, cô biết, cho dù mẹ biết Tống Hồng Quảng có khuynh hướng bạo lực gia đình, cũng sẽ giống như chị gái, chọn tha thứ cho Tống Hồng Quảng, hy vọng ngày sau hắn sẽ sửa đổi.

Giống như kiếp trước, chị gái luôn cho rằng Tống Hồng Quảng sẽ hối cải, đến tận khi hắn xuống tay với Tống Hạo Viễn.

Kiếp này cô nhất định giúp chị gái thoát khỏi Tống Hồng Quảng, nhưng không thể sốt ruột, chuyện này cần phải mưu tính cẩn thận.

Thấy Mộ Thanh Nghiên cũng nói như vậy, Đinh Tú Phương cũng yên lòng. Cô nhẹ nhàng xoa tay Mộ Thanh Nghiên, không để ý bụng mình cũng đang sôi.

Mộ Thanh Nghiên rụt tay về: “Mẹ, con tự xoa, mẹ nhanh đi ăn cơm đi, ăn sớm một chút còn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm sớm”

“Được” Nghĩ đến hôm nay Mộ Thanh Nghiên phải làm cơm bằng một tay, trong lòng Đinh Tú Phương xót xa. Nhưng buổi tối mình về trễ, không để Nghiên Nghiên làm cơm, chị em bọn nó đói bụng đến 11 giờ, Tử Khiêm lại còn nhỏ.

“Đúng rồi, mẹ, hôm nay là chị làm cơm chiều, mấy ngày nay chị đều ở đây.”

Trên mặt Đinh Tú Phương rốt cuộc có chút ý cười: “Hả, đúng không? Nó đâu?”

Trong lòng dâng lên ấm áp đã lâu không cảm nhận được, Mộ Thanh Nghiên cũng cười: “Chị ở trong phòng Tử Khiêm, Tử Khiêm quấn quýt lấy chị đòi kể chuyện cổ tích, chị quyết định ngủ lại trong phòng hắn luôn.”

Đinh Tú Phương đi về phía phòng bếp hai bước, lại quay trở lại, lấy trong túi ra 5 đồng bạc đưa cho Mộ Thanh Nghiên: “Nghiên Nghiên, cho con 5 đồng, ngày mai con mua chút thịt, còn lại con muốn ăn gì cũng mua luôn.”

Thời buổi này, 5 đồng bạc là 1 khoản lớn, Mộ Thanh Nghiên cười hì hì nhận tiền: “Vâng, ngày mai con mua dưa hấu, chúng ta cùng ăn.”

Hiện tại là giữa tháng 6 năm 1986, trên đường nơi nơi là xe kéo bán dưa hấu và các loại trái cây. Một nhà bọn họ đều thích ăn dưa hấu.

Thời điểm cha của Mộ Thanh Nghiên là Mộ Chính Huy còn sống, nhà bọn họ không thiếu dưa hấu ăn.

Mộ Chính Huy là một người có khả năng, lại tinh tế, cuộc sống của cả nhà trôi qua tốt lắm.

Nhưng mà đó là quá khứ, sau khi hắn qua đời, dưa hấu trở thành xa xỉ phẩm trong nhà, rất khó được ăn 1 bữa.



Trên mặt Đinh Tú Phương hiện lên tươi cười: “Được, mua quả lớn một chút.”

Chỉ là, sau khi cô quay lưng đi, lệ nóng đầy mắt: Chính Huy, sao anh nhẫn tâm cứ như vậy ra đi? Anh có biết em cùng bọn nhỏ sống gian khổ biết bao? Anh có biết là Nghiên Nghiên thông minh nhất nhà phải bỏ học vì không có tiền? Anh có biết em sắp chống đỡ không nổi nữa không?

Năm giờ sáng, Đinh Tú Phương cùng Mộ Tâm Lan liền rời giường ra khỏi nhà.

Xưởng may của Đinh Tú Phương trả lương theo sản phẩm, lương khá tốt, lại tự do. Nhưng tháng vừa rồi, xương may có lãnh đạo mới đến, người mới đề ra hạn ngạch mà họ phải hoàn thành, lại còn thưởng thêm cho sản phẩm vượt mức.

Mấy ngày này làm tốt, một ngày có thể bằng ngày rưỡi.

Có tiền mà không cầm không phải là người.

Đinh Tú Phương cùng đồng nghiệp vài ngày nay đều đi sớm về trễ, 5 giờ rưỡi xưởng mở cửa, các cô đã chờ ở xưởng, buổi tối xưởng đóng cầu dao điện mới rời đi.

Mộ Tâm Lan ở nhà chồng làm ở xưởng làm túi.

Bọn họ là sản xuất dây chuyền, có chế độ nghỉ ngơi nghiêm ngặt.

Bảy giờ vào làm, cũng không tính là sớm. Nhưng trước khi đi làm Mộ Tâm Lan đều phải làm bữa sáng và mua đồ ăn cho cả nhà chồng.

Hôm nay không cần làm bữa sáng, cơm trưa cô vẫn muốn về chuẩn bị, đồ ăn cô cũng muốn mua luôn.

Mộ Tâm Lan nhớ tới nắm đấm như thiết chuỳ của Tống Hồng Quảng, nhịn nước mắt, vội vàng đi tới chợ mua thức ăn.

Từ phố Thắng Lợi đi bộ mất nửa giờ, cô không thể trì hoãn.

Sáu rưỡi Mộ Thanh Nghiên mới rời giường.

Tay trái không tiện, cô không muốn dùng một tay làm bữa sáng cho hai chị em như thường lệ, cô chuẩn bị hôm nay cùng em trai mua đồ ăn sáng.

Nhà các cô hiện tại túng quẫn, nhưng cô đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.

Thậm chí trước mắt không cần vội.

Cô chuẩn bị dựa vào “tài phú” mà cha để lại.

Cha của cô Mộ Chính Huy lúc trước là thầy giáo ở phố Xuân Thụ, lại là mọt sách, ông có một rương lớn sách, bên trong có rất nhiều sách, còn có một vài bảo bối khác.

Chỉ tiếc kiếp trước đồ trong rương bị Tống Hồng Quảng cho là phế phẩm bán cho người có mưu đồ.

Mà lại mãi về sau cô mới biết nhà của mình bị người tính kế lấy đi một khoản tài phú lớn như vậy.

Mộ Thanh Nghiên chuẩn bị mang em trai đi ăn sáng, rồi trở về nhặt bảo tàng trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play