Phòng của em trai trước kia là thư phòng của cha.

Chiếc rương đựng đồ cổ của cha dài chừng một thước, luôn luôn đặt dưới gầm giường. Lúc cha còn sống cũng thế, sau khi qua đời cũng thế.

Mẹ chưa bao giờ định đem chúng đi xử lý.

Kiếp trước không phải vì mẹ gặp tai ương lao ngục, cái rương này nhất định không bị Tống Hồng Quảng bán đi.

Mộ Thanh Nghiên ăn xong bánh bao, ngồi xổm bên giường dùng tay phải kéo chiếc thùng qua, quả nhiên không nhúc nhích.

Một bàn tay chính là không hiệu quả a, nếu tay trái không bị thương, cô có thể lấy ra sức lực toàn thân kéo thùng ra.

Kéo không được, Mộ Thanh Nghiên cũng không nghĩ đến nhờ ai giúp đỡ.

Chuyện trong nhà có bảo bối, cô không thể nói cho mẹ cùng chị gái.

Nói cho mẹ và chị gái, chẳng khác nào nói cho bà ngoại, cậu cùng Tống Hồng Quảng, bọn họ là bọn ác nhân, nếu biết chuyện bảo bối, khẳng định không từ thủ đoạn chiếm làm của riêng.

Cô muốn hết sức tránh.

Mộ Thanh Nghiên cân nhắc một hồi, quyết định dùng chân đẩy thùng ra. Cô đi đến cạnh giường, cầm một bộ quần áo bẩn, nằm sườn xuống, sau đó, cô dùng 2 chân kẹp lấy thùng, dùng hết sức lực toàn thân đem thùng đẩy ra bên ngoài.

Rất nhanh thùng bị cô đẩy ra khỏi giường.

Mộ Thanh Nghiên đứng lên, vỗ bụi đen bám trên quần, tìm một cái ghế nhỏ đặt cạnh rương, chậm rãi mở thùng ra.

Vừa mở thùng ra, bên trong xộc lên mùi long não nồng nặc, xác nhận chủ rương đối với vật phẩm trong rương đặc biệt yêu quý.

Mộ Thanh Nghiên ổn định cảm xúc, bắt đầu kiểm tra trong rương.

Sách trong rương không nhiều, ngoài sách, trong rương còn có 2 cái hộp gỗ thủ công thô ráp.

Mở hộp gỗ phía trên, quả nhiên bên trong là một đôi vòng ngọc ánh lên sắc xám lục.

Bỏ hộp gỗ chứa vòng ngọc sang một bên, Mộ Thanh Nghiên mở ra hộp gỗ còn lại, bên trong là mấy tờ tiền cổ.

Mộ Thanh Nghiên tuy không hiểu rõ về tiền cổ, bởi vì thích đọc sách, cũng biết một ít thường thức. Cô biết, có một số tiền cổ hiếm có có giá trị hơn cả một căn trong thành phố.

Thật hy vọng bên trong có một hai tờ giá trị a.

Mộ Thanh Nghiên không khỏi cầu nguyện, sau đó mở tiền cổ ra xem. Nội tâm không khỏi nhảy điên cuồng, thế nhưng bên trong có một tờ tiền thời Quang Tự



Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không biết nên cao hứng hay bi thương…

Nhà cô có bảo bối giá trị lớn như thế, kiếp trước lại…

Cũng là, kiếp trước đã để lỡ, kiếp này nhất định phải nắm chắc.

Mộ Thanh Nghiên không dám tham nhiều, đã có 1 bảo bối, mấy tờ khác cô không ôm ảo tưởng.

Còn lại 6 tờ, một tờ là tiền thời Ung Chính, còn lại đều là tiền thời Càn long.

Đều không đáng giá.

Sau khi xem xong, Mộ Thanh Nghiên đem tiền cổ thả vào hộp, bắt đầu xem xét đến sách.

Sách trong rương trừ bỏ lịch sử tổng quát, tiểu thuyết, tạp chí, sách tham khảo phổ thông, bên trong còn mấy con tem cùng 2 quyển sách đã biến vàng buộc chỉ.

Tem này về sau giá trị tăng lên rất nhiều, Mộ Thanh Nghiên thông thạo giá trị những món này, cũng không xem nhiều. Cô đặt tem sang một bên, tâm tình kích động cầm lấy hai quyển sách.

Một quyển là “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”, một quyển là “Không lo cổ nhạc”.

Hai quyển sách về sau nổi tiếng trong thế giới sách cổ quả nhiên thuộc về nhà bọn họ.

Kiếp trước chúng bị người thu giữ làm rách nát, nay lại lặng lẽ nằm trong tay Mộ Thanh Nghiên, khiến cô lại một lần nữa vui buồn lẫn lộn.

Cô không hiểu cổ nhạc, nhưng lại rất am hiểu cờ vây, cô mở ra hai trang sách, nhưng cũng không xem nhiều.

Lúc này cô không có tâm tình xem sách.

Đứng dậy đi lấy báo cũ và một ít sách giáo khoa cũ, cô đem 2 quyển nguỵ trang bề ngoài thành 2 quyển giáo khoa cũ, đặt xen lẫn giữa bộ sách phổ thông.

Làm xong, cô về phòng cầm thêm ít long não mới bỏ vào rương sách, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay để ở trên giường, lại đem 2 hộp gỗ bỏ vào rương sách, lấy sách tạp chí che đi.

Khoá kỹ rương sách, đẩy lại trong giường, Mộ Thanh Nghiên lấy vòng ngọc trên giường, đây là tiền vốn để cô mở cửa hàng thực phẩm.

Cô chuẩn bị vài ngày nữa đến quán đồ cổ ở thành phố Huyền Dương bán vòng tay lấy ít tiền.

Kiếp trước, thời điểm Tống Hồng Quảng bán sách phát hiện 2 chiếc vòng tay này trong rương, Mộ Tâm Lan cật lực ngăn lại, sau này cho Mộ Thanh Nghiên một cái.

Mộ Thanh Nghiên đeo vòng tay xem như di vật của cha, lại tưởng rằng nó không đáng tiền, ai biết có một lần Thẩm Tiêu Nhiên nói với cô, đây là vòng ngọc phỉ thuý loại băng nhu, giá không phải rất cao, nhưng cũng không thấp.

Mộ Thanh Nghiên định bán vòng tay làm tiền vốn mở quầy hàng trước nhà cùng mẹ bán rau trộn, đồ ăn chín, vịt nướng.

Dựa vào tay nghề của cô cùng tình thế thị trường lúc này, việc buôn bán này có thể cho nhà bọn họ không lo áo cơm.



Mộ Thanh Nghiên dùng khăn tay cũ bọc thật tốt vòng ngọc, để trong ngăn kéo phòng mình, nhìn đồng hồ trong nhà chính, phát hiện thế mà đã qua mười giờ rưỡi.

Làm xong cơm lại đi đón em trai thì không kịp, Mộ Thanh Nghiên quyết định trưa nấu mì trứng gà thịt băm.

Bởi vì muốn mua trứng gà, Mộ Thanh Nghiên quyết định ra ngoài luôn.

Tay trái bị thương, làm gì cũng khó khăn, Mộ Thanh Nghiên cố sức khoá lại cửa, vừa quay đầu lại đụng phải một người.

Nhìn rõ người tới, Mộ Thanh Nghiên dâng lên một trận ghê tởm, tiện nhân Tiền Tiểu Ngọc, ngươi vội vàng tới tìm ta làm gì? Không thể cách ta xa một chút sao?

Vẻ mặt Mộ Thanh Nghiên khinh bỉ, khiến Tiền Tiểu Ngọc có chút chột dạ: Chẳng lẽ Mộ Thanh Nghiên biết chuyện mình cùng Tần Vĩ Văn?

Sẽ không, nếu cô ta biết, sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Tiền Tiểu Ngọc ổn định tâm thần, cười với Mộ Thanh Nghiên, ôn nhu nói: “Nghiên Nghiên, ta nghe nói tay ngươi bị thương, cố ý đến thăm ngươi, thế nào? Người khoẻ không?”

Tiền Tiểu Ngọc dáng dấp thanh tú, tuổi còn nhỏ lại thích to son điểm phấn, thời điểm cô nói chuyện, loại son rẻ tiền trên môi cô vỡ ra hỗn độn, Mộ Thanh Nghiên nhìn thấy kéo kéo khoé miệng, bởi vì thế càng tỉnh táo, mình sống lại một đời, làm gì lại chấp nhặt với Tiền Tiểu Ngọc.

Đợi đâu vào đấy lại đến thu thập cô ta.

Tự nhủ thế, Mộ Thanh Nghiên cười nhẹ: “Cảm ơn ngươi. Ta chỉ là có chút vết thương nhỏ, không đáng ngại. Bây giờ ta muốn đi đón Tử Khiêm tan học, về sau chúng ta lại tán gẫu.”

Mộ Thanh Nghiên nói xong vẻ mặt hờ hững, bước nhanh về phía trước, dáng người uyển chuyển.

Tiền Tiểu Ngọc xem thường vượt lên: “Đợi ta với, Mộ Thanh Nghiên, ta đi cùng ngươi, dù sao ta cũng không có việc gì.”

“Ngươi không cần trông cửa hàng?” Mộ Thanh Nghiên nhớ năm nay nhà Tiền Tiểu Ngọc mở cửa hàng tạp hoá, hầu hết thời gian phải trông cửa hàng.

“Anh của ta đã về, hắn trông hộ ta nửa ngày. Đúng rồi Nghiên Nghiên, anh của ta nói muốn mượn sách của cha ngươi xem.”

Nhắc tới sách của cha, Mộ Thanh Nghiên đột nhiên cả kinh, cô dừng bước quay đầu nhìn Tiền Tiểu Ngọc, cố gắng nhớ lại bộ dáng anh của Tiền Tiểu Ngọc.

Nhưng không nhớ được gì, anh của Tiền Tiểu Ngọc ra ngoài buôn bán từ sớm, ít khi trở về Xuân Thụ trấn, Mộ Thanh Nghiên không có ấn tượng gì với hắn.

Người như thế lại đi mượn sách càng khiến Mộ Thanh Nghiên khả nghi: Chẳng lẽ anh trai Tiền Tiểu Ngọc chính là người tính kế lấy đi sách của cha?

Mộ Thanh Nghiên nhớ kiếp trước truyền thông đưa tin về “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm” đã nói, báu vật vô giá này là một người họ Tiền trong trấn Xuân Thụ tìm thấy trong đống phế phẩm nhà hàng xóm.

Lúc đó cô đã biết bản “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm” kia chính là của nhà cô.

Sau đó càng nghĩ lại càng thấy không đúng, năm đó vì sao Tống Hồng Quảng sẽ nhớ đến bán sách trong rương? Rương sách luôn để trong phòng Tử Khiêm, không gây trở ngại gì, lại còn rách nát, đem bán cũng không được bao nhiêu tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play