Khuôn mặt tái nhợt của Mộ Tâm Lan càng nhợt, cô hoảng sợ giữ cánh tay em gái, đôi mắt đẹp lã chã như khóc: “A? Nghiên Nghiên, thật sự rất đau sao?”

Ngày hôm qua, khi Mộ Thanh Nghiên từ dưới đất đứng lên, nhìn bàn tay đầy máu của em gái, tim Mộ Tâm Lan muốn nhảy ra ngoài, hoảng sợ không thôi.

Ngày hôm qua, bác sỹ nói vết thương của em gái không đáng ngại, nhưng miệng vết thương dữ tợn như vậy, làm sao không khiến người ta lo lắng?

Nghiên Nghiên mới có 16 tuổi, sao không nghĩ quẩn cho được?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Thanh Nghiên càng nhăn chặt: “Chị, đầu em choáng váng, chị đỡ em lên giường được không?”

Mộ Tâm Lan cuống quýt đi qua đỡ cô: “Được, chị dìu em.”

Mộ Thanh Nghiên nằm trên giường nghỉ ngơi 1 lát, chậm rãi nói với Mộ Tâm Lan đang tay chân luống cuống: “Chị, chị ở lại với em vài ngày được không? Em sợ, chị ở cùng em, em liền không suy nghĩ nữa.”

“Này…” Mộ Tâm Lan sao lại không muốn về nhà mẹ đẻ vài ngày cho thoải mái? Cô một chút cũng không muốn ở lại nhà chồng giống như địa ngục kia.

Nhưng, Tống Hồng Quảng có chịu không?

Mộ Thanh Nghiên nhìn ra sự do dự của Mộ Tâm Lan, hít cái mũi: “ Chị, tay của em thật sự rất đau, không thể nấu cơm được, mẹ lại về trễ, chị không giúp em, mười một giờ chúng ta cũng không kịp ăn cơm.”

Mẹ làm việc ở xưởng may gần đây, phải mười giờ tối mới tan ca. Chờ mẹ về nấu cơm, không phải đợi đến 11h sao?

Kỳ thật, không cần Mộ Thanh Nghiên nói, Mộ Tâm Lan cũng rõ điều này, nhưng là, nhớ tới ánh mắt như sói cùng với nắm đấm có thể lấy mạng của Tống Hồng Quảng…

Mộ Tâm Lan không rét mà run.

Mộ Thanh Nghiên nhìn bóng dáng không nhúc nhích ngoài hiên nhà mình, âm thanh đề cao: “Chị sợ anh rể không đáp ứng ư? Sẽ không đâu, lại là anh ta đẩy ngã em, nếu thương thế của em khôi phục không tốt, người ta sẽ dị nghị anh ấy.”

Mộ Thanh Nghiên biết Tống Hồng Quảng tuy rằng máu lạnh, lại rất sĩ diện.

Ngày hôm qua hắn uống say về đến nhà, không biết có Mộ Thanh Nghiên ở đó, nhìn thấy Mộ Tâm Lan, liền không nói 2 lời giơ tay lên đánh. Dưới tình thế cấp bách, Mộ Thanh Nghiên chạy đến ngăn lại, hắn nâng tay liền đẩy Mộ Thanh Nghiên ra. Tay trái Mộ Thanh Nghiên bị cửa xi măng làm trầy da, máu thịt mơ hồ, làm lòng hắn sợ run.

Lúc đó, nha đầu đáng chết kia lại còn vừa khóc vừa nháo, làm thật nhiều hàng xóm láng giềng kéo tới. Nếu không phải Mộ Tâm Lan hỗ trợ che giấu, nói hắn vô ý trong lúc uống say, mà lúc đó đứa nhỏ này lại đau ngất xỉu đi, nhà hắn nhất định sẽ bị gièm pha.



Sở dĩ hôm nay hắn lặng lẽ đến nhìn một chút, xem người Mộ gia nói như thế nào.

Hắn thật lo sợ người nhà họ Mộ xé rách mặt, bởi vậy hắn vừa mất vợ lại còn hỏng cả danh tiếng.

Hiện tại hắn nghe Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tâm Lan nói chuyện, cũng yên tâm phần nào: Xem ra, Mộ Tâm Lan không định cáo trạng hắn, thậm chí còn lo sợ hắn không cho cô về chiếu cố Mộ Thanh Nghiên.

Thái độ của Mộ Tâm Lan khiến lòng hắn kiêu ngạo.

Đúng như Mộ Tâm Lan nghĩ, hắn không muốn Mộ Tâm Lan về nhà mẹ đẻ ở dù chỉ một đêm, Mộ Tâm Lan đẹp như vậy, hắn thích ôm cô ngủ mỗi đêm.

Nhưng Mộ Thanh Nghiên nói cũng đúng.

Hôm qua, bộ dạng Mộ Thanh Nghiên tay trái huyết nhục mơ hồ, hắn vẫn nhớ rõ, đích thực nghiêm trọng. Hắn biết, tay con bé này không có việc gì thì không sao, để xảy ra việc gì, theo tính tình gào thét của con bé này, nhất định làm to chuyện.

Đến lúc đó hắn còn mặt mũi nào nữa?

Thôi được, hảo hán không sợ thiệt nhất thời, trước trấn an tiểu tổ tông này cho tốt rồi nói sau.

Nghĩ đến đây, Tống Hồng Quảng cúi thấp người rón rén lùi lại phía sau hơn mười bước, quay đầu đã ưỡn thẳng thắt lưng, làm bộ như vừa đi đến, ở bên ngoài phòng la lớn: “Tử Khiêm, Tử Khiêm, chị gái em có ở trong không?”

Mộ Tử Khiêm nhận ra tiếng của anh rể, vốn định thân thiết đáp lại như thường lệ, lại nhớ tới lời vừa rồi của chị hai, trong ánh mắt có chút hận ý.

Chị hai là do anh rể làm bị thương, hừ! Cậu không bao giờ thích anh rể nữa.

Cậu vốn cũng không thích anh rể, nhưng nể mặt chị cả mới thích hắn.

Hiện tại làm bộ cậu cũng không muốn.

Thời điểm cái đầu nhỏ của Mộ Tử Khiêm còn đang suy nghĩ loạn lên, Tống Hồng Quảng đã sải bước đi đến. Thân hình cao lớn của hắn vào nhà, phòng khách nhà họ Mộ đều có vẻ chật chội.

Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm đồng loạt hừ lạnh với hắn. Mộ Tử Khiêm hừ lạnh xong không nói gì, Mộ Thanh Nghiên vẻ mặt khinh bỉ nói với Tống Hồng Quảng: “ Người tới làm cái gì? Chê chúng ta chưa bị người đánh chết ư?”

Vẻ mặt Tống Hồng Quảng tươi cười, nhưng là ngoài cười, trong không cười: “Ha ha, em gái, ta không phải là uống say quá sao? Anh rể cam đoan với ngươi, về sau không bao giờ uống rượu nữa.”

Mộ Thanh Nghiên nói trong lòng, cam đoan của người quỷ mới tin.



Cô biết tật xấu thích đánh người của Tống Hồng Quảng không thể trị được, không tính dây dưa với hắn về vấn đề này nữa, cô trực tiếp nói với hắn: “Em bị anh rể đẩy bị thương, cũng không cần anh bồi thường, anh để chị gái đến chiếu cố em vài ngày.”

Thấy Mộ Thanh Nghiên không so đo, Tống Hồng Quảng yên tâm, tươi cười cũng chân thành hơn: “Tất nhiên, tất nhiên. Anh cũng nghĩ như vậy. Không cần quay về, Lan Lan, em nhanh đi nấu cơm, anh ăn sớm về sớm.”

Tống Hồng Quảng vừa dứt lời, thanh âm thanh thuý của Mộ Thanh Nghiên vang lên: “Anh rể, Tử Khiêm có bài tập không giải được, anh giảng cho nó một chút?”

“Được chứ.” Tống Hồng Quảng muốn lấy lòng, lại muốn ở lại ăn cơm, nghe Mộ Thanh Nghiên nói xong, mừng vì có việc đỡ nhàm chán, vui vẻ đến bên cạnh Mộ Tử Khiêm.

Mộ Tử Khiêm định không để ý đến Tống Hồng Quảng, nhưng thấy chị cả và chị hai lại giống như bình thường, không trở mặt với Tống Hồng Quảng, cậu quyết định tạm thời không so đo với hắn.

Nhưng trong lòng vẫn thấy mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.

Tống Hồng Quảng biết Mộ Tử Khiêm đang học lớp 1, lúc đầu hắn tưởng bài tập lớp 1 đối với hắn không thành vấn đề, không nghĩ tới hôm nay đụng trúng vấn đề.

Có 1 bài duy nhất Mộ Tử Khiêm không làm được, hắn có thể không làm sao?

Mồ hôi lạnh của Tống Hồng Quảng chảy ròng ròng, hắn nhíu mày, buông sách bài tập xuống, không kịp mặc áo ngoài, một bên chạy một bên nói: “Tâm Lan, anh đi về trước. Buổi sáng, Tiểu Quân bảo anh tối nay sang nhà hắn, anh thiếu chút quên mất.”

“Được, anh đi đi.” Mộ Tâm Lan đáp lời nhìn theo bóng dáng Tống Hồng Quảng đi xa.

Mộ Thanh Nghiên nhìn chị gái kẹt trong cuộc hôn nhân bất hạnh, mày nhăn thành đường thẳng: Phải thế nào mới khiến chị gái đồng ý cùng Tống Hồng Quảng ly hôn đâu?

Chuyện này thật sự khiến người ta đau đầu.

Không biết điều gì khơi dậy ý chí chiến đầu của tiểu bằng hữu Mộ Tử Khiêm, anh rể đáng ghét đi rồi, cậu không tìm các chị gái chỉ điểm, chính cái đầu nhỏ tính rồi tính, rốt cuộc tìm được cách giải bài toán khó

Cảm giác thật thành tựu.

Để ra vẻ chính mình bị thương nặng, thời điểm Mộ Tâm Lan đi phòng bếp nấu cơm, Mộ Thanh Nghiên không đi hỗ trợ, cô nằm trên giường, suy nghĩ về con đường sau này của mình.

Cô chưa từng nghĩ mình được trùng sinh, nhưng nếu đã trùng sinh, nhất định cô muốn cuộc sống trôi qua tốt đẹp.

Vận mệnh kiếp trước thật thê thảm, nhưng chính vì như thế, cô cũng học được nhiều điều, thời điểm làm bảo mẫu cho Thẩm Tiêu Nhiên, cô còn đi theo hắn học chút kiến thức cao cấp. Sau này cô không phải lo lắng tiền bạc, hiện tại cô lo lắng những điều xảy ra sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play