Trịnh Hồng Tú nói với Mộ Thanh Nghiên chuyện về Trương Hiểu Tình: “Mộ Thanh Nghiên, giữa trưa Tiểu Tình gọi điện về, nói kỳ nghỉ lễ Nguyên đán muốn đến nhà em chơi, để cô hỏi em trước, xem kỳ nghỉ phép em có bận gì không?”
Mộ Thanh Nghiên do dự một chút: “Em định nghỉ lễ sẽ đi thăm chị gái em, nếu Tiểu Tình trở về, ngày đầu tiên em ở nhà chơi với bạn ấy, ngày thứ hai lại đến Huyền Dương được không ạ?”
“Thế sao, vậy để nó quay về cô hỏi lại, bởi vì nó làm em hoãn lại kế hoạch đi thăm Tâm Lan cũng không tốt. Thế nào? Tâm Lan ở bên đó có tốt không?”
Trịnh Hồng Tú biết một chút việc của Mộ Tâm Lan, tiếc cho cô phải ly hôn, cũng vui mừng vì cô có thể đến Huyền Dương làm việc, thế giới bên ngoài rất nhộn nhịp đâu, đi ra ngoài chỉ có lợi chứ không có hại.
Mộ Thanh Nghiên gật đầu: “Chị ấy nói rất tốt, mẹ em đi qua thăm trở về cũng nói rất tốt, em và Tử Khiêm chưa đi thăm, cho nên kỳ nghỉ này muốn đến thăm chị ấy.”
Mộ Thanh Nghiên vừa nói chuyện với Trịnh Hồng Tú vừa nghĩ: Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao?
Đến Tết Nguyên đán, cũng sắp tới sinh nhật của Thẩm Tiêu Nhiên.
Đột nhiên rất nhớ hắn, rất muốn chúc hắn sinh nhật vui vẻ; rất muốn làm mỳ trường thọ cho hắn giống kiếp trước; thấy hắn cười ôn nhu, sủng nịnh nhìn mình; được hắn ôm ấp ấm áp...
Ai, quên đi, vẫn là đừng nên quấy rầy hắn, cũng không khuấy động nội tâm bình tĩnh của mình.
Thời điểm Trịnh Hồng Tú tới, nhóm bạn cùng phòng của cô chào hỏi xong liền lén lút trở về.
Lúc đó, trong bát Mộ Thanh Nghiên cũng không còn mấy miếng cơm, Trịnh Hồng Tú đợi cô ăn xong, rửa xong bát và cốc nước, lôi kéo cô cùng ra ngoài: “Mộ Thanh Nghiên, cô có một chuyện muốn hỏi em, em đi đến văn phòng với cô.”
Tất nhiên Trịnh Hồng Tú muốn hỏi là chuyện Liễu Đông Cảnh.
Cũng không phải bà nghi ngờ thư nặc danh là do Mộ Thanh Nghiên viết.
Sự thật là, sau khi nhìn thấy thư nặc danh, bà và Nguyên Vĩnh Hoa đều không muốn tra xem người viết thư là ai.
Nội dung trong thư không cực đoan một chút nào, chính là kể lại sự thật, điều này chứng tỏ động cơ của người viết thư là lương thiện.
Cho nên, đừng nói là bọn họ không biết người viết thư là ai, cho dù biết cũng sẽ giả bộ hồ đồ không biết.
Trịnh Hồng Tú muốn hỏi thăm từ chỗ Mộ Thanh Nghiên, là chuyện các học sinh cảm thấy thế nào về chuyện Liễu Đông Cảnh mời học sinh nữ ăn cơm.
Bà không dám hỏi học sinh khác, sợ bọn họ đi nói lung tung, khiến sự tình thành lớn chuyện.
Chỉ có Mộ Thanh Nghiên, tuổi nhỏ nhưng trầm ổn, làm việc có chừng mực, có thể giữ bí mật.
“Cô hỏi chuyện này? Không phải nói, thầy giáo Liễu vì hòa giải cho hai bạn nữ cãi nhau mới mời cơm sao?” Mộ Thanh Nghiên cố ý giả bộ hồ đồ, kỳ thật là muốn cung cấp cho Trịnh Hồng Tú càng nhiều tin tức, để cho bà và Nguyên Vĩnh Hoa không bị động với Liễu Đông Cảnh.
Quả nhiên Trịnh Hồng Tú không biết chuyện này: “Còn có chuyện này sao?”
“Em cũng chỉ nghe nói như thế, nhưng mà, tuy rằng thầy Liễu làm thế là vì tốt cho học sinh, nhưng mọi người đều cảm thấy việc làm của thầy ấy có chút không thích hợp, khuyên giải thì khuyên giải, vì sao phải mời cơm? Như thế thực dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Mộ Thanh Nghiên nói một chút vào chính đề, Trịnh Hồng Tú còn có chút buồn bực, tức khắc nở nụ cười: “Dễ khiến người khác hiểu lầm cái gì? Nhóm học sinh nói như thế nào, em kể lại cho cô nghe xem nào.”
“Bọn họ nói, thầy Liễu là muốn làm bạn bè vui đùa với mấy bạn ấy, còn có người nói, thầy Liễu chính là sở khanh... giống người đi lừa tình cảm của các cô gái.”
“A, nghiêm trọng như vậy sao, vậy còn em? Mộ Thanh Nghiên, em thấy thế nào?”
“Em, em tự thấy, thầy Liễu mặc kệ là người tốt hay người xấu, thầy ấy và học sinh nữ không nên quan hệ quá thân thiết, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của các bạn ấy.”
“Em nói đúng, Mộ Thanh Nghiên, em là đứa bé thông minh, cô tự hào vì em. Chuyện này trong lòng cô tự có tính toán. Được rồi, em về trước đi, những gì vừa rồi cô nói với em, nhớ giữ bí mật.”
Mộ Thanh Nghiên trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
Vốn Trịnh Hồng Tú cũng không thấy việc của Liễu Đông Cảnh quá nghiêm trọng, bà cảm thấy thầy giáo mời học sinh ăn một bữa cơm cũng không phải là chuyện to tát gì.
Hơn nữa, Liễu Đông Cảnh còn mời cơm công khai ở căng tin trường, hành vi này làm gì có chỗ nào ái muội?
Nhưng mà, câu nói của Mộ Thanh Nghiên, “sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của các bạn ấy”, khiến bà như tỉnh ngộ, có cảm giác đỡ cục đá trên đầu xuống.
Bà cảm thấy bây giờ bà có thể đưa ra đề nghị gì với Nguyên Vĩnh Hoa rồi.
Ngày hôm sau, Mộ Tiểu Mễ thông báo tin tức Liễu Đông Cảnh nghỉ phép.
Hơn nữa là xin nghỉ, nghe nói anh trai hắn kết hôn.
Lúc này chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Mộ Thanh Nghiên nghe thấy như thế, biết Nguyên Vĩnh Hoa đã cảnh cáo Liễu Đông Cảnh, lại là bóng gió cảnh cáo qua.
Nếu không sự tình nào đơn giản như vậy.
Nhưng mà như thế cũng tốt lắm.
Cô tin tưởng, có lời nói của Nguyên Vĩnh Hoa, sau này Liễu Đông Cảnh dù là người hỗn đản cũng phải thu liễm lại.
Buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ Nguyên Đán, Trương Hiểu Tình từ Huyền Dương trở về nhà, vừa để hành lý xuống liền gọi điện cho Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, tớ rất nhớ cậu a, cậu có nhớ tớ hay không?”
“Đương nhiên, mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ đến ... trường học của cậu.”
“Anh anh anh, Mộ Thanh Nghiên, cậu càng ngày càng xấu.” Mặc dù có không ít bạn học mới ở cấp 3, nhưng Trương Hiểu Tình vẫn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên càng cho cô cảm giác thân thiết hơn.
Mộ Thanh Nghiên cười hắc hắc: “Hắc hắc, vậy sao? Kỳ thật tớ có thể tệ hơn một chút nữa cơ, kiểu như làm đồ ăn vặt cho cậu và Lâm Tĩnh, phần của cậu nhiều hơn một chút, cho cậu ăn thành mập luôn.”
Trương Hiểu Tình bất đắc dĩ sờ eo càng ngày càng nhỏ của mình: “Được, được, vậy sự nghiệp tăng cân của bổn cô nương liền giao cho ngươi.”
Biết Trương Hiểu Tình càng ngày càng gầy, Mộ Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Cậu nghĩ tốt đẹp quá. Đúng rồi, ngày mai cậu có qua nhà tớ không?”
“Có, đương nhiên có. Buổi sáng tớ đến nhà cậu chơi một giờ rồi về, kỳ nghỉ này của bọn tớ có rất nhiều bài tập phải làm, không thể chơi lâu với câu, haizz, thật buồn bực.”
Trương Hiểu Tình nói dối.
Bài tập nhiều là một chuyện, chủ yếu là cô đã biết chuyện Mộ Thanh Nghiên muốn đến thành phố Huyền Dương thăm Mộ Tâm Lan, tuy rằng rất nhớ Mộ Thanh Nghiên, nhưng cô cũng không muốn ảnh hưởng đến chuyện của bạn mình.
Cô luôn biết rằng, so với cô, gánh nặng cuộc sống của Mộ Thanh Nghiên quá nhiều.
Mộ Thanh Nghiên tỏ vẻ lý giải: “Được rồi, ngày mai tớ ở nhà chờ cậu.”
Hôm sau, sau khi Trương Hiểu Tình về, Mộ Thanh Nghiên mang theo Mộ Tử Khiêm cùng đi Huyền Dương.
Nghỉ Tết Nguyên đán chính là thời điểm tốt để buôn bán, cửa hàng thực phẩm chín không thể nghỉ được, lần này Đinh Tú Phương không có thời gian đi cùng hai chị em.
Vốn bà cũng lo lắng hai chị em đi xa không có người lớn đi cùng, nhưng Mộ Thanh Nghiên mang chuyện Trương Hiểu Tình một mình đến Huyền Dương học làm gương so sánh.
Nghĩ đến Mộ Thanh Nghiên và Trương Hiểu Tình bằng tuổi, coi như là cô gái lớn rồi, bản thân mình tuổi đó cũng là tự ra ngoài bươn trải, Đinh Tú Phương do dự một lát liền đồng ý.
Cuối cùng mẹ cũng buông tay, để cô tự quyết định, sau này cô sẽ càng tự do hơn, điều này đối với Mộ Thanh Nghiên thực sự là một sự chuyển biến tốt đẹp.
Trong lòng cô vui như nở hoa, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Mộ Tử Khiêm nghe nói, lần này chỉ có chị hai và cậu đến thăm chị cả, cảm thấy tiếc cho mẹ, lại mừng thay cho bản thân cậu. Tiếc vì mẹ không thể đi cùng bọn họ đến Huyền Dương, được ăn ngon, chơi vui, ngắm cảnh đẹp; lại cao hứng vì không có mẹ bên cạnh, chị hai nhất định liều mạng mua đồ tốt cho hắn.
Trên thế giới này, người hiểu rõ hắn nhất là chị hai, không phải nghi ngờ.
Vừa chạy xe ra khỏi thành phố Huyền Dương, Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thấy một chiếc xe khách từ hướng trấn Xuân Thụ chạy về hướng Huyền Dương, theo bản năng hắn dừng xe lại, thời điểm xe khách chạy qua hắn nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy cô nhóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT