Hôm nay Mộ Thanh Nghiên mặc áo bông dài màu xanh nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp và trắng nõn, non nớt của cô.

Giây phút nhìn thoáng qua khiến trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên sinh ra phiền muộn, thế nào nhìn cô nhóc còn nhỏ như vậy?

Tuổi này của cô sao còn trông nhỏ như thế chứ?

Rõ ràng tâm tư và trí tuệ của cô nhóc còn vượt xa nhiều người trưởng thành.

Thời điểm không nhìn thấy cô, trong trí nhớ của hắn, hình bóng cô còn có chút dáng vẻ của người trưởng thành, đến hiện tại hắn tận mắt nhìn thấy cô, rõ ràng chính là ... Chính là một con nhóc bé nhỏ a.

Đừng nói làm bạn gái, làm bạn bè bình thường cũng là miễn cưỡng.

Thẩm Tiêu Nhiên không dám suy nghĩ sâu sa thêm nữa, hắn vừa âm thầm kêu rên ở trong lòng, vừa khởi động xe.

Lạc Tuấn đang ngồi cạnh hắn lúc này chỉ nhớ đến việc sau khi trở về nhà, không có nhìn ra dị thường của Thẩm Tiêu Nhiên, tuy rằng chỉ cần hắn hơi chú ý, là có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tiêu Nhiên có vết rạn vỡ.

Thẩm Tiêu Nhiên gấp gáp đưa Lạc Tuấn về trấn Sơn Đông, lấy lý do mình còn có việc muốn làm, nhanh chóng đuổi theo về thành phố Huyền Dương.

Hắn muốn làm chuyện gì?

Chính là hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy cô nhóc.

Lần này hắn đến Huyền Dương chính là muốn đến thăm cô nhóc kia.

Sau Tết Nguyên Đán, hắn phải đi làm một nhiệm vụ trường kỳ đặc biệt nguy hiểm. Ngày hôm qua, lúc cùng chiến hữu viết di thư, hắn phát hiện người khiến hắn lo lắng nhất trên thế giới này chính là cô nhóc.

Vốn hắn thầm nghĩ để lại cho cô nhóc ít tài sản, nghe nói, Nguyên Đán, Lạc Tuấn phải về Huyền Dương, hắn không chút do dự xin phép đi cùng.

Hắn muốn gặp cô.

Trước khi gặp cô ở chỗ xe khách, hắn cũng không vội đến gặp cô.

Nhưng là, sau khi vội vàng liếc mắt nhìn cô một cái kia, khiến hắn đột nhiên muốn nhanh chóng gặp cô, hắn muốn nhìn rõ nội tâm của mình, đến cùng tình cảm đối với cô nhóc đó là thế nào.

Hắn muốn biết, có phải tròng đầu mình giấu những suy nghĩ xấu xa hay không?



Động lòng với một cô nhóc con, không phải là trong lòng cất giấu những suy nghĩ xấu xa là gì?

Thẩm Tiêu Nhiên và Trác Đông Lâm, Cố Thất vẫn duy trì liên lạc, trong khoảng thời gian này trong nhà Mộ Thanh Nghiên phát sinh chuyện gì, hắn đều biết toàn bộ, tự nhiên cũng biết hôm nay Mộ Thanh Nghiên đến Huyền Dương thăm Mộ Tâm Lan.

Vì thế hắn đến thẳng nhà Trác Đông Lâm.

Thời điểm Thẩm Tiêu Nhiên còn đang trên đường, Mộ Thanh Nghiên đang ở văn phòng của xưởng làm thạch ăn liền bàn công việc với Trác Đông Lâm.

Cho dù đồ ăn có ngon, ăn mãi cũng ngán, nếu không, lợi nhuận của xưởng thạch ăn liền cũng chững lại như mấy hôm nay.

Tuy rằng tạm thời chưa có giảm xuống, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn.

Đây là chuyện Mộ Thanh Nghiên đã dự kiến trước.

Thực tế, cô còn luôn đợi đến ngày này, đợi đến tận hôm nay, khiển khai kế hoạch mới của cô. Kế hoạch đầu tiên là, đưa cho Trác Đông Lâm công thức của bốn loại thạch của xưởng thạch ăn liền, để hắn mở rộng sang những thị trường khác.

“Anh Đông Lâm, em đưa công thức cho anh, anh mang đi nơi khác hợp tác với bạn anh, điều kiện duy nhất của em là dùng công thức để làm cổ phần, cho dù anh hợp tác với ai, chia nhau thế nào, em đều sẽ thu một phần lợi nhuận.”

“Một phần có phải quá ít hay không? Hai phần nhé?”

Trong lòng Trác Đông Lâm như nở hoa, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, hắn muốn dùng lợi nhuận để đả động Mộ Thanh Nghiên hợp tác với hắn trên nhiều hạng mục khác, như bánh ngọt, bánh bích quy...

Mộ Thanh Nghiên có tay nghề, hắn có dã tâm và nguồn tiêu thụ, hợp tác của bọn họ chính là sự liên thủ của những tay cao cường, mối hợp tác tốt như vậy hắn đương nhiên muốn nịnh cho tốt.

Mộ Thanh Nghiên mím môi cười: “Vẫn lấy một thành như trước đi, vạn sự khởi đầu nan, anh Đông Lâm, đầu tiên anh cứ nhường cho các bạn anh nhiều một chút, đợi về sau công việc thuận lợi rồi, chúng ta lại hung hăng chiếm của bọn họ.”

Trác Đông Lâm: Vì sao hắn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên còn biết cách buôn bán hơn cả người lão làng là hắn?

Nhưng mà, nghe ra trong lời nói của Mộ Thanh Nghiên có ý cùng hắn hợp tác lâu dài, trái tim hắn cuối cùng cũng yên tâm.

“Vậy được, liền theo ý của em. Nhưng mà, em gái Thanh Nghiên à, em bảo đổi xưởng làm thạch ăn liền thành xưởng thực phẩm, cũng sản xuất một ít bánh bích quy, bánh ngọt có được hay không?”

Trác Đông Lâm giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng lộ ra, bánh bích quy và bánh ngọt Mộ Thanh Nghiên từng làm, hắn đã nhớ thương thật lâu.

Hắn cảm thấy mở cửa hàng bánh ngọt chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn cả bán thạch ăn liền.

Lúc trước hắn vẫn không dám đề nghị, bởi vì ở Mộ gia chỉ có Mộ Thanh Nghiên biết làm bánh ngọt, Mộ Thanh Nghiên muốn đi học, hắn đành phải tạm gác tâm tư này lại.



Mấy ngày hôm trước, trong xưởng có một nữ công nhân sinh nhật, Mộ Tâm Lan cố ý làm một cái bánh ngọt chúc mừng sinh nhật cô ấy, thế hắn mới biết, tay nghề của Mộ Tâm Lan lợi hại hơn hắn tưởng nhiều lắm.

Lúc đó hắn nói đến chuyện làm thêm bánh ngọt với Mộ Tâm Lan, nhưng Mộ Tâm Lan lại bảo chuyện này xem ý của Mộ Thanh Nghiên.

Trác Đông Lâm không biết rằng, hắn đề nghị chuyện xưởng thực phẩm, chính là kế hoạch thứ hai của Mộ Thanh Nghiên.

“Có thể, anh tìm vài người tin cậy làm học trò của chị gái em, tranh thủ trước lúc chị gái em sinh con, học được tay nghề làm bánh. Chuyện này em có hai yêu cầu, thứ nhất, chị gái em phải làm phó xưởng, thứ hai, chọn học trò phải thông qua em. Còn có, học trò phải ký hợp đồng với xưởng thực phẩm, hứa hẹn trong vòng năm năm không được truyền tay nghề cho người khác, cũng không được bỏ làm, sau năm năm thì tùy.”

“Năm năm có phải quá ngắn không?” Trong lòng Trác Đông Lâm tính toán, tiếc nuối Mộ Thanh Nghiên phải giao tay nghề cho người khác, chẳng qua, không làm như thế, xưởng thực phẩm đúng là không thể mở ra được, cho nên, bây giờ hắn thầm nghĩ giữ lại những công nhân được ưu ái đó lâu thêm vài năm.

Mộ Thanh Nghiên bật cười: “Không ngắn, nếu không phải là người đặc biệt ngu, chỉ 1 tháng là có thể học được tay nghề, thời gian còn lại đều là bán mạng cho anh. Hơn nữa, tay nghề làm bánh của em cũng không thâm ảo, người có lòng, chuyên tâm nghiên cứu một chút là có thể làm được, năm năm sau, nó sẽ không còn hiếm lạ như bây giờ nữa, cho nên, bây giờ anh phải nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội kiếm tiền đi.”

Nói chuyện với Trác Đông Lâm xong, Mộ Thanh Nghiên lại nói với Mộ Tâm Lan.

Trước tiên nói về chuyện nhận học trò.

Nghe thấy phải giao tay nghề cho người ngoài, Mộ Tâm Lan không vừa ý, Mộ Thanh Nghiên đành phải tính toán chi tiết cho cô hiểu.

“Chị, chị xem này, theo cách làm hiện giờ của chúng ta, một ngày chị có thể thu về 2500 đồng, nhưng nếu dạy học trò tay nghề, biến xưởng thành nhà xưởng, chị sẽ thu vào gấp năm lần hiện tại, nói cách khác, chị vất vả 1 năm, kiếm được lợi nhuận bằng 5 năm, dùng mấy tờ công thức đổi lại công sức 4 năm của chị, chị nói xem có lời hay không?”

“Còn có thể tính như thế sao?”

“Đương nhiên, chị xem làm ăn lớn như thế này, có ai tự một mình làm tất ăn cả không? Bọn họ đều giống như anh Đông Lâm, chỉ làm quản lý thôi. Chị, em phải đi học, chuyện ở xưởng thực phẩm em không có thời gian quản, chức phó xưởng sau này đành phải để chị vất vả, đợi lát nữa em để Trác Đông Lâm hỏi một chút, đăng ký cho chị học lớp quản lý này vào buổi tối.”

“Cái gì? Phó xưởng?” Đôi mắt của Mộ Tâm Lan trừng lớn.

Phó xưởng?

Chức vụ to như thế cô có thể đảm đương được sao?

“Chị, chị sợ chị làm không tốt ư?” Mộ Thanh Nghiên nhìn bộ dáng kinh ngạc của chị gái cười ha ha: “Chị, em hỏi chị, bình thường anh Đông Lâm ở xưởng làm những gì, chị đều nhìn thấy đi?”

“Nhìn thấy, chính là đi kiểm tra chất lượng một chút, quan tâm tới công việc của công nhân một chút, chị nhìn thấy hắn nhàn lắm.”

“Đúng rồi. Em nói với chị, phó xưởng của thực phẩm xưởng cũng giống như thế, cũng là quản nhiều người một chút, bây giờ chị đã biết phải làm sao rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play