(Mất một chương mọi người ạ)

Triệu Văn Phượng là người tính tình lạnh nhạt, nói chuyện lại thẳng thắn, cũng chưa từng nói xấu ai, lời phê bình khắc nghiệt của cô vừa ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt: Phản ứng của Triệu Văn Phượng có phải là hơi kịch liệt rồi không?

Tuy rằng không biết vì sao cô lại như vậy? Tuy nhiên, nhóm bạn cùng phòng cũng không thắc mắc hành vi của cô, tùy ý cô và Thích Ý truy hỏi Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, mau trả lời câu hỏi của Thích Ý.”

Mộ Thanh Nghiên lấy chăn bọc lấy mình, than thở nói: “Nói thực ra, tớ cũng không biết. Được rồi đừng nói nữa, ngủ đi.”

Mọi người: “Thật là...”

Ngoài miệng, Mộ Thanh Nghiên nói là không biết, kỳ thật, trong lòng cô đã có quyết định, cô phải nói chuyện này cho Trịnh Hồng Tú.

Trịnh Hồng Tú giống như những giáo viên khác có nhà ở trấn Xuân Thụ, bình thường đều sẽ về nhà ăn cơm, cho nên, chắc chắn bà chưa biết sự tình ái muội trong căng tin, nếu bà biết, bà tuyệt đối sẽ không làm như không thấy, giống như những giáo viên khác.

Không chỉ bởi vì bà là chị họ của Nguyên Vĩnh Hoa, luôn luôn là cánh tay phải đắc lực của Nguyên Vĩnh Hoa trong trường học, mà còn bởi vì bà là người chính trực, có tấm lòng thiện lương.

Mộ Thanh Nghiên còn chưa kịp nhắc nhở Trịnh Hồng Tú chuyện về Liễu Đông Cảnh, sáng tinh mơ hôm sau Mộ Tiểu Mễ sang phòng ngủ số 3, nói cho cô biết đáp án mà cô ấy hỏi được chỗ Tô Minh.

Cô vừa vào, Thích Ý lập tức đến đón: “Thế nào? Cậu có hỏi được Tô Minh hay không?”

Mộ Tiểu Mễ bĩu bĩu môi đỏ mọng, gật đầu: “Hỏi được.”

“Cậu ấy nói như thế nào?”

“Cậu ấy nói, vốn trước kia Liễu Đông Cảnh chỉ mua cơm cho một mình Cố Tiểu Hồng, bởi vì Cố Tiểu Hồng là em họ của thầy ấy. Sau này mới mời cậu ấy và Hứa An ăn cơm, là biết hai bạn ấy cãi nhau, cho nên dùng cách mời cơm để hai bạn ấy hòa giải.”

Khóe miệng Tôn Kỳ co rút mãi: “Hai người kia làm hòa rồi?”

Mộ Tiểu Mễ cười khổ một chút: “Đúng.”

Thích Ý không đợi Triệu Văn Phượng mở miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộ Tiểu Mễ: “Vậy còn Tiền Vân Đóa thì sao? Tiền Vân Đóa là có chuyện gì?”

“Tiền Vân Đóa a.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tiểu Mễ nhăn lại, chuyện của Tiền Vân Đóa cô còn cảm thấy ngại nói: “Tô Minh nói, ngày Liễu Đông Cảnh mời hai người kia ăn cơm, Tiền Vân Đóa nói quên tiền và phiếu mua cơm, liền đi tìm Liễu Đông Cảnh mượn, Liễu Đông Cảnh liền mời cậu ấy cùng ăn cơm.”

“Thật không biết xấu hổ.” Mạnh Khiết cũng phải mắng một câu.

Tôn Kỳ dựng ngón tay cái với Mạnh Khiết, quay lại hỏi Mộ Tiểu Mễ: “Liền tính là mời ăn cơm để khuyên giải, mời một lần cũng dễ hiểu, thế nào mà ngày nào cũng mời?”

“Lúc đầu chỉ nói là mời một bữa, sau này lúc bọn họ ăn cơm, Liễu Đông Cảnh vô tình nói ra chuyện hắn có một bài báo được đăng ở trên tạp chí, nhận được 100 đồng tiền nhuận bút, Tiền Vân Đóa trêu đùa nói hắn mời mọi người thêm vài bữa, cuối cùng thành ra như vậy.”



Mộ Thanh Nghiên ở bên cạnh luôn yên lặng lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy Liễu Đông Cảnh nguy hiểm, những điều Mộ Tiểu Mễ nghe thấy, nhìn qua tưởng rằng việc Liễu Đông cảnh mời nữ sinh ăn cơm là việc quang minh lỗi lạc, trên thực tế, có rất nhiều chỗ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Mộ Thanh Nghiên quyết định phải nhanh chóng nói cho Trịnh Hồng Tú, dùng cách viết thư nặc danh.

Phong thư nặc danh của cô viết rất đơn giản, chỉ trần thuật sự thật mà thôi: Thầy giáo Liễu Đông Cảnh mỗi ngày ở căng tin ăn cơm cùng với nữ sinh, tạo ra ảnh hưởng xấu tới học sinh.

Lợi dụng việc cô là lớp phó học tập, mỗi ngày đều phải đến văn phòng của Trịnh Hồng Tú nộp bài tập, cô bỏ thư nặc danh vào trong đống giáo án của Trịnh Hồng Tú.

Chắc chắn rất nhanh Trịnh Hồng Tú sẽ nhìn thấy phong thư nặc danh này, cũng sẽ coi trọng nó. Bởi vì, buổi chiều Mộ Thanh Nghiên đến căng tin mua cơm, nhìn thấy Trịnh Hồng Tú và Nguyên Vĩnh Hoa lẽ ra giờ này đã về nhà ăn cơm chiều, thế nhưng hôm nay vẫn còn ở trong sân trường.

Ánh mắt hai người thường thường nhìn về vị trí căng tin.

Trong lòng Mộ Thanh Nghiên khẽ động, dứt khoát quay lại căng tin mua 2 xu khoai tây xào, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, vừa ăn vừa bình tĩnh chờ xem kịch vui.

Tự nhiên càng nhiều người xem diễn càng tốt, đáng tiếc hôm nay có người nhà mang cơm cho Mộ Tiểu Mễ, cho nên cô bé ấy còn chưa tới căng tin.

Mà Mạnh Khiết nghịch ngợm, trừ bỏ buổi sáng thích ngủ, lại là người nhanh chân nhanh tay, đã sớm mua cơm trở về phòng ngủ rồi.

Triệu Văn Phượng và Lâm Hương Nhi bởi vì mỗi ngày đều đến căng tin báo danh ba lần, mỗi lần đi căng tin đều lề mà lề mề.

Thích Ý và Tôn Kỳ sau khi tan học hình như đi toilet rồi, lúc này cũng không thấy đâu.

Mộ Thanh Nghiên ngồi một mình ở trong góc, cảm thấy hứng thú giảm một ít, trông mong Tôn Kỳ và Thích Ý nhanh chóng đến.

Thích Ý và Tôn Kỳ đi toilet xong vội vàng chạy tới, đang chuẩn bị xếp hàng mua cơm, vô tình nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên đang ở một góc, vội vàng chạy lại.

“Sao thế? Đột nhiên muốn ăn cơm ở căng tin sao?” Ánh mắt Thích Ý và Tôn Kỳ nhìn cô, chờ Mộ Thanh Nghiên trả lời.

Mộ Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tớ đến tháng, đặc biệt sợ lạnh, không muốn ăn đồ lạnh, cho nên ăn luôn tại đây cho nóng.”

Lời này của cô cũng không phải là nói dối, thật sự là kinh nguyệt của cô vừa tới, vẫn là lúc giữa trưa.

Nhưng mà đặc biệt sợ lạnh là không đúng.

Nhưng mà bạn cùng phòng đặc biệt có kinh nghiệm về vấn đề này liền tin, liên tục đưa tới ánh mắt quan tâm, “Cậu như thế này rất dễ bị ốm, cậu phải chú ý đó.”

“Ừ, tớ biết rồi. Các cậu nhanh đi mua cơm đi.”

Thích Ý lên tiếng, sau đó giống như suy nghĩ của Mộ Thanh Nghiên, thương lượng với Tôn Kỳ: “A, Tôn Kỳ, hôm nay chúng ta cũng ăn ở đây đi?”

Tôn Kỳ không chút do dự: “Được, tớ muốn ăn khoai tây xào, cậu muốn ăn gì?”



“Tớ muốn ăn đậu cô-ve.”

Thích Ý và Tôn Kỳ vừa thương lượng xong, Triệu Văn Phượng và Lâm Hương Nhi cũng vừa đi đến, các cô nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, cười cười, cũng đi qua xếp hàng.

Triệu Văn Phượng và Lâm Hương Nhi mua xong cơm, mới biết ba bạn cùng phòng hôm nay muốn ăn cơm ở căng tin cho nóng, vui vẻ quên trời, vô cùng náo nhiệt tụ cùng một chỗ.

Lúc này, mấy người Liễu Đông Cảnh, Tiền Vân Đóa, và Cố Tiểu Hồng cũng lục đục vào căng tin.

Vẫn ngồi chỗ cũ ngày hôm qua.

Lại nói, Liễu Đông Cảnh thật biết chăm sóc người khác, hoặc là, thực biết làm cho các cô gái thích.

Tiền Vân Đóa, Tô Minh và bốn cô gái khác, mỗi người đi vào đều nhận được sự quan tâm, cẩn thận chăm sóc của hắn, hắn sẽ ôn nhu hỏi các cô hôm nay muốn ăn cái gì, sau đó vui vẻ chạy đi mua đồ ăn.

Bởi vì hắn là giáo viên, có ưu đãi riêng, không cần xếp hàng, mỗi lần mua đồ ăn vừa nhanh lại tiện.

Nhưng mà, đầu bếp mập mỗi lần bán đồ ăn cho Liễu Đông Cảnh khóe miệng đều trìu trìu.

Mộ Thanh Nghiên âm thầm buồn cười.

Không ngoài dự đoán của cô, sau khi Liễu Đông Cảnh vào căng tin khoảng chừng mười phút, Nguyên Vĩnh Hoa và Trịnh Hồng Tú theo nhau đi vào.

Hai người đều là một bộ tươi cười, nhưng Mộ Thanh Nghiên vẫn nhìn ra bọn họ mất tự nhiên.

Nguyên Vĩnh Hoa là tới nói với các đầu bếp của căng tin về quyền lợi nghỉ Tết Nguyên đán của bọn, và chuyện liên hoan trước kỳ nghỉ.

Sau khi hắn đi vào, thực hiền hòa nói chuyện với các giáo viên ăn cơm ở căng tin, bao gồm cả Liễu Đông Cảnh, sau đó liền đi tìm đầu bếp nói chuyện.

Trịnh Hồng Tú vào sau hắn.

Bà vừa vào liền dùng ánh mắt lợi hại của mình rà soát một vòng căng tin.

Tùy tiện nhìn thoáng qua bàn của Liễu Đông Cảnh, ánh mắt bà nhanh chóng nhìn vào Mộ Thanh Nghiên.

Giống như bà đến tìm Mộ Thanh Nghiên vậy.

Kỳ thật là, nếu không có Mộ Thanh Nghiên ở đây, bà sẽ giả bộ tìm giáo viên khác có việc.

Nhưng, Mộ Thanh Nghiên ở đây, liền quyết định tìm Mộ Thanh Nghiên đi, dù sao bà là thật có chuyện muốn nói với Mộ Thanh Nghiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play