Từ lúc Tề Mộ Tiêu lộ rõ thân phận, Tề Hàm đã không còn dựa vào cây ngô đồng để đứng thẳng người, gương mặt trắng nõn của hắn bị bàn tay như luyện qua Thiết Sa chưởng của tướng quân tát một cái liền sưng đỏ lên, dấu ngón tay rõ rành rành.
Vào giờ khắc này, tình cảm của Tề Hàm đối với Tề Mộ Tiêu cực kỳ phức tạp.
Tình cảm của Tề Mộ Tiêu và Quân Mặc Ninh vô cùng tốt, lời y nói lại lộ ra yêu thích và thừa nhận đối với Tề Hàm, lẽ ra Tề Hàm nên sinh lòng thân cận mới đúng nhưng một thân phận khác của Tề Mộ Tiêu lại khiến Tề Hàm không tự chủ được chỉ kính trọng mà không gần gũi... Y là đệ đệ Tề Mộ Lâm, thân vương đương triều, cửu thúc... của Tề Hàm. Theo bản năng, Tề Hàm không muốn có bất kỳ dây dưa nào với bất kỳ ai trong hoàng thất huống chi Tề Mộ Tiêu còn để cho Tề Hàm thấy được y ngược đãi một đứa bé, cảnh tượng ấy đã kích thích hồi ức phủ đầy bụi của Tề Hàm.
Tề Hàm nghe được Tề Mộ Tiêu hỏi như thế, buông tay che vết thương trước ngực bị roi da quất ra, không kiêu ngạo không nhún nhường nói, "Vương gia, cho dù gia sư trách phạt như thế nào, Diệc Hàm cũng sẽ thành tâm tiếp nhận."
"Ngươi tên là... Diệc Hàm?" Tề Mộ Tiêu đầy hăng hái hỏi thăm, "Họ gì?"
"Quân, Quân Diệc Hàm."
Gương mặt Tề Mộ Tiêu càng lộ vẻ mừng rỡ nói, "Ngay cả họ cũng theo tam đệ đệ ta, vậy chắc chắn y nhận định ngươi rồi..." Nói rồi lông mày liền nhíu lại, "Nhưng ngươi lại không yêu quý bản thân mình như thế, càng nên đánh."
Tề Hàm thấy trọng tâm câu chuyện lại vòng trở về cũng đành chịu, đại tướng quân ngài dáng dấp cao hơn ta, bối phận cao hơn ta, thân phận cao hơn ta, võ công cũng cao hơn ta, ngài muốn đánh ta ta còn có thể không chịu sao? Nhưng mà...
"Vương gia, Diệc Hàm có thắc mắc muốn thỉnh giáo." Tề Hàm ngay ngay thẳng thẳng, "Đợi giải xong thắc mắc trong lòng, ngài là trưởng bối của Diệc Hàm, muốn đánh muốn phạt, Diệc Hàm không có không chịu."
Tề Mộ Tiêu nhìn thần thái thiếu niên tễ nguyệt quang phong*, gật đầu nói, "Ngươi hỏi." Y xoay người đi tới bàn đá dưới tàng cây ngồi xuống, tiện tay đặt roi da nhuốm máu lên bàn.
* Tễ nguyệt quang phong nghĩa là trăng tỏ gió trong ý chỉ người sáng sủa, thiện lương.
Tề Hàm lảo đảo mấy bước mới đuổi kịp, đứng vững cách sáu bảy bước trước mặt y, hỏi, "Ngài trấn thủ biên quan công trạng lớn lao, vì sao... vì sao phải... hành hạ... một đứa bé?"
Tề Mộ Tiêu nhìn hắn cười nhạt nói, "Tề Huyên là con ta, nó làm sai ta quất nó vài roi, gọi là... hành hạ?"
Tề Hàm sửng sốt, không nghĩ tới đứa bé kia lại là thế tử của Cung thân vương, nhưng lập tức trong lòng hắn bi phẫn càng sâu, "Có lỗi phải phạt, vậy sao ngài lại... làm nhục nó? Thân thể trần truồng treo cao trên cây, ngài có biết trong lòng nó khổ sở thế nào?"
Tề Mộ Tiêu không hề biết sự bi phẫn đầy mặt đầy lòng của Tề Hàm từ đâu mà đến, hán tử ở quân doanh nhiều năm chưa từng có cái gọi là kiên trì, nhưng đối với đứa học trò của tam đệ đệ này vậy mà y không sinh ra chút không kiên nhẫn nào, "Roi vọt không đánh lên thịt sao gọi là trách phạt? Trong quân doanh phạm vào quân quy ai không phải cởi quần chịu gậy gộc ngay trước mặt trăm nghìn người? Ta đã điều tất cả thị vệ chỗ này đi, treo trong phòng hay trong viện có khác biệt sao? Về phần trong lòng khổ sở, Diệc Hàm, từ khi nào đứa nhỏ làm sai chuyện có tư cách khổ sở?"
Những câu này đều là hỏi vặn lại, đủ để lộ ra quyền uy tuyệt đối và nghiễm nhiên của một người bề trên, trong suy nghĩ của Tề Mộ Tiêu, mấy vấn đề này vốn không cần y hỏi ra miệng mà để người muốn biết câu trả lời tự mình suy xét. Bây giờ y hỏi vậy đã là một kiểu giải thích trá hình, việc này đối với Tề Mộ Tiêu bá đạo đã quen mà nói là chuyện mới mẻ cỡ nào. Nếu bị đám thị vệ thuộc hạ của y biết còn không sợ hãi đến cằm rơi đầy đất!
Tề Hàm bị những câu hỏi liên tục dồn vào suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện thế mà hắn không lời nào chống đỡ.
"Ngươi còn cái gì muốn hỏi không?" Tề Mộ Tiêu nhìn thiếu niên ngậm miệng không trả lời được, hỏi.
Tề Hàm phục hồi tinh thần, giọng có chút chột dạ hỏi, "Ngài nói chuyện phiếm với ta ở đây... Tại sao không đi tìm... lệnh lang*?"
* Lệnh lang là xưng hô để gọi con của người mình đang nói chuyện trực tiếp. Ở đây lệnh lang Tề Hàm gọi là chỉ Tề Huyên con của Tề Mộ Tiêu.
Tề Mộ Tiêu thu lại nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt roi nói, "Ta không thích đứa bé này, với ta mà nói học trò tam đệ đệ quan trọng hơn nó. Đáp án này, ngươi hài lòng không?"
Ta hài lòng cái gì? Tề Hàm bị câu trả lời cường đại đến không phân rõ phải trái này dọa sợ đến nghẹn họng nhìn trân trối. Trẻ con có tội tình gì? Chỉ vì ngài không thích, cho nên nó phạm sai lầm liền bị treo lên đánh? Chỉ vì ngài không thích, cho nên nó bị người dẫn đi sống chết chưa rõ, ngài còn có tâm tình tán gẫu với một người xâm nhập... mới gặp gỡ lần đầu? Chỉ vì ngài không thích...
"Nó làm cái gì... khiến ngài không thích.. như vậy..." Tề Hàm lẩm bẩm nói.
Lúc Tề Mộ Tiêu nói đến Quân Mặc Ninh và Tề Hàm thì lời không cạn nói không hết, nhưng đối mặt với mấy vấn đề Tề Hàm nói về Tề Huyên dường như ngay cả nói nhiều một chữ y cũng mất đi kiên nhẫn. Y lần nữa cầm roi da, đứng lên nói, "Ngươi hỏi xong chưa? Tiếp theo đến phiên ta hỏi."
Tề Hàm cứng cỏi nhìn vị vương gia đột nhiên trở mặt.
"Người vừa rồi mang Tề Huyên đi là ai? Có phải hắn dụ dỗ ngươi làm chuyện này hay không?"
"Ngay cả chỗ này là chỗ nào, có ai cũng không biết ngươi liền lỗ mãng liều lĩnh xông vào, tiên sinh ngươi ngày thường dạy ngươi như thế sao?"
"Lúc đối địch thân ở thế yếu vẫn còn giữ vững lý trí, địch nhân khích tướng một câu liền rối như tơ vò thậm chí tự tổn thương tự tìm cái chết, sai như vậy tiên sinh ngươi có phạt ngươi hay không? Phạt ngươi thế nào? Ngươi dám khổ sở sao?"
Tề Hàm bị hỏi đến "bịch bịch bịch" lùi lại ba bước. Tề Mộ Tiêu hỏi quá nhanh, hiển nhiên không cần nhận được đáp án cũng không cho Tề Hàm cơ hội giải thích nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, ba vấn đề ép người này không có chỗ nào không đứng trên lập trường của Tề Hàm. Tề Mộ Tiêu nghiễm nhiên cho rằng Tề Hàm bị người dụ dỗ mà không phải là người khởi xướng, nghiễm nhiên thay hắn suy nghĩ tính chất nguy hiểm của chuyện này, nghiễm nhiên cho hắn một bài học.
Đây rõ ràng là xem hắn như con cháu nhà mình.
Khuôn mặt Tề Hàm trắng bệch, câu câu chữ chữ đập vào trong lòng, hắn vừa không thể đáp vừa không dám đáp vừa thật sự tiếp nhận việc có một trưởng bối bảo hộ và chất vấn mình.
Tuy rằng, bọn họ chỉ vừa gặp mặt lần đầu.
Tề Hàm quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội, "Diệc Hàm biết sai, làm phiền vương gia dạy bảo."
Tề Mộ Tiêu gật đầu nói, "Được rồi, ngươi trước trước sau sau gọi ta ba tiếng "vương gia", bổn vương không phạt ngươi nhiều, ba mươi roi da, chịu xong ngươi liền có thể đi."
"Dạ..." Tề Hàm há miệng, cuối cùng không dám gọi nữa, nhưng mà còn có thể cân nhắc mức phạt như vậy sao?
"Cởi áo ngoài, xoay người sang chỗ khác." Tề Mộ Tiêu nhìn thì cường tráng thô kệch nhưng thật ra tâm mỏng như tóc, đương nhiên y nhìn ra được thiếu niên chống cự và mâu thuẫn đối với việc trần truồng. Còn nữa, hai người họ dù sao cũng vừa gặp mặt lần đầu, hắn có thể đủ thản nhiên lấy thể xác và tinh thần đồng ý cho mình trách phạt đã là thái độ cực tốt, cần gì quá mức nghiêm khắc?
Tề Hàm ngẩn người sau đó lập tức cởi đai lưng cởi áo ngoài màu trắng ra, xê dịch đầu gối xoay người.
Khí phách ngang ngược của Tề Mộ Tiêu dứt khoát thể hiện tại bất kỳ việc nhỏ không đáng kể nào, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên roi da đã lên tiếng trả lời mà rơi xuống, "chát" một tiếng quất vào lưng Tề Hàm, kéo xiên qua cả lưngtừ vai phải tới thắt lưng bên trái.
Tề Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bị quất ngã xuống đất. Đau đớn xé rách như thiêu như đốt truyền vào đầu óc hắn, hắn thậm chí có thể cảm giác được vết roi trên lưng sưng lên, ứ máu...
"Diệc Hàm làm trái quy củ... Roi này... không tính... A!" Tề Hàm giãy giụa muốn quỳ lên, không nghĩ tới sau lưng lại bị đánh một roi lần nữa đánh hắn ngã xuống, hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị mà kêu lên.
"Không cần," Tề Mộ Tiêu thản nhiên nói, "Chỗ này không có nhiều quy củ như vậy, chịu thế nào mà không phải là chịu, đau liền kêu ra, cuối cùng không thiếu ngươi một roi là được."
Tề Mộ Tiêu nói như vậy, Tề Hàm lại không thể làm như vậy. Quy củ hắn học từ trước đến nay không cho phép, khí phách thiếu niên của bản thân hắn cũng không cho phép.
"Vút... Chát!"
Tề Hàm lại một lần nữa bị quất nằm xuống, một dấu roi khác song song nhanh chóng kêu gào, hắn có ảo giác lưng bị hai roi da đánh gãy.
Những năm gần đây hắn ăn thước ăn bản tử cũng ăn roi mây thậm chí chịu qua một lần đằng trượng, nhưng chưa bao giờ chịu qua roi da. Hơn nữa tiên sinh đánh phạt đều ở trên mông, nơi đó thịt nhiều nên dù thế nào đi nữa cũng chỉ là da thịt bị thương. Bây giờ y lại đánh trên lưng, roi da mềm dẻo nện xuống, Tề Hàm cảm thấy cùng lúc đó ngực bụng cũng có chút chấn động.
Trong hậu viện yên tĩnh, thiếu niên quật cường một lần lại một lần bò lên, một lần lại một lần bị quất nằm xuống.
Tề Mộ Tiêu đối với việc mình ra tay từ trước đến nay vẫn luôn rất rõ, từ đống người chết trên chiến trường luyện ra được sự tàn nhẫn không phải ai cũng có thể chịu được. Tề Hàm là học trò của tam đệ đệ y, hôm nay làm ra việc hoang đường như vậy, chiếu theo tính nết của Quân Mặc Ninh, đứa nhỏ này trở về chỉ có nếm mùi đau khổ. Cho nên y thu sức lực đánh vào nơi ít thịt trên lưng, vài cái là có thể thấy máu, tuy nhìn cực kỳ thê thảm nhưng thật ra cũng không khó chữa. Chỗ tam đệ đệ có thuốc tốt, bôi hai ngày sẽ không sao.
Nhưng nếu rơi vào tay Quân Mặc Ninh, y có thể kéo trận trách phạt này dài tới nỗi ngươi tuyệt vọng tan vỡ, từ đó tuyệt đối không dám tái phạm. Hiệu quả rất chắc chắn rất rõ rệt, có điều quá trình đó...
Tề Mộ Tiêu vung roi da quất vào lưng Tề Hàm, vết roi giăng khắp nơi đã sớm chảy máu, khắc trên quần áo trắng như tuyết vô cùng chói mắt.
Y không biết chút tâm tư này của y có thể lừa được Quân Mặc Ninh hay không, đoán chừng là không thể lừa được, nhưng y hy vọng Quân Mặc Ninh có thể hiểu được ý tứ của y mà bỏ qua cho thiếu niên dưới roi quất vẫn quật cường bò lên rồi ngã xuống nhưng trước sau vẫn im hơi lặng tiếng.
Y che chở Tề Hàm không vì lý do gì cả.
---------------------------
Mở cược xem Quân tiên sinh có phạt Hàm nhi không nàooooo :))))))