Tề Hàm trằn trọc dưới roi da không phát giác được tâm tư người cầm roi phức tạp như vậy, thậm chí hắn không cảm nhận được với số lượng dần chồng lên, sức lực người xuống tay cũng đã nhẹ hơn từng roi. Hắn chỉ cảm thấy lưng đau tựa như bị tạt một lớp dầu, dưới quần áo mỏng manh da tróc thịt bong thương tích đầy mình!
Hắn thở hổn hển nằm sấp trong bụi cỏ, miệng đầy cỏ xanh đắng chát. Tiếng xé gió không vang lên bên tai nữa hắn mới biết được cuối cùng cũng đã đánh xong.
"Đứng lên đi." Giọng Tề Mộ Tiêu truyền đến từ đỉnh đầu.
Tề Hàm giãy giụ̣a bò dậy, quỳ thẳng, dùng tay áo qua quýt lau mồ hôi lạnh trên mặt và cỏ cây bên khóe miệng nhưng dù chỉnh đốn ra sao đi nữa thì chung quy vẫn nhếch nhác.
Tề Mộ Tiêu đưa áo ngoài ý bảo hắn đứng dậy mặc áo, y lần nữa ngồi bên bàn nói, "Tạm thời không cần bôi thuốc, ngươi bị thương trở về dù sao cũng không lừa được tam đệ đệ, ngươi nói cho y biết cửu ca y đã trở về."
Tề Hàm chỉnh đai lưng, nhuyễn kiếm Thu Thủy đeo vào hông không hề nhìn ra chút dấu vết nào cũng đủ thấy độ mềm dẻo, "Dạ... sư bá, Diệc Hàm nhất định bẩm báo đúng sự thật."
Tề Mộ Tiêu nghe tiếng xưng hô này mới hài lòng nở nụ cười, "Bẩm báo? Nhận tội chứ, ta đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của tam đệ đệ, nhìn dáng vẻ ngươi tuân theo quy củ như thế sao mà dám có bất cứ chuyện gì gạt hắn?"
Tề Hàm xấu hổ đỏ mặt, mím môi không đáp.
"Ngươi đi truyền lời cho tiên sinh ngươi," Tề Mộ Tiêu thu lại thái độ vui đùa, trịnh trọng nói, "Năm đó bọn họ hỏi xin ta Tề Huyên. Ta vốn đã không thích đứa bé này nên cho thì cũng đã cho, bây giờ họ lại đuổi về cho ta như vậy. Mặc dù ta không thích nhưng cũng không cho phép người khác coi nó là cầu mà đá! Nếu ngươi đã mang Tề Huyên đi vậy thì sau này ta giao nó cho ngươi."
Tề Hàm như lọt vào trong sương mù nghẹn họng nhìn trân trối. "Bọn họ" là ai? Xin Tề Huyên làm gì? "Như vậy" là như thế nào? Sư bá, "bọn họ" xem Tề Huyên như cầu để đá nhưng dường như ngài cũng coi nó là cầu đá cho ta mà!
Thế nên khi Tề Hàm mang theo một thân thương tích rời khỏi hậu viện vương phủ thì vẫn còn đang chìm trong mê man tựa như ảo mộng. Hắn có thể cảm nhận được Tề Mộ Tiêu yêu thích hắn không cần lý do gì nhưng lại không thể nào hiểu nổi vì sao y đối xử với Tề Huyên tàn nhẫn như vậy?
Tề Hàm tựa vào cạnh cửa, dùng tay áo lau mồ hôi đang không ngừng toát ra vì nóng bức và đau đớn trên người.
"Quân ca ca!"
Một tiếng hô hoán truyền vào tai, sau một khắc Tề Hàm liền thấy Dung Vân ôm Tề Huyên hôn mê bất tỉnh đứng trong một góc, mặt mày mừng rỡ nhìn hắn!
Tề Hàm càng thêm tin tưởng hôm nay hắn nhất định đã gặp phải cái gì đó không may mắn, nếu không sao lại trải qua mọi chuyện không thể nào tưởng tượng nổi như thế!
Đầu tiên hắn không hỏi nguyên do đã vội theo chân một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đi cứu người. Sau khi cứu người dễ như trở bàn tay hắn mới biết được người kia là Cung thân vương Tề Mộ Tiêu, tiếp đó hắn chịu một trận roi da. Cung thân vương nói mấy câu, kết quả đứa bé hắn vốn định cứu bỗng nhiên trở thành trách nhiệm của hắn. Càng thêm hoang đường chính là Dung Vân và Tề Huyên lẽ ra một khi rời khỏi sẽ lập tức bị đuổi giết ấy vậy mà bọn họ... căn bản không cách vương phủ quá trăm mét!
Rất giống một vở kịch khôi hài, chỉ có vết thương trên người hắn đang đau nhức mới là sự thật.
Tề Hàm cố hết sức ổn định bước chân đi về phía bọn họ. Khi hắn đến gần, Dung Vân mới nhìn rõ vết thương trên mặt và trước ngực hắn, thiếu niên áy náy, căng thẳng hỏi, "Quân ca ca, huynh không sao chứ?"
"Không sao." Giọng Tề Hàm nghe quả thật không có chuyện gì, "Chỉ trúng vài cái mà thôi, đây không phải là đã bình an trở ra sao? Chúng ta đi thôi, vết thương của nó cần được chữa trị." Nói xong, hắn ung dung ôm lấy đứa bé chỉ khoác một cái áo ngoài trong tay Dung Vân. Bởi vì tư thế, hắn vừa bế vào tay liền chạm phải khối sưng cứng ngắc trên mông nó.
Tay Dung Vân trống không, hắn nhìn Tề Hàm đã ôm Tề Huyên cất bước đi rồi có chút ngơ ngẩn quay đầu nhìn hậu viện vương phủ yên tĩnh một cái. Võ thuật vị Quân ca ca hắn mời tới này cao đến mức nào mới có thể lặng yên không một tiếng động đối phó với Cung thân vương và tất cả thị vệ vương phủ chứ!
"Quân ca ca, chờ ta một chút." Dung Vân bước nhanh đuổi theo, lòng sùng bái đối với người phía trước càng tăng thêm một bậc.
Trên người Tề Hàm đổ đầy mồ hôi, mồ hôi lướt qua vết thương sau lưng đau đến vô cùng bức bối. Nhưng hơi thở đứa bé trong ngực mỏng manh, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt, sắc mặt trắng bệch, hắn không thể dây dưa một khắc nào cả.
"Quân ca ca, chúng ta đi đâu vậy ạ?" Dung Vân theo Tề Hàm, hỏi.
Bước chân Tề Hàm dù nhanh nhưng mỗi một bước đều đi rất ổn, giọng điệu của hắn cũng không giống mới vừa trốn ra từ trong vương phủ, "Đi chỗ ta ở trong kinh thành. Dung Vân, người đã cứu ra, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết từ đầu đến cuối chưa?"
"Quân ca ca, ta..." Dung Vân vừa mới định nói gì đó thì hai người đồng thời nhìn thấy ba người đứng ở một góc đường, ba người kia cũng đang nhìn ba người bọn họ.
Người dẫn đầu mặc áo bào tinh xảo cổ tròn với vạt áo trước sau, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, mặt mũi sáng sủa. Hắn đứng xa xa nơi góc đường, thân thể hơi khom về phía trước như đã quen với tư thế đứng như vậy. Phía sau hắn là hai người mặc trang phục gia đinh thị vệ thông thường của các gia đình giàu có, giữa hai đầu lông mày tinh quang nội liễm*, lúc này tuy chỉ đứng đó không làm gì cả nhưng cũng đủ khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.
* Tinh quang nội liễm ý chỉ sự tài hoa được giấu hết vào bên trong.
Tề Hàm dừng chân lại, hắn có thể nhận ra được ba người đối diện đang nhìn chằm chằm bọn họ đặc biệt là Dung Vân phía sau hắn.
Dung Vân cũng phát hiện ra bọn họ, hắn giở tính trẻ con giậm giậm chân cất bước nói, "Đừng để ý tới bọn họ, Quân ca ca, chúng ta đi!"
Tề Hàm vẫn chưa cất bước, hắn nhìn thấy ba người đối diện đã đi về phía bọn họ.
"Thiếu gia," Nam tử dẫn đầu là quản gia đi tới trước mặt bọn họ, khom người hành lễ nói với Dung Vân, "Thiếu gia, xin theo chúng nô tài trở về đi, các chủ tử rất lo lắng cho ngài đó."
Dung Vân quay đầu sang chỗ khác không nhìn bọn họ, "Ta mới không quay về, ta xin bọn họ giúp ta cứu người bọn họ cũng không chịu, tại sao ta phải trở về?"
"Thiếu gia," Quản gia cười ấm áp không thấy giận chút nào, "Hôm qua ngài đột ngột rời nhà một đêm không về, chủ mẫu lo lắng một đêm không ngủ..."
"Ta..."
"Dung Vân, ngươi trở về đi." Tề Hàm đột nhiên chen lời nói.
"Quân ca ca..."
Ba người đối diện đưa mắt dán lên người thiếu niên tuy một nửa gương mặt còn sưng đỏ nhưng vẫn không che giấu được phong thái chi lan. Bọn họ nghe Tề Hàm quay đầu nhìn Dung Vân nói, "Ta không biết ngươi suốt đêm không về đến nỗi lệnh đường* cả đêm không ngủ, mau trở về báo bình an, không thể tùy hứng làm bậy như vậy."
Quản gia có chút tò mò nhìn thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trước mặt, hắn thật sự đang trách móc dạy dỗ thiếu gia nhà mình! Thiếu gia nhà bọn họ được chủ tử sủng ái từ nhỏ, quen thói làm nũng ra vẻ đáng yêu chọc cười. Mỗi một lần đều có thể hóa giải cơn giận dữ của chủ tử, thậm chí y còn cười đến sau đó quên mất vì sao lúc đầu quở trách hắn. May mà vị tiểu chủ tử này trời sinh tính tình thiện lương hiền hoà, quấy quấy phá phá cũng chỉ là tâm tính thiếu niên, chưa bao giờ trách móc hạ nhân nặng nề. Cũng vì vậy mà người người trong nhà cưng chiều hắn nuông chiều hắn, ai dám lấy giọng điệu dạy dỗ này ra nói chuyện với hắn?
Đối mặt với một Tề Hàm nghiêm túc, Dung Vân có chút tủi thân, nói ỉu xìu, "Vân nhi chỉ muốn cứu người, hơn nữa trước đây cũng từng qua đêm bên ngoài..."
"Trước đây cũng không cáo biệt mà đã đơn độc một mình?" Tề Hàm lên giọng cắt ngang hắn.
Không rõ tại sao, Dung Vân có chút hoảng sợ. Hắn muốn giải thích thậm chí trong lòng còn có suy nghĩ "xen vào việc của người khác" theo quán tính nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt và trước ngực của cứu binh Quân ca ca hắn mời tới, hắn lại không nói ra được bất kỳ ý tưởng chống đối gì.
Tề Hàm ý thức được dạy bảo chủ tử ngay trước mặt hạ nhân nhà người ta cũng không phải hành động sáng suốt nên hắn dịu giọng lại, "Ngươi về báo bình an với lệnh tôn lệnh đường* trước rồi nghỉ ngơi cho tốt một chút. Ta dẫn nó về Mạc phủ ngõ Dương. Sau khi ngươi xin phép, nếu có thể ra ngoài hãy đến bên đóctìm ta."
* Như đã giải thích lệnh lang ở chương trước, lệnh tôn là cha, lệnh đường là mẹ.
Dung Vân ngoan ngoãn gật đầu, "Ta nghe lời huynh, Quân ca ca, huynh chờ ta, ta gặp cha mẹ xong sẽ lập tức tới tìm huynh ngay."
Tề Hàm gật đầu.
Ba người kia kinh ngạc nhìn bọn họ đối thoại đến đến đi đi, thật sự không ngờ thiếu niên áo trắng này chỉ nói dăm ba câu đã thuyết phục được thiếu gia chủ ý kiên định nhà mình, bọn họ không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Tính cách Dung Vân hào hiệp, nói đi liền đi.
"Dung Vân." Tề Hàm đột nhiên gọi hắn.
"Quân ca ca?" Dung Vân quay đầu, chờ hắn nói chuyện.
Tề Hàm nhìn đứa bé trong ngực một chút, giọng nói thong thả, "Đầu đuôi câu chuyện không kịp giải thích, thế nhưng ít nhất ngươi cũng nên nói cho ta biết chỗ đó là... Cung vương phủ."
Sắc mặt Dung Vân lập tức không còn màu máu.
-----------------------
Team đọc lại cảm thấy ngược tâm Hàm nhi quá đi TT___TT