Lúc theo sư phụ làm việc không phải Tề Hàm chưa từng tiếp xúc với người giang hồ, mỗi người bọn họ đều có binh khí tuyệt học của mình mà người có võ công cao cường thì trên giang hồ gần như hô một tiếng sẽ có trăm người ứng, uy nghi oai vệ.
Sở Hán Sinh dựa vào địa vị Yến Thiên Lâu trên giang hồ cũng thu được một nhóm người giang hồ làm việc trong lâu, dù bọn họ không biết rõ ràng địa vị của Tề Hàm nhưng nhìn Sở lâu chủ coi trọng hắn như vậy tự nhiên cũng không dám khinh thường. Đối với việc Tề Hàm nhờ bọn họ chỉ bảo một cái gì đó, tuy không dám thật sự ra tay hết sức thế nhưng không xuất ra mấy chiêu thức nghiêm túc chỉ sợ cũng khó chiếm được trái ngon.
Vì vậy dù là đối địch hay so tài, Tề Hàm không hề thiếu kinh nghiệm thực chiến. Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh từ trước đến nay vẫn luôn tận hết sức lực trên phương diện tài nguyên học tập của hắn.
Dù vậy thì tại lúc này, tuy Tề Hàm bởi vì một lời phẫn uất mà xuất trường kiếm ra trước thế nhưng người đàn ông cao to trước mắt quả thật khiến hắn không nhìn thấu thực lực. Hắn gắng sức ra tay chẳng qua cũng chỉ muốn kéo dài thời gian để Dung Vân và đứa bé trọng thương kia có thể chạy xa một chút. Tự mình biết mình, tuy rằng bị gợi lên rất nhiều hồi ức không vui nhưng lời tiên sinh dạy bảo càng thêm khắc cốt ghi tâm, lấy trứng chọi đá chưa bao giờ là hành động sáng suốt.
Bóng kiếm Thu Thủy loang loáng, người đàn ông uy vũ nhìn chằm chằm trường kiếm như có điều suy nghĩ. Y cứ không nhúc nhích như vậy mà nhìn mãi đến khi mũi kiếm đâm tới trước mắt.
Tề Hàm không nghĩ tới y chỉ ngơ ngẩn nhìn chứ không đánh trả. Mục đích của hắn là cứu người chứ không phải đả thương người, vì vậy trong nháy mắt hắn kịp thời thu hồi trường kiếm nhưng cả người quay cuồng trên không trung mấy vòng theo quán tính rồi mới đáp được hai chân xuống đất.
Không nghĩ tới lúc hai chân hắn vừa hoàn toàn đặt xuống đất, thân thể người đàn ông tựa như đã bị định trụ lại đột ngột cử động. Roi da giống như rắn độc bỗng nhiên bay tới, Tề Hàm vừa quay đầu lại chống đỡ không kịp nên chỉ có thể lăn lăn như một con lật đật tránh né ngọn roi
Sao y lại có thể như vậy
"Ha ha ha ha... Thân thủ không tệ, lần nữa! Nhìn roi." Nam tử ngửa mặt lên trời cười, thân thể tùy ý di động, cái roi mềm trong tay y như có sinh mệnh, vung vẫy hoa cả mắt ẩn chứa từng chút sát khí.
Tề Hàm xoay người đứng lên, vận khởi Thần Long Quyết tiên sinh truyền lại đẩy nội lực bản thân tới cực hạn, tiêu sái triển khai một bộ Du Long kiếm pháp, lẩm bẩm ngâm nga như Quân Mặc Ninh "Hoắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh quang".
Hứng thú của người đàn ông kia tăng lên, càng thêm dụng tâm vung roi da, ánh mắt theo sát từng động tác của Tề Hàm, hứng thú dạt dào.
Trong lòng Tề Hàm biết, y và hắn, thực lực cách xa.
Hai người đối chiến say sưa, nhìn như giằng co nhưng thật ra trong lòng hai bên đều biết rõ, Tề Hàm bị thua chỉ là vấn đề thời gian. Vào đúng lúc này, thị vệ trong phủ nghe được động tĩnh chạy ra không dưới bốn năm mươi người, lấy tư thế chỉnh tề đồng loạt vây quanh hai người. Mỗi người bọn họ cao to lực lưỡng, áo đen giày đen, tay cầm trọng kiếm, mặt mày nghiêm nghị. Một người trong đó nhìn như thủ lĩnh, sau khi vây quanh hai người liền giơ tay phải lên ra hiệu, bọn thị vệ chưa rút trường kiếm ra, yên lặng theo dõi diễn biến.
Trong lòng Tề Hàm hoảng hốt rồi ngay lập tức trấn định lại, bây giờ đường lui đã mất chỉ có thể quyết chiến một trận.
Chỉ trong một thoáng, ánh kiếm lập lòe, bóng người trùng điệp, đúng là sức lực chiến đấu phát huy vượt qua ngày thường, ngay cả người đàn ông đối diện cũng thu lại phong thái ngạo mạn, vung roi da ác liệt hơn.
Kiếm trên tay Tề Hàm sắc bén nhưng trong lòng càng lúc càng không có sức, người đàn ông kia dường như biết chiêu thức của hắn, càng đánh càng thành thạo thậm chí mỗi một lần hắn tiến công đều bị phong tỏa trong phạm vi cực nhỏ không thi triển được.
Dù sao đi nữa Tề Hàm vẫn còn trẻ, đối mặt với tình trạng một thân một mình không có cách nào thắng đối thủ, Tề Hàm còn có thể giữ được tỉnh táo; nhưng đối mặt với chiêu thức và thái độ ngạo mạn của đối thủ, khí thế hăng hái trong lòng thiếu niên hoàn toàn không cách nào chịu được. Hắn dần dần không theo chiêu thức bình thường nữa mà sử dụng chiêu thức vô cùng sắc bén ác liệt nhưng lại thiếu che chở cho mình, nói đơn giản chính là lối đánh liều mạng.
Người đàn ông lần nữa nhíu mày, một bên khóe miệng cong lên lộ ra châm chọc và xem thường từ trên cao nhìn xuống như mèo đùa bỡn chuột.
Tề Hàm dùng hết chiêu thức một bộ kiếm pháp, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của y trong lòng hắn chợt cảm thấy không ổn, vẻ mặt này rất quen thuộc có điều dưới tình cảnh này hắn không cách nào nhớ ra ngay được. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn đọc hiểu được vẻ mặt giễu cợt và miệt thị của y, thiếu niên mười bảy tuổi rốt cuộc mất đi lý trí.
Roi da được nội lực dồn vào thẳng tắp bay đến trước mặt, con ngươi Tề Hàm co rút lại nhưng vẫn nương theo chiêu thức xuất ra trường kiếm. Roi da dài hơn ba thước, kiếm dài không quá hai thước năm phân, nếu muốn đả thương địch thủ so ra bản thân sẽ bị thương trước.
Bước chân người đàn ông xê dịch, tay phải phát lực vung roi da xuống mặt đất, bãi cỏ xanh rộng rãi nổ tung một đường sâu hoắm, bùn đất rễ cỏ bay loạn bốn phía. Mà y cũng nhân cơ hội thoát thân, nhuyễn kiếm sắc bén lướt sát qua ngực!
Nguy hiểm chồng nguy hiểm như vậy mà thị vệ xung quanh vẫn đứng nghiêm như pho tượng không có động tĩnh gì, đủ thấy tâm như đá tảng.
Người đàn ông trong cơn giận dữ lần nữa xoay người vung roi da, roi da như con rắn linh hoạt quấn lấy thân thể thiếu niên đang vọt tới trước vì quán tính, dùng sức đẩy về phía sau. Tề Hàm không tự chủ được liền xoay hai vòng, còn chưa đứng vững đã nghe một tiếng "bốp", trên mặt trái của hắn trúng một cái tát nặng nề.
Không đợi Tề Hàm ngã xuống đất, roi da như có mắt tàn nhẫn quất một roi vào ngực hắn. Tức thì, quần áo từ vai trái đến eo phải nát hết, vết máu rõ rành rành.
Trường kiếm tuột khỏi tay Tề Hàm, cả người hắn đau đến cuộn tròn trên mặt đất, quần áo trắng tinh dính phải rất nhiều cỏ cây bùn đất.
"Các ngươi đi xuống trước." Người đàn ông phất tay một cái, đám thị vệ áo đen cúi đầu thi lễ nhanh chóng lui ra, toàn bộ quá trình yên lặng không một tiếng động.
Người đàn ông vẫn cầm roi da, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thiếu niên trên mặt đất đang vùng vẫy đứng dậy, không ai nhắc đến thậm chí cả y cũng dường như đã quên mất đứa bé được một thiếu niên khác cứu đi.
Tề Hàm một tay túm quần áo rách nát che đậy lằn roi dữ tợn kia, một tay chống gốc cây ngô đồng ở sau người, đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nhếch nhác nhìn người khiến hắn cảm thấy không cách nào chiến thắng được trừ tiên sinh và sư phụ, nhưng hắn sẽ không rụt rè, sẽ không khuất phục, sẽ không lộ ra một chút sợ hãi nào trước mặt y. Người có thể không có ngạo khí nhưng không thể mất đi ngạo cốt, khí phách tiên sinh nhà hắn dùng roi mây đánh ra sẽ không bởi vì bất kỳ nguyên nhân nào mà thiếu sót mảy may.
Cơn giận của người đàn ông tăng lên, tiến một bước hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm thiếu niên chậm rãi nói, "Ta hỏi ngươi, ngươi và tam thiếu Quân Mặc Ninh... quan hệ thế nào?"
Tề Hàm hít thở dồn dập, sức lực câu nói này còn nặng hơn một roi hắn chịu.
Thấy hắn không đáp, người đàn ông nâng tay trái chỉ vào một gốc cây ngô đồng cách đó không xa nói, "Lấy đồng tiền sử dụng hằng ngày làm ám khí, dùng sắt thép chế tạo lưỡi băng của nhuyễn kiếm, còn có kiếm pháp từng chiêu từng thức, ngươi dám nói ngươi và Quân tam thiếu không có quan hệ?"
Tề Hàm nhìn theo ngón tay của y, trên cây ngô đồng, một đồng tiền bình thường bất chợt khảm lên đó.
Hắn quay đầu, cảnh giác nhìn người nọ, thất bại và đau đớn khiến hắn không còn cách nào tỉnh táo phán đoán y và tiên sinh là địch hay bạn, càng không cách nào phán đoán y sẽ xử trí mình như thế nào!
Thấy hắn vẫn ngậm miệng không nói, người đàn ông cực kỳ khinh thường cười lạnh nói, "Người của Quân Mặc Ninh, quả thật không thể gặp người."
"Ngươi câm miệng." Tề Hàm giống như bị pháo đốt, buột miệng gào lên, "Muốn đánh muốn giết muốn làm gì cũng được, không cho phép làm nhục tiên sinh nhà ta."
"Há!" Người đàn ông bật cười lớn, ngón tay nắm roi đợi thời khắc Tề Hàm nói ra câu này, "Ngươi có biết toàn thân ngươi nơi nơi lộ ra bóng dáng tam đệ đệ của ta không? Ngoại trừ tướng mạo, nhất định chính là một khuôn đúc ra."
Tề Hàm bị xưng hô của y với tiên sinh dọa sợ rồi.
"A, đúng rồi," Người đàn ông đột nhiên đổi ý nói, "Chỉ có một điểm không giống chính là vẻ mặt ngươi giờ khắc này, tam đệ đệ nhà ta chưa bao giờ biết hốt hoảng chật vật như vậy, ha ha ha ha!"
Người đàn ông cười vui vẻ thoải mái phóng khoáng, đủ thấy tâm tình y giờ khắc này quả thật không tệ. Y và Quân Mặc Ninh xa cách tám năm, ai ngờ ngày đầu tiên về kinh liền gặp truyền nhân của y bằng phương thức như vậy. Hơn nữa đứa bé này tuổi còn nhỏ thế mà có thể đánh với y lâu như vậy, quả thật là bút tích của tam thiếu!
Tề Hàm tìm tòi trong trí nhớ, hắn nghĩ tới một người, một tướng quân trấn thủ biên cương tại biên quan xa xôi, một thân vương rời xa đế đô bảo vệ quốc gia, huynh đệ thân thiết hiểu nhau của tiên sinh nhà hắn... Tề Mộ Tiêu!
"Ngài... là Cung thân vương?"
"Ngươi cuối cùng cũng nhìn ra," Cung thân vương Tề Mộ Tiêu tùy tùy tiện tiện nói, "Tiên pháp ta đưa tam đệ đệ của ta cũng là tiên sinh của ngươi cải biên cho ta, ngươi vậy mà không nhìn ra?"
Ta thật sự không nhìn ra! Tề Hàm muốn khóc.
"Tiểu tử ngươi không tệ!" Gương mặt Tề Mộ Tiêu tràn đầy tán thưởng, "Toàn bộ chiêu thức của tam đệ đệ ta, dày công tôi luyện, mấy năm nay luyện rất cực khổ ha. Ta nói với ngươi, tam đệ đệ ta xuống tay rất độc ác, rất... Ta tốt xấu cũng là ca ca y nha, luyện không tốt cái roi mây kia vẫn quất lên người ta. Bây giờ ngươi đánh không lại ta cũng chỉ vì vấn đề lão luyện, luyện thêm mấy năm là được rồi."
Mắt thấy Cung thân vương mở ra hình thức nói lảm nhảm, Tề Hàm dở khóc dở cười, "Tạ vương gia... quá khen."
"Ừm," Tề Mộ Tiêu nhận lời cảm ơn của hắn như chuyện đương nhiên sau đó đột nhiên nghiêm túc nói, "Nếu là học trò tam đệ đệ ta, như vậy... lối đánh liều mạng vừa rồi của ngươi hẳn là không phải y dạy chứ... Đối với hành động tự tổn thương tìm chết này, tiên sinh nhà ngươi từ trước đến nay... phạt thế nào?"
------------------
Cái kiếm pháp dài như vậy thì chịu thua luôn :)))))) hãy bỏ qua cho sự lười biếng lần này của tuôi đi hahaha.
Welcome Tề Mộ Tiêu và hai bé nhỏ lên sàn *tung bông tung hoa*