Lại một năm nữa trôi qua, đông chí, trời mưa giá rét.
Trong mảnh sân bên ngoài Phật đường tướng phủ, âm thanh "bốp, bốp..." cùng với tiếng mưa rơi tí tách vang lên. Bản tử nặng nề đánh vào thân hình nằm sấp trên ghế dài, hai tay thiếu niên dùng sức siết chặt chân ghế, nước mưa ướt sũng toàn thân tựa như đau đớn đang lan tràn giờ khắc này. Trước mắt y là một mảnh mơ hồ, đầu óc gục xuống đã có chút hôn mê, tóc tai hỗn độn dán trên khuôn mặt tái nhợt không màu máu.
"Tướng gia..." Quản gia giám hình tiến lên vài bước đi đến chỗ nam tử trung niên đang bung dù trước mặt xin chỉ thị, "Tướng gia, tám mươi rồi, tam thiếu gia... tam thiếu gia chịu không nổi... ngài..."
Nam tử trên dưới bốn mươi tuổi, một thân quần áo màu tím ung dung, một tay y cầm dù một tay chắp sau lưng, mặc dù đứng dưới mưa to như thác đổ vẫn cao quý bất phàm như cũ. Người này chính là thừa tướng hai triều của Trung Châu, Quân Tử Uyên.
Giờ khắc này, khuôn mặt y không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người thiếu niên trên ghế dài, nhìn mông đùi thiếu niên bên dưới lớp quần mỏng manh trắng như tuyết dần dần sưng to rồi phá vỡ dưới sự tàn sát bừa bãi của bản tử, máu tươi theo nước mưa chảy xuống nhiễm hồng mặt đất.
Ý thức được bản tử phía sau ngừng lại, thiếu niên gian nan mở mắt ra. Trước mặt, vạt áo bị nước mưa làm ướt... phụ thân.
"Vi phụ đã cảnh cáo ngươi, vì sao ngươi nhiều lần lặp đi lặp lại, biết rõ cố phạm?"
Thiếu niên chật vật chống thân trên dậy, nước mưa lướt qua làm nhạt đi màu máu tươi nơi khóe miệng lộ ra đôi môi tái đi bởi vì rét lạnh và đau đớn, "Xin... phụ thân khai ân, cho phép con... gặp mẹ một lần... chỉ một lần là được..."
"Vi phụ đã từng nói, không chuẩn!"
Thiếu niên cười khổ, trong mắt đau đớn vô cùng, "Vậy thỉnh phụ thân... tiếp tục đánh đi, con nhất định phải gặp được người..."
"Ngươi... Đánh!" Quân Tử Uyên siết chặt dù trong tay, xoay người ra lệnh.
Hai hộ vệ chấp hình nhìn quản gia, bất đắc dĩ giơ hình cụ lên rồi lại đánh xuống thân dưới đã thảm đến không nỡ nhìn của thiếu niên. Mông tuyệt đối không thể đánh tiếp, bản tử dần dần chuyển dời đến chân nhưng vẫn vô ích.
Trong sân chỉ còn lại âm thanh trách đánh đơn điệu. Nặng nề mà tàn nhẫn.
"Dừng tay! Dừng tay!" Đột nhiên có hai thanh niên từ ngoài sân vọt vào, chỉ vài bước chân, quần áo đã bị nước mưa làm ướt.
Người chạy trước không nói hai lời trực tiếp nhào lên người thiếu niên đang chịu hình, tỏ rõ muốn đánh liền hướng trên người y mà đánh. Người còn lại cũng không nhường một tấc, "bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt nam tử cầu khẩn nói, "Cha! Xin người tha tiểu đệ đi! Con nguyện thế, người đánh con đi! Cha!"
"Vũ nhi, ngươi tránh ra!" Quân Tử Uyên nói với con trưởng Quân Vũ đang chắn trên người thiếu niên.
Quân Vũ ngẩng đầu sợ hãi nhìn phụ thân nhưng vẫn quật cường ôm thân thể đệ đệ không động đậy.
"Kéo đại thiếu gia ra!" Quân Tử Uyên hướng quản gia phân phó.
Quân Vũ vội la lên, "Cha, xin người. Ba năm trước tiểu đệ không hiểu chuyện không cẩn thận thiêu núi Lạc Hà, hắn đã chịu trừng phạt! Cha, hắn bị cầm tù ba năm! Tiểu đệ cái gì cũng không cầu, chỉ cầu mỗi năm có thể gặp mẹ một lần, vì cái gì, vì cái gì người không cho phép!"
Thiếu niên còn lại tên gọi Quân Hàn, nghe huynh trưởng nói, hắn đổi hướng quỳ, cao giọng gọi, "Mẹ, người ra nhìn tiểu đệ đi! Đánh vào thân con, đau lòng người làm mẹ, mẹ... A!"
Lời còn chưa dứt, Quân Hàn đã bị một cái tát đánh ngã dưới mưa.
"Khốn khiếp, dám quấy nhiễu mẫu thân ngươi!" Quân Tử Uyên lạnh lùng nói.
Quân Hàn bò dậy, quỳ thẳng nói, "Cha, con biết sai rồi."
Đúng lúc này, Phật đường truyền ra thanh âm nữ tử tụng kinh, dịu dàng, bình thản, từ bi.
Không biết Quân Tử Uyên cho rằng lần khiển trách này đã kết thúc hay vì Phạn âm từ Phật đường khiến y cũng không đành lòng phạt tiếp, y vẫy vẫy tay ý bảo hai tên hộ vệ lui ra.
Quân Vũ thấy phụ thân dừng trách phạt vội buông tay đứng dậy đi đến bên người Quân Hàn cùng nhau quỳ xuống.
Quân Tử Uyên lần nữa đi đến trước mặt thiếu niên nói, "Ninh nhi, vi phụ cảnh cáo ngươi một lần nữa, thành thành thật thật ở biệt viện đọc sách sám hối, nếu sang năm còn dám tự tiện trốn trở về..." Quân Tử Uyên không nói tiếp, mỗi năm đều nói một lần nhưng đứa con út này căn bản không để trong lòng, ngày này sang năm nó vẫn sẽ chạy đến, sau đó thì sao?
Rồi lại chịu một trận gia pháp mà thôi.
Quân Tử Uyên bất đắc dĩ, đối với đứa con này y luôn cảm thấy bất lực và không biết làm sao, y phất tay một cái ý bảo quản gia đưa con trai út trở về biệt viện Kinh Giao.
"Phụ thân." Quân Vũ quỳ trên đất dập đầu thỉnh cầu, "Xin phụ thân cho phép con đưa tiểu đệ trở về, tiểu đệ bị thương nặng con thật sự không yên tâm. Con trở về nhất định thỉnh tội hôm nay ngỗ nghịch phụ thân với người, nguyện chịu phạt nặng."
"Cha, xin người!" Quân Hàn cũng dập đầu thỉnh cầu.
Quân Tử Uyên lại lần nữa phất tay, tựa như nói thêm một câu y sẽ mệt. Y liếc mắt nhìn Phật đường một cái, cố nén tâm tình muốn xem xét thương thế con út, xoay người rời đi.
Trong xe ngựa, con út của Quân Tử Uyên, Quân Mặc Ninh nằm trên đệm ấm đã được hai ca ca trải sẵn, cả người chìm vào hôn mê. Quân Vũ nhìn khuôn mặt y ửng hồng không bình thường, dùng tay sờ trán lo lắng nói, "Đưa trở về nhanh một chút, hình như tiểu đệ đang sốt."
Vẻ mặt Quân Hàn đầy căng thẳng, tiếp đó oán trách nói, "Cha thật nhẫn tâm..."
"Muốn ăn bạt tai!" Quân Vũ nghiêm giọng thành công khiến đệ đệ câm miệng, lúc sau lại hỏi, "Trên mặt còn đau không?"
Quân Hàn sờ sờ má trái đã sưng lên, đáp, "Không đau ạ, chỉ có chút tê dại, đại ca đừng lo lắng. Cha hiếm khi tát miệng chúng ta, hôm nay là do Hàn nhi nói không lựa lời."
"Biết sai là tốt. Đưa tiểu đệ trở về xong cùng ta đi thỉnh tội với phụ thân."
Quân Hàn mấp máy môi, trong mắt có một chút không tình nguyện, nhưng quy củ hà khắc và giáo dưỡng cực tốt ước thúc mỗi lời nói mỗi hành động không được sai lầm chút nào nên vẫn trả lời, "Vâng, đại ca."
Sau đó hắn nhìn Quân Mặc Ninh đột nhiên hạ thấp giọng nói, "Ca, huynh tin tiểu đệ thật sự vì xem pháo hoa liền phóng hỏa thiêu núi Lạc Hà không?"
Quân Vũ rùng mình, quát khẽ, "Nói bậy gì đó!"
Quân Hàn không phục, giọng nói tuy rằng hạ thấp nhưng ngữ khí càng thêm mãnh liệt, "Ca ca và đệ đều biết, tuy tiểu đệ bướng bỉnh từ nhỏ nhưng chưa từng thương tổn bất kỳ ai. Hắn ham chơi nhưng luôn có chừng mực, đâu phải người có thể làm ra việc phóng hỏa thiêu núi! Huống chi, trong núi còn có... thôn Thừa Ân!" Quân Hàn dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra ba chữ ấy.
"Câm miệng! Quỳ xuống!" Quân Vũ quát, vẻ mặt lạnh lùng xưa nay chưa từng có.
Khiếp sợ uy nghiêm huynh trưởng, Quân Hàn từ ngồi thành quỳ không dám phản kháng chút nào.
Quân Vũ lạnh nhạt nói, "Ta cảnh cáo đệ, Quân Hàn. Lại để ta nghe được ba chữ đệ vừa nói, đến lúc đó đừng nói phụ thân không tha gia pháp cho đệ, dù ta chỉ là huynh trưởng đệ cũng đừng trách ta đánh nát miệng đệ!"
Quân Hàn bị ngữ khí huynh trưởng dọa sợ vội nói, "Vâng, ca ca, Hàn nhi biết sai rồi, nhất định không dám nói nữa."
Trong xe ngựa lần nữa yên tĩnh lại, ba huynh đệ một ngồi một quỳ một nằm. Ai cũng không phát giác hai mắt Quân Mặc Ninh đang nhắm nghiền nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.