Dù rằng đêm qua Tề Hàm lảm nhảm đến cỡ nào, ngày hôm sau ánh mặt trời vẫn chiếu vào tòa biệt viện dường như đã bị người đời quên lãng. Tề Hàm dậy thật sớm, sau khi rửa mặt liền vào sân tập kiếm rèn luyện, trong lúc xoay trở di chuyển khó tránh khỏi va chạm đến tổn thương sau lưng, còn đau âm ỉ nhưng đã không ảnh hưởng đến hành động.
Thay quần áo xong, Tề Hàm theo thường lệ đến tiền viện thỉnh an Quân Mặc Ninh, sau khi ba người dùng xong bữa sáng hắn rời biệt viện đi đến Thiên Sử Đường.
Chuyện lần này thật sự dễ xử lý, trong Thiên Sử Đường có một góa phụ để tang chồng dưới gối không con nhiều năm, ngày thường không nói nhiều lắm nhưng thật lòng xem cô nhi là con của mình. Sau một phen tìm hiểu, phu nhân họ Trần này được bổ nhiệm làm quản sự mới của Thiên Sử Đường. Bọn nhỏ nhảy cẫng lên hoan hô.
Bởi vì nghe lời Quân Mặc Ninh căn dặn, Tề Hàm sớm rời khỏi Thiên Sử Đường chuẩn bị về nhà nhưng không ngờ lại gặp được một người xa lạ mà quen thuộc ngoài cửa.
Thiếu niên đánh nhau trên đường với Lý Cần.
Thiếu niên vừa thấy Tề Hàm, mừng rỡ bộc lộ hết trong lời nói, hắn từ dưới bậc thang xông lên nắm tay Tề Hàm nói, "Ca ca, ta thật sự chờ được huynh."
Tề Hàm không quá thoải mái khi người xa lạ đụng vào nên thoáng vùng ra khéo léo tránh được tay của thiếu niên, nhưng trong lòng hắn cũng không ghét thiếu niên ngay thẳng này, thấy thiếu niên gấp gáp như thế, an ủi nói, "Ngươi đừng vội, nói cho ta biết trước ngươi là ai, tại sao chờ ta?"
Dường như bị sự điềm tĩnh của hắn ảnh hưởng, thiếu niên hồng hộc thở hổn hển nói, "Ca ca, ta tên... Dung Vân, ta chờ... chờ ca ca, là xin ca ca cứu mạng."
Nghe thiếu niên gọi một tiếng lại một tiếng "ca ca", trong lòng Tề Hàm sinh ra cảm giác quái dị xa lạ. Cuộc đời của hắn chỉ có tiên sinh, sư phụ và Phong ca ca, mà hắn vĩnh viễn là đứa nhỏ yếu ớt được bọn họ chăm sóc. Bây giờ có một thiếu niên nho nhỏ tha thiết nhìn hắn, gọi hắn là ca ca, nhờ vả hắn...
Thấy hắn không lên tiếng, Dung Vân càng thêm lo lắng, khuôn mặt thanh tú đã đỏ bừng, "Ca ca, xin huynh, phụ... phụ thân mẫu thân không chịu giúp ta, những người khác cũng không dám giúp ta, ca ca, ta tìm không được người khác. Xin huynh đó!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nhìn hắn gấp thành như vậy, Tề Hàm cũng không khỏi tò mò.
Thiếu niên thấy hắn mở miệng, lần nữa kéo tay hắn quay đầu chạy, vừa chạy vừa nói, "Không còn kịp rồi, ca ca, cứu người rồi Vân nhi sẽ giải thích."
Tề Hàm bị kéo chạy đi, với thân thủ của hắn thiếu niên vốn không thể động tới hắn, nhưng thấy thiếu niên sốt ruột như thế trong lòng Tề Hàm cũng không nỡ từ chối.
Hai người nắm tay chạy chừng mười bước, thiếu niên đột nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy?" Tề Hàm khó hiểu.
Dung Vân quay đầu, buông cái tay đang nắm chặt ra, đứng thẳng ôm quyền, khom người thi lễ, sắc mặt hắn phiếm hồng, trong mắt cũng toàn là xấu hổ, ấp úng nói, "Vân nhi không lễ phép, còn không biết... ca ca... xưng hô như thế nào?"
Tề Hàm thầm buồn cười, thiện cảm với hắn cũng tăng lên không ít, đứa bé ngay thẳng này cũng không thiếu giáo dưỡng. Lần trước Tiểu Phi là tôi tớ của hắn, hắn nghĩa vô phản cố* ra sức giải cứu là vì lòng nhân ái của một chủ tử. Mà lần này, hắn tìm tới cửa cầu xin là vì cứu mạng, không bàn đến cứu ai, mạng người quan trọng luôn là việc nghĩa. Chẳng qua chỉ là duyên phận gặp qua một lần, Dung Vân có thể nghĩ đến mình đi giúp hắn, nhìn như mạo hiểm nhưng không phải là quyết đoán sao? Đây là một đứa bé thông minh thấu tình đạt lý. Tề Hàm lặng lẽ đánh giá trong lòng.
* Nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
"Ta tên Quân Diệc Hàm."
"Quân ca ca," Dung Vân lại thi lễ, "Vân nhi lỗ mãng, tình huống thật sự khẩn cấp, đợi cứu người ra rồi Vân nhi nhất định nói rõ ràng với Quân ca ca."
Thấy hắn thành khẩn, sốt ruột mà vẫn còn chú ý cấp bậc lễ nghĩa, Tề Hàm gật đầu, đỡ lấy hai cánh tay của hắn nói, "Đi thôi."
Khuôn mặt Dung Vân lộ vẻ cảm kích, lần thứ ba kéo tay Tề Hàm chạy như bay.
Chạy gần nửa canh giờ, Dung Vân hết lần này tới lần khác thở hổn hển nhưng vẫn kiên cường không chịu dừng lại, hai người rốt cuộc đi tới một con đường nhỏ tĩnh lặng. Một bức tường cao đứng sừng sững một bên, xem ra chắc là hậu viện của một gia đình giàu có, cửa viện đóng chặt.
"Ngươi phải cứu người ở chỗ này?" Tề Hàm ổn định nhịp thở, hỏi.
Dung Vân chống đầu gối thở hồng hộc, nghe thấy Tề Hàm hỏi, hắn gật đầu như gà con mổ thóc, hiện tại nói không ra lời.
Sau một khắc, Tề Hàm thấy được cảnh tượng khiến người ta nhìn mà đau lòng. Tề Hàm thậm chí không kịp đợi Dung Vân ổn định thân thể liền kéo hắn nhảy một cái, một luồng ánh sáng bạc bắn ra từ lưỡi kiếm sắc bén trong tay.
Dung Vân ngã nhào trên đất ôm cánh tay bị té đau đứng lên cũng bị cảnh tượng trước mắt kinh động nghẹn lời nhìn trân trối.
Trong hậu viện trồng một hàng cây ngô đồng, nắng ngày hè chói chang, cây lá rậm rạp ngăn ánh mặt trời tỏa ra bóng mát mà trên một thân cây trong đó treo một đứa bé cả người trần trụi.
Trên cái mông xanh tím của đứa bé hiện lên vài vệt đen sưng tấy như núi, càng khiến người ta không cách nào nhịn được là một người đàn ông lưng hùm vai gấu mặc quần áo xa hoa vẫn đang dùng một sợi roi da dài sắc bén hung hăng đánh.
Hai cánh tay nhỏ gầy của đứa bé bị sợi dây siết chặt lấy, cái đầu nho nhỏ rủ xuống nghiễm nhiên đã không còn tiếng động. Vết roi giăng khắp nơi trên thân thể nho nhỏ trần truồng khiến người khác không đành lòng nhìn nữa.
Một màn này nói đến dài dòng nhưng thật ra cũng chỉ trong một cái chớp mắt. Dung Vân chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, dây thừng siết chặt đứa bé liền đứt, một bóng người màu trắng đã đuổi kịp. Đứa bé hôn mê giống như lá ngô đồng rụng rơi xuống, bóng người phi thân một tay ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó, tay kia đắp lên cho nó áo ngoài tơ lụa màu lam nhạt chẳng biết cởi ra từ lúc nào, chậm rãi đáp xuống đất.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt.
Nam tử cầm roi da, bất động như núi mà nhìn hết tất cả.
Tề Hàm ôm đứa bé vết thương chồng chất như búp bê vải rách nát, khoảng cách cực kỳ gần, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim lúc nhanh lúc chậm lúc nặng lúc nhẹ và nhịp thở như có như không của nó.
Hắn ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu lên, ký ức sôi trào như nước nóng sôi ùng ục. Đã từng, đã từng, bóng roi này, lạnh lẽo này, khuất nhục này, tuyệt vọng này, giờ này ngày này ở trước mắt hắn, lặp lại trên người một đứa bé khác.
Mà đầu sỏ gây nên chính là người đàn ông này. Thân hình y đồ sộ cao to như núi, ánh mắt thâm thúy âm u như vực sâu, tay nắm roi da mạnh mẽ cường tráng như sắt thép.
Nhưng tại vì sao? Tại sao phải dùng sự cường đại của y dùng phương thức ngược đãi áp lên người một đứa bé?
Vì sao?
"Dung Vân, đưa nó đi!" Tề Hàm chậm rãi đặt đứa bé trong ngực xuống, đứng dậy, ánh sáng bạc chợt lóe lên, trên tay của hắn xuất hiện một thanh trường kiếm.
Dung Vân lấy một cái khăn tay từ trong ngực áo che mặt mình chỉ còn lại một đôi mắt to tròn chuyển động. Trong lòng hắn cũng ngạc nhiên nghi ngờ, tuy rằng bọn họ tiến vào không lâu thế nhưng ban ngày ban mặt không đến mức một thị vệ cũng không có chứ? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Mặc kệ đi. Cứu người quan trọng hơn.
Hắn vô cùng sùng bái nhìn Quân ca ca cực kỳ anh tuấn hắn mời tới cứu người, cảm thấy lần này nhất định có thể toàn thân trở ra. Nghĩ như vậy, lá gan cũng lớn lên, nghe thấy Tề Hàm phân phó, hắn bước nhanh về phía trước ôm lấy đứa bé được áo ngoài bọc lấy, nhấc chân bỏ chạy.
Hắn nhất định phải rời đi trước khi thị vệ xông ra bao vây bọn họ, như vậy Quân ca ca mới có nhiều cơ hội rời khỏi hơn.
Hậu viện cũng không lớn, Dung Vân chạy như điên vài bước đến cánh cửa viện đang đóng chặt tung một cước, cửa viện liền mở ra. Dung Vân ôm đứa bé sau đó xoay người nhìn thoáng qua.
Quân ca ca hắn hơi hơi quen biết xuất ra một kiếm sáng chói về phía người đàn ông cao to đồ sộ như núi.