Sau khi Quân Mặc Ninh biết ma phương mình làm ra được cháu trai nhỏ của y khoe khoang rồi tặng cho các bạn nhỏ, tam thúc thúc vô cùng hiểu nó không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng đứa nhóc kia mím môi đau lòng không nỡ lã chã chực khóc; mà y, một tên cuồng cháu chỉ có thể lần nữa lấy tất cả công cụ ra, đập đập gõ gõ làm lại cho nó.
Tề Hàm quỳ dâng roi mây kể lại chuyện đã xảy ra ban ngày, thỉnh phạt.
Quân Mặc Ninh vừa mài mấy nhánh gỗ nho nhỏ vừa nói, "Sư bá ngươi lo lắng thân phận và tình cảnh ta ngươi, không trách được. Ta đã nói chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lý, đạt được mục đích, quá trình không quan trọng, ngươi cũng không cần thỉnh phạt."
Tề Hàm quỳ đến đoan chính cũng dâng đến vất vả, nghe vậy chậm rãi buông hai cánh tay đã tê dại, mắt lộ ra cảm kích. Lời Quân Vũ nói khiến lòng hắn hoảng sợ nhưng thái độ tiên sinh trước sau như một tựa như viên thuốc an thần khiến người yên lòng.
"Về phòng rửa mặt chải đầu xử lý một chút, Tần Phong chuẩn bị xong cơm tối," Quân Mặc Ninh nhìn sắc trời đã không còn sớm, "Ăn xong đến thư phòng, trả nợ đi."
Tâm Tề Hàm run rẩy, cúi người xác nhận. Đầu gối quỳ hơn nửa canh giờ đã hơi tê mỏi, đến khi đứng thẳng mới truyền tới đau đớn ê ẩm.
Sư phụ vẫn chưa về, ngay cả tin tức cũng không có...
Tề Hàm trở lại gian phòng của mình, nội thất quen thuộc khiến hắn cảm thấy vô cùng yên tâm. Hắn đã ở chỗ này năm năm rồi, năm năm, hơn một nghìn tám trăm ngày ngày đêm đêm. Hắn cảm thấy cuộc đời của hắn hẳn là bắt đầu từ nơi này.
Thật sự đúng như vậy. Cái đêm hắn mang lòng tuyệt vọng xông bừa vào chỗ này, trời đông giá rét nước đóng thành băng, giữa đất trời không có một tia ấm áp nào. Trái tim nho nhỏ của hắn đã sớm buông bỏ mọi hi vọng với cõi đời thê lương này.
Sau đó, tiên sinh cho hắn cuộc sống mới... tuy rằng phương thức vô cùng thê thảm.
Thậm chí hắn có tên mới... Quân Diệc Hàm, cùng họ với tiên sinh đó!
Tiên sinh còn trở thành tiên sinh hắn, giúp hắn vỡ lòng trên đường học vấn, sau đó dẫn dắt hắn đi đến những lĩnh vực thần kỳ thế gian không biết.
Về đến phòng, cả người Tề Hàm lộ ra vẻ mệt mỏi vì mấy ngày không ngừng bôn ba. Hắn để nguyên quần áo nằm bò trên giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa chiếu trúc, cảm giác man mát truyền vào lòng bàn tay khiến nắng nóng mùa hè lùi thật xa. Đồ vật nơi này không phải loại xa hoa nhất nhưng lại khiến tinh thần uể oải của người khác thả lỏng và bình yên, dù nhớ về vài chuyện vụn vặt quá khứ vẫn có thể dần dần ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này thế mà ngủ thẳng đến giờ hợi*. Tần Phong gõ cửa không thấy người đáp liền rón rén đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên mười bảy tuổi mặt mày mệt mỏi nghiêng đầu ngủ say. Hai hàng lông mày của hắn đen nhánh nhưng lại nhu hòa giống như tính cách của hắn, có điều giờ khắc này chúng đang nhíu chặt lại.
* Giờ hợi chỉ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Đột nhiên Tần Phong nhớ ra một chuyện, trên người thiếu gia đang bị thương.
"Thiếu gia, thiếu gia!" Tần Phong khẽ gọi.
"Ưm..." Tinh thần Tề Hàm có chút mê man, ngủ không được sâu, người lại ê ẩm, đầu nặng nề, thương tích dưới thân đau buốt.
"Thiếu gia, không còn sớm... Ngài tỉnh lại đi..." Tần Phong lần nữa kêu lên.
Tề Hàm mở mắt, ánh đèn lờ mờ soi rọi khuôn mặt lo lắng của Tần Phong, "Phong ca ca..."
Tần Phong vắt khăn lông đưa hắn lau mặt tỉnh táo một chút, Tề Hàm mờ mịt hỏi, "Phong ca ca, giờ gì rồi?"
"Giờ hợi rồi," Tần Phong nói liên miên, "Chủ tử bận rộn làm ma phương cho Diệc Hằng thiếu gia nên cơm tối cũng không ăn, ta thấy thiếu gia ngủ..."
"Giờ hợi!" Tề Hàm phản ứng chậm mấy nhịp bất thình lình bật dậy phóng ra ngoài cửa, hoàn toàn không để ý tới Tần Phong phía sau kêu réo đủ điều như "Chưa ăn cơm tối", "Thay quần áo khác".
Giờ hợi! Hắn không thay quần áo, không viết bài vở, không trả nợ mà ngủ thẳng tới giờ hợi!
Tề Hàm muốn chết, sợ đến muốn chết!
Hắn gia tăng bước chân chạy về phía thư phòng tiền viện, khi chạy đến ngoài thư phòng lại đi tới đi lui không tiến thêm. Có phải tiên sinh đã rất tức giận rồi không? Có phải y thất vọng về mình rồi không? Hắn động tâm tư không nên động với sư phụ thương yêu hắn, tiên sinh đã cực kỳ không vui, vậy có phải y cho rằng mình nhận sai thỉnh phạt không đủ thành khẩn không?
Quân Mặc Ninh đọc sách trong thư phòng. Đêm hè yên tĩnh, tiếng ve kêu ếch gọi vui đến quên trời quên đất. Đương nhiên y nghe được tiếng bước chân không đều của Tề Hàm ngoài cửa, cũng phỏng đoán thiếu niên bôn ba mấy ngày liên tiếp chỉ có ngủ quên mới có thể trễ thời gian nhận phạt. Thật ra... Hàm nhi phạm sai cũng không nghiêm trọng như vậy...
Tiếng bước chân ngoài cửa hoảng loạn mất trật tự biểu hiện rõ nhất nội tâm chủ nhân nó.
Hắn thiếu hụt cảm giác an toàn từ nhỏ, Quân Mặc Ninh buông sách trong tay xuống, xoa huyệt Thái Dương. Đối với tiên sinh không hề có quan hệ huyết thống, hắn ỷ lại đến đáng sợ, sợ rằng đi sai bước nhầm một bước y liền không cần hắn, thế nên bất kể ở bên ngoài khí phách sấm rền gió cuốn như thế nào, hễ về tới biệt viện hắn vẫn cẩn thận dè dặt như cũ. Hắn khát vọng sự công nhận và khẳng định của y, hoàn thành bài vở và nhiệm vụ y giao phó không chút qua loa, làm không được tạm không nói, làm được còn sợ không làm tốt, tựa như hôm nay hắn xử trí Lý Cần.
Y thật sự không để ý đến việc dùng phương pháp gì, Lý Cần là thứ hỗn tạp gì y cũng không muốn biết, chỉ vì gã luôn mồm Cung vương phủ mới chọc Quân Mặc Ninh chú ý.
Danh hào của cửu ca, không phải dùng như vậy.
Nhưng mà việc hắn lấy nghi hoặc và lo lắng âm thầm trong lòng mình dùng phương thức như vậy tìm lời khách sáo trong miệng Hán Sinh, mới khiến Quân Mặc Ninh phạt cảnh cáo mấy ngày gần đây. Y không cho phép đứa bé y dạy ra lợi dụng sự thương yêu của y và Hán Sinh đối với hắn.
Người thân đau đớn, kẻ thù liền vui vẻ. Sở dĩ đế vương trở thành người cô đơn không phải do gây thù chuốc oán bao nhiêu mà bởi vì thương tổn tấm lòng người thân. Người người kính trọng nhưng không gần gũi, ai ai cũng như đi trên băng mỏng, vị trí tối cao vô thượng kia mới có vẻ vô tình và lạnh lẽo như vậy.
Y muốn bồi dưỡng Tề Hàm trị quốc nhưng không phải xây dựng trên cơ sở mất đi sự lương thiện trong lòng hắn.
Y không cho phép, cũng không đành lòng.
Tề Hàm không dám do dự lâu, sau khi ổn định tinh thần liền nhấc tay gõ cửa.
"Tiên sinh, là Hàm nhi ạ."
"Tiến." Trong bóng đêm dày đặc, giọng nói nam tử trong trẻo như dòng suối trong vắt ngang chảy qua khe núi.
Tim Tề Hàm đập lỡ một nhịp theo một chữ này, hắn hít sâu một hơi đẩy cửa vào. Sau khi xoay người đóng cửa, đoan đoan chính chính quỳ xuống nền gạch xanh trong thư phòng. Hôm nay quỳ tổng cộng ba lần, đầu gối vừa chạm đất thì đau đớn đã tràn ra.
"Ngủ quên sao?" Quân Mặc Ninh nhàn nhạt hỏi.
"Dạ..." Tề Hàm không dám ngẩng đầu, "Hàm nhi biết sai."
Ngay cả ngủ quên cũng nhận sai, Quân Mặc Ninh có chút bất đắc dĩ, có phải y thật sự đối xử với đứa nhỏ này quá mức khắc nghiệt hay không?
"Trời không còn sớm, ngươi cũng mệt mỏi." Quân Mặc Ninh đặt sách xuống, đứng lên đi đến cái kệ bên mép giường rửa tay, "Thỉnh quy củ đi."
"Dạ, tiên sinh." Quy trình này Tề Hàm đã không còn xa lạ, hắn đi bằng đầu gối đến lấy roi mây dâng cao qua đầu, đây là quy củ hắn luôn tôn kính từ trước tới nay.
Quân Mặc Ninh nhận lấy gia pháp, Tề Hàm tự giác cởi quần ra, hai tay chống xuống đất.
Quân Mặc Ninh đứng bên người hắn, nhìn thấy rõ ràng tổn thương trên cặp mông sưng to xanh tím của thiếu niên. Y xuống tay không nhẹ, còn trách phạt liên tục mỗi ngày, cho dù nằm trên giường dưỡng cũng sợ khó có thể khỏi hẳn huống chi hắn còn bôn ba bên ngoài.
Xuất phát từ tâm, Quân Mặc Ninh đau lòng nên nói thêm vài câu.
"Biết vì sao phạt ngươi như vậy?"
Tề Hàm quỳ chống tay trên đất. Thư phòng tiên sinh thiết kế tuyệt diệu xua tan thời tiết nóng nực bên ngoài nhưng cả người hắn vẫn toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, mông đùi trần trụi run nhè nhẹ khiến da đầu cũng tê dại.
"Hồi... hồi tiên sinh, Hàm nhi không nên làm sư phụ khó xử." Đầu cúi thấp xuống, giọng nói nhuốm phần buồn bã có điều hối hận trong đó rõ như ban ngày. Tiên sinh ít khi hỏi chuyện lúc trách phạt. Từ trước đến nay Tề Hàm đều nói rõ ràng, hiểu rõ ràng rồi định số roi, sau đó toàn tâm toàn ý chịu phạt. Giữa chừng nếu vi phạm quy củ, đánh lại từ đầu hay gấp đôi cũng thường có, nhưng không biết vì sao hôm nay tiên sinh lại hỏi chuyện dưới tình cảnh này. Thiếu niên choai choai không dám động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế chịu phạt, bên tai có chút ửng hồng.
"Tránh nặng tìm nhẹ!" Giọng Quân Mặc Ninh uy nghiêm đáng sợ, phất tay chính là một roi rất nặng.
"Vút... Chát!"
"A..." Roi mây dài mảnh không chút lưu tình quất lên vết thương chồng chất đã không phân rõ màu sắc trên mông, Tề Hàm đau đến ngã nhào xuống đất, trong miệng kêu thảm, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
"Tiên... tiên sinh, Hàm nhi biết sai, không dám tránh nặng tìm nhẹ... Hàm nhi sai rồi..." Hắn hoang mang rối loạn bò dậy, một lần nữa quỳ chống đáp lời, "Hàm nhi không nên ỷ được sư phụ yêu thương, động tâm tư trên người sư phụ... Hàm nhi biết sai rồi, Hàm nhi không dám nữa..."
"Sư phụ ngươi đối xử với ngươi như thế nào, không ai rõ ràng hơn ngươi!" Quân Mặc Ninh lạnh lùng nói, "Còn dám có lần sau, ngươi đừng hối hận chính mình có mông!"
"Dạ! Hàm nhi không dám... sẽ không dám nữa..." Tề Hàm quỳ tại chỗ nhận sai. Mồ hôi lạnh vì sợ hãi và nước mắt vì đau đớn rơi xuống nền gạch không nhiễm một hạt bụi, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt đầy kinh hoàng của thiếu niên. Phía sau nổi lên một lằn roi rướm máu vắt ngang mông. Hôm nay, hắn còn mười roi mây phải chịu.
"Đứng lên, cởi quần ra toàn bộ, nằm sấp lên giường đi." Quân Mặc Ninh nhìn cái mông đã xanh tím khó coi, phân phó.