Sau khi chào hỏi, bộ đầu đã rời đi, Mạc Hâm đi theo bọn họ cung cấp chứng cứ liên quan và khẩu cung; mà thiếu niên kia dưới sự hướng dẫn của sai dịch đã rời đi trước.
Đám đông dần dần tản ra, lúc này Tề Hàm mới hoảng sợ đi tới trước mặt Quân Vũ, vén vạt áo định quỳ xuống.
Quân Vũ ngăn cản nói, "Miễn, theo ta đi Thiên Sử Đường."
Tề Hàm đứng thẳng người lên, không dám nhìn khuôn mặt nho nhã nhưng toát ra vẻ lạnh lùng của Quân Vũ, cung kính vâng dạ, nhắm mắt theo đuôi bước chân của y, hoàn toàn không có sự mạnh mẽ và sắc bén lúc huơ roi vừa rồi. Hắn cũng không biết việc làm của mình hôm nay sẽ bị đánh giá thế nào trong mắt đại sư bá, dù sao, không ai nói huơ roi đánh người bên đường là một việc hoàn toàn không sai.
Đứa bé Quân Vũ bế chính là đích trưởng tử của y, tháng trước vừa tròn ba tuổi, Quân Diệc Hằng. Bé con được phụ thân bế trong lòng, tay đang cầm khối ma phương* tam thúc nó tặng, toét miệng ngây ngây ngô ngô gọi Tề Hàm phía sau, "Tam thúc... thúc..."
* Ma phương là khối rubik.
Trong lòng Tề Hàm thật sự yêu quý bé con này, khoa tay múa chân nhẹ giọng ra dấu nói, "Là Hàm ca... ca..."
"Hàm thúc... thúc... tam... ca..."
Tề Hàm nhìn nó, khoa tay múa chân làm một cái mặt quỷ thè lưỡi, chọc cho đứa bé ra sức đong đưa khối ma phương cười ha ha ha.
Quân Vũ hiển nhiên biết hai đứa bé một lớn một nhỏ này đang trêu đùa nhau, y cũng biết, nếu y quay đầu, nhất định có thể nhìn thấy một khuôn mặt hết sức lo sợ. Nhưng mà... cần gì phải phá hoại bầu không khí vui vẻ nhanh như vậy chứ?
Vì vậy, trên đường cái, chỉ thấy một thanh niên phong thái trầm ổn bế đứa bé, một thiếu niên ôn nhuận như ngọc đi theo phía sau. Nam tử nghiêm túc đi từng bước, đứa bé và thiếu niên chọc cười lẫn nhau, khoa tay múa chân. Trong ánh mặt trời rực rỡ ngày hè yên tĩnh, trở thành phong cảnh đẹp mắt.
Thiên Sử Đường là một gian cô nhi viện, không, không phải một gian, là rất nhiều gian liên kết với nhau, ở các châu trấn quan trọng khắp Trung Châu đều có phân đường tương ứng, chuyên thu nhận những đứa bé lưu lạc không cha không mẹ, cung cấp áo cơm, chăm sóc, thậm chí bồi dưỡng giáo dục.
Nhưng tác giả thành lập nên và phí tổn là bí mật thần bí nhất, không ai biết ai có tài lực hùng hậu chống đỡ cô nhi viện chỉ có xuất ra mà không có thu vào như vậy; càng không ai biết, mục đích thành lập Thiên Sử Đường là vì cái gì.
Quân Vũ hai mươi tám tuổi đã làm việc bên cạnh Tề Mộ Lâm tám năm, một đứa con vợ lẽ được hoàng đế và thừa tướng cùng nhau bồi dưỡng, hào quang hôm nay khiến đám con trai trưởng phải lườm nguýt. Y thường dẫn con trai Quân Diệc Hằng ba tuổi tới Thiên Sử Đường, mỗi lần nhìn thấy những đứa nhỏ không cha không mẹ, bé con mũm mĩm vốn nghịch ngợm chạy nhảy này sẽ trầm tĩnh rất nhiều. Đương nhiên, ký ức trẻ con ngắn ngủi, thế nhưng Quân Vũ vẫn luôn cho rằng, có thể đồng cảm và có suy nghĩ như vậy trong phút chốc, cũng có thể tích cát thành bãi.
Trong Thiên Sử Đường kinh thành có bốn năm mươi đứa bé, bọn chúng biết Lý quản sự ngày thường hung ác đã bị bắt lại, bọn chúng đứa lớn mười mấy tuổi đứa nhỏ chỉ có ba bốn tuổi đang vui mừng giống như ăn tết.
Lúc Quân Vũ bế Quân Diệc Hằng tiến vào, chính là thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
"Quân công tử, ngài lại dẫn tiểu công tử tới chơi sao?" Vẻ mặt ma ma quản sự ôn hoà và khiêm nhường, nàng biết vị Quân công tử này chắc chắn không phải người bình thường, thế nhưng y không nói, bà liền không hỏi, lão nhân có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm từng trải, càng hiểu rõ biết được bao nhiêu đối với mình là tốt nhất.
Quân Vũ ngồi xổm xuống thả Quân Diệc Hằng xuống đất, đứa nhỏ vừa nãy còn rất vui vẻ lúc này lại bĩu môi, đôi tay ú nu nhỏ bé nắm chặt lấy khối ma phương, trong đôi mắt tròn tròn thật to đã nổi lên nước mắt.
Quân Vũ ôn hòa nói, "Hằng nhi có từng đồng ý cho các ca ca chơi ma phương hay không?"
Đứa bé mím mím cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân không muốn không muốn, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Quân Vũ tiếp tục dẫn dắt nói, "Hằng nhi nói là giữ lời có đúng không?"
Đứa bé bặm môi càng dữ hơn, nó kéo ánh mắt từ trên khối ma phương trở về, nhìn cha mình, "Tam... thúc thúc..."
"Cha biết đây là tam thúc thúc làm cho Hằng nhi," Quân Vũ kiên nhẫn nói, "Nhưng mà Hằng nhi đã đồng ý với các ca ca, thì nhất định phải nói được làm được, tam thúc thúc đồng ý tặng Hằng nhi lễ vật, có phải cũng nói được làm được không?"
Đứa nhỏ lại gật cái đầu nhỏ một cái, nước mắt trong đôi mắt to lăn xuống, nó thật sự rất luyến tiếc nha...
Nhưng mà...
Các tiểu ca ca đối với mình rất tốt rất tốt oa oa...
Đứa nhỏ nhìn khối ma phương lại nhìn các ca ca, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, dường như mạnh mẽ hạ quyết tâm, cuối cùng gật đầu với Quân Vũ.
Quân Vũ vui mừng cười, sờ sờ đầu nhỏ của nó, nói, "Chơi cùng với các ca ca tỷ tỷ đi, cha và Hàm ca ca con nói chuyện, chơi đủ rồi cha dẫn con về nhà."
Tề Hàm cực kỳ hâm mộ nhìn hai cha con bọn họ, chua xót trong lòng đã xông tới làm hai mắt ươn ướt.
Quân Vũ đứng lên nhìn hắn một cái, nhấc chân đi vào nội đường. Tề Hàm vội vàng đuổi theo.
Trong nội đường, Quân Vũ ngồi, Tề Hàm đứng. Lần trước gặp mặt là giao thừa, trong biệt viện của Quân Mặc Ninh, vội vội vàng vàng đã đến tháng sáu.
Hôm nay, y thấy được đứa bé này đã trưởng thành, cả người mang theo bóng dáng đệ đệ y yêu thương nhất, ra tay sắc bén, quả quyết xử trí ác ma trong lòng bọn nhỏ, quản sự hiểm độc trong Thiên Sử Đường.
Đây là người đệ đệ y một tay dạy dỗ nên người!
Lúc này, hắn thu liễm một thân hào quang sáng chói, cung cung kính kính đứng hầu một bên. Nếu hôm nay không thấy tận mắt, sợ rằng y cũng không nghĩ đến đứa nhỏ này đã có phong thái tài hoa chói lòa hai mắt như vậy.
Quân Vũ không nói lời nào, trong lòng Tề Hàm lo sợ càng sâu.
Quân Vũ nhìn Tề Hàm, hỏi, "Chuyện hôm nay do tự ngươi quyết định, hay tiên sinh ngươi sắp xếp?"
Dĩ nhiên Tề Hàm biết Quân Vũ chỉ chính là việc mình đánh Lý Cần trước mặt mọi người, hắn trả lời đúng sự thật, "Hồi đại sư bá, tiên sinh giao phó Diệc Hàm ra ngoài làm việc, không định quá trình, không hỏi kết quả."
Quân Vũ lập tức hiểu rõ, đây là việc nhỏ, đệ đệ y phủi tay không quản.
"Đã như vậy, ngươi hành động ra sao cũng không có gì đáng trách," Từ trước đến nay Quân Vũ tin tưởng và ủng hộ quyết định của Quân Mặc Ninh vô điều kiện, "Có điều..." Y không nói tiếp nữa, dường như đang lựa chọn từ ngữ.
Tim Tề Hàm đập thình thịch, hắn thừa nhận mỗi một lần đối mặt với Quân Vũ hắn đều nảy sinh sợ hãi hoàn toàn không giống với lúc đối mặt tiên sinh nhà hắn; có lẽ vì năm đó ánh mắt Quân Vũ khi định tội danh "bội sư bỏ trốn" cho hắn quá lạnh, đã để lại ấn tượng quá sâu cho đứa bé yếu đuối đó; cũng có lẽ vì Quân Vũ đã sớm biết thân phận tội phạm bỏ trốn của hắn, là người có thể một kích tất trúng tóm lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, khiến người ta sợ hãi; nhưng càng nhiều hơn có lẽ do mấy năm nay, thái độ Quân Vũ đối với hắn vẫn luôn nhàn nhạt, không rõ sắc thái, hắn hoàn toàn không biết vị đại sư bá này thương hay ghét mình, bởi vì xa cách nên càng thêm sợ hãi.
"Có điều ngươi có biết trên người ngươi mang theo bóng dáng tiên sinh ngươi quá nhiều quá sâu không," Ánh mắt Quân Vũ sắc bén hơn một chút, "Hôm nay làm ra một màn này, sợ rằng gợi lên hồi ức của không ít người, có khiến tiên sinh ngươi rơi vào dư luận hay không?"
Nghe thấy đại sư bá nói trên người mình mang theo dấu vết của tiên sinh, trong lòng Tề Hàm rất vui vẻ. Nhiều năm như vậy, hắn nơm nớp lo sợ, mong ước duy nhất chính là sự khẳng định và công nhận của tiên sinh, bây giờ trên người hắn rốt cuộc có khí tức của tiên sinh rồi sao? Thậm chí hắn mê mang một lúc sau đó mới cảm giác được, thật ra Quân Vũ đang chỉ trích hắn không nên huênh hoang ngoài đường.
Tề Hàm vẫn quỳ xuống, "Là Diệc Hàm suy nghĩ không chu toàn, Diệc Hàm biết sai."
Quân Vũ thoáng lắc đầu nói, "Suy nghĩ như thế nào làm việc như thế nào, tiên sinh ngươi sẽ có yêu cầu với ngươi; ta chỉ nhắc nhở ngươi, tiên sinh ngươi bây giờ bị giam cầm, tình cảnh và thân phận của ngươi cũng không nên trải qua chuyện khiến người dò xét, nếu như một ngày nào đó chân tướng bại lộ, ngươi muốn tiên sinh ngươi tự xử như thế nào? Đốt lửa thiêu núi Lạc Hà đã bị nhốt tám năm, thu nhận khâm phạm triều đình bí mật truy nã, vậy bị nhốt bao lâu?"
Tề Hàm tâm tính thiện lương như bị đè trên thớt gỗ hung hăng đập một cái, thân phận của hắn từ đầu đến cuối là nỗi lo canh cánh trong lòng của Quân Vũ đã biết rõ nội tình. Huynh trưởng nóng lòng che chở đệ đệ có thể thuận theo ý đệ đệ tiếp nhận một đứa bé lai lịch không rõ ràng, nhưng trước sau vẫn không cho phép một chút manh mối tiềm ẩn uy hiếp đệ đệ xuất hiện.
Mà chính hắn, đắm mình trong những năm tháng bằng phẳng, đã dần dần quên đi điểm này!
Tề Hàm hối hận thật sâu, dập đầu thỉnh tội, "Diệc Hàm đáng chết, thỉnh sư bá phạt nặng!"
Trong nháy mắt, Quân Vũ cảm thấy áy náy và mềm lòng, mấy năm gần đây tuy y gặp mặt Tề Hàm không nhiều lắm, nhưng chân chân thật thật cảm nhận được đứa bé này từng bước từng bước trưởng thành, đối với mình và cả bạn bè cũ của Mặc Ninh đều giữ thái độ và lễ tiết của một hậu bối. Có điều đệ đệ dạy dỗ hắn thật sự quá tốt, chẳng những văn võ song toàn, thậm chí ngay cả giơ tay nhấc chân cũng mang theo dấu vết của đệ đệ, mà phong thái tài hoa của Quân Mặc Ninh, kinh thành có người nào không biết?
"Cũng là ta buồn lo vô cớ," Quân Vũ đến cùng vẫn mềm giọng, nói, "Nhiều năm như vậy không một gợn sóng, chắc hẳn tiên sinh ngươi đã suy tính và an bài rất tốt, hôm nay chỉ là làm khó dễ ngươi."
Tề Hàm sợ hãi lắc đầu, "Là Diệc Hàm suy nghĩ nông cạn đắc ý vênh váo, sư bá dạy bảo rất đúng. Sau khi về nhà Diệc Hàm nhất định thỉnh phạt với tiên sinh, Diệc Hàm nên chịu phạt nặng!"
Đây là chuyện giữa thầy trò bọn họ, Quân Vũ không cách nào nhiều lời, nếu tiểu đệ cảm thấy Tề Hàm làm như vậy cũng không có gì không ổn, nghiễm nhiên sẽ không trách phạt hắn. Y chỉ ôm trong lòng mục đích ích kỷ bênh người thân không cần đạo lý, nói ra yêu cầu của mình với một đứa bé ôn lương cung kiệm* mà thôi.
* Ôn lương cung kiệm: ôn hòa, hiền lương, cung kính, cần kiệm.
"Đứng lên đi, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng sớm trở về."
"Tạ sư bá, sau này Diệc Hàm nhất định làm việc cẩn thận." Tề Hàm dập đầu đứng dậy, trên mặt vẫn nồng đậm lo sợ không yên, tìm không ra nửa phần bộ dạng và thần thái trên đường lúc nãy.
Giọng Quân Vũ càng thêm dịu dàng, y quan tâm nói, "Vừa rồi thấy ngươi cử động bất thường, trên người bị thương?"
Thân thể Tề Hàm cứng đờ, hắn đã gắng sức che giấu, thế nhưng chịu phạt mấy ngày liền rồi lại ra ngoài bôn ba, cuối cùng vẫn lộ ra đầu mối, "Diệc Hàm tranh luận với sư phụ, tiên sinh phạt mỗi ngày chịu mười roi mây, đến khi... sư phụ trở về..."
Hắn nói đến đơn giản, nhưng Quân Vũ biết bên trong chắc chắn có nội tình, có điều từ trước đến nay tiểu đệ nhà y chủ kiến nghiêm chỉnh, y cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện thầy trò bọn họ.
"Mấy ngày rồi?"
Tề Hàm cắn cắn môi, "Ba ngày ạ..."
Vậy là đã chịu ba mươi roi rồi, thảo nào đứa nhỏ này ngay cả che giấu cũng che giấu không được.