Tề Hàm nào dám dị nghị, run lẩy bẩy cởi áo ngoài cởi quần, mông chân trần truồng nằm sấp lên giường. Hắn thật sự rất sợ hãi, cả người đều đang phát run.

Bốn ngày, bốn mươi roi mây.

Bốn mươi roi mây, không phải Tề Hàm chưa từng chịu qua. Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên hắn ra ngoài làm việc một mình xử lý sự kiện ngộ độc thức ăn ở tửu lâu Duyệt Lai. Kết quả hắn niệm tình tha cho một tiểu nhị mắc lỗi vì qua loa nhưng không lâu sau đó bởi vì sơ sót của tiểu nhị này khiến thực khách ngộ độc lần nữa. Danh tiếng tửu lâu Duyệt Lai luôn rất tốt nhưng vì hai lần sai lầm này mà tổn thất nghiêm trọng. May mắn không gây ra thương vong, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Lần đó, Quân Mặc Ninh phạt bốn mươi roi mây.

Đó là lần thứ hai Tề Hàm bị trói chịu đánh gấp đôi số lượng. Thiếu niên trên ghế dài bị đánh đến hấp hối, da tróc thịt bong, dưỡng hơn một tháng mới tiêu trừ toàn bộ dấu vết, còn nặng hơn luật pháp Trung Châu triều.

Nhưng mà dù gian nan thì rốt cuộc đau ngắn không bằng đau dài, đau khổ chịu xong còn hơn bây giờ mỗi ngày mười roi. Tiên sinh cho thuốc, nhưng vết thương sưng to không trầy da chảy máu, dùng thuốc tốt cũng chỉ giảm bớt một ít đau đớn, hơn nữa mỗi ngày chịu phạt xong Tề Hàm vừa đau vừa mệt, làm gì có thời gian và sức lực để bôi thuốc.

Cho nên sau ba ngày, toàn bộ máu bầm vẫn tích lũy bên trong, cái mông gầy gò của hắn thật ra sưng lên gấp đôi có thừa!

Hắn luôn không cho Tần Phong giúp mình bôi thuốc, ngoại trừ tiên sinh, hắn vẫn không thể chịu được việc phơi bày thân thể với người khác. Đương nhiên, sau này sư phụ là ngoại lệ, một người bá đạo mà ôn hòa như vậy...

Sư phụ...

Dùng sức siết chặt mép giường, Tề Hàm cắn cắn môi, rốt cuộc không dám khóc ra tiếng, hắn bị phạt bởi vì phụ lòng sư phụ, sao hắn có thể trông ngóng sư phụ tới cứu hắn? Nhưng mà, thật sự đau...

Một roi vừa rồi... Tề Hàm cảm thấy hắn sẽ không chịu nổi nữa...

"Vút... Chát!" Roi đầu tiên dứt khoát rơi xuống.

"Ưm..." Cả người Tề Hàm run lên bần bật, đầu ngẩng lên thật cao, nước mắt đột ngột rơi xuống. Hắn biết trách phạt hôm nay đã bắt đầu, chỉ mới một roi, hắn đã đau đến không dám tin tưởng hôm nay hắn có thể chịu hết mười roi!

"Vút... Chát!" Roi thứ hai đúng hạn rơi xuống.

Hô hấp Tề Hàm dồn dập nặng nề, xen lẫn nức nở khó thể dằn xuống. Roi mây quất sau người giống như lưỡi dao sắc bén, muốn từng dao từng dao xẻo sống hắn!

"Vút... Chát!" Roi thứ ba quất lên mông.

"A! Tiên sinh! Tiên sinh!" Tề Hàm kêu lên thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, "Tiên sinh! Hàm nhi biết sai rồi... Hàm nhi không dám nữa... Hàm nhi sai rồi... Hức hức... Hàm... biết sai rồi..."

Ba roi mây, đánh nát tất cả dũng khí và hi vọng của Tề Hàm. Hắn đau, đau đến hận không thể ngất xỉu đi. Nhưng hắn hiểu rõ đau đớn vốn có thể khiến người hôn mê tỉnh lại, bởi vì khi đau đến tận cùng, ngay cả ngất đi cũng là hi vọng xa vời!

Không lên tiếng, không tránh né, không tự tổn thương. Đánh chết hắn cũng không dám trốn phạt, mà mỗi lần tự tổn thương trong quá khứ đều có kết cục vô cùng thê thảm, chịu từng lần từng lần gia pháp khắc sâu quy củ trong lòng, Tề Hàm chỉ dám mở miệng, không dám cầu xin tha thứ, chỉ nhận sai!

Hắn sai rồi, sai ở chỗ không nên hoài nghi tiên sinh sẽ đuổi hắn đi! Hắn sai rồi, sai ở chỗ không nên ỷ được sư phụ nuông chiều dùng loạn tâm tư! Hắn sai rồi, sai ở chỗ không nên có được năm năm ấm áp liền đòi hỏi quá đáng càng nhiều thêm năm năm! Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi...

Quân Mặc Ninh nghe xong, hạ roi mây trong tay xuống. Thiếu niên trước mắt cố sức áp thân thể mình xuống sát giường, không dám động đậy mảy may. Bốn vết roi đỏ thẫm vắt ngang khắc trên cặp mông xanh tím, vô tình mà tàn nhẫn. Vết thương chồng lên vết thương, đau đớn hoàn toàn không đơn giản như một cộng một bằng hai. Quân Mặc Ninh từng chịu qua, cho nên y biết, dạng này đau đến tê tâm liệt phế tuyệt không nói quá.

Y nhẹ nhàng nâng đôi vai run rẩy của thiếu niên, nhìn khuôn mặt trắng bệch không màu máu, môi dưới có dấu răng nhưng không sâu. Đôi mắt sưng như quả hạch đào tràn ngập đau đớn và cầu xin, hoảng sợ như nai con sắp chết. Hắn vẫn còn đang khóc nhưng khi bị nâng dậy lập tức nuốt vào tất cả nức nở, chỉ còn lại nước mắt giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi.

"Tính lại."

Hai hàng nước mắt trượt xuống, Tề Hàm tuyệt vọng nhắm mắt lại, "Hàm nhi... biết sai rồi..."

Một lần nữa nằm xuống giường, Tề Hàm cảm thấy tuyệt vọng không đường sống, đau đớn sâu tận xương tủy ban nãy sau khi trải qua khoảng thời gian giảm bớt ngắn ngủi lại ùn ùn kéo đến, sao Kim bắt đầu nhấp nháy trước mắt hắn, tê cả da đầu, hắn biết hắn không kiên trì được bao nhiêu roi.

Sau đó thì sao? Bóng đêm đen kịt như mực ngoài cửa sổ lọt vào, như trận đòn nhìn không thấy cuối này.

"Vút... Chát!" Lại một vết roi nổi lên. Tề Hàm siết mép giường thật chặt, tiếng kêu đau chưa bật ra đã đột ngột cảm giác được nơi đau đớn truyền đến không phải là hai mông đã sớm không chịu nổi đánh phạt!

Cuối cùng vẫn không đành lòng, mười lần đánh lại đều đánh vào đùi hắn, mười vết roi ngay ngắn, không nhanh nhưng cũng chỉ là mấy nhịp thở.

Nước mắt Tề Hàm rơi ướt giường, sao Kim trước mắt chậm rãi biến đen rồi biến đen, trong vầng sáng còn sót lại hắn nhìn thấy tiên sinh cúi người xuống bên giường, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lộn xộn dính vào trán và mắt hắn lên. Hắn nỗ lực mở mắt muốn nhìn rõ ràng, bởi vì trong mắt tiên sinh dường như có yêu thương hắn khát vọng nhiều năm mà tự cho rằng chẳng bao giờ có được.

Không chống đỡ nổi đau đớn tập kích, tinh thần ý thức tước vũ khí đầu hàng, hắn hé miệng, sau đó hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Mặc dù không có tiếng, Quân Mặc Ninh cũng đã thấy rõ khẩu hình của thiếu niên khi phát âm, hắn nói rằng "Tạ... tiên sinh... rủ lòng thương..."

Một đêm này trôi qua thật lâu rất lâu... lâu đến nỗi dường như Tề Hàm đã trải qua cuộc đời nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm tới tới lui lui mấy lần.

Nhưng không biết vì sao, mỗi khi trong lòng tuyệt vọng, bên tai luôn truyền đến tiếng nhạc như có như không, chậm rãi mà kiên định, như một chiếc đèn đơn độc trong bóng tối, khiến hắn không ngừng quyết tâm truy tìm, không ngừng xóa đi tổn thương chồng chất.

Sau đó tiếng nhạc dừng lại, hắn cảm thấy rất lạnh tựa như bị nhốt trong hầm băng ở tửu lâu Duyệt Lai, khí lạnh từng đợt từng đợt chui vào trong xương, chui vào ngũ tạng lục phủ. Đột nhiên có một nguồn ấm áp xuất hiện ở quanh mình, hắn đưa tay ra nắm thật chặt, cũng không muốn buông ra nữa...

Tề Hàm bị đói mà tỉnh.

Trong mông lung mở hai mắt ra, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ cho thấy thời gian đã không còn sớm, bên tai truyền đến tiếng chim hót líu lo trong rừng, khiến biệt viện yên tĩnh tăng thêm vài phần sức sống. Hắn nhắm hai mắt để mình tỉnh táo một chút, đồ vật bài trí trong phòng dần dần đập vào mắt rõ ràng, còn có một người quen thuộc đến nỗi trong mơ cũng muốn đến gần!

Lúc này, lại gần như vậy.

Thậm chí! Hắn còn gối lên tay y!

Tim Tề Hàm nhảy "bùm bùm bùm" lên, hắn nhìn thấy tiên sinh đang ngồi trên ghế con bên giường, tay trái chống đầu gối ngủ gật; mà tay phải... bị chính mình gối dưới thân! Hắn muốn buông ra, nhưng thân thể vẫn tận lực không nhúc nhích, trong thời gian vô cùng ngắn hắn tìm cho mình lý do cực kỳ tốt. Buông ra sẽ quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi.

Hắn thật sự chưa từng đến gần tiên sinh như vậy, gần đến hô hấp cũng có thể nghe! Lúc nghỉ ngơi tiên sinh điềm tĩnh khoan thai, không còn nghiêm túc và sắc bén, cực kỳ khiến người khác yên lòng.

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tề Hàm lưu luyến tình cảnh giờ khắc này, hắn sợ đè lên tay tiên sinh, chỉ có thể yếu ớt chống người lên, hắn phát hiện hắn không nhớ quá rõ ràng, dường như lúc bị phạt hắn cầu xin tha thứ? Vậy khẳng định là phải tính lại rồi! Cuối cùng làm sao mà hắn chịu đựng nổi được?

Ký ức Tề Hàm có chút mơ hồ, lúc hắn đang cẩn thận suy nghĩ, trên thân thể căng cứng truyền đến từng đợt đau đớn âm ỉ. Hắn cố sức quay đầu, nhìn thấy trên nửa người dưới đắp một cái thảm, mà dưới thảm đúng là vết thương chồng chất trên mông.

"Xem đủ chưa?" Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa quen thuộc vang lên.

Tề Hàm đột ngột quay đầu, khó khăn chống lại đôi mắt bình tĩnh như nước kia.

"Tiên sinh! Hàm nhi..." Tề Hàm vội vàng chống người lên, lại bị một bàn tay ấn bả vai xuống.

"Lộn xộn cái gì?" Quân Mặc Ninh đứng dậy, tiện tay xốc tấm thảm đắp trên nửa người dưới của thiếu niên lên, đêm qua nhân lúc hắn hôn mê y đã bôi thuốc một lần, bây giờ tổn thương trên mông đã tốt hơn nhiều. Có điều tổn thương kéo dài ba bốn ngày muốn khỏi hẳn cũng có chút khó, cần phải bôi thuốc nhiều hơn mấy lần mới được.

Nghĩ như vậy, y liền lấy hộp thuốc mỡ màu trắng sữa trên bàn sách, vừa mở nắp gốm sứ, mùi thơm lành lạnh đã tản ra.

Bắt đầu từ lúc tiên sinh nhà hắn xốc thảm lên, màu đỏ ửng liền bò lên lỗ tai Tề Hàm. Trong lòng hắn vừa xấu hổ vừa căng thẳng vừa chờ đợi, mãi đến khi tiên sinh thật sự lấy hộp thuốc, Tề Hàm mới dám tin tiên sinh muốn bôi thuốc cho hắn!

----------------

Lời tác giả: Ngược đến tim gan tui đều đau!

Lời eitor: Vừa edit vừa xót Hàm cưng của tui vừa mắng mẹ ghẻ *chỉ lên trên* tám vạn tám nghìn tám trăm lần TT____TT cần đường an ủi tâm hồn QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play