Năm đó, mùa đông thật sự rất lạnh.
Thành giếng đã kết thành từng mảng băng mỏng, một đứa bé tám tuổi vất vả kéo nửa thùng nước, một tay nó cầm quai thùng một tay đỡ đáy thùng, tuy va va đập đập khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn kéo lên được. Đứa bé thở phào nhẹ nhõm xoay người đổ nước vào chậu ngâm quần áo bên cạnh nhưng không ngờ dưới chân trơn trượt nên thân thể lẫn thùng nước đều ngã ầm xuống đất theo quán tính, nước trong thùng tràn hết ra ngoài làm ướt cả người.
"Ưm!" Đứa bé chỉ phát ra một tiếng kêu rên sau đó không gian liền tĩnh lặng trở lại. Gió lạnh thổi qua, đứa bé bị ngã tủi thân nằm trên mặt đất ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ mới đè nén mọi cảm xúc xuống. Nó chống tay chậm rãi quỳ lên, một bàn tay mang theo tiếng gió đột ngột đánh xuống.
"Bốp!"
"Bịch!" Thậm chí một tiếng hô đau còn chưa vọt ra khỏi miệng, đứa bé đã bị một cái tát tàn nhẫn đánh ngã, mấy mẩu băng sắc nhọn cắt qua lòng bàn tay vốn đã nứt da, đau đớn xuyên tim kết hợp với cảm giác nóng rát trên má trái khiến đứa bé khóc như mưa.
"***! Giặt có vài bộ quần áo mà đến bây giờ còn không xong! Quỳ lên!" Một nữ tử mặc áo bông dày nặng, đầu tóc có chút hỗn độn, cau mày quắc mắt đứng bên người đứa bé quát.
Nữ tử tên là Lăng Tuyết, là... thiếp thị của Tề Mộ Lâm. Đúng vậy, là thiếp thị. Lúc Tề Mộ Lâm chưa đăng cơ, Lăng Tuyết là tiểu thiếp của Tần Vương, ở trong phủ cũng không được sủng ái; mà sau khi Tề Mộ Lâm đăng cơ, tất cả thê thiếp đều được phong phẩm cấp căn cứ theo cấp bậc phi tần trong cung, duy chỉ có mẹ con Lăng Tuyết bị sắp xếp ở một góc hẻo lánh trong cung, ngoại trừ đúng giờ được đưa cơm nước đến thì không ai hỏi thăm.
"Mẹ..." Tề Hàm chống thân thể nho nhỏ quỳ dậy, tay ôm bên mặt sưng lên oan ức nói, "Mẹ... con đói bụng..."
Khi đó đứa bé căn bản không rõ vì sao mẫu thân nó đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ bởi vì mình quá ngốc nên làm việc gì cũng không thể khiến mẫu thân vừa lòng.
"Vút... Chát!"
"A!" Đáp lại nó chính là một roi tàn nhẫn.
Bấy giờ Tề Hàm mới thấy rõ ràng mẫu thân đang cầm một cây roi mây dài gần hai thước* trong tay, nó vốn mặc quần áo phong phanh, một roi đánh vào cánh tay trái đau đến xuyên tim xuyên phổi. Ánh mắt nó sợ hãi, trực giác cho thấy hôm nay mẫu thân còn đáng sợ hơn cả ngày thường.
*Hai thước dài khoảng 67cm.
"Cởi quần áo!" Lăng Tuyết lạnh lùng nói.
"Mẹ..."
"Cởi!"
Tề Hàm không dám nói nữa, đôi tay chồng chất vết thương run rẩy cởi bỏ áo ngoài mỏng manh đặt trên thành giếng, đôi mắt tròn tròn chứa đầy nước mắt.
Thấy nó dừng tay, Lăng Tuyết lại quất một roi tàn nhẫn, quát, "Ai bảo ngươi dừng lại, cởi, cởi tất cả!"
Tề Hàm ngây ngốc quỳ, không thể tin được đây là yêu cầu của mẫu thân, đang là mùa đông...
"Ngươi cởi hay không cởi, cởi hay không cởi! Ta cho ngươi không cởi! Cho ngươi không cởi..." Nhìn đứa bé vẫn không động đậy, Lăng Tuyết vốn không có kiên nhẫn liền điên cuồng quất roi mây vào đứa bé nho nhỏ vẫn đang quỳ trên đất.
Trên mặt, trên tay, khắp người...
Đứa bé đã sớm quỳ không nổi, đối mặt với cơn bão roi mây nó đau đến lăn lộn trên đất vừa khóc vừa cầu xin, "Mẹ... con không đói bụng! Con không dám... Tề Hàm không dám đói bụng... Mẹ... con cởi! Con cởi..."
Roi mây đang tàn sát bừa bãi rốt cuộc ngừng lại, Tề Hàm cảm thấy đau khắp cả người. Nó không dám dây dưa, không dám kêu đói cũng không dám kêu lạnh, run run cởi quần áo, trần truồng đứng trong gió lạnh giá rét mùa đông, trên làn da non mịn đặc trưng của trẻ con ngoại trừ vì rét lạnh mà nổi da gà và một vài vết bầm xanh xanh tím tím không biết có từ khi nào thì toàn thân không chỗ nào không có vết roi sẫm tím dữ tợn chói mắt.
Lăng Tuyết không hề cảm thấy thương tiếc, giơ tay quất xuống một roi trên đầu gối đứa bé, sau đó tiến lên một tay ấn thân hình gầy yếu của nó lên thành giếng tàn nhẫn vụt roi.
Tề Hàm khổ sở hét thảm thiết, làm thế nào cũng tránh không thoát mẫu thân đang trong cơn điên cuồng, nó cảm thấy nó sẽ chết, còn sống sờ sờ mà bị đánh chết! Thành giếng lạnh lẽo, dưới giếng là bóng tối sâu thẳm, Tề Hàm cảm thấy bên dưới dường như có thứ gì đó hấp dẫn nó, nó bất lực vươn tay xin giúp đỡ nhưng rốt cuộc chỉ mềm oặt rũ xuống...
-------------------------------------
Thư phòng, Tề Hàm giơ roi mây quỳ đã được hai khắc, đôi tay đôi chân đau đến chết lặng. Từ sau khi vào biệt viện nó đã cố gắng quên đi những ký ức quá khứ nhưng hôm nay chúng không kiêng nể gì mà nhảy vào trong đầu, lại còn mang theo sự tuyệt vọng khi đó.
Không muốn bị phạt nữa, Tề Hàm đã không thể thừa nhận.
Tay chợt nhẹ đi, roi mây đã được Quân Mặc Ninh cầm trong tay, nhìn sắc mặt học trò nhỏ càng ngày càng kém, y cũng không định khó xử nó đêm nay.
"Hai mươi roi mây, không cho phép phát ra tiếng, không cho phép tránh né, không cho phép tự tổn thương bản thân, vi phạm một lần đánh lại từ đầu, quá ba lần gấp đôi, nghe hiểu?"
Tề Hàm rủ hai tay cứng đờ bên người, trả lời, "Hồi tiên sinh, nghe hiểu ạ."
"Lặp lại."
"Không cho phép phát ra tiếng, không cho phép tránh né, không cho phép tự tổn thương bản thân, vi phạm một lần đánh lại từ đầu, quá ba lần gấp đôi."
Quân Mặc Ninh ừ một tiếng, tiếp tục nói, "Quỳ ở nơi đặt chân, nằm lên giường, cởi quần..."
"Không!"
Quân Mặc Ninh sửng sốt dừng động tác bày cờ, khó thể tin mà quay đầu lại nhìn đứa học trò nhỏ. Y đang nói thì bị cắt ngang? Hay là y bị ảo giác?
"Đừng mà, tiên sinh..." Y không nghe lầm, Tề Hàm ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy nước mắt thẳng tắp nhìn Quân Mặc Ninh, trong mắt đều là sợ hãi và tuyệt vọng.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Thời gian ba năm đã mài đi rất nhiều góc cạnh và khí phách thiếu niên của Quân tam thiếu, tối nay vốn đã xây dựng tâm lý không làm khó học trò nhỏ thế nhưng lại bị biến cố ngoài ý muốn này chọc đến lửa giận bốc lên!
Giờ khắc này Tề Hàm cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, những ký ức kia càng ngày càng tràn ngập trong suy nghĩ nó, những ký ức đã từng khiến nó từ bỏ hy vọng sống sót đang đồng loạt ngóc đầu trở lại.
"Đừng mà..."
"Bốp!"
Quân Mặc Ninh rốt cuộc nhịn không được, động tay tát nó một cái.
Tề Hàm quỳ không vững ngã xuống đất, nó ngơ ngác nhìn đôi tay mình tựa như thấy được đôi tay nứt da cùng với những vết thương do khối băng cứa phải ngày đó.
Những ký ức khổ sở không chịu đựng nổi!
Những đau đớn tê tâm liệt phế do roi mây đánh trên người!
Những ngày tháng thê lương tuyệt vọng không ánh sáng trước mắt!
Còn có một câu nói đánh tan mười hai năm nhân sinh ngắn ngủi của nó.
"Tề Hàm! Ngươi là đồ súc sinh! Tại sao ngươi vẫn còn sống! Ta muốn ngươi chết! Chết đi chôn cùng con trai ta!"
Khoảnh khắc ấy hệt như ngọn lửa đốt người, thiêu đốt đường sống và một chút tôn nghiêm cuối cùng của đứa bé nho nhỏ gần như không còn vết tích.
"Đừng mà... Đừng mà..." Nó cứng đờ bò dậy, hai tay dùng sức che quần áo trước ngực, hai chân quẫy đạp lùi vào một góc.
Quân Mặc Ninh không biết bản thân mình làm cái gì khiến đứa học trò nhỏ bị dọa đến mức như vậy nhưng y biết rõ một điều, nếu y không rời đi thì kết cục chỉ có hai khả năng. Hoặc chính y tức điên, cái này hiển nhiên quá không phù hợp với phong cách Quân tam thiếu; hoặc đứa học trò này phải chịu đựng lửa giận của y, Tề Hàm không có khả năng có năng lực chịu đựng.
"Cộp!" một tiếng, roi mây đập xuống bàn cờ khiến mấy quân cờ trắng đen lăn đầy đất, Quân Mặc Ninh đi nhanh vài bước lướt qua Tề Hàm, mạnh mẽ đẩy cửa thư phòng.
"Chủ tử!" Tần Phong vẫn luôn đứng ngoài cửa, hắn nghe được rõ ràng động tĩnh bên trong, hắn dùng nghị lực cực lớn mới nhịn xuống ý tưởng đi vào xin tha nhưng đến cùng khi cửa bị mở ra hắn vẫn quỳ xuống ngăn cản bước chân Quân Mặc Ninh.
"Cút ngay!" Quân Mặc Ninh trầm giọng nói.
"Tiên sinh! Tề Hàm cởi! Người đừng đi! Ta cởi!"
Quân Mặc Ninh quay đầu nhìn lại, Tề Hàm nho nhỏ đã lần nữa quỳ thẳng dậy, khuôn mặt đầy nước không biết là mồ hôi hay nước mắt. Nó run run cởi nút thắt áo ngoài tinh xảo và đai lưng, sau khi đặt sang một bên lại bắt đầu động tay cởi áo lót bên trong.
"Rầm!" một tiếng, cửa đóng lại. Quân Mặc Ninh rốt cuộc bạo phát, một tay y xách đứa học trò nhỏ đã cởi áo lót được một nửa kéo tới giường la hán, ấn nó quỳ lên nơi đặt chân; một tay lột quần nó, cầm lấy roi mây hướng trên mông quất "Vút! Vút! Vút!".
"Lúc thì không cởi lúc thì cởi toàn bộ, đầu óc hỏng rồi!" Những ai hiểu rõ Quân tam thiếu đều biết, đây là phong cách mắng người đặc trưng của y, "Chỉ lập cái quy củ khiến ta mẹ nó muốn **, hai mươi roi này ngươi chịu cho ta!"
Từng lằn, từng lằn roi dần dần xuất hiện trên mông, từ đầu đến cuối Tề Hàm không có bất kỳ phản ứng nào.