Thừa tướng Trung Châu cưới một thê một thiếp.
Thê tử Liên Như Nguyệt là công chúa được sủng ái nhất của Mạt đế tiền triều, sau khi tiên đế Tề Phong Vân bình định tiền triều liền chỉ hôn nàng cho Quân Tử Uyên. Sau khi kết hôn cũng không quá ân ái mà chỉ cử án tề mi*.
*Cử án tề mi nghĩa tương tự tương kính như tân.
Tính tình Liên Như Nguyệt hiền hòa, học cao hiểu rộng. Phu thê họ ban đầu vì trở ngại thân phận nhưng dần dần ngưỡng mộ tài hoa đối phương mà nên duyên cầm sắt. Thế nhưng không biết tại sao Liên Như Nguyệt thành thân nhiều năm vẫn không có con, mắt thấy Quân Tử Uyên đã lớn tuổi mà dưới gối không có con trai, nàng kiên trì làm chủ nạp một thiếp thị cho y, khuê danh gọi Vũ Thần, là con gái của một vị tiên sinh dạy học.
Tính tình Khương Vũ Thần mềm mỏng dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cha nàng vốn ngưỡng mộ phong thái Quân thừa tướng liền chấp thuận gả nàng vào phủ thừa tướng, điều đáng mừng nhất là không đến ba tháng liền được chẩn đoán đã mang thai.
Quân Tử Uyên tự cảm thấy áy náy với Liên Như Nguyệt nhưng Liên Như Nguyệt thì cực kỳ vui mừng, nàng chẳng những sớm tối chuẩn bị đủ kiểu quần áo cho cả bé trai lẫn bé gái mà còn vô cùng tận lực chăm sóc Khương Vũ Thần. Mười tháng sau, Khương Vũ Thần thuận lợi sinh hạ một bé trai, đứa nhỏ đó là thứ trưởng tử* của Quân Tử Uyên, Quân Vũ. Năm Quân Vũ ba tuổi, Khương Vũ Thần lại lần nữa sinh cho Quân Tử Uyên đứa con thứ Quân Hàn nhưng đáng tiếc thay mùa đông năm đó nàng bệnh một trận không dậy nổi.
* Thứ trưởng tử là con đầu lòng nhưng do vợ lẽ sinh, phân biệt với đích trưởng tử do vợ lớn sinh.
Liên Như Nguyệt vừa phải chăm sóc Quân Hàn tuổi nhỏ gào khóc đòi sữa còn phải tự tay chăm sóc Khương Vũ Thần đang mắc bệnh, nàng mệt đến nỗi cả người gầy đi, thậm chí ngất xỉu trong phòng ngủ. Khi ấy vừa lúc viện chính Thái Y Viện Hoắc Thảo Mộc đang ở phủ thừa tướng, ông thăm khám qua một lượt mới phát hiện Liên Như Nguyệt đã có thai hơn hai tháng!
Hoắc Thảo Mộc là cữu cữu của Tề Phong Vân, ông vốn yêu thương Quân Tử Uyên từ bé vận mệnh nhiều chông gai nên đã sớm xem y là con cháu trong nhà, hiện giờ nhìn y ngay cả thê tử mang thai cũng không biết liền tức giận phạt Quân Tử Uyên đường đường là thừa tướng một nước quỳ suốt một buổi tối trong thư phòng.
Không thể tự tay làm mọi chuyện giống lúc trước nên Liên Như Nguyệt không yên tâm. Sau khi thai khí ổn định, nàng vẫn chăm sóc mẹ con Khương Vũ Thần như trước nhưng dù sao đi nữa thì số mệnh con người vẫn không thể cãi lại ông trời, Khương Vũ Thần nằm triền miên trên giường bệnh hơn hai tháng cuối cùng cũng xa rời nhân thế, khi đó Quân Hàn còn chưa đầy nửa tuổi.
Mấy tháng sau tuy Liên Như Nguyệt sinh nở vô cùng khó khăn, Quân tam công tử vẫn thuận lợi ra đời, kết quả lại là một đứa bé câm điếc bẩm sinh.
-------------------------------------------
Mười lăm tháng giêng, văn võ bá quan trên triều tập trung trong điện, hoàng đế Tề Mộ Lâm ngồi trên bảo tọa đĩnh đạc đang nói, phần lớn liên quan đến quốc kế dân sinh.
Quân Vũ lại đứng trong đám người phát ngốc.
Nhà quyền quý ở kinh thành vô số, y và Quân Hàn là đối tượng được ngưỡng mộ trong mắt đám con cháu quý tộc đặc biệt từ những người xuất thân là con thị thiếp.
Thử hỏi có đứa con thị thiếp nào có thể được chủ mẫu yêu thương chăm sóc như con ruột?
Đứa con thị thiếp nào có thể được chính tay thừa tướng dạy dỗ?
Lại có đứa con thị thiếp nào lựa chọn từ bỏ sự nâng đỡ của trưởng bối, dựa vào sức mình mai danh ẩn tích đi thi trạng nguyên? Tuy rằng cuối cùng chỉ đỗ Hàn lâm học sĩ không có phẩm trật không có quan giai, nhưng lần nào hoàng đế và thừa tướng nghiên cứu thảo luận quốc gia đại sự mà không có y hầu hạ bên người? Điều này chẳng khác nào nói rõ hoàng đế vốn xem y là con cháu trong nhà!
Cả triều văn võ đối với một đứa con thị thiếp, ai mà chẳng vừa thấy y đã cười gọi một tiếng "Tiểu Quân học sĩ"?
Thế nhưng Quân Vũ vốn không để ý đến vinh dự và hào quang của bản thân, cái y để tâm nhiều nhất chính là tam đệ Quân Mặc Ninh. Y thậm chí từng suy đoán tiểu đệ câm điếc bẩm sinh là vì Liên Như Nguyệt chăm sóc hai huynh đệ bọn y mà bị liên luỵ. Hôm giao thừa ở biệt viện nhìn thấy tiểu đệ thu nhận một đứa học trò, Quân Vũ thầm mong đứa nhỏ đó có thể giúp cuộc sống tịch mịch của tiểu đệ y thêm vài phần vui vẻ, chung quy thì tiểu đệ nhà y vốn là người thích náo nhiệt mà! Nghĩ đến những chuyện kinh hãi thế tục Quân Mặc Ninh gây ra ở kinh thành mấy năm trước, khuôn mặt tuấn lãng của Quân Vũ rốt cuộc giãn ra khóe miệng hơi hơi cong lên.
Một ánh mắt dừng trên mặt y.
Quân Vũ phát hiện, giương mắt nhìn thấy phụ thân Quân Tử Uyên đang nhìn mình liền hoảng hốt, y vội tập trung tinh thần, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nghe Tề Mộ Lâm lải nhải.
Cuối giờ tỵ*, buổi thiết triều đầu tiên trong năm rốt cuộc kết thúc, văn võ bá quan sôi nổi rời triều.
* Cuối giờ tỵ chỉ 11h trưa.
Quân Vũ tự giác đi phía sau Quân Tử Uyên, sau khi ra khỏi đại điện cáo biệt cùng chúng quan viên mới cúi đầu nói, "Phụ thân, con biết sai, thỉnh phụ thân trách phạt."
Quân Tử Uyên cũng không quay đầu lại, nói, "Tất nhiên phải phạt, đại triều cũng dám không tập trung tinh thần, trở về..."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng Hoàng công công, nội thị thân cận bên người Tề Mộ Lâm truyền đến, "Tướng gia, hoàng thượng ra khẩu dụ thỉnh Tiểu Quân học sĩ khoan hãy hồi phủ, có vài công văn quan trọng cần y sửa lại một lần, ngài cũng biết hoàng thượng chỉ tin ngài và Tiểu Quân học sĩ."
Đã truyền đạt ý chỉ lại vỗ mông ngựa, nói đến phương diện này nhóm nội giám ở đây đã vô cùng quen thuộc.
Quân Vũ khom người đáp, "Vi thần tuân chỉ, phụ thân..."
Quân Tử Uyên sớm đã xoay người, nói, "Ngươi cẩn thận làm việc, buổi tối sau khi trở về đi Phật đường của mẫu thân ngươi quỳ chép "Tâm kinh" một trăm lần, chép không xong không được nghỉ ngơi." Sau đó lại nói với nội thị, "Hoàng công công, Tử Uyên trở về trước."
"Tướng gia, mời." Hoàng công công khom lưng cung tiễn đến khi Quân Tử Uyên đi xa mới đứng thẳng dậy nói, "Nghe nói Quân tướng gia gia giáo nghiêm minh, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến."
Quân Vũ đỏ mặt ngại ngùng nói, "Là Quân Vũ không triển vọng, đã khiến công công chê cười."
Hoàng công công che miệng cười nói, "Tiểu Quân học sĩ không triển vọng, ai dám tự xưng có triển vọng? Không nói nữa lão nô dẫn đường cho ngài."
"Làm phiền công công."
Trong Trung Thư Các, từng hàng giá sách cao cao được sắp xếp chỉnh tề, một thanh niên tuấn lãng đang ngồi bên bàn sửa sang vài thứ, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ sau đó đứng dậy cẩn thận trả những công văn đã kiểm tra về chỗ cũ.
Quân Vũ làm những việc này đã được bốn năm.
Ngồi xuống lần nữa, Quân Vũ xoa xoa huyệt thái dương, công việc kiểm tra chỉnh sửa này không tốn sức lực nhưng lại cực kỳ hao tổn tinh thần. Sáng sớm nay đại triều nên phải dậy sớm, y đã có chút mệt mỏi. Y cố gắng định thần thuận tay cầm lấy hai tờ giấy vẽ hai người, một tờ trong đó thậm chí còn có dấu vết xoá sửa, vừa nhìn đã khiến Quân Vũ sợ tới mức đột ngột đứng bật dậy, ngay cả ghế cũng ngã xuống đất, gian phòng yên tĩnh phát ra tiếng động lớn.
Tần Phong! Thế mà lại là Tần Phong! Vậy tờ giấy đã được chỉnh sửa kia chẳng lẽ là... Diệc Hàm? Quân Diệc Hàm! Tề Hàm!
Hai bức họa này kẹp trong một bản nháp mật chỉ, nội dung chính là hoàng đế phân phó nội thị bắt giữ hai người này đồng thời không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào ra ngoài!
Trái tim Quân Vũ bùm bùm đập loạn, bao nhiêu suy đoán ùn ùn kéo đến. Tiểu đệ có biết thân phận bọn họ hay không? Sao bọn họ lại chạy đến biệt viện? Bọn họ khi nào... Không đúng! Thời gian không khớp! Đây rõ ràng là sự việc xảy ra trước đông chí, tại sao tiểu đệ nói là nửa năm trước?
Như bị tạt một chậu nước lạnh, Quân Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại. Không ai có thể hiểu tiểu đệ to gan lớn mật thế nào bằng y, thiên hạ này không có chuyện mà tiểu đệ y không dám làm!
Khi Quân Vũ trở về phủ thừa tướng, Quân Tử Uyên đang cùng Quân Hàn ăn cơm chiều. Quân Vũ tự biết có tội trong người, vừa vào cửa y đã quỳ xuống ngay tại chỗ, "Cha, con đã về."
Quân Hàn thấy huynh trưởng quỳ xuống vội buông chén đũa đứng lên. Trong nhà không có quy củ như vậy nhưng huynh trưởng quỳ cũng không có đạo lý đệ đệ có thể ngồi.
Quân Tử Uyên nuốt đồ ăn xuống, nói, "Dậy ăn cơm trước đi, ăn xong đi Phật đường tìm mẹ ngươi."
"Vâng, cảm ơn cha." Quân Vũ dập đầu đứng dậy.
Sau khi ăn xong Quân Vũ đi vào Phật đường trong hậu viện phủ thừa tướng. Kim Liên là người duy nhất lưu lại hầu hạ Liên Như Nguyệt, vừa nhìn thấy y đã vui vẻ nói, "Đại thiếu gia, ngài tới thăm phu nhân sao?"
"Dì Liên, mẹ đang ở đâu ạ?"
"Phu nhân ở phòng trong, đại thiếu gia đi theo ta." Kim Liên ba bốn mươi tuổi, trung thành, hòa ái, thân thiện.
Quân Vũ đi theo Kim Liên vào phòng trong, một phu nhân tầm bốn mươi tuổi đang ngồi ở mép giường thêu thùa may vá. Từng đường may đều rõ ràng nghiêm cẩn, trên nền vải màu trắng điểm xuýt hoa văn nạm bằng tơ vàng, vừa nhìn đã biết đó là loại vải cực kỳ quý báu.
Nhìn thấy Quân Vũ tiến vào, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười nói, "Vũ nhi tới rồi."
"Mẹ." Quân Vũ vén vạt áo quỳ xuống, dập đầu thỉnh an.
Nàng chính là thê tử nguyên phối của Quân Tử Uyên, công chúa tiền triều Liên Như Nguyệt. Nàng ăn mặc cực kỳ giản dị, vải thô áo gai, mái tóc đen cũng được vấn đơn giản chỉ cài một cây trâm gỗ, trên người không còn bất kỳ trang sức nào khác. Nhưng dưới ánh nến vẫn có thể nhìn ra ý vị và tôn nghiêm đặc trưng của công chúa hoàng gia.
Liên Như Nguyệt buông kim thêu trong tay nhìn Quân Vũ nói, "Đứng lên đi, đến gặp mẹ không cần hành đại lễ. Nếu đã tới, con khấu đầu cho mẹ ruột con một cái đi."
Quân Vũ thưa vâng, sau đó đứng dậy hành lễ với Khương Vũ Thần, rồi lại lần nữa quỳ trước người Liên Như Nguyệt.
"Làm sao vậy?" Liên Như Nguyệt nhìn ra con trưởng hôm nay có chút khác thường, quan tâm hỏi.
"Mẹ, con... Cha phạt con tối nay ở Phật đường quỳ chép kinh Phật, con... quấy rầy mẹ." Quân Vũ cúi đầu nói.
Liên Như Nguyệt dù không đành lòng cũng không có cách ngăn cản, xoay người phân phó, "Kim Liên, chuẩn bị một cái đệm cho đại thiếu gia, đốt thêm một chậu than, nếu vậy cửa sổ không thể đóng lại rồi. À đúng rồi, lấy áo ấm ta chuẩn bị cho đại thiếu gia mặc trước, lấy thêm bình nước nóng..."
Kim Liên cười đáp ứng.
Quân Vũ cười khổ nói, "Mẹ, cha bảo con tới đây chịu phạt..." Người làm như vậy thật sự tốt sao? "Huống hồ mẹ cũng đang dùng mấy thứ này, sao con có thể dùng được ạ?"
Liên Như Nguyệt nghĩ nghĩ nói, "Là mẹ thiếu suy xét, cha con mà biết lại làm khó dễ con. Nhưng dưới gối nhất định phải lót đệm. Trời đông lạnh lẽo, Phật đường ban đêm lạnh kinh người, quỳ bị thương đầu gối làm sao được? Cha con phạt con tới đây chép kinh chỉ sợ muốn che giấu chút tâm tư này..."
Nhìn mẫu thân dưới tình cảnh này vẫn vui vẻ bình thản, nội tâm Quân Vũ vừa cảm động đồng thời cũng không nhịn được nổi giận. Tiểu đệ, đệ thật sự không hiểu chuyện, sao có thể để mẫu thân yêu thương đệ cô độc ở Phật đường như vậy!
Ban đêm, Quân Vũ quỳ gối trên đệm mềm ấm chép "Tâm kinh" một trăm lần, phòng trong Liên Như Nguyệt bầu bạn bên ngọn đèn dầu vất vả hoàn thành một bộ quần áo thiếu niên, sau khi gấp lại gọn gàng thì đặt vào một ngăn tủ, bên trong xếp chỉnh tề mấy chục bộ quần áo đủ kiểu đủ loại.