Đứng đợi hơn vài 15 phút ngoài phòng giáo viên, Ngôn Thanh Lãng muốn gặp Trạch Tịnh Cơ liền không ngại mỏi chân đau vai 1 lòng chờ người ra chỉ để nhìn mặt nhau.
Từ trong bước ra đi vài bước cô thấy nàng đầu xoay vào tường úp vào, mông có hơi cong cong đứng yên hồn bay tản nơi nào, người đẹp yên tỉnh càng làm lắng đọng lòng người hơn, cô đạp gót nhanh bước đến, nàng liếc mắt thấy thân ảnh quen thuộc không ngừng cong chân miệng tươi cười hướng phía trước.
Ngôn Thanh Lãng tự mình mở miệng mời Trạch Tịnh Cơ đến nhà chơi dù sao ở nhà 1 mình cũng rất nhàm chán huống chi ngày mai 2 người đều hẹn đi chơi cả rồi.
Lúc trước nàng kinh hồn khi cô trong cơn men thổ lộ nhưng bây giờ ngẫm lại nàng càng muốn lời nói đó chính tâm Trạch Tịnh Cơ nói ra vì nàng khẳng định mình đã rung động rồi.
Ngôn Thanh Lãng vui vẻ mang túi xách giúp Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng vui vẻ ngồi phía sau ngoan ngoãn ôm Trạch Tịnh Cơ cho an toàn, thế nào Trạch Tịnh Cơ từ đầu đến cuối mặt không biểu cảm là vì sao? Nàng muốn biết rốt cục cô nghĩ cái gì trong não mà vô tình nói tâm tư rồi xem như chưa từng xảy ra bơ nàng đây.
" Tôi chạy không nhanh em ôm làm gì? ".
Trạch Tịnh Cơ rất ư là thích thân mật cùng Ngôn Thanh Lãng như thế này nhưng thân mật như vậy cô có chút ngại nhưng vẫn mặt than hỏi, khi cô không tự chủ hôn lên trán Ngôn Thanh Lãng khi đó đã cố gắng kiềm chế giữ khoảng cách hơn bây giờ nàng lại tự nhiên tiếp xúc bảo sao cô có chút không quen.
Ngôn Thanh Lãng giả vờ không nghe 2 tay cứ giữ ở vị trí giữa bụng đan chặt, 2 nhịp tim cùng đập nhanh trên quãng đường về nhà.
Đến nơi Trạch Tịnh Cơ tự tiện chạy thẳng vào sân trong may mắn Trạch Tịnh Cơ biết nghĩ đến thiên nhiên không nhẫn tâm chạy trên bờ cỏ Ngôn Thanh Lãng cất công trồng và vừa cắt cho đều thật đẹp mắt, Ngôn Thanh Lãng yêu quí hơn Trạch Tịnh Cơ.
Cả hai cùng tháo giầy vác trên kệ thẳng chân bước vào căn nhà, nàng chủ động kéo tay cô lên phòng kéo tủ đồ, 1 hàng đồ khủng đập trước mắt cô, Ngôn Thanh Lãng có Trạch Tịnh Cơ có càng nhiều nên không kinh ngạc mấy, xoay mặt chưa kịp hỏi ý định gì Ngôn Thanh Lãng tự động lên tiếng.
" Ngày mai đi chơi cùng nhau nhất định phải mặt đồ cặp mà ".
Cả một tủ đồ lúc trước thẻ của Ngôn Chắn dùng dư dư liền đem đi shopping, 17 tuổi Ngôn Thanh Lãng có 1 tủ đồ bằng vài chục tháng lương của người thường, tất nhiên có đầy đủ loại, nàng nghĩ ít khi nào đi shopping thì một lần nên mua nhiều hơn hai ba cái, dù sao vẫn để dành mặc từ từ được.
Tia vui sướng vang trong lòng Trạch Tịnh Cơ, cô cảm giác 2 người dường như có 1 bước nhỏ tiến triển thân thiết hơn trong mối quan hệ cô trò này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT