Trạch Tịnh Cơ may mắn bóc trúng vé giám thị lớp 12B trong lòng hứng hở nhưng ngoài mặt lạnh tanh không cảm xúc, hứng hở vì trong thời gian Ngôn Thanh Lãng chăm chú giải bài còn Trạch Tịnh Cơ có thể từ từ thưởng thức vẻ đẹp cùng sự ngu ngốc khi đần bài của Ngôn Thanh Lãng, mặt lạnh vì cả thế giới này không phải muốn thấy nội tâm của Trạch Tịnh Cơ liền thấy nội tâm, nếu cả thế giới muốn thấy thì lúc khi Trạch Tịnh Cơ ở cùng Ngôn Thanh Lãng liền dễ dàng nhìn thấu tâm can cả tâm trí Trạch Tịnh Cơ những chỉ khi Ngôn Thanh Lãng lơ là Trạch Tịnh Cơ thôi, quả thật cô che giấu tâm tư của mình rất kĩ.
Ngôn Thanh Lãng ngu ngốc ngơ ngác nai con nhìn vào cái từ không quen biết được in trong giấy, Ngôn Thanh Lãng là muốn chữi thề từ gì không cho lại cho ngay từ chưa từng được đề cập trong đề cương ôn thi, tay Ngôn Thanh Lãng không thể nào thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đến mất cả máu vì như nếu buông ra tất cả trong trí sẽ cư nhiên theo không khí bay tản hết.
Từ đầu giờ Trạch Tịnh Cơ vẫn một mạch quan sát Ngôn Thanh Lãng, không phải là ánh mắt bình thường cho bao học sinh khác mà là ánh mắt yêu thương duy nhất cô dành riêng cho nàng.
Ngôn Thanh Lãng tự hỏi từ khi nào trường cho vào đề thi liên quan đến tình yêu nhỉ? Cái gì He loves she but just unrequest love and maybe if... Ngôn Thanh Lãng đau khổ ngước nhìn Trạch Tịnh Cơ, 2 người nhìn nhau, nàng dời đôi mắt xuống môi đỏ của Trạch Tịnh Cơ hình như đang chuyển động cố nói cái gì đó, nàng cẩn thận lặp lại thầm trong miệng.
Phải rồi Ngôn Thanh Lãng liền nhớ ra từ ngữ đó nỗi bức rức trong lòng tan biến không còn lưu lại một vết, sự tin tưởng không một nghi ngờ đối với câu nói của Trạch Tịnh Cơ Ngôn Thanh Lãng hí hửng viết vào câu tiếp theo.
Ngôn Thanh Lãng vui vẻ Trạch Tịnh Cơ liền vui vẻ nhưng khi nói ra câu đó Trạch Tịnh Cơ không biết có bao nhiêu đau khổ tuy chỉ là ví dụ cơ lại như giải thích đúng tình trạng của 2 người – Cô yêu thích nàng nhưng nàng lại có thể không một chút động tình với cô.
Làm hoàn thành, Ngôn Thanh Lãng ngồi thẳng lưng công khai nhìn Trạch Tịnh Cơ ánh mắt hướng ra cửa sổ. Tại sao hoàn thành rồi lại không ra về tuy không ngắm được Ngôn Thanh Lãng nữa còn hơn bị nàng nhìn chằm chằm, cực kì ngại nha. Cô e thẹn đầu không ngừng cúi xuống ngẩng lên như mỹ nữ nhà lành muốn thoát khỏi người tình biến thái trong mộng vậy, Ngôn Thanh Lãng càng nhìn càng cảm thấy người con gái này thật lãnh đạm đến đáng yêu.
Chuông đột ngột reo lên tiếng sợ hãi lo lắng của học viên không ngừng vang lên rồi ly khai ghế vác bước chân nặng nề lên giao giấy thi cho giám thị, còn Ngôn Thanh Lãng vui sướng tung tăng chạy đến phòng giáo viên.
Trạch Tịnh Cơ từ trong kéo cửa ra thấy Ngôn Thanh Lãng đứng tựa lưng vào cửa kính không suy nghĩ nhiều dời bước đến đứng trước Trạch Tịnh Cơ, tuy 2 người bằng nhau nhưng Trạch Tịnh Cơ đang mang giày cao gót nên cao hơn Ngôn Thanh Lãng nửa cái đầu mà Ngôn Thanh Lãng đang cúi mặt lại nghe tiếng nói ngước lên hướng mắt không tự chủ đặt ngay cặp ngực kia, mặt nóng dần lên, không ý thức đầu lại ngượng gập cuối xuống nói.
" Cô có thể... nào chở em về nhà không? ".
Hành động của Ngôn Thanh Lãng Trạch Tịnh Cơ để hết vào mắt nên có chút oán giận ra mặt miệng đáp lại không hề thương tiếc.
" Tại sao tôi phải đưa em về? ".
Ngôn Thanh Lãng chu mỏ không ngờ người giáo viên này đối với học sinh mình lại lạnh lùng như vậy.
" Thế em tự về, see you ".
Vừa nói Ngôn Thanh Lãng vừa xoay người tay trái vác cặp sau lên vai, tay phải giơ lên không 5 ngón khép lỏng chưa 2 giây liền nghe tiếng Trạch Tịnh Cơ gọi lại bảo nên làm việc thiện tiễn người về nhà thì tốt hơn, trong lòng nàng thầm mắng Trạch Tịnh Cơ quá ngạo kiều.