Một chút thôi

Năm mới đến rồi, Kim Ngưu nhà chúng ta phải đi thi

***

Thời tiết mùa này luôn có cách khiến người ta trở tay không kịp. Tối qua gió mùa đột ngột ùa về, lạnh sâu. Nửa đêm Kim Ngưu phải dậy đắp thêm một cái chăn. Kết quả buổi sáng rúc trong ấm áp mơ mơ màng màng tắt luôn chuông báo thức.

Đến khi Kim Ngưu bắt đầu cảm thấy có cái gì sai sai, đồng hồ đã chỉ bảy giờ bốn mươi lăm phút. Ca thi hôm nay bắt đầu lúc tám giờ.

Chết tiệt! Cô bị muộn rồi.

Kim Ngưu tức khắc nhảy khỏi giường, trong lúc ngái ngủ liền va luôn vào cái ghế bên cạnh. Cô chưa kịp giơ tay kéo lại, cái ghế đổ đến "rầm". Kim Ngưu chẳng buồn sửa lại, bay thằng đến tủ quần áo vội vội vàng vàng mặc đại lên người một cái váy đen. Đánh răng rửa mặt qua loa hết sức có thể, một tay nhặt ba lô, một tay quơ chìa khóa xe đạp điện, sau năm phút cô thành công ra khỏi nhà.


Phòng thi nằm trên tầng năm. Trước thang máy trung tâm, hai hàng người dày đặc đang xếp hàng. Kim Ngưu nghiến răng chửi thề một tiếng, quyết định chạy cầu thang bộ. Vẫn còn may, cô đến nơi lúc giám thị chỉ vừa mới phát đề.

Môn thi hôm nay là Quản trị dự án, giám thị chính là thầy Sư Tử đẹp trai.

Kim Ngưu vứt ba lô vào khu vực để đồ của sinh viên. Thầy Sư Tử ném cho cô ánh nhìn không mấy thân thiện, sau đó chỉ vào một vị trí ở giữa lớp học. Ngay phía sau chính là Song Tử, Kim Ngưu liền ngẩn người. Cuối cùng cũng có một ngày vận may của cô mở mắt rồi sao?

Hôm nay Kim Ngưu đi vội không kịp tô son, một kẻ chỉ có thể nhớ được mặt mũi người ta bằng màu son như Song Tử hồi lâu mới ớ ra, vẫy tay chào cô. Giờ thi vừa bắt đầu, Kim Ngưu chỉ có thể im lặng nhe răng đáp lại. Song Tử dùng khẩu hình miệng nói gì đó, mãi một lúc sau Kim Ngưu mới dịch được:


"Cùng đề."

Mọi người đều biết Song Tử năm ngoái từng trượt môn này một lần, nếu năm nay tiếp tục thi trượt, anh buộc phải bỏ hết số tín chỉ này để đăng ký học môn khác, không chỉ tốn thời gian tiền bạc học lại, còn ảnh hưởng đến điểm GPA. Song Tử không phải người sẽ quan tâm đến điểm, nhưng điểm GPA của anh đã nát đến không thể nát hơn được nữa. Còn một năm nữa anh ra tốt nghiệp, không thể đem một tấm bằng đại học loại trung bình đi tìm việc được.

Kim Ngưu ngẩng đầu nhìn bàn giáo viên. Thầy giáo đẹp trai lôi ra một mớ giấy tờ đặt lên bàn, bắt đầu chăm chú làm việc. Cô hơi xoay người, gật đầu đủ để Song Tử trông thấy.

Bài thi lần này kéo dài trong chín mươi phút, hai mươi câu trắc nghiệm, ba câu hỏi viết luận, nhìn qua đã thấy hoa mắt. Kim Ngưu đọc lướt qua đề bài, ba câu viết luận đều không khó, nhưng khá dài.


Cậu bạn ngồi bàn phía trên đã bắt đầu mở điện thoại ra chép lia lịa.

Một cô bạn khác giả vờ lấy đồ trong túi bút, len lén thòi ra một miếng giấy bé xíu.

Ba mươi phút trôi qua, cuối lớp từ từ nổi lên tiếng rì rầm. Thầy Sư Tử ngẩng đầu lên lần đầu tiên, mọi âm thanh lại lập tức xẹp xuống.

Sau lưng Kim Ngưu bỗng rợn rợn, giống như bị đầu bút chọc vào. Cô thẳng lưng, giả vờ vặn vẹo cho đỡ mỏi, thuận tiện nhặt lên miếng giấy rơi ra từ ngăn bàn phía sau.

"Câu 3-6-17."

Cô nắm chặt miếng giấy trong lòng bàn tay. Thầy Sư Tử bỗng nghiêng đầu nhìn tới, lông mày hơi nhíu lại. Không biết tại sao sau gáy cô lạnh ngắt, Kim Ngưu hoảng hốt cắm đầu tiếp tục viết bài. Thậm chí năm phút sau, cô thử ngước mắt nhìn, vẫn thấy thầy Sư Tử nhìn chằm chằm chỗ mình.

Song Tử đương nhiên rất biết xem xét tình hình, yên vị ngồi tại chỗ không chút động tĩnh.
Đợi mãi mới thấy thầy Sư Tử tiếp tục làm việc với đống giấy tờ trên bàn. Kim Ngưu nhanh chóng ghi đáp án ra giấy. Vừa vặn phía trên truyền tới một tờ danh sách thí sinh yêu cầu ký tên, Kim Ngưu thừa cơ chuyển cả tờ danh sách lẫn đáp án xuống dưới.

Lại hai mươi phút vèo vèo trôi qua, Song Tử lần thứ hai hỏi bài.

"Câu 11 – 20 – 8 đáp án phải là thế này chứ?"

Kim Ngưu đang bận viết đến câu hỏi luận thứ hai, đắn đo lật lại đề bài. Ba câu mà Song Tử hỏi thuộc dạng câu hỏi đúng sai, cô cũng không chắc chắn lắm. Phía cuối lớp lại nổi lên tiếng râm ran, lần này còn lộ liễu hơn lần trước. Thầy Sư Tử không vui ho hai tiếng. Đây rõ ràng là cảnh cáo.

Kim Ngưu đang định nhân lúc thầy không chú ý chuyển lại tờ giấy cho Song Tử, đột nhiên thầy Sư Tử đứng lên bước xuống dưới. Cùng với bước chân của thầy, không khí phòng thi trở nên căng thẳng một cách đáng sợ. Là sinh viên và đã từng ngồi trong phòng thi thì đều hiểu đây chính là dấu hiệu có người sắp gặp xui xẻo.
Kim Ngưu cố ngăn mình không ngẩng đầu, nhưng dù vậy cô vẫn cảm nhận được thầy Sư Tử đang tiến đến phía này.

"Bạn này, tên là gì?"

Giọng nói trầm thấp nhạt nhẽo mà Kim Ngưu rất ghét vang lên ngay trên đầu. Cô nén run ngẩng đầu, phát hiện những người xung quanh mình cũng đang dồn mắt về đây.

"Hỏi em đấy, tên là gì?"

Bạn nam ngồi bàn trên lắp bắp mở miệng:

"Trần Thành Nam."

"Dùng điện thoại di động, đánh dấu bài, trừ một nửa số điểm." - Thầy Sư Tử nói, thản nhiên như đang vào một nhà hàng sang trọng nào đó gọi một món ăn đắt tiền, đồng thời thu lại chiếc điện thoại di động nhét trong túi quần cậu sinh viên.

Trần Thành Nam không dám đáp lại câu nào, tiu nghỉu cắn răng tiếp tục làm bài. Đến khi Kim Ngưu tưởng chừng mình sắp thoát được một kiếp, không ngờ thầy Sư Tử vẫn còn chưa chịu đi. Ngón tay dài gõ xuống đầu bàn của cô, không mặn không nhạt ra lệnh:
"Đưa cho thầy."

Cô ngẩng đầu, dốc hết can đảm dùng ánh mắt ngây ngô nhất có thể đáp trả Sư Tử.

Không phải chứ? Không thể nào? Ông ta làm sao biết được? Có phải nhầm rồi không? Làm ơn hãy nói là cái đứa bên cạnh đi! Không đúng. Không muốn. Không thể!

"Có cần thầy nói lại lần nữa không?" – Vẫn là giọng nói thản nhiên đó, từ tốn đến mức ám ảnh. Đây là lần thứ ba rồi. Rốt cuộc tháng này cô gặp phải loại đại hạn gì vậy?

Về lý mà nói, Kim Ngưu nên thành thành thật thật đưa ra miếng giấy nọ. Có điều cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, mồm miệng thế nào đã nhanh nhảu đi trước:

"Đưa cái gì ạ?"

Nói ra xong Kim Ngưu cũng muốn cắn đứt lưỡi mình. Người trước mặt là ai? Là thầy Sư Tử. Ông ta ghét nhất những ai dám cãi lại mình. Cái đám nữ sinh suy nghĩ bằng mắt trong trường hẳn không biết, nhưng Kim Ngưu ăn hành còn chưa đủ sao?
Thầy Sư Tử không trả lời, trực tiếp bắt lấy cổ tay trái của Kim Ngưu gỡ ra từng ngón. Động tác của ông ta xem ra lưu loát nhẹ nhàng, lại chỉ có một mình cô biết năm ngón tay dài kia bóp trên cổ tay mình có bao nhiêu đau đớn.

"Đừng làm mất thời gian của các bạn. Trao đổi bài trong phòng thi, hai lần, đánh dấu bài, trừ một nửa số điểm."

"Em..."

Kim Ngưu rất muốn cãi, đơn giản chỉ vì theo bản năng muốn cãi lại, mặc kệ chính mình cũng hiểu rõ mình đang làm sai, không có cách nào phản bác được. Bài thi là thật, trao đổi bài càng là thật, còn tiếp tục tranh cãi chỉ càng làm tội của cô nặng hơn. Nhưng tại sao lại là cô? Bao nhiêu người ở đây đều gian lận, tại sao lại là cô? Có phải vì ông thầy chỉ được cái mặt dễ nhìn này ghét cô, lúc nào cũng muốn trù dập cô hay không?

Công bằng ở đâu vậy?

"Em làm sao?"

Kim Ngưu, đừng cố giãy dụa, mọi thứ sẽ trở nên tệ hơn.

"Em..."

Bỏ đi. Mày phải giữ bình tĩnh.

"Vâng."

Cho dù trừ một nửa số điểm thi thì thế nào? Bài thi giữa kỳ và điểm chuyên cần của cô đều rất tốt, thi không tốt miễn cưỡng vẫn đủ qua môn. Qua được môn là tốt rồi, Kim Ngưu.

Cô chỉ đành tự an ủi mình như thế. Vận mệnh là thứ dường như luôn nằm ngoài tầm tay cô, nhưng cô biết mình có thể làm được gì.

Chỉ còn năm phút hết giờ, Kim Ngưu đã hoàn thành toàn bộ số câu hỏi. Sau lưng lại truyền tới mấy cảm giác nhoi nhói giống như mũi chích. Song Tử, anh không điên chứ? Vừa rồi Kim Ngưu đã sợ đến bạt cả vía, thêm lần nữa thì trái tim nhỏ bé này của cô không chịu được đâu.

Cảm giác ngứa nhói lại chọc vào lưng vài lần nữa, càng lúc càng dồn dập. Kim Ngưu ngồi thẳng người, hơi nghiêng mặt một chút, nghiêm túc lắc đầu ra hiệu. Song Tử gấp đến nghiến lợi nghiến răng, cô không hiểu ý của anh!
Kim Ngưu không hiểu, nhưng cái kẻ hung thần ác sát đang cặm cụi ký giấy tờ gì đó trên bàn giáo viên lại đã chú ý đến chỗ này rồi. Song Tử chân tay cứng đơ, đành chịu chết không dám ngo ngoe gì nữa.

Mà Kim Ngưu vẫn không hề hay biết gì, mãi cho đến khi thấy Sư Tử xuất hiện bên cạnh một lần nữa, mặt mũi như thiên lôi chỉ chờ thời cơ giáng sét xuống đầu mình. Lần này lại là chuyện gì nữa?

Thời gian đã sắp hết, Sư Tử chán chẳng muốn chơi trò đấu mắt với cô, chỉ tay xuống phần ghế bên cạnh chỗ cô ngồi.

"Kia là cái gì? Đưa cho thầy."

Theo ngón tay của Sư Tử, lúc này Kim Ngưu cũng đứng hình. M* nó, đây lại là cái gì nữa? Khoan đã, vừa nãy Song Tử chọt cô liên tục, thực sự không phải là...?

Hiện tại, Kim Ngưu chỉ có thể âm thầm cầu trời khấn phật, cái thứ đó chỉ là giấy lộn.
Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Sư Tử mở tờ giấy gấp tư ra, sau đó gấp lại làm bốn nhét trở lại cho Kim Ngưu – mặt đã cắt không còn một hột máu.

"Thầy, cái này không phải của em."

"Thế thì là của ai?"

Kim Ngưu mồ hôi như tắm. Của ai? Đương nhiên là của Song Tử? Cô có thể khai anh ấy ra được sao? Giằng co một hồi, cuối cùng cô vẫn cúi đầu nói:

"Em không biết..."

"Vậy là em chẳng hỏi gì nhưng người ta tự nhiên ném đáp án cho em, phải không?"

"Em nói là thật thì thầy tin em sao?"

Sư Tử nghiêm nét mặt:

"Trước đó em đã trao đổi bài hai lần. Tôi đã cảnh cáo em."

"Chẳng lẽ vì em đã ném bài hai lần nên cái này cũng là em làm à?" – Kim Ngưu thốt lên. Cô thật lòng không cam tâm. Rõ ràng đây không hoàn toàn là lỗi của cô, chỉ vì ông ta chụp mũ lên đầu cô thì cô phải nhận sao? Biết rõ phản kháng sẽ chỉ nhận loại hậu quả xấu hơn, nhưng tính cách cô trước giờ đều không phải kẻ muốn buông mình trôi theo dòng nước.
"Trao đổi bài trong phòng thi, đã cảnh cáo nhưng vẫn tái phạm, đình chỉ thi, hủy kết quả. Mời em ra khỏi phòng thi."

Cô lặng lời. Kim Ngưuu đang tức giận, vô cùng tức giận, không chỉ với thầy Sư Tử, còn với chính bản thân mình. Rõ ràng ốc không mang nổi mình ốc, còn muốn nghĩ cho người khác. Buồn cười là chính cô lại lựa chọn như vậy. Đã lựa chọn rồi thì phải gánh lấy hậu quả. Được rồi, cô không còn gì để nói.

"Được thôi... Thầy đã nói là phao của em... Được thôi, vậy cứ cho là của em đi. Thầy muốn thì cứ hủy bài thi của em. Nhưng em nhắc lại, đây không phải là em làm."

Nói xong cô đứng phắt dậy, nhét bài thi giấy đã hoàn thành xong vào tay ông ta. Cũng không chờ thầy Sư Tử có thời gian nổi cáu, Kim Ngưu đã thu dọn đồ đạc bước thẳng ra khỏi lớp. Chuông hết giờ vừa vặn reo to.
Xong rồi, phải đóng tiền học lại mất rồi! Môn này ba tín chỉ, gần một triệu chứ ít gì? Cô đi đâu kiếm ra chỗ tiền đó bây giờ đây? Đừng nói lương làm thêm miễn cưỡng chỉ đủ chi trả sinh hoạt phí, bên nhà hàng lại vừa bị đuổi việc. Chỗ tiền kia... cô lại không muốn tùy tiện đụng tới.

Nên làm thế nào mới tốt đây?

Kim Ngưu đang rầu rầu rĩ rĩ lững thững xuống cầu thang, bước chân theo phản xạ không có điều kiện đột nhiên khựng lại, làm cô suýt nữa ngã lộn xuống.

Hôm nay là thứ bảy, ngoại trừ lớp Kim Ngưu có lịch thi môn Quản trị dự án, sinh viên và giáo viên đều không tới trường. Sảnh chính vắng tanh, càng thêm nổi bật dáng người lọm khọm của một người đàn ông trung niên mặc măng tô xám.

Vẫn là chiếc măng tô xám đó, Kim Ngưu ngẩn người nhớ, dưới cơn mưa phùn.

***

Trông thấy cô, đuôi mắt đầy những vết nhăn nheo của ông ta trợn lên. Hình như ông ta rất mừng rỡ, vừa định mở miệng nói gì đó, không ngờ lại bật ra một trận ho khan. Tiếng ho đục ngầu, gằn tức, dai dẳng, giống như có cái gì nghẹn trong phế quản khiến ông ta muốn nhổ ra nhưng không được.

Một bụng tức giận của Kim Ngưu, không hiểu sao bỗng trở thành tức cười.

"Kim Ngưu." – Cuối cùng ông ta cũng cố gắng dứt mình khỏi cơn ho, run run cất giọng gọi một tiếng. Giọng nói rất đục, rất khàn, hoàn toàn không còn giống với âm thanh sang sảng trong trí nhớ của cô nữa.

Ông ta cũng có ngày hôm nay!

"Ông đến đây làm gì?"

Người đàn ông mấy lần định nói, nhưng rồi lại nín lặng, chỉ có con mắt vẫn không ngừng đặt lên khuôn mặt cô, có chút vui mừng, lại có chút đau đớn. Kim Ngưu sửng sốt giây lát, sau đó đột nhiên lại cảm thấy thật mỉa mai. Đột nhiên chạy đến đây nhìn cô, ông ta lại muốn chơi trò gì? Ngày hôm nay còn chưa đủ tệ sao?
"Không có việc gì thì đừng đến tìm tôi. Tôi với ông chẳng liên quan gì đến nhau cả."

"Không có việc gì, chỉ muốn... nhìn một cái. Kim Ngưu..."

"Đừng có gọi tôi như thế! Tên tôi không phải để cho ông gọi! Ông không có tư cách."

Người đàn ông ngây ra, hai con mắt thấm đỏ, thật lâu cũng không thể nói được gì. Như thể oan ức lắm, như thể đáng thương lắm. Kim Ngưu cay nghiệt cười ha ha:

"Ông già, đừng làm bộ nữa. Ông bày trò ở đây cho ai nhìn?"

Nói đoạn Kim Ngưu xoay lưng bỏ đi. Cô đã để ý tới thang máy đang đi xuống. Hết giờ thi rồi, mọi người sẽ ra về. Cô không muốn trước mặt người khác dây dưa với người này lâu hơn. Người đàn ông vội vàng chạy theo cô, còn đưa tay muốn cản cô lại.

"Khoan đã con..."

Cái gì? Ông ta còn chạm vào cô? Kim Ngưu rất tức giận, không nghĩ nhiều liền giằng tay ra. Người đàn ông trung niên sức lực không lớn lắm, nhưng lại rất dai dẳng. Cô đành dùng hết sức đẩy thật mạnh. Chẳng ngờ tới, người đàn ông bỗng như diều đứt dây, ngã ngửa về phía sau, đập lưng vào cửa thang máy.

Kim Ngưu cũng bị kinh hoảng, tay chân cuống lên, không biết có nên chạy tới đỡ hay không. Nhưng cô còn chưa kịp quyết định, cửa thang máy đã mở. Sư Tử ôm xấp bài thi vừa vặn bước ra. Không có sinh viên khác, có lẽ còn đang ở lại phòng thi bàn tán về kết quả.

Con mắt dài của anh ta đanh lại, liếc rất nhanh qua người đàn ông cùng Kim Ngưu, trong tích tắc đã kết luận chuyện gì vừa xảy ra.

"Chú... chú không sao chứ?" – Phản xạ đầu tiên của Sư Tử là đỡ người bị ngã đứng dậy, sau đó là kinh ngạc đến không tin nổi nhìn sang Kim Ngưu:

"Cô đang làm cái gì vậy? Đối xử với người lớn tuổi thế nào thế hả? Còn đứng trơ ra đấy làm gì? Không đến xin lỗi bác ấy đi à?"

Người đàn ông ôm cái lưng khòm khòm vất vả đứng lên, xua tay nói:

"Cậu này... cảm ơn cậu, nhưng mà... con bé không phải thế đâu."
Sư Tử đã không xuất hiện thì thôi, đến rồi chỉ càng làm đầu óc cô quay mòng mòng. Tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây đều không ngừng ùa đến, khiến suy nghĩ của cô muốn nổ tung.

"Chuyện riêng của tôi không mời thầy xía vào. Thầy thì biết cái gì? Ông ta đáng đời."

Nếu không phải vẫn còn ý thức rõ ràng mình đang là giảng viên, Sư Tử đã muốn chửi thề lắm.

"Nói cái gì? Nói lại lần nữa?"

"Tôi nói chuyện riêng của tôi không mời thầy xía vào. Thầy cũng chỉ là thầy giáo thôi, chúng tôi trả tiền học để thầy đến dạy chúng tôi, không phải đến làm cha mẹ chúng tôi. Nên làm ơn bớt bớt lại đi."

Người đàn ông trung niên ho một cơn kịch liệt, đứt quãng nói:

"Thầy...? Kim Ngưu, không được nói năng với thầy giáo như vậy."

Cô quắc mắt lườm ông ta, nhếch môi cười đáp:

"Tôi nói năng như thế thì thế nào? Ông có quyền gì mà ý kiến?"
"Co..."

Bốp!

Kim Ngưu cảm giác được trên má là một vết nóng rát. Khuôn mặt đẹp đẽ của thầy Sư Tử lúc này chỉ còn là những mảnh nứt vỡ.

"Ấy... thầy giáo... cậu đừng đánh nó."

Sư Tử thở hổn hển. Đây là lần đầu tiên anh đánh người, đối tượng lại còn là con gái. Đến lúc anh ý thức được, trên má con bé đã in dấu năm ngón tay.

"Tôi chưa bao giờ đánh sinh viên, càng chưa bao giờ đánh con gái. Nhưng kiểu người hỗn lão như em không thể không dạy cho một bài học. Cha mẹ em ở nhà không biết dạy con à?"

Kim Ngưu rờ tay lên má, giống như mất trí xát đi xát lại trên những dấu bầm. Đau đớn chân thực như vậy, lại không thể nào lấn át được thứ đau đớn vô hình gặm nhấm trong tim. Trong một giây thốt ra câu ấy, Sư Tử có thể nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của cô nữ sinh biến thành một mảng trống rỗng, như con thú bị thương bị dồn đến đường cùng.
Bởi vì Kim Ngưu không còn phẫn nộ nữa, thậm chí cũng không còn cảm không cam lòng. Cô chỉ bỗng cảm thấy hoài nghi chính mình. Cuộc đời cô có phải sinh ra đã định sẵn là sẽ chỉ toàn thất bại hay không? Mặc kệ cố gắng thế nào, cuối cùng đều chỉ có thể rơi vào loại kết cục này không?

Cô bỏ chạy.

Bởi vì mỗi lần lại mỗi lần, cô đều cho rằng ông trời chỉ đang thử thách chính mình mà thôi. Vượt qua tất cả rồi, sẽ không cần lo lắng nữa, có thể mỗi ngày đều yên ổn trôi qua. Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác, những chuyện không như ý cứ liên tục rơi xuống đầu mình, thậm chí ngay cả chút thời gian nghỉ giữa giờ cũng không khó. Không phải cô lo sợ, Kim Ngưu lớn lên chưa từng biết sợ. Năm sáu tuổi, buổi tối đầu tiên tự mình đi bộ trong mưa từ trường học về nhà cô đã không sợ. Năm mười hai tuổi đã bắt đầu phải ở một mình, cô cũng không sợ. Năm nay Kim Ngưu mười chín, tuổi đời chẳng đáng bao nhiêu, nhưng cô mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi rồi. Rốt cuộc cô còn phải tiếp tục chống đỡ đến khi nào?
Hay đây chính là quả báo?

Bàn chân nặng nề lê từng bước, cô thậm chí còn không biết mình lấy sức lực từ đâu ra. Từ sân thượng tòa nhà cao nhất trường đại học Hoàng Đạo, có thể thấy xa xa những mái nhà, cột điện, những tấm quảng cáo cùng panô, những tòa cao ốc chọc trời... Vô số những thứ họa tiết lổn nhổn ngang dọc đan xen nhau, chồng chéo nhau, đắp vào một bức tranh thành phố hỗn loạn, bình thường. Ngày hôm nay của cô là một ngày bình thường, chẳng qua buồn một chút, đau một chút.

Một chút thôi.

Bầu trời mùa đông không có nắng, chỉ có những quầng mây xám ngắt nhòe nhoẹt trong quầng nước mắt. Nhiều khi cô nghĩ, giống như những đám mây kia thật tốt, mỗi ngày đều chỉ cần lững lờ trôi qua mà thôi. Đúng là một loại cuộc đời vô lo, cũng thật vô nghĩa.

Cô muốn ngủ một giấc. Trong giấc ngủ sẽ không có người kia, không có thầy Sư Tử, không có lo lắng, không có sợ hãi.
Chỉ cần ngủ một giấc, mọi chuyện rồi sẽ tốt.

____

Author's note: Dự định ra chap vào giáng sinh cơ, nhưng vướng mấy việc chưa xong được. Chương này đã ấp ủ từ lâu lắm, cuối cùng đã viết được qua. Tất nhiên, đây mới chỉ là một nửa đầu của câu chuyện ngược cẩu của bé Kim Ngưu mà thôi. Mọi người có thể thấy bé đáng thương, nhưng có những chuyện bé thực sự làm sai nên đừng đổ lỗi cho Sư Tử tội nghiệp ảnh, dù sao từ nay trở đi anh cũng phải ăn hành =))

Chúc mọi người năm mới 2019 vui vẻ, hạnh phúc nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play