Bạc Anh lái xe trở về biệt thự tân hôn, chuyện lạ hiếm thấy, đây là lần đầu tiên Hoắc Lương chờ cô về trong suốt ba năm qua.
Bạc Anh vừa vào đã thấy anh ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đang giở xem tài liệu. Áo sơ mi làm nổi bật làn da trắng nõn của anh, đường nét cằm gợi cảm cuốn hút, yếu hầu cũng làm người ta muốn ôm hôn cắn mút.
Vì quanh năm suốt tháng không ở nhà quá một tuần nên ngay cả phòng đọc sách cũng để đó, trống không chẳng có gì. Bản thân anh cũng không thích đến căn phòng đọc sách lạ lẫm đó nên chỉ ngồi trên sô pha làm việc.
Bạc Anh nở nụ cười: “Hiếm khi anh chủ động gọi cho em đó, nếu là muốn giục em chuyển đi nhanh thì yên tâm, em sẽ thu dọn hành lý ngay.”
Trong biệt thự không còn ai khác, lúc này má Trương và Đào Hồng đều đã tan làm, biệt thự lại trở về vắng vẻ như tối qua.
Những ký ức không tự chủ được lại ùa về, cơ thể Hoắc Lương căng cứng, lạnh nhạt nhìn cô: “Cô không cần chuyển đi nữa. Tuy không có trong bản thỏa thuận nhưng sau này căn biệt thự vẫn sẽ đứng tên cô.”
Bạc Anh nhếch mày, bày ra bộ dáng yên lặng chờ nói tiếp.
Dáng vẻ đoan trang thư thả này khác một trời một vực so với dáng vẻ cô gái thâm tình trước đây. Đúng là giỏi giả vờ, cũng không nghĩ lại xem tối qua bản thân cô ta trông như thế nào, Hoắc Lương lạnh lùng nói: “Đây xem như là điều kiện, chuyện chúng ta ly hôn tạm thời đừng công khai ra bên ngoài, cô cũng không được nói với bất kỳ ai hay lan truyền bất kỳ tin đồn nào.”
Bạc Anh: “Tại sao chứ?”
Hoắc Lương: “Cô khỏi cần giả vờ giả vịt nữa, đây chẳng phải là điều cô muốn ư? Cô đã tính trước được sẽ như thế này nên mới dứt khoát ký tên vào thỏa thuận còn gì.”
Hoắc Lương đến bệnh viện thăm ba Hoắc xong mới bỗng nhiên hiểu ra, làm gì có chuyện người phụ nữ này dễ dàng từ bỏ như vậy. Lợi dụng vụ thỏa thuận ly hôn để ép anh lên giường với cô ta, còn ba anh thì quý mến cô ta, sau khi nghe tin đồn chắc chắn sẽ tức đến trào máu, trên người ông nhiều bệnh cũ, tức giận đến mức xảy ra chuyện là điều không có gì bất ngờ. Lúc này, nhận thấy anh không phải là một kẻ bất hiếu, cô ta sẽ có thể kéo dài thời gian.
Lùi một bước tiến hai bước, đáng tiếc Hoắc Lương anh không phải là loại đàn ông chỉ lên giường với cô ta một lần mà đã nảy sinh tình cảm.
Bạc Anh chẳng thèm quan tâm anh nói gì, miễn sự việc đi theo chiều hướng cô muốn là được, cô mỉm cười nói: “Hóa ra là vậy, bây giờ anh đang làm giao dịch với em chứ gì. Nhưng ba Hoắc vẫn luôn đối xử rất tốt với em, thế nên anh không cần phải dùng tiền để mua chuộc em đâu. Em chấp nhận giấu chuyện ly hôn không để người ngoài biết, chỉ cần...”
Hoắc Lương hơi nheo mắt: “Chỉ cần gì?”
“Ờm... ở một mình cô đơn lắm, nên chỉ cần tối nào anh cũng về ở lại đây, cho đến khi anh cảm thấy không cần giấu nữa là được.”
“Ha, Nhạc Dao, chắc là không phải cô nghĩ mình có thể giở lại trò cũ để đạt được mục đích như tối qua đâu nhỉ?” Quả nhiên anh đoán không sai, đây là điều Bạc Anh đã tính toán từ trước.
Bạc Anh cúi người xuống, bước đến gần Hoắc Lương, mùi hương hoa hồng ngay lập tức vây quanh anh, vừa nhẹ nhàng vừa ngang ngược. Trong chốc lát toàn thân Hoắc Lương căng thẳng.
Bạc Anh nâng mí mắt: “Đạt được hay không còn phải xem bản lĩnh của em nữa. Nếu anh Hoắc sợ mình không đủ sức kháng cự, chịu không nổi mà quỳ lạy trước thân thể quyến rũ của em thì em cũng sẽ không ép anh đâu.”
Cơ thể Hoắc Lương dường như thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, trên lưng lấm tấm mồ hôi. Anh lập tức đứng dậy đi lên lầu, không để cô nhìn thấy phản ứng của mình, cả giận quát: “Không biết xấu hổ! Cô yên tâm, tối qua chỉ vì tôi muốn thoát khỏi cô thôi. Dù cho cô có giở trò gì đi nữa hay phụ nữ trên thế giới này đều chết hết thì tôi cũng sẽ không chạm vào cô đâu!”
Trên lầu phát ra tiếng đóng chặt cửa.
[Ỏ, Mảnh Mảnh à, xem bộ dạng anh ấy kìa, bây giờ ta muốn lột sạch anh ấy ghê.] Bạc Anh cực kỳ phấn khích.
Hệ thống: Giả vờ không nghe thấy.JPG
Bạc Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Chân, bảo anh ta mua đồ tới.
Trợ lý Chân đi mua vài hộp bao trong trạng thái hoang mang sững sờ, nửa đường mới nhớ ra phải gọi cho sếp.
Mười phút sau...
“Nhạc Dao!” Hoắc Lương nổi gân xanh, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ: “Sao cô dám...”
Cửa vừa mở ra liền trông thấy Bạc Anh dựa trên khung cửa đối diện. Cảnh tượng tối qua còn hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, vậy nên Hoắc Lương không đến phòng ngủ chính mà vào đại một phòng cho khách nào đó, không ngờ căn phòng này lại nằm đối diện phòng Bạc Anh ở.
Lúc này cô đang nâng một ly rượu vang, dáng vẻ lẳng lơ nhưng nét mặt lại tỏ ra dịu dàng ngây thơ mà nhìn anh.
Hoắc Lương đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô rồi: “Sao cô dám bảo Chân Siêu đi mua... mua bao!”
Bạc Anh nói: “Chuyện đó cũng là bất đắc dĩ thôi, của nhà thì anh không tin tưởng, sợ em chọc kim vào, anh dùng rồi lỡ như hôm sau lại bắt em uống thuốc thì sao, em không uống thuốc đâu.”
Hoắc Lương giận tím người: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không chạm vào cô dù chỉ một chút.”
Bạc Anh chớp mắt đầy vô tội: “Cái đó thì khó nói chắc à nha?”
Hoắc Lương còn định nói thêm thì chuông cửa vang lên, trợ lý Chân đến. Bạc Anh thong dong nhấm nháp ly rượu, hiển nhiên không định xuống dưới. Hoắc Lương tức đến mức nói không nên lời, đành phải xuống lầu lấy đồ.
Nhìn thấy ánh mắt tế nhị của trợ lý Chân, Hoắc Lương cảm thấy ức chế tột cùng. Anh lớn bằng chừng này, sống lâu đến như vậy rồi mà cũng chưa từng trải qua cảm xúc lên xuống đột ngột như thế bao giờ, kể cả ngày bị ép kết hôn với Bạc Anh.
Anh siết chặt hộp Okamoto đầy ắp, sắc mặt tái xanh bước lên lầu, không thèm nhìn Bạc Anh lấy một cái, đóng sập cửa lại.
Bạc Anh vẫn dựa trên khung cửa, ý cười trong mắt càng đậm hơn: “Mảnh Mảnh, chồng ta đáng yêu ghê.”
Hệ thống: Rốt cuộc cô có máu M hay là máu S thế???
Bạc Anh xoay người về phòng, vui vẻ thích thú đi ngâm mình, trong lúc đó mở máy tính xem những tập gần nhất của Âm thanh Thần ban và Âm thanh Ma lực. Hai chương trình này đều sở hữu các ca sĩ có khả năng nổi trội, đáng tiếc là so với Bạc Anh, đứa con gái của thiên mệnh được thế giới ban tặng, họ không cùng đẳng cấp.
Hôm nay ở phòng thu âm lúc cô hát cho các giáo viên nghe mới chỉ phát huy một phần năng lực thôi mà đã khiến họ chết mê chết mệt rồi.
Vấn đề trước mắt là cô không biết nên hát bài gì trên sân khấu ca nhạc, sau khi xem xong một hồi cô dường như đã nảy ra ý tưởng, đứng bật dậy.
Dòng nước chảy trên làn da của cô, trong gương phản chiếu thân hình gợi cảm xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nao lòng, nhưng cũng vừa mang một cảm giác thanh thuần kỳ lạ, kể cả người cùng giới nhìn thấy cũng phải si mê.
“Ơ 11 giờ rồi, đi ngủ thôi.” Bạc Anh nhìn đồng hồ, vừa hát ngâm nga vừa mặc áo ngủ hai dây, bước chân nhẹ nhàng thong dong ra khỏi phòng cho khách.
Hệ thống không khỏi cảm thấy mong chờ, Bạc Anh sẽ làm thế nào để câu dẫn chồng cô ấy đây? Chuyện này không dễ à nha, Hoắc Lương đã nói là dù phụ nữ trên thế giới này chết hết cũng sẽ không chạm vào cô mà!
Hoắc Lương đã tắt đèn nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được. Trong đầu tràn ngập những hình ảnh lộn xộn, khiến cả người anh cảm thấy nôn nao.
Lúc này anh nghe thấy có người ấn vào tay nắm cửa phòng anh. Cơ thể Hoắc Lương bỗng chốc bất động.
Cửa bị đẩy ra, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, Bạc Anh ngâm nga đi tới.
Hoắc Lương bật dậy: “Cô làm gì vậy? Ra ngoài!”
Nhưng Bạc Anh lại thầm cười một tiếng, đến bên giường, cúi người giữ lấy bả vai anh, đẩy mạnh anh xuống.
“Nhạc Dao! Cô ra ngoài cho... ưm”
...
...
Hệ thống: ...
Hệ thống: ??? Đù, thật đơn giản và táo bạo!
...
...
Một đêm sung sướng qua đi, Bạc Anh tỉnh dậy trong lồng ngực của Hoắc Lương, quay đầu liền trông thấy người đàn ông ngủ ngon lành, tóc đen tán loạn, sống mũi thẳng tắp, cơ bắp trên người dẻo dai săn chắc, cảm giác được ôm vào lòng thật thích. (
App TYT)
“Ôi~” Bạc Anh ngồi dậy, hôn anh một cái, mặc đồ ngủ vào, ngâm nga bước xuống lầu.
Má Trương và Đào Hồng đã tới, má Trương đang làm bữa sáng trong phòng bếp, còn Đào Hồng đang lau cầu thang.
Đào Hồng rút kinh nghiệm, hôm nay đi làm cô ta xem tủ giày trước tiên, nhìn thấy giày của Hoắc Lương trong đó là biết tối qua Hoắc Lương lại về nhà. Rồi trông thấy Bạc Anh mặc áo hai dây, không thèm mặc đồ lót, trên cổ lẫn trên đùi đều có đủ loại dấu vết khiến người ta đỏ mặt, không nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Làm gì có chuyện cô ta không rõ thái độ của Hoắc Lương đối với Bạc Anh? Hai người đột nhiên như củi khô gặp lửa cháy, chắc chắn là có vấn đề, chắc chắn Bạc Anh đã bày kế gì đó. Nghĩ đến đây, trong mắt Đào Hồng thoáng hiện vẻ ghen ghét.
Cô ta đứng lên, đồng thời cố tình đổ nước ra bậc thềm: “Phu nhân.”
Dép đi trong nhà đều do cô ta mua, chất lượng tầm trung, không chống trượt cho lắm. Cô ta nhìn Bạc Anh xỏ dép mà không có phản ứng gì, cảm thấy khinh thường, chung quy cũng chỉ là kẻ thấp kém, đâu phải thiên kim tiểu thư chính thống, có thể nhạy cảm như công chúa hạt đậu chứ.
Bạc Anh bước từng bước xuống lầu. Đào Hồng cúi đầu nhìn nước đọng trên bậc thang. Nào ngờ Bạc Anh đi được hai bước liền dừng lại.
Đào Hồng khó hiểu giương mắt lên, đối diện với ánh mắt của Bạc Anh nhìn từ trên cao xuống. Đôi mắt ấy đen láy, ánh mắt màu đen tuyền mà hiếm có người châu Á nào có được. Đa số mắt người châu Á đều là màu nâu nhưng mắt Bạc Anh lại rất đen, cứ thế nhìn người khác chằm chằm khiến người ta có cảm giác tinh quái. Trái tim Đào Hồng đập thình thịch, bỗng chốc có hơi căng thẳng mà siết chặt lấy giẻ lau.
“Phu... phu nhân, sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Bạc Anh không để ý đến cô ta, chỉ lớn tiếng gọi: “Má Trương.”
Má Trương nghe thấy, lau tay chạy ra: “Có chuyện gì vậy phu nhân?”
“Trong hai người, ai là người đã kể chuyện trong nhà cho người ngoài biết?” Giọng Bạc Anh dịu dàng, nhưng đáy mắt rõ ràng không mang ý cười, nhìn vào khiến người ta áp lực vô cùng.
Là ai thì hai người họ đương nhiên biết rõ, má Trương từng khuyên Đào Hồng nhưng cô ta không nghe, còn buôn chuyện với má Trương. Má Trương nghe thấy mấy chuyện nhà giàu cũng đành mặc kệ.
Không ngờ Bạc Anh bỗng nhiên nhắc đến, hai người sửng sốt đưa mắt nhìn nhau. Má Trương vội vàng lắc đầu: “Phu nhân, tôi chưa từng làm vậy. Tôi là một người giúp việc gia đình chuyên nghiệp, có đạo đức nghề nghiệp cơ bản, sẽ không bao giờ đi kể chuyện của chủ với người ngoài.”
Đào Hồng: “Đúng vậy, thật sự không phải chúng tôi làm đâu.”
Bạc Anh nói: “Tôi bảo trong hai người có kẻ tiết lộ chuyện nhà ra bên ngoài thì chính là có kẻ tiết lộ chuyện nhà ra bên ngoài. Nếu hai người không ai thừa nhận thì tôi chỉ còn cách đuổi việc cả hai thôi.”
Má Trương nghe vậy liền hoảng hốt. Công việc này vừa nhẹ nhàng mà lương lại cao, bà ta còn phải mua nhà cho con trai nữa, thực sự không muốn mất việc.
Đào Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Phu nhân, cô làm thế là vu oan đấy! Sao có thể đuổi việc mà không có bằng chứng gì chứ?”
“Tôi là chủ, tôi muốn đuổi việc ai mà chẳng được.”
“Nhà này không phải do cô làm chủ! Anh Hoắc còn chưa nói gì đâu!” Đúng là vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, cô ta còn dám quyết định chuyện người khác đi hay ở sao!
Bạc Anh liếc thấy bộ dạng kiêu căng của Đào Hồng, quay lại nhìn về phía sau. Hoắc Lương không biết đã đứng trên đó từ lúc nào, sắc mặt khó coi nhìn xuống ba người họ.
Bạc Anh: “Chồng à, tối qua anh bảo giao căn biệt thự này cho em, còn giữ lời không?”
Gân xanh trên trán Hoắc Lương giật giật: “Hôm qua chính cô nói không cần!” Sau khi tối qua làm chuyện đó với anh xong, hôm nay còn đổi ý đòi biệt thự, đúng là người phụ nữ đáng chết!
“Bây giờ người ta lại muốn chứ bộ, nếu không thì anh nhìn đi, em muốn đuổi việc một người cũng không được.” Bạc Anh lộ ra vẻ mặt ấm ức.
Đào Hồng kinh ngạc tột độ, căn biệt thự này nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, quan trọng nhất là nó khó kiếm, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Vậy mà Hoắc Lương lại muốn tặng nó cho Bạc Anh?
Cô ta lập tức nhìn về phía Hoắc Lương: “Anh Hoắc, tôi chỉ giúp cô Nhạc Linh...”
Hoắc Lương vốn dĩ bực bội trong lòng, cần tìm nơi giải tỏa, tức giận quát: “Cút ngay!” Anh có ghét Bạc Anh thế nào đi nữa thì cũng không đến mức tiếp tay cho người hầu bắt nạt Bạc Anh.
Đào Hồng sợ hết hồn, không dám nói thêm gì, hằm hằm lườm Bạc Anh, xoay người định bỏ đi.
Đúng lúc này Bạc Anh nhấc chân lên đá cô ta xuống lầu.
Đào Hồng đứng ở bậc thang không cao lắm, là bậc thứ 5. Bạc Anh đá một cú, cả người cô ta ngã nhào trên đất, sống mũi đập xuống sàn, máu mũi lập tức tuôn ra.
Hoắc Lương bàng hoàng nhìn Bạc Anh.
Bạc Anh quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn tựa thiên thần với anh: “Là cô ta giội nước lên sàn muốn hại em té ngã trước.”
Hoắc Lương thèm vào tin cô, đồ phụ nữ xấu xa này! Anh trưng bộ mặt lạnh lùng, sải bước xuống lầu, ngay sau đó dẫm phải chỗ nước đọng kia, thế là trượt chân...
App TYT & Lavender team