Hệ thống rùng mình một cái, khát vọng sống dạt dào buộc nó phải tạo một bức màn che cho riêng mình. Mãi tới ba tiếng sau, nó nghĩ rằng chắc hẳn cũng ổn ổn rồi mới gỡ tấm màn che xuống, nhưng sau đó lại cuống cuồng vội vàng che lại. Nó che thêm ba tiếng nữa, lúc bấy giờ mới dè dặt gỡ xuống, rồi ngay lập tức lật đật che lên.

Lần này nó quyết định đợi tới trời sáng rồi hẵng hay.

Mặt trời nhô lên, phòng ngủ chính của căn biệt thự lần đầu tiên chứng kiến ông bà chủ ngủ chung, cuối cùng nó cũng không còn ngăn nắp đến mức lạnh lẽo nữa. Ga giường và gối đều lộn xộn, quần áo rơi đầy trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi hương mà ai cũng biết là mùi gì.

Phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, một lúc sau Bạc Anh bước ra. Cô thay bộ đồ mới, đi đến bên giường, cúi đầu hôn nhẹ lên người đàn ông khắp cơ thể không còn chút sức lực nào. Một nụ cười thích thú, câu dẫn mị hoặc thoát ra từ trong cổ họng cô: “Cảm ơn đã chiêu đãi em nồng nhiệt nhé chồng, à nhầm, chồng trước~”

Tâm trạng Bạc Anh rất tốt, cô vừa ngâm nga vừa lái xe rời khỏi căn biệt thự tân hôn.

Bảo mẫu và người hầu đang làm việc dưới lầu một, đây là lần đầu họ thấy Bạc Anh như vậy, ngây người tại chỗ, mất một lúc lâu sau mới đưa mắt nhìn nhau.

Má Trương: “Đó... đó là Nhạc Dao ư?”

“Hình như thế, có phải cô ta bị kích động quá mức khi biết tin cô Nhạc Linh quay về không nhỉ?”

Người hầu Đào Hồng nói, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Hiểu Phong.

...

Lạc Lan đã ngồi sẵn đợi cô trong quán cà phê, đang nghĩ ngợi thì trông thấy phía trước có một cô nàng cực kỳ xinh đẹp đi tới. Dáng người bốc lửa nhưng khí chất lại trang nhã thanh tao, khiến người ta không thể nào xếp cô vào tầng lớp thấp kém được. Trái tim cô ấy đập rộn ràng, đứng lên theo bản năng.

“Cưng à, lâu rồi không gặp.” Bạc Anh giang tay ôm chầm cô ấy.

Lạc Lan cảm thấy lồng ngực bị dồn ép, lát sau mới bừng tỉnh: “Ôi trời cục cưng, cậu thay đổi nhiều quá! Mình sắp bị cậu hớp hồn rồi đấy.”

“Thế hả? Mình không có chịu trách nhiệm đâu nha.” Bạc Anh ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Lạc Lan đặt tay lên ngực: “Nhạc Dao, cậu đúng là không có lương tâm mà!”

Bạc Anh mỉm cười, nhìn thấy anh chàng đẹp trai bàn bên đang nhìn mình đắm đuối, cô tíu tít nháy mắt với người ta, làm cho anh chàng nọ mặt đỏ tới mang tai, xong rồi lại quay về như chưa có chuyện gì, vừa phóng đãng cũng vừa vô tình.

Lạc Lan ngồi xuống, nói: “Khuôn mặt này của cậu mà không khoe ra thì đáng tiếc lắm đấy!” Trước đây cô ấy không có cảm xúc mãnh liệt gì, thấy Bạc Anh che mặt cũng tốt, như vậy mọi người sẽ tập trung sự chú ý vào giọng hát của cô, ắt cũng sẽ không quan tâm cô là người như thế nào nữa. Bây giờ cô ấy lại thấy gương mặt xinh đẹp bậc nhất giới giải trí này mà không khoe ra thì đúng là phí của trời!

Bạc Anh: “Thế thì khoe thôi.”

Lạc Lan ngạc nhiên: “Cậu nói thật chứ?”

Nụ cười của Bạc Anh dịu dàng nhã nhặn: “Đã quay trở lại thì phải có gì đó khác biệt chứ, bây giờ giới giải trí thay đổi chóng mặt, chỉ hát thôi thì sợ là không nhằm nhò gì đâu. Ông trời cho mình ngoại hình như thế này, mình nghĩ cũng là để mình tạo phúc cho mọi nhà đó.”

Lạc Lan sốc toàn tập khi nghe Bạc Anh nói mấy lời tự luyến này một cách thẳng thắn đoan trang như thế, nhưng cô ấy lại không thể không tán thành: “Đúng đúng, cậu nói đúng! Mình còn đang nghĩ xem làm thế nào để cậu trở lại mà lên thẳng hot search đây, bây giờ thì đơn giản rồi, cậu chỉ cần lộ mặt là đủ.”

...

Trong căn biệt thự tân hôn.

Hoắc Lương ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, trợ lý Chân gọi cho anh rất nhiều cuộc.

Anh nhíu mày ngồi dậy, ký ức ùa về, sự điên cuồng và kích thích đến tê dại cả da dầu cùng cảm giác như mỗi một sợi dây thần kinh đều bị dòng điện bao quanh, cuồn cuộn dâng trào, một lần nữa khiến anh cảm được một luồng hơi nóng bốc lên.

Đáng ghét! Anh cảm thấy phiền não vô cùng, lập tức xua đi những ký ức ấy, cứ như thể đang tức giận ai đó vậy.

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên. Anh dẹp đống suy nghĩ lộn xộn sang một bên, bắt máy rồi đứng dậy, thế nhưng chân lại có cảm giác không chân thực, cứ như đang đi trên mây.

Hoắc Lương không nhịn được lại chửi thề một câu. Người phụ nữ kia! Đúng là con quỷ hút máu không biết xấu hổ, thiếu chút nữa là hút cạn anh rồi. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, anh nhìn xung quanh, trông thấy thỏa thuận ly hôn vẫn nằm nguyên trên bàn đầu giường, anh với tay cầm lên, cẩn thận đọc lại lần nữa.

Tối qua không biết tại sao anh lại bị khích bởi mấy lời nhảm nhí của người phụ nữ đó rồi đồng ý với yêu cầu của cô ta. Cô ta bám lấy anh nhiều năm như vậy, nay bỗng dưng lại lộ mặt thật, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Lẽ nào cô ta đã đặt bẫy chờ anh chui vào? Đó mới là cách giải thích hợp lý nhất.

Tuy nhiên, Hoắc Lương cẩn thận đọc đi đọc lại ba bốn lượt vẫn không phát hiện ra thỏa thuận ly hôn có điểm nào bất thường, đây đúng là bản mà anh đã đưa cho cô ba năm trước. Chữ ký của hai người trên đó không thể rõ ràng hơn, điều đó nói cho anh biết đây thật sự là thỏa thuận ly hôn. Anh và Bạc Anh chính thức ly hôn rồi, chỉ còn mỗi việc ra cục dân chính làm thủ tục nữa thôi.

Ý thức được chuyện này, chẳng hiểu sao đầu óc anh trở nên trống rỗng, cả người ngơ ngác tại chỗ. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên lần nữa, anh mới hoàn hồn, cảm giác kỳ lạ vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

Màn hình hiện số của mẹ, Hoắc Lương bắt máy, nghe thấy mẹ Hoắc sốt ruột nói: “A Lương, con về nhanh đi, ba con đột nhiên ngất xỉu rồi.”

Hoắc Lương: “Sao tự nhiên lại ngất xỉu?”

Mẹ Hoắc: “Ông ấy... ông ấy nghe nói Nhạc Linh trở về, con muốn ly hôn với Nhạc Dao, thế là mắng con, mắng một hồi thì ngất xỉu.”

Vẻ mặt Hoắc Lương trầm xuống: “Con biết rồi, con tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, Hoắc Lương sa sầm mặt vào phòng tắm tắm rửa. Thay quần áo xong, chải chuốt tóc tai, lúc ra ngoài anh lại trở về làm ngài chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị lạnh lùng, mạnh mẽ.

Má Trương và Đào Hồng dưới lầu hoàn toàn không biết tối qua Hoắc Lương về, đang tám chuyện trong phòng khách thì chợt nhìn thấy Hoắc Lương từ trên lầu đi xuống. Họ giật nảy mình, vội vã đứng dậy chào anh.

Trợ lý Chân đích thân đến đón Hoắc Lương. Đi theo phía sau, anh ta có cảm giác sếp hôm nay hơi kỳ lạ, tuy vẻ mặt rất khó ưa nhưng bộ dạng lại hớn hở, tinh thần phấn chấn, trên người mang một cảm giác vui sướng như thể được sống một cuộc đời mới. Chắc là anh ta tưởng tượng thôi, chứ làm gì có chuyện mâu thuẫn như thế! Rốt cuộc tối qua phu nhân chủ tịch đã làm gì với chủ tịch vậy?

...

Tần Hiểu Phong vừa nhận được tin nhắn của Hồng Đào đã lập tức tươi cười chia sẻ với Nhạc Linh: “Mình biết ngay là bông sen trắng Nhạc Dao ấy đi vào ngõ cụt, trước khi chết lóe lên vài tia ánh sáng thôi mà. Cô ta sợ cậu muốn chết đi được ấy.”

Nhạc Linh đang giở xem nhạc phổ, bộ váy trắng tinh, mái tóc đen dài, nép mình trên sô pha màu trắng, vừa nhỏ bé lại vừa dịu dàng, khiến người ta yêu mến. Nghe thấy vậy cô ta liền lắc đầu: “Rõ ràng mình có làm gì đâu, sao cô ấy cứ nhất định phải xem mình như quân địch giả vậy?”

“Dĩ nhiên là vì cô ta chột dạ, cô ta biết mọi thứ mình đang có đều là đi cướp của người khác, cô ta không giữ nổi.”

Nhạc Linh: “Tội gì cô ấy phải làm vậy.”

Tần Hiểu Phong đi đến bên cạnh cô ta: “Nhạc Linh, tối nay chúng ta bày kế dụ Hoắc Lương tới đây, cho hai người gặp nhau nhé?”

Nhạc Linh lắc đầu: “Thôi khỏi.”

Tần Hiểu Phong lập tức cuống lên: “Sao thế? Chẳng lẽ là vì mấy lời Nhạc Dao nói trong nhóm chat à? Cậu đừng có mà dại dột, cô ta cố tình làm vậy đó. Hoắc Lương thích cậu đến nhường nào, bao năm nay anh ấy đều giữ mình trong sạch, bên cạnh hoàn toàn không có người phụ nữ khác, Hoắc phu nhân Nhạc Dao đó cũng chỉ là vật trang trí thôi. Đàn ông đều là quỷ háo sắc, Hoắc Lương tự kiềm chế như vậy là vì ai, lẽ nào cậu còn không biết hay sao?”

Nhạc Linh cúi đầu, che giấu vẻ vui mừng lan tràn nơi đáy mắt. Hoắc Lương vì cô ta mà giữ mình trong sạch, chuyện này khiến cô ta rất vui nhưng cô ta sẽ không chủ động, như thế thì mất giá lắm. Cô ta không có ngu ngốc như Nhạc Dao. Cô ta sẽ không chạy theo ánh trăng, cô ta muốn ánh trăng phải lao về phía mình. Khi cô ta đứng trên sân khấu, ánh mắt của anh sẽ không thể rời khỏi cô dù gì một giây.

Lúc này điện thoại của Tần Hiểu Phong lại có tin nhắn đến. Tần Hiểu Phong cúi đầu nhìn, biểu cảm chế giễu trên mặt thoáng chốc cứng đờ.

Nhạc Linh: “Sao vậy?”

Nhạc Linh đi tới, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình mà người hầu Đào Hồng gửi đến.

[Nguy rồi, không biết tối qua Nhạc Dao đã giở trò gì mà anh Hoắc đã lên giường với cô ta, trong phòng ngủ chỗ nào cũng thấy bao cao su đã qua sử dụng!!!]

Toàn thân Nhạc Linh bỗng nhiên cứng ngắc.

...

Lạc Lan dẫn Bạc Anh tới công ty.

Giới giải trí đổi mới quá nhanh, Giải trí Hoàn Cầu, nơi mà Lạc Lan đang đầu quân là một công ty lớn, trong tay họ có hai đỉnh lưu, một cơ số nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba và một nhóm thực tập sinh chất lượng. Mặc dù Bạc Anh từng có một thời gian nổi tiếng nhưng dẫu sao cũng đã ba năm rồi, đoán chừng fan của cô cũng bỏ đi gần hết, muốn lấy được tài nguyên tốt từ tay rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác thì không phải chỉ báo một câu là có thể quay trở lại.

Trước khi đến Lạc Lan đã gọi điện cho sếp của cô ấy là Chu Tài, nói sơ qua về trường hợp của Bạc Anh. Chu Tài nghe xong nhíu chặt mày, nếu Lạc Lan không phải là người đại diện vàng của công ty và anh ta buộc phải nể mặt thì anh ta đã chẳng thèm tốn thời gian gặp Bạc Anh.

27 tuổi, giấu chuyện kết hôn, tạo hình đeo mặt nạ lúc hát, chỉ dựa vào ba điểm này thôi Chu Tài đã kết luận Nhạc Dao không thể nào trở lại đỉnh cao, không thể làm gà đẻ trứng vàng cho anh ta được nữa. Trong đầu anh ta đã nghĩ xong cách ăn nói thế nào để từ chối Lạc Lan, cho đến khi Lạc Lan đẩy cửa phòng làm việc của anh ta, một mùi hương lôi cuốn ùa vào.

Bạc Anh đứng trước mặt Chu Tài, vóc dáng đẹp mê hồn được bó sát trong chiếc váy dài không hở một chút nào nhưng lại lộ rõ từng đường nét cơ thể. Gương mặt tựa thiên thần mỉm cười nhìn anh ta. Vừa nền nã lại vừa gợi cảm, vừa đoan trang mà cũng thật sắc sảo, quyến rũ nhưng không hề khiếm nhã, ngược lại vẻ cao quý có một không hai này càng khiến người ta thầm suy nghĩ miên man.

Chu Tài chảy máu mũi, đầu óc cũng lâng lâng.

Ngoại hình này phải push, không push không phải người!

...

Chu Tài bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí, nhưng Lạc Lan vẫn còn tỉnh táo. Cô dẫn Bạc Anh đến phòng thu âm để thử giọng. Ba năm rồi Bạc Anh không hát, cần phải xem xem giọng cô thế nào mới có thể vạch ra hướng đi chính xác cho sự nghiệp của cô.

“Lạc Lan tìm đâu ra báu vật này thế? Với ngoại hình ấy thì dù có làm bình hoa di động thôi cũng nổi rần rần.”

“Mặc dù tôi không chịu được chất giọng khó nghe, xúc phạm đôi tai của mình nhưng nếu là cô ấy, kể cả giọng có kinh khủng đi nữa thì tôi vẫn bỏ qua hết!”

“Anh bị khùng hả? Cô ấy là Nhạc Dao, hát hay lắm đấy, dù tình trạng giọng không bằng ba năm trước đi nữa thì cũng không đến nỗi nào đâu.”

Các giáo viên trong phòng thu âm xì xào bàn tán.

Bạc Anh đứng trước micro, đang nghĩ xem mình sẽ hát gì. Tuy cô chưa từng làm ca sĩ chuyên nghiệp nhưng cô hát rất khá. Trong mười kiếp của mình, cô từng là nàng tiên cá, từng là thần linh, dùng giọng hát mê hoặc người khác, dùng thần âm chữa bệnh cho mọi người. Mỗi lần cô chuyển kiếp, một số kỹ năng của kiếp trước sẽ được đem tới kiếp sau, bởi vì đó là lời chúc và sự đáp lễ mà ý thức thế giới của cô đã dành cho cô.

Bạc Anh nhắm mắt lại, mở miệng cất tiếng hát.

Giây phút ấy, tất cả nhân viên của phòng thu âm đều ngẩn người.

...

Một lát sau Lạc Lan cầm tờ đơn đi tới.

“Đây là “Âm thanh Ma lực”, gameshow hot nhất hiện nay, có lượng fan cực kỳ đông đảo, hội tụ những tên tuổi lớn, nhưng có hình thức thách đấu. Mặc dù gần đến thời gian ghi hình rồi nhưng với thực lực của cậu, chỉ cần cậu muốn mình vẫn có thể giành một vị trí khách mời cho cậu. Còn đây là Ca Vương, không hot bằng Âm thanh Ma lực nhưng đội ngũ sản xuất uy tín, hai tháng sau bắt đầu ghi hình, nếu cậu tham gia thì làm khách mời thi đấu luôn. Cậu thích cái nào?” Lạc Lan hít một hơi, không để bản thân đánh mất giá trị của một người đại diện vàng, cô điềm tĩnh hỏi.

Nhưng mà cô thật sự không ngờ rằng sau ba năm, thực lực của Bạc Anh không những không tụt dốc mà còn đáng kinh ngạc hơn. Đó là giọng hát mà con người có thể cất lên được ư? Thật?!

“Ờm...” Bạc Anh trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy mình đều không thích cả hai chương trình này cho lắm. Cô đưa tay với lấy tờ đơn trên tay Lạc Lan, đây là danh sách các chương trình gameshow ca hát có quy mô toàn quốc mùa này. Ánh mắt Bạc Anh dừng trên một cái tên: “Âm thanh Thần ban... Mình thích cái tên này.”

Lạc Lan chợt khựng lại, nói: “Bây giờ tình hình bên Âm thanh Thần ban có hơi phức tạp. Phía sản xuất của họ đang đối đầu vô cùng gay gắt với bên Âm thanh Ma lực, fan hai nhà đều bỏ đi rồi. Trước mắt Âm thanh Thần ban đang ở thế yếu, lại còn bị chèn ép thậm tệ, ngay cả một khách mời thách đấu có tiếng cũng không tìm được. Tổng đạo diễn đi năn nỉ khắp nơi cũng chẳng ai chịu tham gia, nếu cậu tham gia...có thể sẽ làm mất lòng phía Âm thanh Ma lực đó.”

Hình thức so tài của hai chương trình này giống y hệt nhau. Đó là bởi vì khi xưa chương trình này được hai người cộng tác cùng lên ý tưởng và kế hoạch, thuộc dạng gameshow ca nhạc vô cùng chuyên nghiệp và mới lạ ở trong nước. Nhưng cuối cùng hai người họ xích mích rồi tách ra, một trong hai người lập tức đem theo bản kế hoạch gia nhập một công ty lớn, đồng thời nhanh chóng cho ra Âm thanh Ma lực. Chương trình trở nên nổi tiếng ngay sau tập phát sóng đầu tiên, mọi mặt từ độ hot, số lượng chủ đề bàn tán cho đến tỉ lệ người xem, danh tiếng đều thu về thành tích khủng.

Người còn lại chậm một bước không cam chịu để tâm huyết của mình bị người ta độc chiếm. Sau khi chửi rủa chán trên mạng, người đó cùng một công ty khác sản xuất ra Âm thanh Thần ban, đối đầu với bên kia. Lúc đầu phía Âm thanh Ma lực khịt mũi coi thường, cho rằng phía mình có lợi thế tiên phong, nhưng họ không thể nào ngờ được Âm thanh Thần ban hầu như không có mấy ca sĩ fan đông mà vẫn nổi như cồn. Thế là họ bắt đầu chơi trò ngáng chân, Âm thanh Thần ban không có chống lưng mạnh nên bây giờ đang rơi vào thế yếu.

Bạc Anh: “Mình chẳng sợ đâu, cậu sợ à?”

Lạc Lan hất cằm lên: “Mình sợ cái con khỉ, nghĩ bà đây phí công lăn lộn bao năm trong giới à? Thôi được, cậu muốn tham gia Âm thành Thần ban thì cứ tham gia đi, mình sẽ liên hệ với bên đó. Không biết Phương Hàm số chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại gặp được báu vật như cậu, xem chừng không chỉ sắp hồi sinh ở bước đường cùng mà còn lật ngược thế cờ nữa.”

Cặp mắt đào hoa của Bạc Anh cong lên.

Chuyện dệt hoa trên gấm thì có gì vui đâu, giúp người khi gặp nạn mới càng thú vị, không phải sao? Chắc chắn sẽ thú vị lắm cho mà xem.

Làm xong các thứ trời cũng vừa tối. Lạc Lan hỏi Bạc Anh: “Cậu ly hôn với Hoắc Lương rồi thì sống ở đâu? Về nhà họ Nhạc à, hay là tới nhà mình đi?” Từ cú sốc lần đầu cho tới bây giờ cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Bạc Anh thật sự không còn níu kéo Hoắc Lương nữa. Xin nhổ vào, gã đàn ông tệ bạc đó không xứng.

Bạc Anh nghiêng đầu: “Chuyển nhà á, chuyển nhà không tiện cho lắm, tối nào cũng phải ngủ với nhau mà.”

Lạc Lan: “Hả? Là sao?”

Lúc này chuông điện thoại của Bạc Anh vang lên. Bạc Anh nhìn dòng chữ “chồng” hiển thị trên màn hình, khóe mắt khẽ cong cong: “Ly hôn thì có sao đâu. Chỉ cần anh ấy không chết, kể cả có què tay què chân đi nữa thì cũng phải trả bài đúng giờ. Mình không muốn nhịn đói đâu.”

Lạc Lan: ?? Tình yêu à, cậu đang nói gì vậy? Sao mình nghe không hiểu?

Hệ thống không dám tự ý lên tiếng: có cảm giác lại bị vấy bẩn lần nữa.

App TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play