Điện thoại di động trên tủ đầu giường rung dữ dội, Nhạc Dao ngồi ở mép giường cầm lên nhìn, thấy trong nhóm Wechat có 99+ tin nhắn.
[Nhạc Linh đã về rồi!]
[Trời ạ, cuối cùng Nhạc Linh cũng trở về rồi!]
[Hoắc Lương đâu? Hoắc Lương đã biết tin tức này chưa? Có ai đã nói cho anh ta biết chưa?]
[Ai đứng ra làm chủ đi, hẹn Nhạc Linh và Hoắc Lương cùng nhau ra. Hai người bọn họ khó khăn quá đi, chúng ta phải giúp bọn họ một chút chứ?]
[Nhạc Linh ưu tú như thế, người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ Vạn Lý Trường Thành đến Bali, vậy mà nhiều năm vậy rồi vẫn còn độc thân. Mấy người nhìn cho kỹ đi, cực phẩm đấy.]
[Tôi cảm động quá đi mất thôi!]
[...]
Ai ai cũng bàn tán đến khí thế ngất trời, dường như quên mất trong nhóm vẫn còn sự tồn tại của cô, cũng quên mất Hoắc Lương trong lời bọn họ đã là người chồng có vợ rồi. Mà Nhạc Linh, là cô gái đã chiếm đoạt tất cả của cô.
Từng câu từng chữ trên màn hình khiến đôi mắt và trái tim cô đau nhói. Cô nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới đè xuống sự khó chịu trong lòng, thoát khỏi nhóm trò chuyện, mở cuộc trò chuyện riêng với Hoắc Lương lên. Phía trên là tin nhắn cô gửi cho anh. Từ lúc kết hôn đến bây giờ đã ba năm, đến cuối cùng một cái dấu chấm câu anh cũng không hồi đáp lại.
Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Nhạc xảy ra sự kiện “ly miêu hoán thái tử”. Con gái của người hầu nữ hưởng thụ tất cả thay cho cô thiên kim nhà giàu, còn thiên kim thật sự lại bị vứt về nông thôn tự sinh tự diệt. Mười mấy năm sau, khi bại lộ chân tướng, tất cả được quay về đúng quỹ đạo: Thiên kim thật được đón về, thiên kim giả bị đưa đi, mối hôn ước được định đoạt từ khi mới ra đời cũng bị cưỡng ép trả về trên người cô.
Tất cả những chuyện này đều do trưởng họ của họ Nhạc và trưởng họ của họ Hoắc quyết định. Vào lúc bọn họ hỏi ý kiến, cô không nói một lời nào, cũng làm như không thấy lời cầu khẩn khổ sở của Nhạc Linh. Nhưng trong mắt tất cả những người bạn đã từng học chung, thậm chí là trong mắt Hoắc Lương, tất cả chuyện này đều do cô chủ mưu. Là cô không tha cho Nhạc Linh, cho nên phải xin ba mẹ đuổi cô ta đi; là cô thích Hoắc Lương, cho nên cướp hôn ước trở về.
Mà bây giờ, Nhạc Linh bị đưa đi mang theo danh hiệu “công chúa piano” trở về, ngóc đầu trở lại. Tất cả mọi người đều nhảy cẫng lên hoan hô, đương nhiên cho rằng cô ta và Hoắc Lương hẳn là sẽ nối lại tình xưa, nối lại tiền duyên. Dường như đã hoàn toàn coi cô vợ cả là cô thành không khí.
Bọn họ thật sự quên mất rằng cô cũng ở trong nhóm, hay là giả vờ không biết, cố ý nói ra trước mặt cô để cho cô khó chịu vậy?
Bây giờ Hoắc Lương đang có tâm trạng như thế nào? Có lẽ tim anh đang xao động vì tin tức Nhạc Linh đã trở về, đang thổn thức vì mối duyên chưa cạn trước kia, gương mặt lạnh như băng cũng đang đứng trên ranh giới hòa tan.
Hoắc Lương sẽ ly dị với cô.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lập tức đau như dao cứa, khó mà chấp nhận nổi, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ điên cuồng. Cô yêu Hoắc Lương đến điên dại. Dù là đã kết hôn ba năm nhưng chưa bao giờ anh chạm vào cô, vẫn luôn coi cô như đồ trang trí. Tình yêu của cô đối với anh lại chẳng giảm bớt một chút nào, trái lại ngày càng gia tăng! Cô không thể chấp nhận việc ly dị, cô không ly hôn! Nhạc Linh, Nhạc Linh cũng không nên trở lại, cô ta vốn dĩ không nên tiếp xúc với những người này, tiếp xúc với Hoắc Lương! Chỉ bởi vì lòng tham của mẹ cô ta mà cô đã bị cướp đi mười lăm năm cuộc đời, những thứ mà cô mới có bây giờ vốn dĩ là do cô ta nợ cô. Cô không thể để cho cô ta trở về được, dựa vào đâu mà cô ta muốn quay về cướp đi Hoắc Lương của cô?!
Nhạc Dao đứng phắt dậy, nhưng không biết có phải do quá đột ngột hay không mà đầu choáng váng, trước mắt tối sầm. Cô đặt mông ngồi lại giường, ngất đi, nằm ở đó không nhúc nhích.
Trong đầu cô đột nhiên tràn vào một lượng ký ức rất lớn. Trong cơn mê man, dường như trong người cô bị vật gì đó chen lấn tan vỡ, giống như hạt cát bám ở chỗ tối trên viên minh châu bỗng nhiên bị chùi sạch đi. Bỗng nhiên cô mở hai mắt ra, con ngươi đen láy lại sáng ngời, không hề có chút xót xa yếu ớt trước đó nữa. Rõ ràng vẫn là gương mặt này, nhưng lại cho người ta cảm giác khác hẳn.
Nhạc Dao... Không, đây không phải là tên của cô, cuộc đời của Nhạc Dao cũng không phải cuộc đời của cô. Rõ ràng cô tên là... Bạc Anh.
[Quá trình thức tỉnh hoàn tất.] Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Bạc Anh hơi kinh hãi, nhưng ngay sau đó đã tỉnh táo, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.
...
[Mọi chuyện chính là như thế đấy. Bởi vì Chủ Thần muốn cướp lấy khí vận của thế giới nhỏ nên đã dung hợp nhiều thế giới của các cô lại, bây giờ tuyến tình cảm của nam nữ chính đều bị hỗn loạn, cô cũng biến từ nữ chính thành nữ phụ... Cô có thể nghiêm túc nghe tôi nói được không hả?] Hệ thống đột nhiên sụp đổ.
[Tôi đang nghe đây.] Bạc Anh đáp lại một câu, vẫn ôm lấy bộ ngực quá nặng của mình, lắc lắc thân mình để thưởng thức thân thể tuyệt đẹp được ban cho. Bộ bgực căng tràn thịt, eo dùng một tay có thể nắm trọn cùng đường cong mông đầy đặn no đủ, cộng thêm màu da và chất da trắng nõn như ngọc dương chi, thật giống như một pho tượng kiệt tác nghệ thuật được người ta chú tâm mài giũa ra. Dáng người ma quỷ thế này, ừm, đúng là vẫn quyến rũ và xinh đẹp y như trước đây ^^
Chủ Thần là một sinh vật nhân tạo vọng tưởng muốn trở thành thần.
Chủ Thần đã từng phá hoại tình cảm bên trong thế giới nhỏ của nam nữ chính thông qua người được ấn định xuyên sách, cướp lấy khí vận để sử dụng cho mình. Còn thế giới bị cướp hết khí vận cuối cùng đã chết khô chết héo. Sau khi ý thức của những thế giới đó phát hiện ra con sâu mọt này đã liên hợp lại, tích tụ ra đầy đủ năng lượng, khiến cho nhân vật trong thế giới của mình tỉnh lại đối phó với người xuyên sách, cuối cùng thành công tự cứu được nhiều thế giới, khiến cho Chủ Thần giận dữ tới mức giậm chân.
Mà bây giờ Chủ thần đã đi vào ngõ cụt, nó muốn giải quyết tận gốc, dùng hết tất cả năng lượng mà nó đã cướp đoạt được – dung hợp thành một vật như bọt xà phòng, khiến cho bức tường không gian giữa các thế giới tan vỡ, làm cho nhiều thế giới dung hợp lại thành một thế giới.
Vốn dĩ mỗi một thế giới nhỏ đều có một cặp nhân vật nam nữ chính, đều có tuyến tính cảm của riêng mình, bây giờ vì việc làm của Chủ Thần mà quy luật bị hỗn loạn. Mỗi một cặp nhân vật nam nữ chính kia, từng tuyến tình cảm kia đều như quả trứng bị đập vỡ khuấy cho rối loạn hết cả lên.
Giống như Bạc Anh vậy, cô vốn dĩ là nữ chính trong thế giới của mình, là một đôi đã được định trước số mệnh với nam chính của cô. Mà bây giờ, bọn họ lại bị cuốn vào trong tuyến tình cảm của một thế giới khác, cô biến thành nữ phụ ác độc trong này, chồng cô biến thành nhân vật nam chính của người ta.
Vì ở nơi này đã có một lần hoàn toàn đánh ngã Chủ Thần nên bọn họ để Bạc Anh tỉnh lại. Bây giờ Bạc Anh có ký ức mười kiếp của cô và nam chính của mình, tương đương Bạc Anh đó sống lại từ kiếp thứ mười đến bây giờ.
Bạc Anh nằm thoải mái trong bồn tắm, nhàn nhã bình tĩnh, vẻ mặt nhẹ nhàng: [Nói cách khác, ở thế giới hiện tại này, có rất nhiều nữ chính và nam chính phải không? Vậy tại sao lại chọn trúng ta vậy?]
Hệ thống: [Thế giới của cô là thế giới cấp cao nhất, đó mới là mục tiêu thật sự của Chủ Thần. Hơn nữa, năng lượng dư thừa của bọn ta chỉ đủ để cho một mình cô tỉnh lại.]
Những thế giới khác kia chẳng qua chỉ là công cụ Chủ Thần dùng để phá hoại bọn họ thôi. Bây giờ thế giới này mới được dung hợp ra, ý thức của nó cũng vừa mới ra đời, cho nên không khác nào một đứa trẻ sơ sinh, chỉ có mỗi bản năng sinh tồn.
Những thế giới nhỏ được tạo thành dựa vào sự tác động lẫn nhau của hai cây trụ chống là nam nữ chính.
Cho nên thế giới có ý thức mới ra đời này vẫn cứ sống, nhưng không biết bây giờ có nhiều nam chính và nữ chính như thế, hai người nào mới là trụ chống thật sự của nó, còn những người nào là trụ giả. Vậy là nó chỉ có thể mù quáng khiến mỗi một nhân vật đều bị tuyến tình cảm trong thế giới này xảy xoay vần, không khác nào cục nam chân lớn hút lấy các mảnh nam châm nhỏ bị vỡ khác, đi theo tuyến tình cảm hiện tại của bọn họ như một cái xác biết đi.
Vấn đề ở chỗ, bây giờ phần lớn tuyến tình cảm của các nhân vật đều bị sai vị trí. Thế giới của Bạc Anh vốn là một thế giới nhỏ sắp tiến hóa thành thế giới lớn. Loại thế giới nhỏ ở cấp bậc như vậy đồng nghĩa với việc nhân vật chính đã không còn đơn giản là nhân vật trong sách nữa, bọn họ đã có sự sống.
Nhân vật có sự sống thì sẽ có linh hồn, linh hồn của bọn họ là ấn ký không thể thiếu được trong tình yêu sâu đậm của nhau. Mà bây giờ bọn họ lại bị khống chế phải yêu một người khác, bị tổn thương và đẩy người mà mình thật sự yêu ra. Dù trên mặt bọn họ không có bất kỳ điều lạ thường nào, nhưng linh hồn sẽ dần dần khô héo, cuối cùng sẽ có một ngày hoàn toàn tan vỡ. Lúc đó, Chủ Thần sẽ nhân cơ hội mà nhảy vào, hút hết sạch khí vận của thế giới này, lớn mạnh một lần nữa.
Bạc Anh và chồng cô là trụ chính của thế giới, hai người bọn họ phải yêu nhau một lần nữa thì mới có thể lập lại trật tự cho thế giới này, khiến nó ổn định lại.
Bạc Anh: [Nghe có vẻ thú vị quá nhỉ.]
Hệ thống: [Không hề thú vị đâu, mà cực kỳ nguy hiểm. Hai người mà không ở bên nhau thì sẽ tận thế...]
Bạc Anh mỉm cười: [Tất nhiên chồng tôi sẽ phải chung sống với tôi rồi.]
Hệ thống: [Lỡ như bị cướp đi thì sao?]
Nụ cười của Bạc Anh dịu dàng đoan trang tươi tắn, không khác nào đại gia khuê tú, giọng nói mềm mại như nước: [Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giết chết anh ấy thôi.]
Hệ thống: [... Không hổ là nhân vật chính đã thăng cấp thế giới lên cấp S! Vốn dĩ không phải là nhân vật chính làm theo lẽ thường!]
Cuộc trò chuyện nhóm trong điện thoại vẫn đang sôi nổi, chớp mắt đã 99+ tin nhắn, thậm chí còn có người nhắc tới cái tên của cô một cách quang minh chính đại.
[Hoắc Lương vốn dĩ chẳng yêu gì Nhạc Dao, anh ấy quanh năm suốt tháng không về phòng cưới được hai lần.]
[Chậc, sự thật chứng minh, không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình, dù có hao tâm tổn sức đi cướp cũng chỉ là một con hề mà thôi.]
[Thử hỏi xem Nhạc Linh về cô ta có sợ không đây?]
Bạc Anh híp đôi mắt lại, mỉm cười cầm điện thoại di động lên, ngón tay như ngọc gõ gõ.
...
“Hiểu Phong, Nhạc Dao đang ở trong nhóm!” Có người đột nhiên phát hiện tên của Nhạc Dao, kinh ngạc nói.
Tần Hiểu Phong giễu cợt nói: “Giờ cậu mới biết à? Cô ta ở trong nhóm từ lâu rồi, da mặt cũng đủ dày đó, cũng chẳng nhìn xem trong đám này có ai là bạn thân của cô ta không, thêm vào làm gì?” Vừa nói cô ta vừa quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi mặc đồ trắng, khí chất nhẹ nhàng bên cạnh, khuyến khích nói: “Nhạc Linh, cậu yên tâm đi, chúng mình sẽ luôn đứng về phía cậu, chúng mình sẽ mãi mãi ủng hộ cậu!”
Nhạc Linh nhìn tin nhắn trong nhóm, lắc đầu: “Mình biết các cậu đứng về phía mình, nhưng vẫn không nên nói vậy. Cô ấy rất được cưng chiều, các cậu nói vậy, lỡ như cô ấy tố cáo với bọn họ...”
“Sợ cái gì chứ? Đây cũng không phải lần đầu bọn mình nói cô ta ở trong nhóm. Cô ta sẽ giả vờ làm một đóa sen trắng thịnh thế, cho tới bây giờ vẫn chưa từng lên tiếng, để bọn mình trở thành người cay nghiệt. Đáng tiếc, bọn mình đã nhìn thấu cô ta từ lâu rồi, không tin cô ta đâu.” Tần Hiểu Phong nói với giọng điệu khinh thường.
Tần Hiểu Phong vừa dứt lời, trong nhóm đã hiện lên một tin nhắn mới:
[Thay vì hỏi tôi có sợ hay không thì chi bằng hỏi xem Nhạc Linh có đám bạn tạp nham là mấy người có sợ hay không đi. Vất vả lắm mới có chút thành tựu ở nước ngoài, khi trở về bỗng nhiên bị khuyến khích làm tiểu tam, có lẽ mấy người xem chuyện này là chuyện còn vinh quang hơn cả thành tựu của cô ta nhỉ? [mỉm cười] [bye bye]]
Lời này của Nhạc Dao vừa mới gửi đi, nhóm trò chuyện vừa rồi còn đang sôi nổi bỗng yên tĩnh lại trong chớp mắt.