“Bịch!” Hoắc Lương bệt mông ngã ngồi xuống bậc cầu thang, phần eo cũng đập xuống cầu thang, may mà chân anh rất dài nên vừa chống chân xuống đất, người cũng không bị trượt đi thêm nữa nhưng cú ngã vừa rồi cũng đủ làm anh đau.

Má Trương được thuê làm việc đã ba năm nay mà lần đầu tiên gặp cảnh cậu chủ cao quý thảm hại như thế, bà ta bưng miệng không dám động đậy chút nào.

Đào Hồng sõng soài ra đất, ngoái đầu nhìn lại, biểu cảm vừa đau lại vừa tức ngừng lại trên mặt cô ta.

Bỗng chốc khung cảnh rơi vào yên tĩnh gượng gạo.

Hoắc Lương ngồi bên chân Bạc Anh, một chiếc dép lê đi trong nhà còn trượt ra khỏi chân anh.

Bỗng chốc Hoắc Lương đỏ mặt tía tai, máu sôi lên như sắp bốc cháy xông lên mặt, sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, thầm nghĩ, người phụ nữ này chắc chắn lại cười anh cho xem!

“Chồng ơi, anh ngã có đau không?” Bạc Anh cúi lưng kéo cánh tay anh, giọng nói của cô dịu dàng mang theo ý quan tâm chứ không có chút nào tia cười giễu.

Hệ thống: Đúng thật là chân ái mà!

Cô vừa tiến lại gần, nghiêng người tới đã có mùi hương thơm dễ chịu bay vào mũi, khóe mắt Hoắc Lương liếc thấy cả “bầu trời khung cảnh”, bất ngờ eo cũng không đau, mông cũng không đau nữa, anh gạt tay cô ra, chống tay xuống đất tự đứng dậy: “Tôi không sao.”

Anh vừa đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn Đào Hồng với ánh mắt lạnh lùng dọa người, nghiến răng nghiến lợi: “Cô còn không cút đi?” Nếu như không phải tại người phụ nữ này, anh nào có mất hết mặt mũi trước mặt Bạc Anh như thế!

Mũi Đào Hồng chảy máu, răng lợi cũng đang chảy máu, vốn dĩ cô ta còn muốn tố khổ nhưng vừa thấy Hoắc Lăng lườm như thế cũng đã sợ run cầm cập, vội vàng đứng lên.

“Má Trương, ai đã đồn chuyện trong nhà ra ngoài thế?” Giọng nói Bạc Anh chầm chậm cất lên. Cô làm việc có đầu có cuối, đâu có chuyện tính “nợ nần” mà chỉ tính nửa vời.

Má Trương sao không hiểu được tình hình trước mắt, bà ta vội vàng nói: “Là Đào Hồng, tôi đã ngăn cô ta rồi mà không ngăn nổi, xin lỗi phu nhân, xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

“Tốt lắm, nếu có người còn dám nhiều lời lắm miệng, bà không xử lý được thì phải ra tòa làm nhân chứng đấy.”

“Vâng, vâng!”

Đào Hồng quả thực không dám tin vào tai mình nữa. Mấy người này bị bệnh hay sao mà có chút chuyện cỏn con cũng đòi lôi ra tòa như thế?

“Cho dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi gì cũng thế, chỉ cần xâm hại tới lợi ích của tôi là tôi cứ thích mang pháp luật ra để giải quyết đấy.” Giọng nói tuy dịu dàng nhưng lại khiến người nghe có cảm giác rét run sợ hãi.

Đào Hồng ở đây lâu như thế vẫn luôn tuồn tin tức cho bạn của Nhạc Linh, để mấy người Tần Hiểu Phong chê cười cô, cô ta còn cung cấp cho bọn họ rất nhiều đề tài bàn tán và chuyện cười những lúc rảnh rỗi.

Cũng may mà bây giờ là xã hội pháp trị, nếu không lưỡi của Đào Hồng thảm rồi, làm gì có chuyện chỉ đuổi cút cô ta.

Nỗi sợ bản năng khiến Đào Hồng không dám ở lại thêm nữa, cô ta vừa lăn vừa bò chạy mất dép, đến tiền lương cũng không dám đòi Bạc Anh.

Hoắc Lương ra đến ngoài mới phát hiện ra mình còn mặc quần áo ngủ phối với dép lê, anh thấy thế mà rầu rĩ không thôi, nhưng nếu bây giờ quay về lại, anh sẽ gặp phải Bạc Anh, cứ nghĩ tới dáng vẻ không biết xấu hổ ấy của Bạc Anh là anh lại thấy bực mình, thế là anh chỉ đành đến nhà xe lái xe chạy đi.

Anh vừa lái xe, cảnh tượng tối qua đã hiện lên trong đầu, cơ thể lại cảm thấy khô nóng, phản ứng này khiến anh bực bội vô cùng, anh cúi đầu liếc xuống dưới… đúng là không ra gì!!!

Tối hôm qua mới đẩy mấy cái mà đã khiến cô ta được như ý rồi, lẽ nào anh là loại đàn ông vô dụng đến mức không khống chế nổi nửa thân dưới của mình hay sao?

Không, tuyệt đối không phải thế, chắc chắn là vấn đề do người phụ nữ đáng chết kia! Có phải cô ta đã bỏ thuốc cho anh không?

Bọn họ thức giấc cũng không tính là sớm, khi Hoắc Lương đến công ty cũng đã chín giờ. Sau khi Hoắc Lương bước vào thang máy chuyên dụng lên tầng, những thư ký văn phòng chủ tịch ngẩn người nhìn theo bóng anh.

Chủ tịch Hoắc của bọn họ trước giờ quần áo đóng bộ chỉnh tề, giày da bóng lộn không hạt bụi, tóc tai chải mượt một cọng cũng không bung, vừa quy cách vừa lạnh lùng như người máy, mà sao hôm nay lại mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai rối bù còn đang đi dép lê trong nhà thế này? Lần đầu tiên bọn họ mới thấy dáng vẻ giống con người thế của anh.

Cả đám người quay mặt nhìn nhau, thì thầm bàn tán: “Chẳng lẽ tin đồn ấy là thật? Người mà sếp thầm thích về nước rồi?”

“Tôi thấy chắc đúng thật rồi đấy, người ta vừa về là ông chủ đã thay đổi, làm gì có chuyện khéo thế?”

“Oa… thế Hoắc phu nhân trong truyền thuyết phải làm sao?”

“Nếu thức thời thì nên tự đi thôi…”

“…”

Hoắc Lương lạnh mặt bước vào phòng làm việc, gọi Chân Siêu tới để anh ta mua cho anh một bộ quần áo.

Ý tứ trong mắt Trợ lý Chân vô cùng vi diệu, hôm qua anh ta mua tận mười hộp, ông chủ đã dùng hết bao nhiêu mà ngẩn ngơ đến mức quên cả thay quần áo đã ra khỏi cửa thế này? Anh ta có nên khuyên ông chủ nhà mình tiết chế dục vọng lại không hại người không?

… Thôi vậy, anh ta không dám.



Sau khi Đào Hồng bị đuổi ra ngoài đã liên lạc với Tần Hiểu Phong, bây giờ cô ta cũng chẳng dám nhiều lời nữa, chỉ sợ nhỡ không may thực sự bị kiện ra tòa, cô ta chỉ nói chuyện mình đã kết thúc hợp đồng thôi. Đương nhiên cô ta vẫn ngầm bóng gió tại Bạc Anh bày trò, khuyên Nhạc Linh đừng có thật thà quá để tránh sau này không cẩn thận lại bỏ mất cơ hội trở thành Hoắc phu nhân. (App truyện TYT)

Lúc này Tần Hiểu Phong đang trên đường đưa Nhạc Linh đến buổi tập duyệt của ekip chương trình, cô ta vừa nghe thấy thế đã sốt ruột: “Nhạc Linh, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ cậu còn làm ca sĩ gì nữa, chẳng phải vẫn nói giới nghệ thuật cao cấp hơn giới giải trí hay sao? Sao cậu còn muốn tiến vào giới giải trí hả?”

Nhạc Linh quả thật động lòng với lời Tần Hiểu Phong nói, cô ta cụp mi mắt, nắm chặt nắm tay.

“Nhạc Linh, cậu đang nghĩ gì thế? Mình đang nói chuyện với cậu đây này!”

Nhạc Linh đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười lắc đầu, viền mắt cô ta đỏ hồng có chút suy sụp nói: “Nếu là thứ của mình thì chắc chắn sẽ chạy không thoát, còn nếu không phải của mình cho dù mình có cưỡng cầu cũng không được. Mình muốn vào giới giải trí là vì mình thích ca hát, nghệ thuật cũng không có phân cao thấp.”

Tần Hiểu Phong sốt ruột thay cho bạn nhưng lại chẳng khuyên nhủ được bạn mình, cô ta nhìn dáng vẻ đơn thuần của Nhạc Linh mà tức trợn mắt, chỉ đành lấy điện thoại bàn bạc với mấy người trong nhóm làm sao tạo cơ hội cho Hoắc Lương và Nhạc Linh.

Nhạc Linh liếc nhìn Tần Hiểu Phong rồi lại cúi mặt gục đầu. Tốt lắm, không cần hỏi cô ta, cứ đi sắp xếp luôn đi, cô ta lương thiện lại ngây thơ như thế thì không thể nào chủ động đi làm kẻ thứ ba được. Còn Nhạc Dao cũng chỉ là “chó cùng rứt giậu” mà thôi, chắc hẳn Nhạc Dao cũng sử dụng thủ đoạn đê hèn nào đó mới để cho Hoắc Lương chạm vào, cô ta không tin Hoắc Lương lên giường với Nhạc Dao rồi sẽ yêu con người đó, nên cứ để Nhạc Dao đắc ý trước đi.

Cô ta biết Nhạc Dao yêu ca hát nên vẫn luôn theo dõi, nghĩ tới sự nghiệp mà Nhạc Dao trân trọng cùng với tình cảm quý mến của cô dành cho người hâm mộ và thành tựu đã đạt được, cô ta rắp tâm nhanh chóng cướp hết chúng về mình. Nhạc Dao đã từng lạnh lùng vô tình khiến cô ta mất đi tất cả, cho dù cô ta cầu xin thế nào, cô cũng không chịu dành cho cô ta một chút lòng thương, bây giờ cô ta sẽ trả lại từng thứ một!

Chiếc xe dừng trước đài truyền hình, Nhạc Linh vừa bước xuống xe đã thấy nhân viên làm việc đang đợi sẵn, nhân viên nhanh chóng tiến lên đón chào: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Nhạc Linh, khách mời thách đấu của show Âm thanh Ma lực không?”

Nhạc Linh: “Là tôi.”

……

Ekip chương trình Âm thanh Thần ban đang bận rộn vì tiết mục của hai tập cuối cùng, các ca sĩ tham gia dự thi đang tiến hành tập duyệt, ngày kia phải ghi hình, thế mà tới thời điểm then chốt này rồi mà ekip chương trình vẫn còn đang bôn ba vì khách mời.

Phương Hàm ngồi ở vị trí chính trong phòng họp, mấy phó đạo diễn bên cạnh đều đang nói chuyện điện thoại.

“Cảm cúm không thể đến tham gia được?”

“Anh Trần à, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi…”

“…”

Hết người này tới người khác từ chối.

Phương Hàm vuốt mắt, trong lòng vô cùng bực bội. Lúc anh ta sáng tạo Âm thanh Thần ban, Âm thanh Ma lực đã là chương trình mà đám đông các ca sĩ nổi tiếng tranh nhau muốn tham gia, may mà dù sao anh ta cũng đã lăn lộn bao năm nên cũng có bạn bè. Những ca sĩ tham gia thi của Âm thanh Thần ban bây giờ đều là bạn cũ của anh ta, bởi thế mà khi sản xuất chương trình, anh ta lại càng nghiêm túc đầu tư hơn vì muốn xứng đáng với bọn họ.

Cũng may là đôi bên cũng không phụ lòng nhau, Âm thành Thần ban bỗng chốc nổi đình nổi đám trong tiếng châm biếm và đả kích của Âm thanh Ma lực, người hâm mộ chương trình cũng càng ngày càng nhiều hơn, tiếng hô hào đi trách hỏi Âm thanh Ma lực sao chép tranh cướp ý tưởng thay anh ta cũng ngày càng vang dội. Đúng vậy, ý tưởng và kế hoạch sản xuất của Âm thanh Ma lực hoàn toàn xuất phát từ bàn tay anh ta, vậy nhưng gã đàn ông mặt dày Đường Kiến lại không biết xấu hổ muốn chiếm nó làm của riêng, lúc đó cũng bởi vì gã muốn ký tên trên kế hoạch sản xuất chương trình mà giữa hai người mới xuất hiện mâu thuẫn, không ngờ anh ta còn chưa kịp nghĩ ra phải giải quyết thế nào, Đường Kiến đã chia đôi ngả đường với anh ta, mang theo tâm huyết của anh ta tới công ty khác, đồng thời còn thần tốc sản xuất Âm thanh Ma lực.

Đã trải qua mười tập chương trình, thị giác và thính giác của khán giả cũng đã cảm thấy mệt mỏi nhạt nhẽo, vì thế các anh mới cần thiết kế trận thách đấu để kích thích khán giả. Vậy nhưng cuối cùng cũng không so được với sức mạnh của tư bản, kim chủ sau lưng Âm thanh Ma lực còn xa mới để Âm thành Thần ban bên này đọ lại được.

Nghe nói bên phía Âm thanh Ma lực mời được khách mời rất có trọng lượng, còn có công chúa piano rất có tiếng trong giới nghệ thuật đồng ý tham gia, nghe nhân viên làm việc bên đó tiết lộ, công chúa piano này là bất ngờ lớn nhất mà Âm thanh Ma lực chuẩn bị cho khán giả, chắc chắn có thể gây tiếng vang cho chương trình. Ngược lại nhìn Phương Hàm bên này, mới đầu khi mời người tham gia thì nhận được câu trả lời vì đủ mọi loại lý do ngoài ý muốn không thể tới tham dự, thậm chí có cả một bộ phận nhân viên làm việc đã từ chức chẳng cần lương là cũng đoán ra được tình hình thế nào rồi đấy.

Bên Phương Hàm không tìm ra được khách mời thách đầu nào vừa ý, cuộc điện thoại của Lạc Lan cũng coi như còn cho bọn họ chút hy vọng nhưng bọn họ vẫn không có quá nhiều hy vọng với Bạc Anh.

“Lúc trước Nhạc Dao nổi tiếng như thế, tiếc là bỗng nhiên biến mất âm thầm lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp nên đã bỏ lỡ mất cơ hội phát triển tốt nhất. Nhưng chắc cô ấy vẫn còn có một lượng người hâm mộ, có điều trừ phi cô ấy có thể trở lại sân khấu một cách bùng nổ, nếu không e rằng không lấy lại được mấy hào quang lúc trước. Không biết ba năm nay cổ họng cô ấy thế nào rồi, Lạc Lan đưa cô ấy tới chỗ chúng ta, có lẽ…” Là vì công ty đã không còn tài nguyên tốt hơn nào nữa dành cho cô? Dù sao cũng là sân khấu trở lại quan trọng như thế, bọn họ bị từ chối nhiều lần rồi, bây giờ tình hình khó khăn, bọn họ rất khó để không xuất hiện suy nghĩ như thế.

“Nhưng cô ấy đồng ý lộ mặt cũng là điểm khiến người ta mong đợi.”

“Cái này… khó nói lắm, trừ phi dưới lớp mặt nạ của cô ấy là khuôn mặt xinh đẹp như tiên trên trời, nếu không lại thành trò cười.”

“Tốt xấu gì cũng có một mánh khóe, còn nước còn tát mà.”

Trong lòng ekip chương trình cũng không có quá nhiều mong đợi. Từ khi ca sĩ Nhạc Dao ra mắt, người ta vẫn luôn bàn tán liên tục về diện mạo của cô, có rất nhiều người đều cảm thấy cô chắc chắn có khuôn mặt xấu không dám để người ta thấy nên mới phải che đi, nếu như xinh đẹp thì có mà không đợi được để khoe ra cho người khác nhìn ấy chứ, sao mà phải giấu giấu diếm diếm làm gì?

Lúc này Lạc Lan đang đưa Bạc Anh đến đài truyền hình, hôm nay cô cần gặp mặt và ký kết hợp đồng. Dù sao trong hoàn cảnh bị kẻ địch dồn sức tấn công, Phương Hàm cũng phải cố hết khả năng để giữ được thương hiệu, không làm hỏng dũng khí anh ta đánh cuộc một trận này, cho nên cô không cất tiếng hát để xác nhận xem có nghe được hay không thì sao có chuyện người ta cho cô tùy tiện lên sân khấu được.

App TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play