Ngày hôm sau là trận đấu giữa Du Quai và Sadaso. Du Quai mấy năm không quay lại, khán giả đã sớm quên mất vị chủ tầng này, lại thêm tính tình nó ít nói, các tuyển thủ khác cũng ít chú ý, vậy nên trận đấu gần như không có người xem. Sadaso là một tuyển thủ mờ nhạt, nghe bảo hắn thách đấu với một đứa trẻ, mọi người lại càng khinh thường không thèm xem.

Nhưng tình cờ thay, trận sau có Kastro đang nổi tiếng dạo gần đây, nên khán giả đến chờ sẵn. Zushi, Killua và Wing là ba khán giả duy nhất đến để cổ vũ cho Du Quai. Zushi còn căng thẳng hơn cả khi chính cậu thi đấu, cứ hỏi đi hỏi lại: "Tiểu Quai có sợ không? Lỡ may bị thương thì phải làm sao?"

Dù sau khi biết Du Quai là con trai thì Zushi vô cùng choáng váng, nhưng bạn ấy thật quá đáng yêu, nên Zushi vẫn rất thích.

"Cậu nghĩ nhiều quá đó." Killua đút tay vào túi quần, chậm rãi bước lên khán đài. Bỗng cậu dừng lại, nhảy xuống.

Feitan mặc áo choàng đầu lâu quen thuộc, cổ áo che đi khuôn mặt tuấn tú của hắn. Thấy Killua lại gần, hắn nheo mắt, hỏi: "Chuyện gì?"

Killua chỉ tay về phía sân đấu: "Anh không đi cổ vũ Tiểu Quai à?"

"Không cần thiết." Feitan hừ lạnh khinh bỉ.

"Vậy thôi, tôi đi đây."

Trận đấu bắt đầu, Du Quai và đối thủ của nó là Sadaso cùng bước ra từ hai đường hầm. Trước kia Du Quai thi đấu còn cần nhân viên phục vụ dẫn lên sân, nhưng giờ nó thông minh hơn rồi, vả lại từng sống rất lâu ở Đấu Trường, nó theo thói quen nhảy lên sân.

"Tiểu Quai cố lên!" Zushi kêu to, quay sang đẩy Killua: "Killua, cùng tớ cổ vũ cho Tiểu Quai đi nào!"

Killua nhàm chán chống cằm, nói: "Trận đấu mức độ này có gì mà phải cổ vũ."

Du Quai mặc áo choàng trắng rộng thùng thình, ưỡn ngực, hay tay nắm sau lưng, mái tóc mượt mà phủ xuống vai, trông đúng là một bé con ngoan ngoãn đáng yêu. Wing cau mày: "Tiểu Quai thực sự có thể thi đấu chứ, hay thôi bảo em ấy nhận thua đi."

"Yên tâm yên tâm." Killua liếc đằng xa, cái tên mạnh miệng nào đó đang đứng chờ. Nếu Du Quai thực sự gặp nguy hiểm cũng không đến lượt họ ra tay.

"Trận đấu đầu tiên xin được phép bắt đầu!" Người dẫn chương trình vung tay lên, hào hứng nói to: " Thật là một trận đấu kịch tính, người thách đấu là Sadaso, anh ấy đã thắng liên tiếp 6 trận, chỉ cần 4 trận nữa thôi là anh sẽ trở thành chủ tầng!"

Sau đó người dẫn chương trình lại chuyển tay về phía Du Quai, càng thêm kích động nói: "Và đối thủ của anh chính là Chủ tầng 240 của Đấu Trường Trên Không, ngài Du Quai!"

Khán đài vốn ồn ào bỗng lặng thinh theo lời nói của người dẫn chương trình. Killua trượt tay, cằm suýt đập phải đầu gối, lắp bắp: "Chủ.....chủ tầng?!"

Những khán giả ở đây bình thường chỉ xem được những trận đấu của các tuyển thủ tầng 200. Các chủ tầng đương nhiên cũng có thi đấu, nhưng những trận như vậy chỉ người có tiền có quyền mới được xem, đối với người thường thì chỉ nghe danh chủ tầng chứ chưa thấy mặt bao giờ.

Thật ra theo bình thường, khi điền đơn đăng kí thi đấu, phải lấy tờ chuyên dụng cho chủ tầng, tức chỉ có các chủ tầng khác được quyền thách đấu. Nhưng Feitan là người điền đơn cho nó, và hắn nào có kiên nhẫn để ý tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy, cứ lôi đại một tờ đơn và điền vào. Cô gái tiếp tân đương nhiên không dám nhận xét gì về quyết định của chủ tầng, nếu chủ tầng muốn thi đấu các trận thường thì cứ để ngài ấy tham gia thôi.

Vậy nên mới có trận đấu tình cờ này, bằng không dù Du Quai có ngốc tới đâu cũng chẳng ai dám khiêu chiến nó. Nó được lên làm chủ tầng 240 hoàn toàn do người khác thách đấu nó và bị nó đánh bại, chứ nó chưa thách đấu ai bao giờ. Những kẻ có đầu óc ở tầng trên đều không dại gì từ bỏ cuộc sống xa hoa mà khiêu chiến nó nữa. Thuận tiện nói thêm, Hisoka không biết việc này, bằng không hẵn đã thách đấu Du Quai lâu rồi- hắn bực bội ném quân bài xuyên nát ti vi.

"Nà-Này, nghe thấy gì không, đứa bé đó là một chủ tầng ư!?"

"Thật không vậy, chủ tầng bé như vậy ư?"

Tạm thời bỏ qua những bình luận trên khán đài, đối thủ của Du Quai Sadaso vốn đang đắc chí kiêu căng, nghe lời giời thiệu xong sợ tới rơi cả kính mắt.

"Khoan, khoan đã, chủ tầng?"

"Đúng vậy! Liệu nhân tài mới nổi Sadaso, hay chủ tầng Du Quai sẽ dành chiến thắng đây?" Người dẫn chương trình càng nói càng kích động, tay khua múa loạn xạ.

"Từ từ, tại, tại sao đối thủ của tôi lại là một chủ tầng được....?"

Không ai thèm nghe hắn nói, người dẫn chương trình hất tay, "Trận đấu, bắt đầu!!!!"

Cùng lúc đó, Du Quai thấy trọng tài hất tay, nó hiểu dấu hiệu này. Nó giơ tay, thanh trường kiếm xuất hiện, bóng người loé lên, biến mất.

Wing dùng Niệm lên mắt mà cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh, ngạc nhiên thốt lên: "Thật lợi hại!"

Xoẹt——

Du Quai bỗng xuất hiện trước mắt Sadaso. Sadaso vẫn còn đang nhìn quanh tìm Du Quai, hoàn toàn không kịp phản ứng gì, đầu đã lìa khỏi cổ.

"Woaaaaa, chỉ với một nhát kiếm đã lấy đi tính mạng đối thủ, không hổ là chủ tầng 240!!!!!"

Xung quanh tĩnh lặng tuyệt đối, đều bị Du Quai doạ sợ. Các trận đấu thường đương nhiên cũng có thương vong chết chóc, nhưng đều sau cuộc chiến kịch liệt. Trận chiến như thế này, bóng người còn chưa thấy đã giết chết đối thủ, khiến họ choáng váng, chênh lệch thực lực quá lớn! Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa chủ tầng và các tuyển thủ thường sao?

Hai tên đồng bọn của Sadaso là Gido và Riehlvelt, từ kiêu ngạo đắc ý, giờ đây cứng đờ, mặt mũi trắng bệch ngồi trước ti vi.

Trên màn hình, Du Quai đã rời đi, nhưng họ vẫn không dám cử động, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.

"Tâ-Tầng 240....."

"Chủ t-tầng....."

"Gido, trận đấu của anh với hắn là vào lúc nào?" Riehlvelt hỏi.

"Ba ngày sau."

"Tôi.....tôi là vào ngày mai....." Riehlvelt run lập cập nói.

Hai người rất nhanh trí, đứng bật dậy thu dọn hành lý. Tiếc thay, ngay khi họ ra đến cửa, liền thấy một người thanh niên đứng dựa cửa, chặn lối đi của họ. Thanh niên có mái tóc xanh đậm, mặc áo choàng đen, cổ áo che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt phượng một mí hẹp dài nheo lại, loé ánh vàng: "Các ngươi trốn thử xem."

"Anh....anh là ai?" Cảm nhận được sát khí nồng đậm, Riehlvelt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám thừa nhận. "Anh nói cái gì vậy, trốn gì đâu, chúng tôi chỉ đi ăn cơm thôi, ha ha, phải không?"

"Ừ ừ." Gido cũng mồ hôi lạnh đổ như tắm, gật đâu lia lịa.

"Tốt nhất là như vậy đi." Feitan mở cửa phòng. "Nếu đã dám khiêu chiến, thì phải sẵn sàng đón nhận cái chết."

Mặc kệ hai tên nhát gan sau cánh cửa đang sợ hãi tột độ tới mức nào, Feitan bước ra khỏi phòng, ngạc nhiên thấy Killua đứng ngay bên ngoài.

"Yo, cảm ơn nhé." Killua giơ tay. "Em cũng định cảnh báo chúng nó đừng trốn, đó là vật thí nghiệm của em và Gon."

Du Quai hoàn toàn không biết gì về việc Feitan và Killua đi bắt nạt đối thủ của nó, đánh xong nó lon ton về phòng. Gon vì bị thương nên không được luyện tập, cũng không được xem trận đấu trên ti vi, chán quá dồn hết sức lực vào việc chăm em.

"Tiểu Quai, há mồm." Thả một viên kẹo vào miệng Du Quai, hỏi: "Có ngon không?"

"Ưm." Du Quai gật đầu.

"Muốn ăn nữa không?"

"Muốn."

"Há mồm."

"A."

Killua vừa về thấy ngay cảnh này, bực mình đá thẳng vào đầu Gon.

"Ái, đau. Sao cậu đánh tớ?"

"Lại còn sao? Nó đã đủ lười rồi, cậu còn đút cho ăn nữa, chả mấy mà lười không tự ăn cơm nổi luôn ấy!"

"Làm gì tới mức đó!"

"Tới mức đó đó!" Killua tức giận chỉ tay về phía Du Quai: "Với tính của thằng nhóc này, kiểu gì cũng tới mức đó!"

Du Quai vẫn đang há mồm chờ anh đút kẹo, thấy anh trai bận cãi nhau với Killua, vừa lúc Feitan bước vào, nó quay sang phía hắn: "A!"

Feitan ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy một viên kẹo sô cô la đút cho Du Quai.

Killua quay sang thấy cảnh này, liền túm cổ áo Gon lắc điên cuồng: "Thấy chưa hả, nó ăn kẹo không dùng tay luôn rồi kìa!"

Du Quai mặc kệ hai người đang náo loạn đầu bên kia giường, nó ngoan ngoãn ngồi, hai tay để trên đầu gối, yên lặng nhai xong kẹo, lại há mồm chờ Feitan: "A."

Feitan xoa đầu nó, thả tiếp một viên kẹo vào.

Riehlvelt và Gido thông minh hơn dự đoán, cả hai không dám thi đấu với Du Quai, nhưng cũng không sợ Gon và Killua. Vì vậy trước giờ thi đấu ngày hôm sau, chúng đều "không cẩn thận" bị thương, cần tĩnh dưỡng trong khoảng 1 tháng, trận đấu với Du Quai đành bị huỷ dời lịch ra sau, nhưng lại vừa kịp đấu với Killua và Gon.

Feitan muốn đi giết hai tên côn trùng đó, nhưng bị Gon và Killua ngăn cản, hai cậu thiếu niên đều cần đối thủ luyện tập này, không thể để chết dễ dàng như vậy được. Trong lúc hai bên cãi cọ, xung quanh họ đang rầm rộ nổi lên quảng cáo trận đấu sắp diễn ra giữa Kastro và người hắn dám thách đấu- Hisoka. Đồng thời, một thanh niên tóc đen mắt đen tuấn tú, trán quấn băng vải bước vào cổng Đấu Trường Trên Không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play