Tới khi Du Quai được Feitan thả về, Chrollo và Ging đã thành bạn tâm giao, Ging thậm chí còn mời Chrollo đi thám hiểm di tích cùng mình. Du Quai chạy lon ton lại gần, cổ treo một chiếc điện thoại: "Chrollo, Feitan bảo, nếu còn để lạc mất thằng nhóc thì người đi chết luôn đi."
"........" Chrollo nhéo mạnh hai má Du Quai: "Cảm ơn đã truyền lời."
"Tiểu Quai, lại đây lại đây."Ba Ging tình cảm dâng trào dang tay muốn ôm con, Du Quai chạy lại gần, nhìn hắn một chút, rồi lùi lại: "Quần áo bẩn, phải tắm." Rõ ràng là đang chê ba.
"Ha ha ha, con đúng là không thay đổi chút nào cả!" Ging tóm lấy Du Quai, khuôn mặt râu lún phún cọ cọ hai má mềm của Du Quai, mặc cho đứa bé dãy dụa. Cọ xong rồi, Ging liền quay qua Chrollo. "Chrollo, cậu cũng quen Du Quai à?" Con của hắn đúng là toàn kết bạn những người vô cùng khó lường!
"Đúng vậy." Chrollo mỉm cười. "Tôi còn quen cả Gon Freccss, có lẽ nên gọi thêm em ấy tới đây."
"Ây........"Ging nghẹn họng, cảm thấy hình như Chrollo có thù oàn gì với mình, mình có đắc tội gì cậu ta sao?
"Bỏ qua việc này đã, cậu có muốn đi theo chúng tôi tới di tích đó không?"Di tích mới phát hiện này khá là nguy hiểm, không phù hợp cho nhóm nhà khảo cổ kia đi theo, bản thân Ging lại không am hiểu về khảo cổ, bây giờ tình cờ gặp một người tri thức uyên bác, có vẻ cũng rất mạnh, vừa khéo phù hợp làm cộng sự cho phi vụ này.
"Đương nhiên."
Tuy các nhà khảo cổ khác kêu gào đòi được đi theo tham dự, nhưng họ vẫn bị Ging từ chối không cho theo, Kurapika cũng muốn đi cùng nhưng vì vướng phải công việc, đi tìm Chrollo là cũng vừa hết kỳ nghỉ phép mất rồi nên cậu đành tiếc nuối quay về. Ging lúc này liền mang theo Chrollo và Du Quai bay đi khám phá di tích.
Địa điểm này nằm sâu trong rừng rậm nguy hiểm, ma thú hoang dã ở khắp nơi, tàu bay cũng không dám bay ngang qua khu vực này. Ba người nhảy xuống ở rìa khu rừng, chuyển qua cưỡi ma thu bay mà Ging mới kết bạn.
Vẻ ngoài ngây thơ lương thiện của Chrollo chỉ lừa được con người thôi, ma thú vừa tới gần anh liền cảm nhận được nguy hiểm, nó bất an vỗ cánh tấn công.
"Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Aaliyah." Ging trần an ma thú, đồng thời bảo với Chrollo: "Cậu giơ Tiểu Quai lên chặn trước người đi."
Chrollo bế Du Quai lên che trước mặt: "Như thế này à?"
Ma thú vừa đang vùng vẫy bất an bỗng nhìn trúng thẳng vào đôi mắt Du Quai, nó hơi ngẩn người, dừng cánh, nghiêng đầu quan sát Du Quai một lát rồi chậm rãi ghé lại gần, cái mỏ nhọn cọ nhè nhẹ vào má nó.
"Xin chào, em là Du Quai."Du Quai lễ phép nói.
"Quasccccccc—" Ma thú kêu.
"Cô ấy nói tên cổ là Aaliyah." Ging phiên dịch cho nó: "Aaliyah là một đại mỹ nhân đó nha."
Du Quai thắc mắc. "Cô ấy bảo là quác."
"Đấy là ngôn ngữ của Aaliyah, quác nghĩa là xin chào." Ging thiếu trách nhiệm lại bắt đầu bịa chuyện lừa trẻ con.
"........" Chrollo thò nửa mặt ra từ phía sau Du Quai, lạnh lùng nhìn Ging. "Tôi cuối cùng cũng biết vì sao Tiểu Quai quên tiếng người."
"Eh, tại vì vậy sao?" Ging gãi đầu. "Đúng nhỉ, ra là vậy, ha ha ha ha ha, là tại tôi dạy nó!"
"Này thì có gì mà tự hào!"
Di tích này đã được các Hunter di tích khai quật xong một nửa, nửa sau vì quá nguy hiểm, có Hunter quen biết đã nhờ Ging tới giúp nên hắn mới tới. Dù sao di tích này cũng là đồ cổ từ mấy trăm năm trước, dù có nhiều bẫy rập và ma thú nhưng đối với Ging đây chưa phải là nguy hiểm. Cứ sau khi Ging đánh bại ma thú hoặc khai quật ra mộ địa hoặc mật thất thì tới lượt Chrollo ghi chép và phân tích thông tin tìm được.
Tuy nghề chính là ăn cướp nhưng Chrollo vẫn làm việc rất có tâm, phối hợp ăn ý với Ging làm cho hắn không nhịn được nói: "Tôi nói chứ cậu bỏ nghề cướp đi qua làm hunter di tích thì hợp hơn ấy."
Chrollo nheo mắt: "Anh biết thân phận của tôi?"
"Đương nhiên." Ging vỗ đầu Du Quai. "Dù sao tôi cũng phải biết bạn của bé con nhà mình là người như thế nào chứ, nhưng yên tâm, tôi không phải là một người cha độc đoán ngăn cấm con giao tiếp với bạn bè, nên cậu đừng lo."
Hai người khai quật tới cuối liền tới vương mộ cổ, bắt đầu công việc làm sạch. Chrollo đã đặt sẵn thù lao lần này với Ging là quyền sở hữu những tư liệu cổ mà anh cảm thấy hứng thú, vậy nên anh rất chăm chú phủi bụi từng xấp sách cổ một, Ging thì dọn sạch các báu vật chôn cùng trong ngôi mộ.
Chỉ trong mấy ngày, các văn vật và cổ vật được tìm ra và làm sạch gần hết.
"Chrollo." Ngày nọ, bỗng Ging dừng tay, nghiêm túc nói: "Cảm phiền cậu trả lại chiếc vương trượng kia cho tôi, đó là món đồ quý cần được lưu trữ."
"Cái gì cơ?" Chrollo quay sang, lại phát hiện ra trong chồng sách anh mới chỉnh sửa lại hôm qua thiếu mất mấy quyển. Những tư liệu anh muốn mang đi anh đều nhớ kỹ, vậy nên lập tức nheo mắt đầy nguy hiểm: "Ging, sách của tôi đâu?"
"Sách gì? Tôi không đụng vào sách của cậu."
"Cái vương trượng anh nói tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ."
Hai người đều tin tưởng nhân phẩm của đối phương, nếu đã bảo không đụng vào tức là không đụng vào. Vậy thì, "Ai làm?"
Trong ngôi mộ chỉ có ba người, Ging và Chrollo có thể khẳng định điều này. Nhưng Du Quai chắc chắn không ăn trộm, thứ nhất là nó không hiểu giá trị những món đồ này, thứ hai là nó cũng không cần phải làm vậy.
Thấy Du Quai đang ngoan ngoãn ngồi trên một phiến đã, Ging bế nó lên hỏi: "Tiểu Quai, con có lấy mất cái vương trượng của ba và sách của Chrollo không?"
Du Quai lắc đầu, hai viên kẹo ngậm trong miệng va vào nhau lách cách: "Không lấy."
"Vậy à."Ging xoa đầu Du Quai, đứng lưng dựa lưng vào Chrollo, cảnh giác nhìn quanh ngôi mộ.
Nếu cả ba người đều không lấy, chứng tỏ bên trong mộ cổ có thứ gì hoặc sức mạnh gì đó họ không phát hiện ra,
Hai người cảnh giác một buổi trời nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, nghĩ rằng có lẽ đối phương đã bỏ trốn, vậy nên lại giả vờ như không biết gì tiếp tục làm việc, âm thầm để ý mọi thứ diễn ra trong ngôi mộ.
Nhưng mấy ngày liên tục không thấy có gì khác thường, ngược lại hai người vì duy trì cảnh giác cao độ mà trở nên mỏi mệt. Tuy không ảnh hưởng là mấy, nhưng thấy hơi bị ngu xuẩn, Ging và Chrollo đều không phải kiểu người chỉ biết ngồi chờ.
Bởi vì Ging lo lắng cho nỗi nguy hiểm không biết tên trong hầm mộ nên hắn không cho Du Quai rời xa mình. May mà Du Quai nghe lời, ngồi ngoan bên chân Ging, chóp chép ăn kẹo.
"Ging, mấy ngày trước tôi đã muốn hỏi." Chrollo bỗng nhiên nói. "Anh mua kẹo cho Tiểu Quai khi nào đấy."
"Tôi có mua đâu." Ging nghi hoặc nói. "Chẳng phải chỗ kẹo đó là cậu mua cho Tiểu Quai ư?"
"Không phải tôi."
Theo lý mà nói, tổng số kẹo Du Quai có được chỉ là mấy cái lúc nó được phát miễn phí ở tiệm bánh hôm nọ. Chrollo không mua thêm, Ging cũng không mua thêm, vậy dựa theo tốc độ ăn kẹo của Du Quai mấy ngày qua nó phải ăn hết từ lâu rồi chứ.
"Tiểu Quai, con lấy kẹo ở đâu ra vậy?"
"Quay quay là có kẹo." Du Quai tưởng là ba muốn ăn kẹo, nó liền rất hào phóng lấy một cái ra: "Cho ba."
"Chu choa, đáng yêu quá đi mất, ba thật là vui!" Người cha ngốc lập tức quên mất vấn đề chính, bế con lên dùng râu cọ lấy cọ để.
Chrollo lấy tay che mặt. "Hai cha con ngu ngốc này đúng là y hệt nhau."
Gon lúc này đang trong GI bỗng hắt xì, cậu bé sờ mũi nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, ở trong game cũng bị cúm được sao?"
"Tiểu Quai, kẹo của em lấy ở đâu ra?" Là ai đưa, cái kẻ đang ẩn nấp trong hầm mộ này ư?
"Quay quay là có kẹo." Du Quai đáp.
"Cái gì mà quay quay là có kẹo?"
Du Quai ngồi trên khuỷu tay Ging, giơ tay lên nắm hờ rồi chuyển động. "Quay quay là có kẹo."
Ngay khi nó cử động, Chrollo và Ging kinh ngạc nhìn thấy một chiếc hộp quay trúng thưởng hình lục giác có hoa văn màu vàng.
Một đầu hộp có phần ống hở hình đường hầm, một đầu có hình thù như ếch xanh, sau khi xoay thùng, đầu ếch xanh tròn trịa liền thè lưỡi ra, cuốn lấy chiếc vòng tay ở gần đó nuốt vào bụng, sau đó chiếc hộp kêu leng keng, mấy viên kẹo liền lăn ra khỏi ống.
Du Quai chìa tay ra tóm lấy mấy viên kẹo, đưa cho Chrollo: "Cho anh kẹo."
Từ khi biết quay quay sẽ có kẹo, Du Quai trở nên vô cùng hào phóng, nó sẽ không vì kẹo mà chém Chrollo nữa!