Bế Du Quai vào Đấu Trường Trên Không, nhìn nó vẫn đang liếm kẹo, Hisoka véo má thằng nhỏ, cười híp mắt. Hắn đi thẳng tới chỗ đăng kí, chỉ tay vào Du Quai nói với cô tiếp tân :" "Ah ~~Sắp xếp trận đấu cho thằng nhóc này đi ~~!"
"Hi-Hisoka-san?" Cô gái này hiển nhiên là biết Hisoka, cô sợ hãi nhìn hắn, rồi quay sang đứa trẻ nho nhỏ đáng yêu đang ngồi trong lòng hắn, khuôn mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên :"Nhưng..... Nhưng mà...... còn bé như vậy......" Dù Đấu Trường không đặt điều kiện tham gia thi đấu thật, thi thoảng cũng có trẻ vị thành niên tham gia, nhưng chưa bao giờ có đứa bé nhỏ đến vậy!
"Hả ~~~ Có ý kiến gì à ~~~?"
"Kh-không ! Tôi chuẩn bị ngay đây!"
Du Quai chẳng hiểu Hisoka đang làm gì, Hisoka bế nó đến đấu trường tầng 1, có hàng trăm sàn đấu, phía trên đều có người đang đánh nhau, nhưng đều rất kém cỏi. Hisoka khó chịu cau mày :" Toàn là táo thối~~!"
Tiếng loa vang lên :" Xin mời số 1286 và số 1437 lên sàn đấu số 11." Hisoka liếc tấm thẻ trong tay một cái, nhìn Du Quai, thấy nó vẫn cố cho nốt viên kẹo cuối cùng vào miệng, còn liếm ngón tay, véo má nó một cái.
Không trông chờ gì vào việc nó tự tìm ra sàn đấu, Hisoka bế nó vào luôn. Trọng tài thấy tuyển thủ lần này bế một đứa trẻ vào thi đấu thì cau mày, nghiêm túc nói :" Đề nghị tuyển thủ dự thi......Hi – Hisoka-san !!!" Hắn nhận ra Hisoka, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
Hisoka kệ hắn, bế Du Quai thả lên sàn đấu, vỗ đầu nó :" Cố lên nhé ~~ Trái táo nhỏ ~!"
"Uhm." Du Quai đáp lại theo thói quen, nhưng không hiểu Hisoka nói vậy là có ý gì, nó nhìn hai bên, không thấy ai quen biết cả. Hisoka chỉ đứng đó cười, không bảo nó phải làm gì, nên Du Quai như thường lệ ngồi xuống, ngẩn ngơ.
Trọng tài cũng không ngờ rằng tuyển thủ lần này lại bé như vậy, nhìn nó được Hisoka bế lên sàn đấu, hắn còn dặn dò nó phải cố lên, bé con ngoan ngoãn gật đầu, lơ mơ nhìn hai bên, rồi....ngồi xuống ngay trên rìa sân đấu—– rõ ràng là nó chẳng hiểu mình đang ở đây làm gì !!!
Nhưng vì phải hoàn thành trách nhiệm công việc của mình, trọng tài không thể không nói :" Đề- đề nghị tuyển thủ số 1437 bước vào giữa sàn đấu."
Du Quai không biết hắn đang nói với ai, mặc kệ.
Những khán giả xung quanh cũng dần để ý đến tình huống bên này, vừa thấy, lập tức nổi giận.
"Này, sàn đấu số 11 đang làm gì trò gì thế hả, sao lại cho cả trẻ con ngồi đấy!"
"Mẹ kiếp, tưởng mang trẻ con theo là đối thủ sẽ mềm lòng chắc!"
"Lên đê! Đừng hòng chạy trốn!"
Rõ ràng là họ đều nhầm rằng Hisoka mới là tuyển thủ trận này.
Thấy tình huống bắt đầu hỗn loạn, trong tài không dám chậm trễ thêm, vội vàng tuyên bố :" Cuộc đấu bắt đầu!"
Đối thủ của Du Quai là một gã đàn ông to cao, có vẻ là dân tập võ, bỗng nghe thấy trọng tài tuyên bố bắt đầu thì ngạc nhiên chỉ vào Hisoka hỏi :" Ê, trọng tài, đối thủ của tôi còn chưa lên mà?"
".....Không, 1286, đối thủ của cậu là đứa bé này."
"Cái gì?" Hắn kinh ngạc, thấy trong tài không nói gì nữa thì bĩu môi :" Lại mất cơ hội trổ tài, đấu thế này thì chán quá."
Vừa nói vừa thong thả bước qua, giơ chân đá Du Quai.
Gã to cao đang có tâm trạng tốt nên chỉ định đá Du Quai ra, không dùng sức, đương nhiên là cũng chẳng có sát khí. Vì vậy Du Quai không giết hắn. Lúc đó, khán giả chỉ thấy hắn giơ chân đá đứa bé thì bóng dáng chợt lóe lên, gã cao to bỗng biến đâu mất....Rầm một cái, mọi người chỉ thấy hắn đã bất tỉnh nhân sự nằm giữa đống gạch vỡ.
Yên tĩnh hoàn toàn, rồi xôn xao ầm ĩ, khán giả hoàn toàn không thấy được đòn tấn công của Du Quai, họ tò mò bàn luận.
Trọng tài nuốt nước bọt, tuyên bố :" Tuyển thủ số 1437 dành chiến thắng!" Sau đó rút một tấm hóa đơn, đưa cho Du Quai :" Tuyển thủ 1437, cậu được trực tiếp đi lên tầng 50."
"Ah."
Bé con ngoan ngoãn nhận mảnh giấy, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu gì. Trong tài nhức đầu tới mắt co giật.
Hisoka hài lòng bế Du Quai lên tầng 50, đăng kí xong đưa Du Quai đi nhận tiền thưởng, 152 Jenny tiền xu. Hắn tùy ý ngồi xuống một góc, bế Du Quai cho ngồi lên đùi mình, nắm bàn tay bé tẹo của nó :" Kukuku.... Trái táo nhỏ à ~~ Tiền thưởng của em đây nhé ~~!"
Du Quai không biết tiền thưởng là gì, nó cầm mấy đồng xu trong tay, lắc lắc, tiếng kim loại leng keng.
Hisoka nhìn hành động của nó, con ngươi đảo một cái, bỗng cười nói :" Nào ~ Trái táo nhỏ ~~ Để anh dạy em cách dùng tiền nhé ~!"
Du Quai dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn :" Tiền?"
"Đúng vậy." Hisoka cầm lấy một đồng xu, " Đây là tiền đó ~~ Trái táo nhỏ." Sau đó bế nó đến trước máy bán hàng tự động, dạy Du Quai thả tiền vào khe rồi bấm nút mua nước ngọt. Mở lon nước trái cây ra cho Du Quai uống :" Thấy đó, chỉ cần có tiền là sẽ mua được mọi thứ ~~ Ha ha ~~!"
Du Quai hai tay cầm lon nước tu một ngụm lớn, rồi hởi :" Kẹo thì sao?"
"Uh ~ chỉ cần có tiền thì em muốn bao nhiêu kẹo cũng được ~!"
Du Quai gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ. Còn về chuyện làm sao để có tiền á? Bé con chưa nghĩ tới.
"Xin mời tuyển thủ Du Quai và tuyển thủ Lang Viên lên sàn đấu B!"
Tiếng loa thông báo vang lên, Hisoka bế Du Quai lên :" Đi thôi ~~ Trái táo nhỏ ~~ Đi kiếm kẹo của nhóc đi ~~"
Du Quai đương nhiên vô cùng thuận lợi dành chiến thắng, mới ngày đầu tiên đã lên tầng 100, có một căn phòng nhỏ và kha khá tiền thưởng.
Hisoka bế Du Quai lên phòng, thuận tay đưa thẻ ngân hàng cho nó. Du Quai cầm thẻ ngân hàng, không hiểu đó là gì, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hisoka :" Tiền đâu?" Nó vẫn nhớ đánh nhau xong là có tiền, có tiền là mua được kẹo.
"........." Hisoka lười giải thích, vì dù có giải thích thì nó cũng chẳng hiểu, trực tiếp xách nó ra cửa hàng của Đấu Trường, ném thẻ ngân hàng của nó cho cô bán hàng. "Từ giờ Du Quai lấy gì thì cứ trừ tiền trên thẻ."
Cô bán hàng biết Chủ Tầng Hisoka, còn Du Quai là tuyển thủ trẻ nổi tiếng ngày hôm nay, cô đương nhiên là nhận ra. Lập tức gật đầu, nhiệt tình hỏi :" Vậy xin hỏi tuyển thủ Du Quai có muốn gì không ạ?"
"Kẹo." Du Quai nói.
"Hả? À vâng vậy thì......." Cô bán hàng ngẫm nghĩ một lát, rút ra một hộp sô cô la trên giá :" Đây là sản phẩm Kẹo sô cô la viên mới nhất của chúng tôi, ngài thấy thế nào?"
"Uhm." Chỉ cần là kẹo là được, Du Quai nhận lấy hộp, giật giật áo Hisoka :" Tiền." Nó vẫn nhớ là phải dùng tiền để mua kẹo.
".........." Hisoka bỗng thấy như tự lấy đá đạp chân mình vậy, hỏi cô bán hàng :" Có tiền xu không?"
Hắn cầm đồng xu lấy từ cô bán hàng đưa cho Du Quai, lừa phỉnh nó :" Đây, Trái táo nhỏ, tiền của em đây ~ Khi nào muốn ăn kẹo thì cầm tiền lại đây mua, biết chưa?" Đương nhiên tiền không phải chỉ có xu, nhưng Hisoka lười giải thích, tiền giấy lại phải còn dạy về giá trị từng tờ nữa, thằng nhóc có biết 1+1 bằng bao nhiêu không?
"Uhm." Du Quai gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ.
Lấy kẹo và tiền xu phỉnh được thằng nhóc, rồi cho nó ăn no xong, khi về đến phòng Du Quai đã chập chờn buồn ngủ rĩu cả mắt, nằm trong lòng Hisoka, cái đầu nhỏ cứ thi thoảng lại gật gù.
Hisoka thả nó lên giường, đắp chăn, bé con dụi mắt, rất lễ phép nói :" Ngủ ngon, Hisoka." Rồi nhanh chóng thiếp đi.
Hisoka ngồi bên mép giường tự đấm vai, thở dài:" Mệt quá ~~!" Bắt cóc thằng nhóc có vẻ không phải là ý hay ta ~~. Thảo nào khi nào găp cũng thấy Feitan hầm hầm như muốn giết người vậy.
Vào đi tắm, ra ngoài thấy ngay thằng nhóc đang ngủ ngon lành trên giường, đầu giường còn hộp Sô cô la đã hết một nửa, hắn lại thấy mệt muốn chết, hay là nên trả thằng nhóc về nhỉ?
Ánh đèn đường sáng rực, Hisoka quyết định đi bar, rồi mai tính sau. Vừa ra đến cửa Đấu Trường đã gặp người quen, thấy sắc mặt âm trầm của đối phương, Hisoka như khỏe lại ngay, mặt mày hớn hở, giọng nói quái dị đến khó tả.
"Yoooo ~~ Feitan ~~"
"Hisoka ? !" Feitam kinh ngạc, nhíu màu :" Ngươi ở đây làm gì."
"Ku ku ku ~~ đây là địa bàn của tui đó ~~ ah ~ Feitan đến tận đây cơ á, tại ngưỡng mộ tài năng chiến đấu phi phàm của người ta quá chứ gì ~!"
"Tch !" Feitan bực bội gắt lên :" Cái tài năng của ngươi chỉ đủ để bắt nạt lũ rác rưởi thôi."
Hisoka cũng không để ý tới lời xúc phạm của hắn, ngược lại còn hưng phấn nói:" Feitan ở đây thì hẳn trái táo nhỏ của tôi cũng ở đây chứ ~~ ah ~ đâu mất rồi ~?"
"Không phải việc của ngươi!" Feitan mất kiên nhẫn :" Còn dám bám theo thằng nhóc nữa thì ta giết ngươi!"
Nghe giọng điệu của Hisoka khoe rằng đây là địa bàn của mình, Feitan liền ghét chẳng muốn vào nữa, dù sao thì có vẻ Hisoka không biết thằng nhóc đâu. Không phải là Feitan tin tưởng gì Hisoka đâu, chỉ là những lần thằng nhóc bị bắt thì đều bị đưa đi những nơi xa, Đấu Trường Trên Không ngay cạnh khách sạn như vậy, thằng nhóc mà có lạc thì chắc chắn cũng sẽ ngồi ven đường chờ hắn đến đón. Hắn vào đây cũng chỉ là vì bỗng muốn xem qua, giờ thấy Hisoka thì mất hết cả hứng.
Cảnh cáo Hisoka thêm mấy câu, Feitan mới khó chịu bỏ đi. Chỉ còn phía Bắc thành phố là chưa tìm, nếu vẫn không thấy thì ngày mai phải rời khỏi nơi này sang thành phố khác tìm.
Còn Hisoka nhìn theo bóng lưng đi xa của Feitan thì vui vẻ cười đắc ý. Hắn quyết định giữ thằng nhóc lại.