Lão gia tử thắt lưng thẳng đứng, tinh thần phấn chấn chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
Tiêu Chiến phải về nhà trọ, mới vừa ra khỏi cửa liền thấy ba Vương đang đi ra từ nhà cách vách, hai ánh mắt đụng phải nhau, Tiêu Chiến câu nệ chào hỏi, ba Vương cũng đáp lại anh, chào hàng xóm.
Tiêu Chiến ở trang tin tức trên mạng lướt trúng ảnh chụp Vương Nhất Bác, là nghi thức ký ước hạng mục tiến vào giai đoạn hai, Vương Nhất Bác khẽ cúi đầu, bắt tay với bí thư tỉnh ủy, Tiêu Chiến lập tức lưu lại tấm ảnh đó.
Đồ của Vương Nhất Bác anh đều cất cả vào hòm, là một cái hòm rất lớn.
Anh không gọi Vương Nhất Bác tới lấy, giống như anh cũng không đến chỗ hắn lấy đồ, lưu lại một lý do để gặp mặt.
Tiêu Giai Ninh mời Tiêu Chiến và Tương Anh cùng nhau ăn cơm.
Địa điểm là Tiêu Chiến chọn, lúc Tiêu Chiến đang nhìn thực đơn, bắt gặp vài món trước đây Vương Nhất Bác chở anh đi ăn. Vương Nhất Bác đặt cho anh vài lần, Tiêu Chiến nói thích, về sau mỗi lần đặt Vương Nhất Bác đều chọn những món đó.
Tiêu Chiến chậm rãi xem thực đơn, đem hết những món Vương Nhất Bác từng đặt cho anh gọi ra một lượt.
Tiêu Giai Ninh đi nhà vệ sinh về, nói với Tiêu Chiến, nhìn thấy một người rất quen mắt, hình như là hàng xóm.
Đồ ăn ở nhà hàng này được chế biến theo cách riêng, phong cảnh rất tốt, mỗi phòng đều có một vườn đào, Vương Nhất Bác có hẹn đến đây thưởng thức nghệ thuật uống trà.
Lúc vừa tới, hắn cũng nhìn thấy Tiêu Giai Ninh.
Vương Nhất Bác ngồi được chốc lát, liền nói với ba Vương phải ra ngoài nghe điện thoại.
Tiêu Chiến cùng những người khác ngồi cạnh cửa sổ, thấy Tương Anh cũng ở đó, Vương Nhất Bác thoáng giật mình.
Thị lực hắn rất tốt, rõ ràng đứng ngắm từ xa, nhưng sườn mặt thon gầy của Tiêu Chiến vẫn phá lệ nằm trọn trong mắt hắn. Tiêu Chiến mặc áo khoác lúc trước Vương Nhất Bác mua cho anh.
Tiêu Chiến đang nghe Tương Anh cùng Tiêu Giai Ninh nói chuyện phiếm, tay phải cầm cốc rượu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, tươi cười trên mặt hồi lâu không dứt.
Vương Nhất Bác nhìn thêm chốc lát, xoay người trở về phòng.
Món ăn đã được đem lên, có ba Vương ở đây, Vương Nhất Bác không nhất thiết phải uống quá nhiều. Hắn cởi bỏ một nút áo sơ mi, uống không nhiều lắm, nhưng lại cảm thấy buồn bực hơn bình thường. Bên trong có phòng vệ sinh, hắn thỉnh thoảng vẫn cứ đi ra ngoài.
Ở lần ra ngoài thứ ba, hắn đụng phải Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đã cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len nhạt màu, Vương Nhất Bác không nhớ rõ, áo này có phải là hắn mua hay không.
Tiêu Chiến qua gương nhìn thấy Vương Nhất Bác đi vào, không quá kinh ngạc.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh anh, tỉ mỉ rửa tay.
Tiêu Chiến lau khô tay xong, quay đầu nhìn hắn, khớp xương ngón tay của Vương Nhất Bác rất rõ ràng, cọ xát dưới nước nhiều lần.
Tiêu Chiến vươn tay đem vòi nước của hắn tắt đi, cười nói, "Uống bao nhiêu rồi thế? Rửa kĩ như vậy, đã sạch từ lâu rồi."
Vương Nhất Bác vẫn đưa tay ra, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, không hề cười.
Ánh mắt Tiêu Chiến ôn hòa, khóe môi cong cong, thoạt nhìn vô cùng thả lỏng. Áo len là kiểu cao cổ, chất liệu mềm mại, nếp gấp ở phía trên hầu kết, để lộ ra vùng da dưới tai mịn màng trơn bóng. Vương Nhất Bác nhớ rõ, nếu hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn khối thịt mềm đó, Tiêu Chiến sẽ run rẩy, sẽ nổi hết da gà rúc vào ngực hắn, đó là phản ứng mỗi khi Tiêu Chiến cảm nhận được sung sướng.
Vương Nhất Bác đứng thẳng người, bước đến trước mặt Tiêu Chiến, trên người Tiêu Chiến thoang thoảng mùi hoa quế.
Mùa này sao lại có hoa quế.
Hắn vòng tay qua, giống như đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực mình, rút giấy lau ở đằng sau Tiêu Chiến, thu người lại, chậm rãi lau khô tay mình.
"Vương Nhất Bác, em gầy đi."
"Ừm, gần đây hơi bận." Vương Nhất Bác ném giấy vào thùng rác.
Hắn nghiêm túc ngắm nhìn anh, môi Tiêu Chiến vừa hồng vừa mềm, hắn vẫn nhớ như in cảm giác mút lấy nó. Nốt ruồi nhỏ dưới môi thoáng ẩn hiện trong ánh đèn mơ hồ.
"Tìm Tương Anh làm gì?"
Tiêu Chiến cười cười, "Nhờ cô ấy giúp, chuyện của Giai Ninh."
"Có tiến triển không?"
"Khó mà nói, còn phải quan sát, cải thiện được chút chút là tốt rồi."
"Tiêu Chiến, anh đã chuyển về chưa?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Không chuyển."
Tóc Tiêu Chiến dài ra một ít, chẻ thành ngôi, chớm đến đuôi mắt. Khóe mắt hơi hồng hồng, là bị kính áp tròng kích thích ra.
"Anh gần đây ngủ có ngon không?" Vương Nhất Bác lại hỏi.
Tiêu Chiến gật gật đầu, "Cũng tạm."
"Vậy thì tốt rồi." Vương Nhất Bác hơi mỉm cười, "Trước khi em đi, anh đừng chuyển về."
Tiêu Chiến muốn hỏi, sao lại đi?
Có người vào, Vương Nhất Bác liếc anh một cái, đi ra ngoài.
Sau đó hắn uống không ít, thời điểm tài xế chở bọn họ về, hắn đã gật gà gật gù.
"Tự dưng uống nhiều thế?" Ba hỏi hắn.
Vương Nhất Bác nói: "Luyện tửu lượng."
"Uống được hơn trước kia, nhưng không cần thiết lắm." Ba Vương nói, "Tháng sau ba về, anh con hỏi, chừng nào con mới về?"
Vương Nhất Bác, "Con vẫn cần cân nhắc."
"Lão Lý ở lại đây là được rồi, giai đoạn sau đều trong tầm khả năng của ông ấy, con nếu muốn về thì cứ về cũng được."
Vương Nhất Bác nói "Vâng".
Hắn nghiêng đầu tựa vào ghế, trong đêm đen, rất nhiều đốm sáng thay phiên nhau lướt qua gương mặt hắn.
Tiêu Chiến thoạt nhìn không tồi, lúc cười lên vẫn mềm mỏng như vậy.
Tiêu Chiến chỉ khóc trước mặt hắn đúng một lần, anh nói, nếu không thể, em có trách anh không?
Vương Nhất Bác quên không được giọng điệu của anh lúc nói những lời đó.
Đã qua nửa năm rồi.
Tiêu Chiến thật sự rất đáng giận.
Người ở cách vách mãi chưa về.
Vương Nhất Bác đứng trên sân thượng, nhìn sân nhà đối điện tối đen như mực.
Nhiệt độ không khí của mùa xuân không cách mùa thu bao nhiêu, nhưng không có hoa quế, trăng cũng biến mất dạng. Gốc hoa quế kia vẫn trầm mặc như một con quái thú.
Vương Nhất Bác chống khuỷu tay lên lan can sân thượng.
Tiêu Chiến trước đây, trông như thế nào?
Vương Nhất Bác nhớ đến lần đầu tiên ở sân thượng cách vách nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng đó ngẩn người. Anh khi ấy đang nghĩ tới ai? Nghĩ tới cha mẹ, hay nghĩ tới Tiêu Giai Ninh?
Vương Nhất Bác biết rõ, hiện tại hắn đang nhớ về ai.
Bộ dáng Tiêu Chiến đứng trên sân thượng, Tiêu Chiến nằm ngủ trên sofa, Tiêu Chiến ôm dính lấy thắt lưng hắn không chịu rời giường, Tiêu Chiến làm nũng, Tiêu Chiến nghịch ngợm, Tiêu Chiến vừa ấm ức vừa ủy khuất.
Hắn phải điên như Tiêu Giai Ninh, hay phải đáng thương hơn thế, mới có thể khiến Tiêu Chiến quay lại.
Vương Nhất Bác buồn cười, sao lại ngây thơ vậy chứ, nói đến cùng, hắn lấy gì ra để so với Tiêu Giai Ninh.
Mèo nhỏ nơi đầu quả tim đã hóa thành mãnh hổ, sắp đem hắn cắn nuốt hết rồi.
Nhà trọ của Tiêu Chiến, hắn không đến gõ cửa.
Có chuyện thì nói qua wechat, hắn không muốn trở thành nỗi phiền toái của Tiêu Chiến.
Đồ đạc của hắn ở chỗ anh, không biết anh có ném đi chưa.
Tiêu Chiến trông rất ổn, ở chung với Tiêu Giai Ninh chắc là tốt lắm. Hắn dựa vào cái gì mà trách anh chứ.
Không phải chỉ thất tình thôi sao? Còn có thể thế nào? Hắn cũng đâu có yếu đuối như vậy.
Vương Nhất Bác ở trong một mảnh tối đen, không cười nổi. Hắn biết, đây gọi là thất tình. Nhưng căn bản chưa từng yêu qua, vị trí của hắn trong lòng người ta chỉ là bạn chung giường mà thôi.
Lồng ngực Vương Nhất Bác trống rỗng, giống như đang treo một cái búa tạ.
Không phải Tiêu Chiến không nói đạo lý, mà là thần tình yêu quá mức tùy hứng.
Người nào bị động tâm, mới là kẻ không nói đạo lý.
Lại vào một buổi sáng cuối tuần, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng ba mình nói chuyện trong sân.
Vương Nhất Bác từ tầng 3 nhìn xuống, ba ba nhà mình đang ôm bình trà, tán gẫu với hàng xóm.
Tiêu Chiến cùng Tiêu Giai Ninh đang dọn cỏ dại trong sân.
Vương Nhất Bác không khỏi nhớ đến ngày trước Tiêu Chiến đã nhắc qua, có một ông lão hỏi anh có cần giúp đỡ không.
"Hai cháu tự mình dọn à?" Ba Vương hỏi.
"Vâng, nhổ cỏ đi trước, còn chưa biết phải sắp xếp thế nào, chắc là phơi khô một chút, nó lười lắm, trồng cây chăm hoa đối với nó thì đúng là rất phiền toái." Là giọng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng trong trẻo.
"Người trẻ tuổi mà, đâu có thời gian. Lúc chú còn trẻ cũng không hiểu thưởng thức hoa cỏ, đều là vợ chú làm hết."
Vương Nhất Bác nghĩ, người lớn tuổi quả thực thích bắt chuyện.
"Chú hiện tại có trồng cây không?" Tiêu Chiến hỏi mang theo ý cười.
"Có chứ, bây giờ không có việc gì làm, cảm thấy trồng một chút cũng không tồi. Thiên tính của người Trung Quốc là thích nhìn mọi thứ mọc ra từ trong đất. Lúc chú ở đơn vị, còn trồng loại ăn được đó." Vương đoàn trưởng hăng say tán gẫu.
Tiêu Chiến một bên dọn cỏ, một bên nghe ông kể chuyện.
Vương Nhất Bác đứng ở trên nhìn, tựa người vào cửa sổ, nghe Tiêu Chiến thỉnh thoảng đáp lại hai câu.
"Anh ơi, trưa nay ăn cái gì?" Tiêu Giai Ninh ở sân trước, đi theo lối nhỏ vòng sang đầu bên kia hỏi Tiêu Chiến.
"Em đặt bừa cái gì đó đi." Tiêu Chiến nói.
"Đặt đồ ăn à? Không khỏe mạnh." Vương đoàn trưởng nhận xét, "Qua đây ăn đi, chú kêu dì bảo mẫu làm thêm hai phần là được rồi."
"Không cần đâu, chú..." Tiêu Chiến cự tuyệt.
Vương đoàn trưởng sợ anh khách sáo, "Quyết định như vậy đi, các cháu trẻ tuổi cứ thích ăn đồ bên ngoài, đám trẻ nhà chú không đứa nào thích gọi đồ ăn ngoài hết." Sau đó đi vào phòng khách.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, nhưng mà con trai chú đặt đồ không ít đâu.
Tiêu Chiến đứng trước cửa, nhìn ổ khóa mật mã, nhấc tay gõ cửa, Vương Nhất Bác ra mở, Tiêu Chiến bị giật mình, lấy tay che miệng ho khù khụ.
"Con chú, tên là Vương Nhất Bác." Ba Vương giới thiệu.
"Chào", Tiêu Chiến tặng Vương Nhất Bác một nụ cười tiêu chuẩn của bên ất đối với bên giáp, "Chú, cháu tên là Tiêu Chiến, đây là em cháu, Tiêu Giai Ninh."
"Chào chú, chào anh." Tiêu Giai Ninh đi theo Tiêu Chiến, bộ dáng rất nhu thuận, hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh lùng lúc trước Vương Nhất Bác nhìn thấy.
"Nhất Bác sợ người lạ, nên mời các cháu qua đây ăn cơm từ sớm mới phải." Vương ba ba nói.
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc liếc nhìn Vương Nhất Bác, hắn sợ người lạ?
"Cháu không ở đây, em trai cháu cũng mới về không lâu, cho nên rất ít khi đụng tới, thật ngại quá."
"Rửa tay rồi ra ăn cơm."
Vương Nhất Bác ngồi đối diện Tiêu Chiến, cúi đầu ăn cơm, hắn không biết phải nói gì, cũng dứt khoát không nói gì. Món nào Tiêu Chiến thích ăn thì đặt ở gần, món nào anh không thích ăn thì hắn để ra xa chút.
Tiêu Giai Ninh cùng ba Vương đang nói về chuyện cái sân, Tiêu Chiến nghe rất nghiêm túc, tán gẫu đến là hăng hái, ba Vương còn lấy điện thoại mở album ảnh ra cho họ xem.
Chân Vương Nhất Bác để dưới bàn. Bàn ăn không nhỏ, nhưng trước kia đến bữa ăn bọn họ thích quấn chân vào nhau. Tiêu Chiến lại không nhìn hắn.
Canh để ở bên phải Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cầm bát chuẩn bị múc canh, Tiêu Chiến vốn đang nghe Tiêu Giai Ninh nói chuyện, như là cảm nhận được động tác của hắn, anh phản xạ có điều kiện buông đũa xuống, tay phải lấy thìa, tay trái vươn về phía trước. Vương Nhất Bác giật mình, Tiêu Chiến cũng ngây ngẩn cả người, anh mất tự nhiên nhìn thoáng qua hai người kia, tay trái lập tức vòng vo di chuyển, quay về nhấc bát của Tiêu Giai Ninh lên.
Ngoại trừ chào hỏi, bọn họ một câu cũng chưa nói.
Tiêu Chiến và Tiêu Giai Ninh nói cảm ơn, trở về tiếp tục dọn sân.
Chưa tới giờ cơm chiều đã xong xuôi, Tiêu Chiến gửi sơ đồ thiết kế sân vườn cho bạn mình, hẹn người bạn đó khi nào có thời gian thì đến xem.
Sau đó chạy qua cửa nhà cách vách, tính toán mời lại họ một bữa cơm. Không ai mở cửa, Vương Nhất Bác cùng ba Vương đã đi rồi.
Tiêu Chiến cùng Tiêu Giai Ninh ra ngoài ăn, sau đó về nhà tắm rửa.
Anh muốn gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác. Viết hai chữ, cảm ơn. Rồi lại xóa đi.
Ba em tốt lắm. Xóa.
Hôm nào mời ba em ăn một bữa đi. Xóa.
Tiêu Chiến ném điện thoại qua một bên, ủn người vào chăn.
Ban đầu dường như thích nói cái gì đều có thể dễ dàng nói ra, hiện tại một câu thôi cũng phải cân nhắc. Tiêu Chiến không hiểu nổi chính mình.
Tiêu Chiến đứng dậy, bước tới bên cửa sổ.
Khung chat trên điện thoại vẫn dừng ở ảnh đại diện của Vương Nhất Bác.
Anh ấn nút gọi.
Vương Nhất Bác nghe máy rất nhanh, "Tiêu Chiến."
Đầu dây bên kia có tiếng nước chảy.
"Em đang làm gì đó?" Tiêu Chiến hỏi.
"Đang tắm." Vương Nhất Bác dùng bàn tay ướt sũng cầm điện thoại, vòi hoa sen ở phía sau vẫn đang phun nước vào lưng hắn.
"Ò, vậy em tắm đi nha."
Vương Nhất Bác lập tức tắt nước đi, quấn khăn tắm lên người, "Không sao, em tắm xong rồi."
"Lần trước em nói, em phải đi, khi nào thì đi?"
"Một thời gian nữa, chờ giai đoạn hai của hạng mục thuận lợi khởi công, về sau có thể giao cho người khác."
"Đi đâu?"
"Về nhà. Anh trai muốn em trở về phụ giúp."
Tiêu Chiến nhìn ngọn đèn lóe lên từ ngã tư đường cách cửa sổ rất xa rất xa, "Sau đó thì sao? Có trở lại nữa không?"
Vương Nhất Bác nói, "Tạm thời không biết sau này sẽ sắp xếp thế nào."
Tiêu Chiến không nói nữa.
Vương Nhất Bác mở loa ngoài, dùng khăn lau khô người, mặc áo ngủ vào.
"Tiêu Chiến?" Tiêu Chiến ở bên kia vẫn không chịu nói gì cả.
"Vương Nhất Bác, loại thuốc lá lúc trước ở trên xe em, mua ở đâu vậy?" Tiêu Chiến hỏi.
"Để ngày mai em hỏi trợ lý, thuốc lá không phải của em, em không hút thuốc." Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, "Chưa thấy anh hút thuốc bao giờ, anh muốn hút thử sao?"
"Không cần." Tiêu Chiến nói, "Ngủ đi."
Tiêu Chiến cúp máy.
Buổi sáng lúc Vương Nhất Bác thay quần áo, mở tủ ra liền thấy hòm đồ của Tiêu Chiến. Hắn nhìn hai cái, lập tức đóng tủ lại.
Cuộc đối thoại ngày hôm qua có chút kỳ quái, hệt như khi bọn họ mới quen vậy, chủ đề câu chuyện cứ đến bất thình lình, lại không kịp phản ứng.
Tiêu Chiến đòi hút thuốc?
Vương Nhất Bác tỉ mỉ suy ngẫm, hắn quả thực chưa từng thấy Tiêu Chiến hút thuốc bao giờ, cũng không ngửi được mùi thuốc trong nhà hay là trên người anh. Chẳng lẽ Tiêu Giai Ninh lại hút thuốc?
Giai đoạn hai khởi công chậm hơn một quý so với kỳ hạn.
Đây là chuyện rất bình thường. Báo cáo giai đoạn trước làm hơi vội vàng, phương án chi tiết chưa được tốt. Nếu trình tự cung cấp còn chưa xong, cấp giấy chứng nhận cũng không có ích gì, việc này cần có thời gian, phương án sẽ trì hoãn một chút, tiếp tục chỉnh sửa.
Cuộc họp buổi sáng, Vương Nhất Bác thất thần.
Là người của công ty Tiêu Chiến đến để thảo luận phương án chi tiết, Vương Nhất Bác sớm đã xem qua và thương lượng cùng phó tổng, cho nên trong cuộc họp hắn không nói nhiều. Hắn biết, hắn vẫn chưa quá thành thục.
Cuộc họp kết thúc, hắn đứng bên cửa sổ ở văn phòng mình nhìn sang tòa nhà đối diện.
Phó tổng gõ cửa đi vào.
"Bản chỉnh sửa phương án cháu không hài lòng sao?" Phó tổng là người ba Vương tự mình chỉ định, lớn tuổi hơn Vương Nhất Bác rất nhiều, trước lúc Vương Nhất Bác tốt nghiệp, thường hay gọi là chú Lý.
"Không phải, hôm nay trong người không thoải mái, cháu đã nghe mọi người nói qua, mọi chi tiết đều nhất quán rồi." Vương Nhất Bác bước tới, "Ba nói qua vài ngày nữa sẽ về, hai hôm nay đều đi thăm bạn cũ."
"Nếu gây áp lực một chút, dự tính hai tháng nữa có thể khởi công." Phó tổng nói, "Trước khi Vương tổng đi, muốn mời cha con hai người ăn một bữa cơm, sáng nay đã mời Vương tổng, ông ấy nói phải xem thời gian của cháu."
"Khách sáo rồi, chú quyết định đi, không trùng với mấy bữa tiệc liên quan đến công việc thì đều được."
Nhắc đến bữa tiệc, Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến đúng là tính tránh mặt đến cùng.
Hôm trước công ty thiết kế mời Vương Nhất Bác, lão Lý cùng mấy lãnh đạo cấp trung tầng đi ăn, đối phương là viện trưởng, còn dẫn theo hai vị sở trưởng nữa, Tiêu Chiến không đến.
Vương Nhất Bác biết những người tới báo cáo đều thuộc hai cơ sở của bọn họ, nhưng Tiêu Chiến không đến.
Từ sau cuộc nói chuyện đó, Tiêu Chiến mấy ngày rồi cũng chưa gọi cho hắn.
Vương Nhất Bác có thói quen cứ chạng vạng sẽ nhìn qua sân thượng tòa nhà đối diện, không có ai cả.
Tiêu Chiến bị cảm, dứt khoát xin nghỉ phép năm, nằm ở nhà ngủ.
Tiêu Giai Ninh đến, bị anh cho đứng ngoài cửa.
"Em đừng vào đây, trong này đều là virus của anh." Tiêu Chiến bọc áo ngủ thật dày quanh người, giọng mũi ong ong, "Anh uống thuốc rồi."
"Em có đeo khẩu trang." Tiêu Chiến chẳng có bao nhiêu khí lực, Tiêu Giai Ninh đẩy mạnh một cái.
Cửa liền mở ra.
"Lạnh." Tiêu Chiến nói, cả người rét run.
"Không khí quá kém, em còn nói sao hai ngày nay không thấy anh trả lời tin nhắn."
"Đang ngủ." Tiêu Chiến uống thuốc, vẫn là lấy từ hộp thuốc Vương Nhất Bác mua, chưa quá hạn, Tiêu Chiến uống mấy viên, thành phần thuốc khiến anh buồn ngủ.
Trước kia Tiêu Chiến không dễ mắc cảm mạo, gần đây thân thể phá lệ suy nhược. Anh nói, "Anh hình như lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nữa."
Tiêu Giai Ninh nhìn anh, nghiêm túc nói, "Tuy rằng thoạt nhìn rất giống 25, nhưng đúng là lớn tuổi rồi."
Tiêu Chiến không thèm bị cậu chọc giận, anh ngồi phịch lên sofa, nghĩ nghĩ, không thể không thừa nhận mình già, năng lực chống bệnh yếu ớt, một trận cảm đã thấy không ổn.
"Em đi nhanh đi, anh còn muốn ngủ." Anh rút giấy lau nước mũi.
"Anh cứ ngủ đi, em làm cho anh chút đồ ăn."
Tiêu Chiến ngồi xuống, "Vậy anh ăn xong rồi ngủ." Anh ôm thảm nằm bẹp dí lên sofa.
Ăn cơm chiều xong, lại uống thêm một lần thuốc nữa, sau đó đuổi Tiêu Giai Ninh về, tiếp tục leo lên giường nằm.
Vương Nhất Bác dừng xe ở dưới lầu nhà Tiêu Chiến.
Hôm nay tan tầm, hắn vừa lái xe vừa nghĩ, đêm nay sẽ làm cái gì.
Trong trạng thái thất thần một đường chạy tới chỗ này của Tiêu Chiến, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, không để tài xế đón là một quyết định sai lầm.
Bản lưu tin nhắn với Tiêu Chiến vẫn dừng lại ở cuộc gọi đó, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khung chat, thẳng đến khi màn hình tối đen, hắn chạm ngón tay lên, lại tối đi. Cứ thế lặp thêm vài lần.
Sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Giai Ninh từ cửa đi ra.
Vương Nhất Bác quăng điện thoại sang ghế phó lái, đạp chân ga rời đi.
Mãnh hổ đáp lên lưng Vương Nhất Bác, đè ép khiến hắn hô hấp không thông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT