Hắn cũng không phải kẻ ngốc, vấn đề không phải ở chỗ có hèn hạ hay không.
Hắn là chán ghét loại cảm giác phải chờ đợi, bị đem ra làm lựa chọn như thế này. Với Tiêu Chiến, hắn có lẽ chỉ là một sự lựa chọn mà thôi.
Tiêu Chiến không liên hệ với hắn, hắn cũng không đứng ở cách vách tìm kiếm Tiêu Chiến.
Đồ đạc được chuyển đến, Tiêu Giai Ninh đại khái tính toán đến chuyện ổn định chỗ ở.
Có một lần ra cửa, hắn chính diện đụng phải Tiêu Giai Ninh, như là có linh cảm, Tiêu Giai Ninh liếc hắn nhiều hơn một lần.
Vương Nhất Bác không đi lên sân thượng, Tiêu Chiến đang làm gì, hắn không biết.
Tết âm lịch sắp tới, Vương Nhất Bác tính về nhà.
Hắn muốn gặp Tiêu Chiến một lần.
Hắn đậu xe dưới lầu căn nhà thuê của Tiêu Chiến, cặp lồng cơm để ở ghế phó lái, là món đặc sản mà Tiêu Chiến thích ăn.
Đợi thật lâu thật lâu, hắn cũng không gọi điện qua.
Hắn tìm một người chạy vặt đến đưa đồ lên, nói nếu trong nhà không có ai, thì cứ ném đi.
Vương Nhất Bác trở về nhà.
Vương Nhất Bác đối với tất cả hoạt động giải trí đều không vực dậy nổi tinh thần. Em gái thấy hắn như vậy, cũng đoán được, ngồi xuống nói với Tướng Quân, xem ba ba của con đi, thất tình rồi.
Đêm ba mươi, trong thành phố biểu diễn bắn pháo hoa. Vị trí vừa khéo thích hợp, bọn họ có thể ngắm được từ nhà.
Vương Nhất Bác ngồi ở phòng khách, chẳng thèm đi xem nào nhiệt.
Nếu là ngày trước, bắn pháo hay không đối với hắn mà nói chẳng có gì khác nhau, nhưng hắn hiện tại lại bởi vì pháo hoa mà khó chịu.
Hắn biết, Tiêu Chiến cảm thấy mình thiếu nợ Tiêu Giai Ninh.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, mặc kệ có gì đó không, Tiêu Chiến cũng sẽ để ý Tiêu Giai Ninh, Vương Nhất Bác hiểu Tiêu Chiến, đổi lại là hắn, hắn cũng tuyệt đối không buông em trai mình xuống, cho dù trong lòng nó có tâm tư khác.
Nhận thức này khiến Vương Nhất Bác buồn bực không thở nổi.
Từ lúc bắt đầu, cho tới hiện tại. Quan hệ của hai người rất rõ ràng, nhưng lại không trong sạch.
Vương Nhất Bác không có cách nào đuổi theo hỏi anh, hắn hỏi không ra.
Hắn chưa từng hứng chịu loại cảm giác này bao giờ, hắn không nghĩ tới có ngày hắn sẽ vì một người mà liên tục do dự. Tiêu Chiến hiện giờ đang làm gì? Anh ở cùng Tiêu Giai Ninh thì làm gì?
Hắn nghĩ bản thân sớm đã chuẩn bị tốt, nhưng hình như, hoàn toàn không tốt.
Hắn đột nhiên cảm thấy, trong vở kịch này, hắn chỉ là một vai phụ giỏi phối diễn mà thôi.
Tiêu Chiến đưa Tiêu Giai Ninh đến bệnh viện kiểm tra, Tương Anh sáng sớm đã giúp anh lấy số, có thể tham gia kì thí nghiệm giai đoạn hai của bệnh viện. Khoa tai mũi họng của bệnh viện này nổi tiếng khắp cả nước, có thế nào cũng muốn thử xem sao.
Tiêu Giai Ninh không đi tìm việc, cậu cùng bạn đại học mở một phòng làm việc, cụ thể làm gì thì Tiêu Chiến không rõ, anh thường xuyên qua đó, bạn bè của Tiêu Giai Ninh đều vô cùng quen thuộc.
"Anh sợ em lại chạy?" Tiêu Giai Ninh cười anh.
"Phải", Tiêu Chiến thừa nhận, "Nhưng mà em biết không, nếu em tiếp tục chạy, anh cũng không đi tìm em."
Tiêu Chiến chính là nói lời trái lương tâm, anh không có khả năng thực sự không tìm.
Nhưng anh không nói cho Tiêu Giai Ninh biết, có thế nào anh cũng sẽ đi tìm cậu.
Tiêu Chiến vẫn đang ở nhà trọ, Tiêu Giai Ninh ở nhà chính.
Ngày ba mươi, Tiêu Chiến cùng Tiêu Giai Ninh cùng nhau về tảo mộ ông bà. Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ họ.
Trước mặt cha mẹ, Tiêu Chiến quỳ xuống dập đầu, kêu Tiêu Giai Ninh dập đầu theo.
Rồi về nhà chú ăn cơm tất niên.
Năm ngoái, Tiêu Giai Ninh không về, Tiêu Chiến lừa bọn họ nói hai người đi du lịch nước ngoài. Tiêu Chiến không có tâm trạng đến đây một mình.
Lúc trở về, Tiêu Chiến lái xe.
"Anh, thực xin lỗi." Tiêu Giai Ninh nói.
Tiêu Chiến hơi sửng sốt, từ sau khi ngả bài, Tiêu Giai Ninh không gọi anh là anh nữa.
"Nói cái gì thế." Tiêu Chiến trong lòng cao hứng, đánh bộp lên gáy cậu một cái.
"Anh có thể về nhà với em được không?" Tiêu Giai Ninh hỏi.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm phía trước, nhẹ giọng nói, "Giai Ninh, khả năng là không được."
Tiêu Giai Ninh không có sức sống, hai tay chống lên mặt, "Anh biết mà, chúng ta căn bản không phải anh em."
Tiêu Chiến lắp bắp kinh hãi, tay lái bẻ sang một chút.
"Lái xe đàng hoàng, mạng của em ở trong tay anh đấy." Tiêu Giai Ninh không nhìn anh, chỉ cười cười.
"Em biết từ khi nào?" Tiêu Chiến hỏi cậu.
"Từ khi chú nói chuyện với anh." Tiêu Giai Ninh trả lời, "Em đều nghe được, chú muốn anh đem toàn bộ số tiền ba mẹ để lại đưa cho em. Em cần chỗ tiền này làm gì?"
Sau khi cha mẹ tai nạn qua đời, lúc dọn dẹp lại di vật. Tiêu Chiến phát hiện giấy tờ nhận nuôi của chính mình, thời gian là vào năm Tiêu Chiến chưa đầy một tuổi. Anh sở dĩ coi Tiêu Giai Ninh là tất cả những gì quan trọng nhất của mình, ngoại trừ tự trách, còn có hoàn trả.
Chỗ đất trũng trong lòng Tiêu Chiến đã cản trở quá nhiều.
Anh càng ngày càng tự trách bản thân, anh thường nghĩ đến, nếu như lúc trước ba mẹ không nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ như anh, sẽ không có người kéo Tiêu Giai Ninh đi chơi pháo, ba mẹ nuôi cũng không ra đi ngoài ý muốn. Anh coi đứa con ruột của ba mẹ còn quan trọng hơn cả mạng mình, cho nên mới năm lần bảy lượt dung túng.
Thời điểm ba mẹ nuôi qua đời, Tiêu Giai Ninh còn chưa trưởng thành, tài sản thừa kế của cậu đều là do anh giữ.
Về sau Tiêu Giai Ninh thi đại học, chú tìm đến Tiêu Chiến nhắc nhở anh, từ chuyện tài sản, đến chuyện bắn pháo hoa nghiêm trọng năm đó.
Tiêu Chiến đứng ở đó cúi đầu nghe hết, một câu cũng không phản bác.
Tiền cha mẹ để lại, Tiêu Chiến chưa đụng đến một đồng. Tiêu Chiến trở thành người giám hộ của Tiêu Giai Ninh, anh lo lắng Tiêu Giai Ninh còn quá nhỏ, chưa thể xử lý mấy thứ này, anh lập cho Tiêu Giai Ninh một cái thẻ tiết kiệm, thẻ này vẫn để ở chỗ Tiêu Chiến.
Nhà là Tiêu Giai Ninh đứng tên, Tiêu Giai Ninh cũng không để ý, ở trong lòng cậu, cậu và Tiêu Chiến vẫn phải ở chung một chỗ.
Tiền lương mấy năm nay của anh, ngoại trừ cho vay với sửa sang nhà cửa, còn lại đều chuyển hết vào tài khoản của Tiêu Giai Ninh, nhưng mật mã Tiêu Giai Ninh không biết, cậu nào có thèm chỗ tiền thừa này.
"Tiêu Chiến, em vẫn luôn gạt anh, là bởi vì em nghĩ chúng ta thực sự là anh em ruột. Anh không thể chấp nhận em, là vì anh coi em là em trai đúng không? Anh biết mà, chúng ta căn bản không phải."
Tiêu Chiến nắm chặt tay lái, vô cùng khẩn trương nhìn qua cậu, "Giai Ninh, em ở trong lòng anh chỉ có thể là em trai."
Ở trong lòng Tiêu Chiến, Tiêu Giai Ninh thậm chí vẫn còn là đứa nhỏ anh có thể bế ngửa trên tay, nhỏ như vậy, mềm như vậy, cả người đều là mùi sữa, mỗi lần ôm bế anh đều thực cẩn thận, Tiêu Giai Ninh yếu lắm, ngày trước còn bị viêm phổi, ho đến mức Tiêu Chiến phát khóc. Tiêu Chiến ngay cả móng tay mình cũng phải cắt ngắn cũn, lo lắng chẳng may làm cậu bị thương. Lớn hơn một chút, chính là đứa nhỏ nghịch ngợm đáng yêu luôn thích gây sự, lúc cười cứ ngốc ngốc ngây ngô.
Không biết khi nào thì, em trai đã trưởng thành, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy cậu yếu ớt như vậy mà.
Sức lực của em trai lớn mạnh vô cùng, Tiêu Chiến dường như tránh không thoát nổi.
Tiêu Chiến lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cậu. Trong mắt đều là dè chừng.
Ánh mắt này khiến Tiêu Giai Ninh đau lòng.
Tiêu Giai Ninh hít một hơi thật sâu, "Anh đừng sợ, em sẽ không đi." Cậu gắng hết sức kìm nén cái mũi chua xót, "Em biết, em đối với anh rất quan trọng."
Tiêu Chiến lập tức trả lời cậu, "Phải, rất quan trọng."
Sắp rạng sáng, ngoài đường có người bắn pháo hoa, nổ mạnh trên bầu trời, vang đến mức Tiêu Chiến run rẩy.
"Có bao nhiêu quan trọng? Anh thực sự coi em là con trai mình đấy à." Tiêu Giai Ninh quay đầu ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ, "Thời điểm em ở bên ngoài, nghĩ tới anh có thể hay không sẽ mềm lòng mà đồng ý em, lại cảm thấy chính mình cực kì đê tiện. Nhưng mà anh thực sự không hề đến tìm em."
"Xin lỗi." Tiêu Chiến thúc ép chính mình.
"Anh tuy rằng che chở em, nhưng em biết, anh sẽ không yêu em." Tiêu Giai Ninh nói.
Tiêu Chiến không phủ nhận.
Anh che chở Tiêu Giai Ninh, nhưng tuyệt đối không yêu cậu.
Anh qua không được cửa này, căn bản không có biện phép đem em trai biến thành vai diễn chỉ cho người ngoài xem.
Tính cách Tiêu Chiến rất dịu dàng, nhưng sâu trong cốt tủy thì lại rất bướng.
Tiêu Giai Ninh biết, Tiêu Chiến càng dịu dàng, càng dung túng, càng không có khả năng cùng cậu xảy ra cái gì.
Cũng không mắng cậu, chỉ cùng cậu giày vò, khổ sở đến chính cậu không chịu nổi.
Đưa đến cửa, Tiêu Giai Ninh nói, "Anh, hôm nay đón giao thừa, anh ở đây được không?"
Tiêu Chiến nhìn cậu.
"Anh yên tâm, em sẽ không đối xử với anh như vậy nữa."
Tiêu Chiến lái xe vào tầng hầm, cùng cậu đi lên. Đã qua 12 giờ, năm mới của bọn họ là trải qua ở trong xe.
Hai người đều không muốn ngủ, lời vừa rồi còn chưa nói xong.
Hai người ngồi trên thảm ở phòng khách uống rượu trái cây, thảm này là Tiêu Chiến mua cách đây thật lâu, sau khi Tiêu Giai Ninh rời đi, vẫn luôn cuộc lại cất trong tủ.
"Anh không phải rất sợ xem pháo hoa sao?" Tiêu Giai Ninh hỏi. Phản ứng vừa rồi của Tiêu Chiến bị cậu để vào mắt.
Tiêu Chiến không trả lời cậu.
Mấy năm nay kể từ khi biết được chân tướng, anh không phải chưa từng nghĩ qua, cha mẹ ruột của mình là ai, hiện tại đang ở đâu.
Nhưng anh không muốn đi tìm hiểu, đây vĩnh viễn là câu chuyện thảm hại nhất, trong lòng anh chỉ có ba mẹ nuôi, còn cả người em trai này.
Trong bản ghi chép, nói rõ anh sống ở trung tâm chăm sóc sức khỏe hơn 6 tháng, thì được chuyển đến viện phúc lợi, cuối cùng được nhận nuôi. Dì ghi hồ sơ bây giờ vẫn đang công tác ở trung tâm chăm sóc sức khỏe, viện phúc lợi cũng ở nội thành, nhiều năm như vậy, cha mẹ thân sinh muốn tới tìm, sớm đã tới rồi.
Anh tuy rằng được nhận nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn, ba mẹ nuôi đối xử với anh thậm chí còn tốt hơn con ruột. Sau này có thêm Tiêu Giai Ninh, thứ gì của cậu cũng là Tiêu Chiến chia, nếu có hai quả táo, hai cái bánh ngọt, bọn họ nhất định để cho Tiêu Chiến chọn trước, để anh tự chia sẻ cho Tiêu Giai Ninh.
Cuộc đời anh trước khi mất đi ba mẹ nuôi, thực sự quá hạnh phúc, nếu được chọn một gia đình hạnh phúc nhất thế giới, Tiêu Chiến cảm thấy đó chính là nhà mình. Anh từ bé xíu đã thích làm nũng, ba mẹ thương anh, sau đó đến em trai cũng chiều anh.
Tiêu Chiến không cách nào đếm được chính mình có bao nhiêu hối hận. Anh không cởi được nút thắt trong lòng, nếu ngày đó không bắn pháo hoa, Tiêu Giai Ninh có lẽ đã đỗ vào trường quân đội, ba mẹ vẫn còn, anh cũng vẫn là quỷ thích làm nũng,
Trên đời này làm gì có nếu như.
Ngày hôm qua không thể quay trở lại, nó sẽ không vì nước mắt cùng ân hận chồng chất của bất kì người nào mà đổi lại lộ tuyến của mình.
Cho nên Tiêu Chiến không tìm ra cách đối diện với những chuyện không thể lường trước đó.
"Cũng không phải lỗi của anh, là em tự mình không cẩn thận. Chuyện của ba mẹ, coi như tính lên đầu em đi." Tiêu Giai Ninh tựa vào chân ghế sofa, "Anh luôn cảm thấy anh nợ em, mới là thực sự có lỗi với em."
Tiêu Chiến cúi đầu.
"Đừng khóc." Tiêu Giai Ninh rút giấy đưa qua.
Tiêu Chiến nhận lấy lau khô nước mắt, hé miệng hít một hơi thật sâu.
Tiêu Giai Ninh muốn ôm anh, lại sợ anh phản cảm.
"Giai Ninh." Tiêu Chiến dịu đi một chút, "Lúc trước nói, anh..."
"Không kết hôn? Ở với em?" Tiêu Giai Ninh buồn cười, "Anh xem, vẫn coi em là trẻ con."
Tiêu Chiến trong lòng chua xót.
Tiêu Giai Ninh nói, "Ba mẹ đi đã rất nhiều năm rồi, anh à."
Cậu đổi một cách nói khác, cậu đã trưởng thành rồi.
Đồ đạc của Tiêu Chiến bỏ quên ở nhà Vương Nhất Bác đều bị hắn gom lại, tống vào trong tủ.
Vương Nhất Bác không biết hắn có bao nhiêu đồ để ở nhà trọ của Tiêu Chiến, khi nào anh mới đem qua đây? (Đừng hòng trả -.-)
Ngày đó, Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến ở dưới công ty.
Tiêu Chiến đi cùng đồng nghiệp, hình như mới tan ca, vạt áo sơ mi nhét bên trong quần, mềm mềm sạch sẽ, anh mang theo máy tính, bước đi rất vội.
Vương Nhất Bác do dự có nên gọi anh hay không, trợ lý gọi điện thoại cho hắn, nói vài phút nữa tài xế sẽ đến.
Tiêu Chiến quay đầu trông thấy hắn.
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi hắn, kêu đồng nghiệp về trước, anh đi qua đó.
"Khỏe không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
"Ừm. Em còn ở nhà chú không?"
"Còn, ba em cũng đang ở đó."
Tiêu Chiến rất đáng ghét, không phủ nhận thích hắn, chỉ không cần hắn nữa.
Thứ sáu tan tầm, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, buổi tối có thời gian ăn một bữa cơm không.
Tiêu Chiến nói, anh đi công tác. Sau đó gửi định vị tới, anh đang ở đây này.
Vương Nhất Bác nói với ba ba, muốn đi gặp một người bạn, ba Vương bận tới nhà chú Triệu uống rượu, cũng lười quản hắn.
Vương Nhất Bác đến cửa tiệm Tiêu Chiến thích ăn mua mấy phần bánh mì lốc xoáy, đặt sang ghế phó lái, chạy xe theo hướng định vị.
Tiêu Chiến mở cửa kéo hắn vào, "Lá gan em ghê gớm thật, đồng nghiệp anh còn ở cách vách đó."
Vương Nhất Bác cười cười.
Tiêu Chiến nhận bánh mì, ngồi lên sofa, xé túi bọc há miệng cắn một miếng, anh ăn cái gì bộ dạng trông cũng rất chậm rãi.
"Bao giờ thì về?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Ngày kia."
Tiêu Chiến ăn xong một cái, đặt bánh mì lên bàn, Vương Nhất Bác đứng bên giường ngắm anh, "Ngày mai có sắp xếp gì chưa? Có thời gian rảnh không?"
"Buổi sáng họp, buổi chiều khảo sát công trình, buổi tối mời giáp phương ăn cơm."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nhìn đồng hồ, "Nghỉ ngơi sớm chút."
Tiêu Chiến hơi kinh ngạc.
"Em đặt phòng, ở trên lầu, hôm nay muộn quá rồi, sáng mai mới về. Đêm mai anh nhớ uống ít rượu thôi." Sau đó hắn mở cửa rời đi.
Ngày hôm sau Tiêu Chiến khó tránh khỏi uống cả đống rượu, mời giáp phương ăn cơm, sao có thể uống ít được chứ.
Vương Nhất Bác hẳn là về rồi, trạng thái hôm nay của Tiêu Chiến phá lệ không ổn, ban nãy ở nhà vệ sinh đã ói ra một lần.
Quay về khách sạn, Tiêu Chiến rửa mặt qua loa, từ trong gương nhìn thấy hốc mắt cùng hai má đỏ bừng của chính mình. Gương mặt của người đàn ông 30 tuổi, uống rượu xong chỉ còn lại thần sắc suy sụp, khóe môi rủ xuống.
Vương Nhất Bác mới 24 tuổi thôi.
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Chiến đối với tuổi tác của mình sinh ra một chút phức cảm tự ti.
Hôm đó ở dưới lầu nhìn thấy Vương Nhất Bác, hắn mặc tây trang thiết kế riêng vừa vặn, tay nhàn nhã xỏ vào túi quần, biểu tình lãnh đạm. Vương Nhất Bác đứng một mình trông rất giống động vật cỡ lớn, có đôi khi sẽ xấu tính lắm, này đều là chuyện lúc trước rồi.
Tiêu Chiến lau khô mặt, quần áo từ trên xuống dưới thấm đẫm mùi rượu, uống nhiều quá, trên người thực khó chịu. Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là đơn giản tắm qua một lượt.
Tiêu Chiến nằm lên giường, vuốt ve gối đầu bên cạnh.
Vương Nhất Bác thế này là muốn bỏ anh rồi phải không.
Có một số việc, nói đến cùng, cũng là không có lý do. Tưởng chừng là dịu dàng trong chốc lát, lại từng bước từng bước lún vào dòng nước lũ cao quá đầu.
Bọn họ không còn là đứa nhỏ nữa.
Nhưng người lớn đôi khi cũng rất giống trẻ con mà, mắc kẹt trong lòng bàn tay của thần tình ái, không thể làm gì khác hơn là bị động thừa nhận, thích cái gì thì đòi cái nấy, lại luôn nghĩ mình có quyền chủ động.
Tiêu Giai Ninh kêu Tiêu Chiến về thì qua đó ăn cơm.
Tiêu Chiến về tới nơi thả đồ đạc trong tay xuống, "Làm cái gì đấy? Cần anh đến hỗ trợ không."
"Không cần, anh ra ngoài đi." Tiêu Giai Ninh đuổi anh.
Tiêu Giai Ninh bình thường chẳng bao giờ nấu cơm, thời điểm Tiêu Chiến mới bắt đầu làm việc, rốt cuộc cậu phải nấu. Tài nghệ chính là luyện từ lúc đó. Tiêu Chiến lo lắng thính lực Tiêu Giai Ninh có vấn đề, trọ ở trường bị bắt nạt, nên cho cậu học ngoại trú.
Người trẻ tuổi bắt đầu đi làm bữa sáng đều ăn rất tùy tiện, nhưng Tiêu Chiến sáng nào cũng nấu cơm, cam đoan em trai phải ăn mới được. Khi đó Tiêu Giai Ninh còn đang tuổi ăn tuổi lớn mập mập đáng yêu, Tiêu Chiến thích nhìn cậu toàn tâm toàn ý vào thức ăn. Hai bữa còn lại ăn ở trường học, vừa đến cuối tuần, Tiêu Chiến đã nghĩ cách làm cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon.
Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng bếp, lo lắng Tiêu Giai Ninh không biết dùng dao.
Nhưng mà, Tiêu Giai Ninh biết.
Tiêu Chiến nghĩ, cậu quả thực trưởng thành rồi.
Hương vị thức ăn rất bình thường, Tiêu Chiến lại ăn vô cùng vui vẻ, cùng Tiêu Giai Ninh ngồi xuống ăn một bữa cơm gia đình, là điều Tiêu Chiến luôn mong muốn.
"Bác sĩ Tương có nói lần sau là khi nào không?"
"Thứ tư tuần sau, em tự mình đi được rồi."
Tiêu Chiến gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, ngẫm lại vẫn thấy lo lắng, "Anh đi cùng em."
Tiêu Giai Ninh buồn cười, "Rồi rồi, anh muốn đi em cũng không cản được."
Tiêu Chiến cười theo.
Đến rửa bát Tiêu Giai Ninh cũng không cho Tiêu Chiến động tay vào, cậu cắt hoa quả mang đến phòng khách, Tiêu Chiến đang xem phương án đồng nghiệp sửa trên điện thoại.
"Các em gần đây thế nào?" Tiêu Chiến không nhìn cậu, hỏi.
"Tạm ạ, tự nuôi sống mình thì không thành vấn đề."
Tiêu Giai Ninh chờ anh cất điện thoại, đem hoa quả đưa cho anh.
"Không tồi nha, biết phụng dưỡng anh trai rồi." Tiêu Chiến trêu cậu.
Tiêu Giai Ninh nói, "Anh không phải muốn biết em đi làm thì thế nào sao, em theo mấy người bọn họ đến ẩn núp ở công ty khác. Lúc đi học thì phải tự mình làm. Đúng rồi, có khi tiền không đủ tiêu, mượn lung tung, anh còn phải trả đó."
"Không tồi, thẻ vẫn nên trả cho em, em cứ cầm đi." Tiêu Chiến cười tủm tỉm.
"Không có cách khác, bị anh dạy thành ngoan quá." Tiêu Giai Ninh làm bộ bất đắc dĩ, "Khi đó nghĩ đến rốt cuộc không còn cơ hội ngồi trên sofa cùng nhau nói chuyện phiếm với anh như vậy nữa, nghĩ đến phải làm gì để cho anh hối hận."
"Phản nghịch thế luôn?" Tiêu Chiến véo má cậu.
Tiêu Giai Ninh mặc anh véo, "Đúng vậy. Nhưng tưởng tượng anh sẽ khóc, nói không chừng còn có thể sụp đổ, em liền thấy khó chịu."
Mũi Tiêu Chiến cay cay.
Hóa ra từ đầu đến cuối anh chưa hề buông cậu ra, anh hiện tại mới lý giải được, câu nói đó của Tiêu Giai Ninh, "Không có em ở bên cạnh, xem anh sống thế nào", hóa ra không phải nói đùa.
"Em yêu anh, ca ca." Tiêu Giai Ninh bị bóp mặt, chăm chú nhìn anh.
Tay Tiêu Chiến run rẩy.
"Anh đừng bị dọa như thế, về sau em sẽ không đối xử với anh như vậy nữa, tha thứ cho em đi." Cậu đang nói về lần cậu ép buộc Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thu tay, "Giai Ninh, anh không trách em. Nhưng chúng ta thực sự không có khả năng."
"Em biết." Nét mặt của Tiêu Chiến vừa áy náy vừa đáng thương, Tiêu Giai Ninh cả người chua xót, "Yêu anh như anh trai vậy."
"Anh vốn là anh trai của em mà."
Tiêu Giai Ninh thở dài, "Vậy sau này anh cũng đừng giấu em chuyện gì."
"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu.
"Anh khi đó không phải muốn đi du học sao? Em biết hết đó, anh vì em mới không đi nữa."
"Chuyện đó thì tính làm gì." Tiêu Chiến bật cười, "Em là em trai anh, anh không bao giờ bỏ em lại một mình."
Tiêu Giai Ninh còn muốn nói thêm, nhưng cậu biết mình không nên nói nữa.
"Tiền lương của anh, anh tự đi mà giữ, sau này phải cưới chị dâu về, cho em hết, anh dùng cái gì."
"Giai Ninh, anh không kết hôn." Tiêu Chiến cắn răng.
"Anh, em nghĩ thông rồi, sẽ không náo loạn nữa."
Tiêu Chiến nhìn ra sân, "Giai Ninh, nói sau đi."
Chuyện Vương Nhất Bác, còn chưa nói cho cậu biết.
Cho dù nói, anh cùng hắn có lẽ cũng chỉ như vậy thôi.
Tiêu Chiến đi lên sân thượng, phòng sách nhà đối diện sáng đèn.
Trước kia Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn vui vẻ, có lần hắn ôm anh ngồi xem phim điện ảnh.
"Vương Nhất Bác, em xem, tìm người ngủ cùng, dễ bao nhiêu." Tiêu Chiến cười nói.
"Sao lại dễ?" Vương Nhất Bác cười cười, "Một chút cũng không dễ."
Sân thượng cách vách trống rỗng, tựa như trước đây lúc Tiêu Chiến chưa quen Vương Nhất Bác.
Khoảng cách giữa hai sân thượng chỉ có mấy thước.
Nhưng mấy thước này, phải mất bao nhiêu ngày đêm, phải đi theo phương hướng nào, mới có thể chân chính đến bên cạnh em?
Là khoảng cách vài năm ánh sáng ư? Là khoảng cách của sự khác biệt? Hay là khoảng cách của khát khao?
Làm sao để gần thêm một inch nữa?
Sao đổi ngôi đâm vào trái tim, chỉ sâu thêm một inch, đã có thể trúng ngay giữa hồng tâm.
- -----------------
Nếu không gặp được Vương Nhất Bác, không biết cuộc đời Tiêu Chiến sẽ thế nào. Ôi thích cái thiết lập của Bo trong fic này quá huhuhu!!!
Chương này dài khiếp, mải đu bác sĩ Cố, gõ mấy ngày mới xong:((
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT