Sau khi ba Vương trở về, tòa nhà công ty Vương Nhất Bác phát sinh một trận hỏa hoạn.

Vào lúc 3 giờ chiều.

Cháy ở tầng 19, nguyên nhân hỏa hoạn chưa được xác định, chỉ nhìn thấy lửa bốc lên từ rèm cửa. Mặt tiền của tòa nhà thực chất là một tấm kính lớn cực kì dày dặn, cửa sổ đều rất nhỏ, khói lửa dày đặc theo cửa sổ thoát ra.

Vương Nhất Bác ở tầng 20, cho dù các cửa phòng hỏa hoạn đã đóng kín, vẫn không tránh được có khói bốc lên.

Tường bao được làm bằng gạch men sứ, lửa từ bên trong lan tràn ra không tính là lớn, cửa sổ bị hỏng nghiêm trọng, bọn họ chạy theo lối thoát hiểm khẩn cấp xuống dưới. Phản ứng rất nhanh nhạy, bằng không chỉ có thể chạy lên mái nhà chờ đám cháy được khống chế. Công việc buộc phải dừng lại, trên người Vương Nhất Bác đều là mùi khói, hắn lái xe về nhà.

Vương Nhất Bác vừa sấy tóc vừa liếc qua phía cửa sổ, sân cách vách đã được lát thêm một lớp gạch đá, thoạt nhìn giống như đang xây nhà cho chó. Tiêu Chiến không phải ngại chó rất ngốc, nói muốn nuôi mèo sao?

Không biết đám cháy đã khống chế được chưa. Vương Nhất Bác lục trong đống quần áo bẩn tìm điện thoại, không tìm thấy, đành quay ra xe tìm.

Có rất nhiều tin nhắn, đều là tiến triển công tác nhóm trợ lý gửi, lửa cháy không quá nghiêm trọng, đã được dập tắt, rèm cửa cùng một vài văn phòng lớn ở tầng 19 bị thiêu rụi, tổn thất không ít văn kiện tư liệu, bọn họ may mắn, chỉ có quá nhiều khói ở văn phòng, phải đợi bên quản lý tài sản đến xử lý.

Vương Nhất Bác rót một cốc nước ấm ngồi lên sofa, gần đây có chút mệt mỏi, ban ngày nhàn rỗi lại không biết làm gì. Nếu Tướng Quân ở đây, còn có thể đưa nó đi dạo.

Tiêu Chiến gọi điện đến, Vương Nhất Bác nghĩ, sao anh tự dưng lại gọi đến.

"Alo?" Vương Nhất Bác bắt máy.

Tiêu Chiến thở có chút gấp, hổn hển nói, "Vương Nhất Bác, sao điện thoại của em gọi mãi mà không được thế?"

"Ban nãy để quên ở tầng hầm, làm sao vậy?"

"Em có ở công ty không?" Giọng Tiêu Chiến đều là xen lẫn tiếng thở mạnh.

"Em về nhà." Vương Nhất Bác nói, "Công ty ở tầng dưới bốc cháy."

"Anh biết." Trong nhà thực im lặng, Vương Nhất Bác nghe được tiếng nuốt nước bọt của Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia, "Không có gì, anh tắt đây."

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, trầm mặc chốc lát.

Hắn gọi ngược lại.

Tiêu Chiến bắt máy, không nói gì.

"Tiêu Chiến, anh lo lắng cho em?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Ừm." Tiêu Chiến vừa đi vừa nói, "Người bình thường đều sẽ lo lắng, em hỏi thế này, giống như anh rất máu lạnh vậy."

"Anh đang ở đâu?"

"Vừa rồi họp với bên đối tác, xem tin hỏa hoạn trong nhóm chat." Tiêu Chiến nói.

"Tan tầm có thể cùng nhau ăn một bữa không?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Được, hôm nay không cần tăng ca."

"Lát nữa em gửi định vị cho anh."

Vương Nhất Bác kêu trợ lý đặt bàn, là nhà hàng gia đình trước kia hai người đã ăn qua.

Tiêu Chiến tự mình lái xe đến.

Cuối xuân đầu hạ, anh mặc một chiếc sơ mi trắng dài, tay áo xắn qua cổ tay, bên trong mặc thêm một chiếc áo ngắn tay cũng màu trắng nốt, cả người sạch sẽ trong suốt.

"Gọi đồ ăn chưa?" Tiêu Chiến ngồi xuống.

Vương Nhất Bác nói, rồi, anh chờ chút. Trước lúc Tiêu Chiến đến, trợ lý lại gửi cho hắn văn kiện, hắn lười trả lời, gọi thẳng qua, nói xong, cất điện thoại ngồi chống tay lên bàn.

"Lửa vừa bốc lên em đã chạy xuống rồi." Vương Nhất Bác nói với anh, "Không có việc gì, cũng không bị sặc khói."

Tiêu Chiến cười cười, "Đã nhìn ra."

"Anh vẫn thường xuyên tăng ca?"

"Làm thiết kế mà, không có cách khác." Tiêu Chiến dùng khăn ướt lau kĩ từng ngón tay, "Có gọi tôm cuộn rau củ không đó?"

"Có."

"Ò, anh đói bụng."

Đồ ăn lên rất nhanh, đợi Tiêu Chiến ăn xong, Vương Nhất Bác mới nói, "Vốn mấy ngày trước cũng tính mời anh ăn một bữa, hôm nay vừa khéo."

"Sao thế?" Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Còn chưa đến sinh nhật em mà."

Vương Nhất Bác nói, "Em phải về nhà."

Tiêu Chiến ăn chậm rì rì, tinh tế gặm nhấm, dùng sức nuốt vào.

"Đồ đạc của em còn ở chỗ anh, anh dọn xong cả rồi, lát nữa đến lấy đi thôi." Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến há miệng hít một hơi, bị đồ ăn làm nghẹn, bưng cốc nước lên uống một ngụm lớn.

"Chỉ là chút quần áo, không cần lấy, em mang về nhà cũng phiền toái." Vương Nhất Bác nghiêng người qua nhìn anh, "Không sao chứ?"

Tiêu Chiến ho khan vài tiếng, áp lực khiến hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt đẫm nước, anh xua tay.

Hai người cũng không nói nữa.

Vương Nhất Bác thỉnh thoảng lại nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cúi đầu, ăn rất nghiêm túc.

"Đừng ăn no quá." Vương Nhất Bác nói.

Hắn gọi không ít món, Tiêu Chiến ăn rất nhiều.

Tiêu Chiến chẳng thèm nhìn hắn, nói trưa nay mình không ăn cơm, ngữ khí không ổn lắm.

Ăn xong, Tiêu Chiến nói, anh lái xe đến, đi về đây.

Vương Nhất Bác gọi anh lại, từ từ, chở em với.

Tiêu Chiến hỏi, em không đi xe?

Vương Nhất Bác không nói lời nào.

Hắn ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Tiêu Chiến. Trong xe anh có hương hoa quế rất nhạt, mùa này không có hoa quế, có lẽ là do nước hoa.

Dọc đường đi, hai người vẫn không nói gì.

Đến cửa, Vương Nhất Bác hỏi, đồ anh để quên ở chỗ em, muốn vào lấy không? Em cầm ra cho anh.

Ném đi. Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, Tiêu Chiến cũng không nói thêm.

Xe phía sau ấn còi, Tiêu Chiến đạp mạnh chân ga.

Xe quay đầu lại, một lần nữa tiến vào đường quốc lộ ngời sáng trong đêm đen.

Tiêu Chiến phóng xe lên tuyến đường trên cao, Vương Nhất Bác không hỏi anh định đi đâu.

Tiêu Chiến nắm tay lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, môi mím chặt.

Rốt cuộc là đâu cũng không đi, Tiêu Chiến ở đường trên cao lái một vòng, đã gần 11 giờ.

Tiêu Chiến lại đậu xe trước cửa nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói, nhà này em sẽ trả lại cho chú Triệu, về sau không ở nữa, anh chuyển về đây đi.

Tiêu Chiến nói, em thật biết sắp xếp. Ngữ khí vẫn cực kì không tốt.

Vương Nhất Bác nhìn anh thêm chốc lát, xuống xe.

"Em đi đây." Lần đầu tiên Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến những lời này.

Tiêu Chiến chỉ liếc hắn một cái, không đợi hắn xoay người, trực tiếp lái xe rời đi.

Rốt cuộc vẫn là Tiêu Chiến dứt khoát hơn.

Vương Nhất Bác thu dọn hành lý, đem tất cả đồ đạc của Tiêu Chiến cùng nhau mang về.

Tướng Quân lại bự hơn lúc trước một ít, mẹ Vương nói, "Cuối cùng con cũng về, mẹ sắp không dắt nổi nó nữa rồi."

Vương Nhất Bác nói vậy mẹ để dì giúp việc dắt nó ra ngoài đi.

Mẹ Vương lại nói, "Như vậy sao được, đây là con của con, con phải tự mình dắt."

Vương Nhất Bác kéo Tướng Quân ra đường, đi dạo chốc lát, lôi ảnh chụp của Tiêu Chiến ra cho nó xem, "Con xem, chú con có đẹp không này?"

Tướng Quân u u một tiếng.

Vương Nhất Bác lại hỏi, "Tướng Quân, con có muốn ăn c*t không?" (dzừa =_=)

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thực sự điên rồi.

Rời đi rất đơn giản, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Đối mặt với thương nhớ dài đằng đẵng sau này, mới là khó ứng phó nhất.

Văn phòng đã được dọn dẹp, Vương Nhất Bác quay về tổng công ty.

Có lần lúc ăn trưa, hắn hỏi Vương Thanh Lâm, "Anh, nếu em thích anh, thì sẽ thế nào?"

Vương Thanh Lâm bị dọa đến mắt trợn tròn xoe.

Vương Nhất Bác khinh bỉ nói, "Nếu."

"Thích kiểu nào?" Vương Thanh Lâm hỏi.

"Đại loại muốn sống cùng nhau cả đời ấy." Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Giai Ninh nhất định là muốn như vậy.

"Này có gì khó, anh kêu chị dâu dọn cho em một phòng, em muốn thì tới đó ở. Chừng nào em yêu đương hẹn hò, có van xin em cũng chẳng thèm đến đâu."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đúng rồi, ai có thể mặc kệ em trai mình chứ, huống chi nó lại chẳng còn cha mẹ.

Tiêu Chiến ngủ không được, cũng chẳng đến phiên hắn quan tâm.

Có thể là vì chưa kịp thích ứng, thời gian này Vương Nhất Bác bị mất ngủ.

Mẹ Vương bốc thuốc đông y cho hắn, một ngày ba bốn lần đều đặn phải uống thứ nước cốt thảo dược đắng ngắt đó.

Hắn hỏi, thuốc này trị được mất ngủ không? Có đơn thuốc không?

Mẹ Vương lấy đơn đưa cho hắn.

Hắn chụp ảnh lại, nghĩ nghĩ, vẫn là không gửi cho Tiêu Chiến.

Trời rất nhanh đã trở lạnh.

Vương Nhất Bác phát hiện, cây xanh ở lối vào thành phố đều là hoa quế. Trước kia sao hắn lại không để ý tới chứ.

Hương hoa quế trộn lẫn với không khí se lạnh của mùa thu.

Vương Nhất Bác vẫn giữ thói quen tự mình lái xe đến công ty, hắn hạ cửa kính xuống, khuỷu tay chống lên mép cửa, mùi hoa quế tràn vào khắp xe, phía trước là đèn đỏ, hắn vừa dừng lại, đã bị người ta đâm vào đuôi xe.

Đằng sau là chiếc GLC* màu trắng, chủ xe bước xuống, là con trai, cũng mặc áo len màu trắng nốt, cậu ta nói với Vương Nhất Bác, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi vừa mới nhận bằng lái, chưa quen lắm."

Người nọ thoạt nhìn gầy yếu, vóc dáng thấp hơn Vương Nhất Bác một chút, tóc mềm mại. Vương Nhất Bác lại nhớ tới mấy lọn tóc mềm mềm chớm qua tai Tiêu Chiến, lúc nằm trên sofa, hắn thích quấn tóc anh quanh ngón tay mình.

Vương Nhất Bác nói, "Không sao, báo với bên bảo hiểm đi."

Cậu trai kia cảm thấy rất áy náy, "Lưu số điện thoại đi, xe xảy ra vấn đề gì anh có thể tìm tôi."

Vương Nhất Bác để lại số điện thoại, xe bị tông không quá nghiêm trọng, hắn chụp ảnh gửi cho tài xế công ty, kêu anh ta liên hệ với bên bảo hiểm.

Cậu trai kia liền gửi lời mời thêm bạn tốt trên wechat. Vương Nhất Bác không chấp nhận.

"Anh thêm wechat của tôi đi, nếu phía bảo hiểm không suôn sẻ, tôi đền anh."

Vương Nhất Bác đành ấn nút đồng ý.

Đối phương gửi tới icon con ếch bi thương.

Tiêu Chiến cũng thích dùng loại icon này.

Người nọ đăng bài trong vòng bạn bè, "Tay mới* vừa đâm xe." Sau đó đăng thêm bức hình chụp cục u hồng hồng trên trán mình.

*Ý là lính mới, trong trường hợp này là người mới biết lái xe

Quả thực là tên nhóc con.

Sau khi Vương Nhất Bác tốt nghiệp thì không đăng ảnh mình lên vòng bạn bè nữa.

Vòng bạn bè của Tiêu Chiến cũng rất gọn gàng, không có gì cả, ngoại trừ một bức ảnh chụp cảnh đêm được đăng cách đây rất lâu, còn có một ít chính sách ngành nghề. Biến vòng bạn bè thành chỗ lưu trữ tư liệu vùng miền.

Vương Nhất Bác chẳng đăng gì cả.

Buổi chiều người nọ lại gửi tin nhắn cho hắn, nói tất cả đã xử lý xong, hỏi bên phía hắn thế nào.

Vương Nhất Bác trả lời, hẳn là không thành vấn đề.

Cậu trai kia nói thực xin lỗi, tôi mời anh một bữa cơm.

Vương Nhất Bác không phải tên ngốc.

Hắn chợt nghĩ, Tiêu Chiến không biết bây giờ đã chuyển về đó chưa?

Một tháng, không hề liên lạc, anh trở thành một ẩn số vô cùng tĩnh lặng trong danh sách bạn bè của hắn.

Vương Nhất Bác thường xuyên nhớ tới dáng vẻ lúc cười rộ lên của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ở trên giường hồng hồng mắt khiêu khích gọi Tể Tể ơi, Tể Tể à ra làm sao, tối đó Tiêu Chiến gối lên đùi hắn khóc nức nở như thế nào.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến vô cùng đáng giận, vừa không phủ nhận thích hắn, lại không cần hắn nữa.

Vương Nhất Bác không hiểu nổi chính mình, rõ ràng có thể chất vấn anh, lại không nỡ, thậm chí giúp anh che giấu, sợ Tiêu Giai Ninh biết sẽ làm anh khó xử. Không nỡ để anh ở cạnh Tiêu Giai Ninh lại phải chịu ủy khuất.

Chúng sinh đều có nỗi khổ của riêng mình, anh sao có thể vì hắn mà viên mãn.

Là bởi vì Tiêu Chiến rất đẹp nên hắn mới mê luyến ư? Vương Nhất Bác nghĩ, cũng chẳng phải, người đẹp có nhiều lắm, Vương Nhất Bác từng gặp qua rất nhiều người xinh đẹp. Nhưng vì cái gì cứ phải vướng ở chỗ này, vì cái gì không thể tìm được người khác thay thế.

Rốt cuộc là tìm không thấy, hay là không muốn tìm.

Hắn trả lời tin nhắn của cậu trai kia, thật xin lỗi, hôm nay có việc.

Cậu ta nhắn lại rất nhanh, không sao hết, hôm khác nha.

Susie thỉnh thoảng vẫn gửi mail cho hắn.

Trong quá khứ, Vương Nhất Bác còn nghĩ đó là thói quen của cô. Mà hiện tại, hắn rốt cuộc thấu hiểu được cảm nhận của Susie, không hẳn là cô không muốn buông tay. Vương Nhất Bác không phải trải qua loại chờ đợi không tính là chờ đợi này, hắn không có tư cách khuyên nhủ Susie, dĩ vãng đã qua đi, hắn không quay đầu lại được.

Tiêu Giai Ninh nhét thẻ ngân hàng của mình vào cây ATM, nhập mật mã, cậu không tải app ngân hàng online, tin nhắn được chuyển đến điện thoại của Tiêu Chiến, vừa trông thấy, con số bên trong thực sự là không nhỏ.

Ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt không chút biểu cảm của anh.

Thời điểm Tiêu Chiến xuống lầu, Tiêu Giai Ninh đã đợi ở cửa được hồi lâu.

Tiêu Giai Ninh chui vào ghế phó lái, trong xe đều là mùi hoa quế. Trên gương chiếu hậu đặt vật trang trí nhỏ, là móc khóa của gucci, hình đầu chó. Tiêu Giai Ninh làm bộ như không thấy.

"Ăn cái gì?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Cái gì đắt thì ăn cái đó."

"Em phát tài?" Tiêu Chiến nhìn cậu.

"Đúng vậy, phát tài." Tiêu Giai Ninh dùng mũi chân huých nhẹ lên nệm ghế.

Tiêu Giai Ninh đưa thực đơn cho Tiêu Chiến, "Tùy tiện gọi đi, gọi nhiều vào."

Tiêu Chiến gọi món xong, Tiêu Giai Ninh vẫn nhìn chằm chằm anh.

"Các anh không phải tăng ca nhiều, là kiếm được nhiều đó chứ?" Tiêu Giai Ninh ngồi ở phía đối diện, hỏi anh.

"Hiệu suất đi đôi với dự án, kiểu như vậy đó."

"Anh không phải đặc biệt sợ em không thể tự nuôi thân à?" Tiêu Giai Ninh cười nhẹ, biểu tình khiêu khích.

Tiêu Chiến nhíu mi, "Có ý gì? Có chuyện nói đàng hoàng."

"Ba mẹ để lại cho chúng ta bao nhiêu tiền?"

Tiêu Chiến nói, "Em muốn mua cái gì?"

"Mua một con G* thật bự lái chơi, có thể mua không?"

Tiêu Chiến cắn môi, đang tính nói gì đó thì đồ ăn được bưng lên.

"Nhìn qua, đúng là giống ba em." Tiêu Giai Ninh châm chọc nói.

Bụng Tiêu Chiến muốn bùng cháy luôn rồi, quăng đũa xuống, "Có gì mau nói, cứ vậy thì ăn thế nào được nữa?"

Được, Tiêu Giai Ninh gật đầu, cũng buông đũa, "Anh không nghĩ anh giống như ba em? Ba mẹ để lại bao nhiêu tiền trong lòng em biết rõ, em dù tuổi nhỏ cũng không phải tên ngốc, mua nhà xong còn lại bao nhiêu? Ngôi nhà này phải dùng đến cả quỹ dự phòng của anh, không đủ, đúng không? Anh còn ứng trước cả lương. Lắp đặt thiết bị xong, còn lại bao nhiêu tiền? Anh cũng lợi hại quá ha, tăng ca làm thêm kiếm tiền, nhà viết tên em, chỉ sợ sau này kẻ điếc như em không tự mình sống nổi, tiết kiệm từng tí một để cho em dưỡng già, anh đem danh sách chi phí thẻ lương toàn bộ mang ra đây cho em, em xem anh để lại cho mình được đến một vạn không. Tiêu Chiến, anh coi thường ai vậy chứ?"

Tiêu Chiến há hốc miệng, cái gì cũng không nói được.

"Em rất ghét anh như vậy, anh hận không thể trù tính hết thảy cho em, hai năm nữa có phải anh định mua cả bia mộ cho em luôn không?" Tiêu Giai Ninh cầm đũa, gắp cho anh một miếng thịt, "Ăn, mời ngài ăn, y thực phụ mẫu*."

*Y thực phụ mẫu: quần áo, thức ăn, cha mẹ là những thứ vô cùng cần thiết của con người, ý nói một người phải dựa dẫm cả đời

Tiêu Chiến muốn nói gì đó.

Tiêu Giai Ninh cắn răng, "Ăn xong rồi nói! Anh nhìn bộ dạng sắp gầy thành quỷ của anh đi."

Tiêu Chiến đem miếng thịt kia ăn hết, giải thích, "Anh gầy không phải vì thiếu ăn..."

Tiêu Giai Ninh lườm anh.

"Anh không phải rất không yên tâm sao? Anh ăn, ăn một miếng em nói một câu, không ăn em không nói."

Tiêu Chiến nhìn cậu, gắp rau nhét vào miệng mình.

"Anh sợ studio em mở bị phá sản, không tìm nổi việc? Em chỉ là một bên tai thính lực không tốt, không phải cả hai đều điếc." Bọn họ ngồi ở tầng cao nhất, là view ngoài trời, xung quanh không có ai, Tiêu Giai Ninh tiếp tục nói, "Anh, cái tâm lý chuộc tội với bồi thường này của anh còn định tiếp tục bao lâu nữa?"

Tiêu Chiến nuốt thức ăn trong miệng xuống, "Anh cũng không có chỗ cần dùng tiền...." (Đúng òy, ngừi iu anh giàu nhắmm)

"Thực sự không chịu tìm đối tượng?"

Tiêu Chiến nói anh tìm ai bây giờ?

"Chờ em ổn định rồi mới tính đến mình? Anh sắp 31 rồi, còn bao nhiêu năm để hao phí nữa? Nếu anh tình nguyện, em cũng không có ý kiến."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện trước kia không nhắc, bắt đầu từ tháng này anh sẽ không cho em tiền nữa."

Tiêu Giai Ninh nói, "Được, tiền thế chấp anh cũng đừng quản, anh có muốn xem phòng làm việc của em thuận lợi đến mức nào không?"

Tiêu Chiến nói không cần.

Cậu lại hỏi, "Cái người tặng anh đầu chó Gucci đâu? Phải đối tượng của anh không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Nhưng cậu không phải người mù, cậu ngày nào cũng gặp Tiêu Chiến, thường xuyên thấy anh ngẩn người. Lại nói Tiêu Chiến đến một mao tiền cũng hận không thể đem cho cậu, làm gì có chuyện vung tiền mua móc khóa kia, bạn bè bình thường không tặng nổi loại đồ vật này.

Tiêu Chiến nằm trên giường, mở album ảnh, đem mặt Vương Nhất Bác phóng to hết cỡ, ngắm chốc lát, lại ấn vào khung chat với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác, em khỏe không. Xóa.

Em còn...

Xóa.

Cây gậy nặng trĩu treo trên đỉnh đầu Tiêu Chiến kia, Tiêu Chiến lại không rõ ai là người nắm đằng cán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play