Love is giving someone the ability to destroy you but trusting them not to.

BGM—Without Youby Harry Nilsson

Tạm dịch: Yêu là khi em trao cho ai đó quyền được làm tổn thương mình và tin tưởng rằng họ sẽ không làm thế.

- ------o0o-------

Vương Nhất Bác chuyển đến nơi này được gần một tháng mới nhìn thấy hàng xóm của mình. Hắn căn bản luôn nghĩ cách vách không có ai ở.

Tiểu khu này mới xây dựng không lâu, vấp phải chính sách khép kín, cuối cùng chỉ có thể xây thành căn hộ đơn lẻ hoặc dãy nhà nối liền với nhau, sau đó liền không cho phép thi công trung tâm thương mại hoặc hộ dân cư mở tạp hóa.

Vương Nhất Bác vừa đến thành phố này, tính toán thời gian ở lại đây ít nhất là hai năm, bạn của ba Vương nghe nói hắn tới đây, nhanh chóng kêu người ta dọn ra để cho hắn ở.

Vương Nhất Bác vốn định cự tuyệt, ba hắn đã gật đầu đồng ý xong xuôi. "Chú Triệu của con thân với ba lắm, con ở đó đi, bằng không chú ấy không yên tâm."

Ba Vương đi cùng với hắn, thuận tiện ghé thăm bạn cũ. Máy bay đáp xuống, chú Triệu đã dẫn người lái xe tới đón, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phó lái, ba Vương và chú Triệu ngồi ở phía sau. Mấy năm gần đây việc kinh doanh của ba Vương làm ăn rất khá, hai ông bạn cũ mấy năm không gặp, nhiệt tình tán gẫu suốt cả dọc đường.

"Lão Vương, Tể Tể giỏi giang, có thể tự mình đảm đương tất thảy, không giống con nhà tôi, không nên thân, cả ngày càn quấy, thằng bé lần này đến đây, vừa lúc cho đám trẻ nhà tôi cắp sách theo nó học hỏi.

Vương Nhất Bác nghe đến đây có chút hoảng, Tể Tể là nhũ danh ngày trước của hắn, nhiều năm rồi không có ai gọi.

Ba Vương khách khí nói, "Nhất Bác còn trẻ, cho nó sang bên này là để rèn luyện, phải nhờ ông chiếu cố đó, lão Triệu."

"Nói gì vậy! Tể Tể khác gì con ruột tôi đâu, đứa nhỏ nhà mình, có thể không để tâm sao?"

"Cảm ơn chú Triệu." Vương Nhất Bác quay đầu nói.

"Ngàn vạn lần đừng khách khí, có gì cứ việc nói với chú." Chú Triệu vỗ vai hắn.

Ăn cơm xong, lái xe đưa Vương Nhất Bác đến nơi ở trước, ba Vương cùng chú Triệu còn muốn uống rượu ôn chuyện xưa.

"Tể Tể, phòng của cháu cứ đơn giản thu dọn một chút, cháu ở đó có chỗ nào không tiện phải nói với chú ngay, chú kêu người đi sắm sửa."

"Vâng, chú Triệu, hai người từ từ ăn." Vương Nhất Bác không nói cảm ơn nữa.

Lái xe chở hắn tới nơi, hành lý cũng đem lên giúp hắn.

Là một căn song lập ba tầng, nhà còn lại chưa lắp đặt thiết bị, căn nhà của chú Triệu nằm liền kề với một dãy nhà nhỏ gồm bốn căn khác, sân nhà bên cạnh trồng một gốc hoa quế, giờ đang là mùa thu, cây hoa quế kia không nhỏ, đúng lúc nở hoa, đứng từ xa cũng ngửi thấy hương thơm. Ngoài gốc hoa quế này ra thì không trồng cây nào khác, lại trồng trong sân, là chủ nhà tự tay trồng, trong sân cái gì cũng chưa bày trí, trống không, cỏ dại mọc loạn thất bát tao, thoạt nhìn giống như không có ai ở.

Nếu hai bên đều chưa có người ở, Vương Nhất Bác cảm thấy nơi này quả thực yên tĩnh, nói là đơn giản thu dọn một chút, nhưng nhìn ra được, đồ có thể dùng không thiếu, giường trông rất mới, có vài bộ chăn ga đặt trong ngăn tủ. Trên bàn ở phòng bếp đặt danh thiếp, là phương thức liên hệ với người giúp việc, chú Triệu ngay cả điều này đều an bài cẩn thận, thực sự quan tâm hắn như con đẻ.

Vương Nhất Bác sắp xếp hành lý xong liền đi tắm. Hắn từ nhỏ đi học xa nhà, kỳ thật năng lực tự gánh vác sớm đã được tôi luyện rất khá.

Nếu mang Tướng Quân qua đây nuôi, có thể để nó chơi dưới sân, nhưng Vương Nhất Bác ở một mình, không tiện đem theo.

Tướng Quân là giống chó săn tự tay Vương Nhất Bác nuôi dưỡng, hắn rời nhà, Tướng Quân để lại cho ba mẹ.

Nhà họ Vương lập nghiệp từ khí giới, nhà xưởng đều đặt ở phương bắc, tây nam bên này phải khai thác thị trường mới, theo lý thuyết Vương Nhất Bác không cần trực tiếp đến, công ty chi nhánh thành lập cho tới nay, ngoại trừ kéo dài nghiệp vụ khí giới thì chưa có gì khởi sắc, hắn lần này đến đây, là có nhiệm vụ mới. Công ty nắm được IP donghua* của Nick và MTV* ở Mỹ, muốn khởi tạo hạng mục cách tân lịch sử văn hóa, chuyện này ba Vương vốn muốn đích thân đi, nhưng anh cả Vương Thanh Lâm vừa mới tiếp nhận chức phó tổng của tổng công ty, cần ba Vương hỗ trợ, vì thế anh trai và ba trước hết ở lại bên đó, kêu Vương Nhất Bác qua đánh trận đầu, kinh nghiệm của hắn còn thiếu, vừa lúc tăng cường rèn luyện thêm.

*Donghua hiểu nôm na là thuật ngữ chỉ phim hoạt hình chuyển thể từ truyện tranh của Trung Quốc.

*Nick và MTV là hai kênh truyền hình cáp và truyền hình vệ tinh của Mỹ.


Ba Vương ở bên cạnh đợi một hồi, đem Vương Nhất Bác đi chào hỏi khắp nơi. Giai đoạn trước đã đàm phán qua với chính quyền địa phương mấy vòng, kế tiếp là hợp đồng thỏa thuận chi tiết, lại giằng co thêm vài vòng nữa, sau khi ba Vương quay về, Vương Nhất Bác phải tự mình chủ trì.

Dự định chỉ là bước khởi đầu, tiến hành ký hiệp ước với chính phủ, phải trù tính cẩn trọng tỉ mỉ từ nhà cung ứng, vị trí qui hoạch, giá đất, những vấn đề này còn cần đánh cờ năm lần bảy lượt, không gấp được.

Vương Nhất Bác bắt đầu chưa tới hai năm, hạng mục này giao cho hắn kỳ thật có chút miễn cưỡng, lần này ba Vương muốn khảo nghiệm tiềm năng của hắn.

Công ty cách nhà không xa lắm, Vương Nhất Bác bình thường tự mình lái xe đi đi về về. Văn phòng chỉ có một cửa sổ có thể mở ra, hơi chếch qua phía đối diện là tòa nhà thiết kế rất độc đáo, từ cửa sổ của Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài vừa khéo có thể trông thấy mái nhà.

Group chat gia đình náo nhiệt vô cùng, mẹ Vương ban đầu sinh hai anh em Vương Nhất Bác, đã chăm không xuể, sau lại sinh em gái, ba Vương sau khi xuất ngũ làm ăn không tồi, mẹ Vương không đi làm nữa, đa phần đều ở nhà chiếu cố mấy đứa nhỏ, em gái út bây giờ đang học trung học, thời điểm nó không ở nhà, mẹ Vương lập tức bắt hai con trai chụp ảnh gửi cho bà xem, dần dần, Vương Nhất Bác cũng dưỡng thành thói quen đi đến đâu chụp ảnh đến đấy. Cùng người nhà chia sẻ phong cảnh, đồ ăn thức uống, không phải chuyện gì phiền toái.

Ánh nắng hôm nay không tệ, nắng thu không gay gắt, bầu trời màu lam nhạt, mây trắng từng đám từng đám bồng bềnh. Buổi chiều còn thấy nóng, vừa chạng vạng nhiệt độ liền giảm, đám mây không dày đặc như mùa hè, bị gió thu thổi thành những lát cắt mỏng mỏng, lại bị chiều tà nhiễm hồng, cảm giác vô cùng yên bình thoải mái. Vương Nhất Bác đứng bên cửa sổ, giơ di động lên chụp một bức.

Tòa nhà màu trắng ở đối diện xây theo kiến trúc hình học dưới nắng hoàng hôn cực kì có cảm giác nghệ thuật, tương phản hoàn hảo với những đám mây, Vương Nhất Bác lại chụp thêm hai tấm. Hắn mới đổi sang điện thoại 5G, nghe nói có thể thu phóng gấp 20 lần, hắn dùng hai đầu ngón tay phóng to camera, tính toán chụp thêm mấy bức tòa nhà.

Kéo lại gần, mới phát hiện trên sân thượng có người.

Người nọ mặc hoodie màu đen, hai tay giơ điện thoại, đang chụp ảnh bầu trời.

Vương Nhất Bác buông điện thoại, định bụng chờ người nọ rời đi rồi chụp. Hắn mở mấy bức hình vừa rồi ra xem, hóa ra ở tấm ảnh đầu tiên, người nọ cũng lọt vào khung hình. Vương Nhất Bác cất điện thoại, vòng về rót một cốc nước, đứng tựa bên cửa sổ xem, cách một khoảng xa, chỉ nhìn được là bộ dáng thiếu niên, thấy không rõ mặt, còn đang chụp nắng chiều, tay giơ lâu hơi mỏi, khuỷu tay tì lên lan can sân thượng nghỉ ngơi.

"Vương tổng, công ty thiết kế gửi đề án tới, đây là bản đánh máy." Trợ lý gõ cửa tiến vào.

Vương Nhất Bác gật đầu ý bảo cứ để lên bàn.

Cốc nước nhanh chóng được uống hết, người nọ vẫn chưa rời đi.

Làm sao bây giờ? Hoàng hôn hôm nay thực sự rất đẹp, kiến trúc của tòa nhà kia cũng phá lệ hấp dẫn, cứ tiếp tục như vậy, thực giống như hai người họ đang tranh đoạt thời gian vậy. Vương Nhất Bác buông cốc, cầm điện thoại, hướng tòa nhà chụp mấy tấm, sau đó chụp hai bức hình bầu trời. Hắn gửi tất đống hình bầu trời vào grout wechat, ngồi xuống, bắt đầu xem bản đề án.

Sắc trời dần tối, đợi cho tia sáng cuối cùng hoàn toàn biến mất, Vương Nhất Bác lại nhìn sân thượng đối diện, người nọ đã đi mất.

Đội ngũ ở chi nhánh tây nam gồm ba mươi mấy thành viên, ngoài ra Vương Nhất Bác còn mang theo hai trợ lý, đều đã quen thuộc với hắn. Vương Nhất Bác tuổi còn trẻ da lại trắng nõn, lúc tức giận còn lộ cả má sữa, từ nhỏ đã được ba và anh trai dạy, phải kiên định mới thuyết phục được quần chúng, như thế nào mới tính là kiên định? Vương Nhất Bác xem như điềm đạm, không phải dạng thô lỗ nghiêm khắc, chỉ là nguyên nhân tính cách, từ bé xíu đã không thích nói cười trước mặt người khác, so với đa số nam giới ở tuổi 23 thì thành thục ổn trọng hơn nhiều.

Vừa mới chuyển đến, nếp sống chưa quen, nhân viên ở công ty chưa biết hết, càng nói càng sai. Trừ bỏ công việc cũng không có thú tiêu khiển khác, ngồi mỏi lưng rồi, liền đứng dậy nhìn ra cửa sổ.

Vương Nhất Bác phát hiện, chỉ cần không mưa, tới chạng vạng người nọ cơ hồ đều sẽ ở trên sân thượng chốc lát, ngắm vài lần liền ngẫm ra quy luật, thường là vào giờ tan tầm, đợi cho trời sắp tối hẳn. Có đôi khi chụp ảnh lung tung, có đôi khi chụp cả tòa nhà bên này của Vương Nhất Bác, nhưng cửa sổ từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, Vương Nhất Bác không lo bị người nọ chụp phải.

"Tòa đối diện là làm gì đó?" Vương Nhất Bác hỏi trợ lý.

"Là mấy viện thiết kế và qui hoạch kiến trúc, phương án hạng mục Nick của công ty thiết kế là ở chỗ này."

Hóa ra là làm thiết kế, khó trách ăn mặc tùy ý như vậy.

"Sáng mai có cuộc họp, người ở công ty đó sẽ đến nói chi tiết phương án."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Chạng vạng hôm nay người nọ không xuất hiện ở sân thượng, Vương Nhất Bác cảm thấy mình có chút buồn cười, tính coi người ta thành thực vật hay sao? Mỗi ngày đều phải xem xem có nở hoa hay không. Rõ ràng là người xa lạ, hắn lại đơn phương ước định tình bằng hữu lúc chạng vạng với người ta.

Ngày hôm sau, tại cuộc họp đầu tiên bàn về phương án qui hoạch hạng mục Nick, Vương Nhất Bác không thấy ai có diện mạo tương tự người đó. Ở đâu ra mà trùng hợp như vậy chứ.

Người nọ liên tiếp vài ngày đều không lên sân thượng.

Vương Nhất Bác không phải người cuồng chụp ảnh, điện thoại của hắn mỗi ngày đầu tiên là được dùng để chụp phong cảnh, đem ảnh phóng đại ra lần nữa, chỉ nhìn được nét điêu khắc trên gạch men, còn lại cái gì cũng thấy không rõ, chỉ biết người nọ cần cổ thon dài, dáng người gầy gầy, lan can sân thượng che khuất từ phần ngực trở xuống, có thể đoán ra vóc dáng không hề thấp.

Tiếc rằng là người xa lạ. Mỗi khi Vương Nhất Bác nhìn vào khoảng không trên sân thượng, thỉnh thoảng sẽ có nghi vấn, anh ta làm gì nhỉ? Không đi làm sao?

Con người, sợ nhất là lòng hiếu kỳ quá lớn.

Người nọ cả một tuần không xuất hiện.

Thứ bảy Vương Nhất Bác không ra khỏi cửa, ở nhà học bổ túc. Khóa học phải bù còn rất nhiều, thời điểm chạng vạng, bản mẫu hợp đồng được gửi về, luật sư phía tổng công ty đánh dấu rất nhiều chỗ, đều cần tinh tế cân nhắc, Vương Nhất Bác thấy đầu choáng váng não căng ra, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu hít thở không khí.

Bên cạnh phòng ngủ trên tầng 3 có một phòng sách nhỏ, Vương Nhất Bác bình thường đều xử lý công việc ở đó, từ cửa sổ sát đất trong phòng sách nhìn ra ngoài là gốc hoa quế trong sân cách vách, cây gần cao tới tầng 3, bởi vì ở ngay cách vách, đã sắp chạm vào mép dưới sân thượng nhà Vương Nhất Bác, hoa nở đúng lúc, vàng óng ả, rơi xuống. Không có ai nhặt.

Hương thơm đầy cả sân, Vương Nhất Bác không ra khỏi phòng sách, song vẫn ngửi thấy được.

Vương Nhất Bác vốn muốn xuống sân ở lầu một, lại bị ánh trăng ngoài hiên thu hút. Lên cao hơn nữa là gác xép, vừa trữ được đồ vừa có chức năng cách nhiệt, cầu thang bộ phía trên làm bằng thủy tinh trong suốt, đã qua trung thu ước chừng một tháng, vừa khéo trăng tròn, ánh trăng dày đặc xuyên qua thủy tinh, đem cầu thang chiếu thành một mảnh sáng ngời.

Thang máy chỉ tới tầng ba, cho nên Vương Nhất Bác tới giờ cũng chưa đi lên gác xép, ánh trăng làm thay đổi chủ ý của hắn.

Vương Nhất Bác dọc theo cầu thang đi lên sân thượng. Mùi hoa quế bên ngoài càng nồng, nương theo ánh đèn đường mơ hồ nhìn thấy thân cây trầm mặc thẳng đứng, im lặng giống như quái thú.

Vương Nhất Bác ở đây gần một tháng, chưa thấy đèn ở nhà cách vách sáng lần nào.

Ban ngày có mặt trời chói chang hiếm thấy của mùa thu, cho nên trăng đêm nay phá lệ rõ nét, nếu nhìn kỹ bầu trời tối đen như mực này, thực sự sẽ thấy màu lam sẫm. Vương Nhất Bác tiện tay chụp một tấm, gửi về cho cả nhà xem.

Vương Nhất Bác đột nhiên có điểm muốn biết, tòa nhà đối diện công ty, dưới ánh trăng này sẽ là cảnh sắc gì, người nọ hiện tại có phải cũng đang đứng trên sân thượng hay không.

Lại là ý tưởng kỳ quái, ai mà cuối tuần còn đi làm chứ, nửa đêm rảnh rỗi leo lên mái nhà cho trúng gió hay gì?

Trăng rất đẹp, mùi hoa quế cũng khiến người khác thư thái hơn nhiều. Vương Nhất Bác xoay người, chuẩn bị quay về thư phòng tiếp tục làm việc, nhưng vào lúc này, đèn ở tầng 3 nhà cách vách đột nhiên sáng lên.

Hóa ra là có người ở.

Một phía thực im lặng, sắc ấm của ngọn đèn bất chợt sáng lên, làm cho gốc hoa quế kia càng thêm óng ánh.

Vương Nhất Bác dừng lại, đèn tường trên sân thượng cách vách cũng được bật, lóe lên bóng người. Là một thanh niên, quần đen, áo phông chữ T màu trắng, khoác áo sơ mi bên ngoài, tóc nhuộm màu cam ấm, cổ thon gầy.

Vương Nhất Bác không bật đèn tường, cho nên người nọ không chú ý tới Vương Nhất Bác ở sân thượng bên cạnh, chỉ đặt tay lên lan can, nhìn xa xa một mảnh tối đen.

Vương Nhất Bác đứng ở đó, ngắm sườn mặt của hàng xóm, khoảng cách ước chừng bảy tám thước, thị lực Vương Nhất Bác tốt lắm, ở khoảng này vẫn có thể nhìn rõ, thanh niên kia đem mặt chôn vào cánh tay, mắt mở to, hồi lâu không thấy chớp mắt, giống như đang nhìn phương xa, lại giống như ngẩn người.

Áo trắng thanh niên kia mặc sạch sẽ trong suốt, cho dù là ở nhà, cả người đều thực gọn gàng, mặt mày thanh tú, hệt như tranh vẽ. Không giống người lười quét sân.

Mùa thu thực dịu dàng, gió mang theo hương hoa quế chậm chạp lướt qua từng sợi tóc màu cam ấm của người nọ, thiếu niên im lặng tựa vào đó, Vương Nhất Bác lại nhớ tới trò chơi ở công viên.

Gương mặt xinh đẹp như vậy hẳn là nên thuộc về công viên giải trí tràn ngập tiếng cười, chứ không phải biểu tình cô tịch đứng trong gió như thế kia.

Vương Nhất Bác lại nghĩ về người trên sân thượng.

Một lát sau, thiếu niên kia ngẩng mặt lên, đứng thẳng, lấy ra di động, chụp gốc hoa quế dưới sân, được vài tấm, cũng chẳng gửi cho ai, đã vội cất đi.

Trời thu, ban đêm hơi lạnh, cổ họng Vương Nhất Bác viêm nhẹ, bị gió lạnh thổi liền ngứa, nhịn không được ho khan vài tiếng, thiểu niên kia lúc này mới giật mình phát giác sân thượng cách vách có người.

Vương Nhất Bác dứt khoát mở đèn tường, người nọ quay đầu nhìn hắn, thoáng kinh ngạc, đại khái cũng không nghĩ tới cách vách có người ở.

Đây là cự ly ban đầu của cuộc tương ngộ, khoảng cách vật lý của hai sân thượng, chỉ có vài thước.

Hương hoa quế nhẹ nhàng nương theo gió đêm ôm lấy hai kẻ đang ngắm nhìn lẫn nhau. Hẳn là nên chào một tiếng, nhưng từ lúc mở đèn, Vương Nhất Bác mới phát hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất, khoảnh khắc ngọn đèn lóe sáng, hốc mắt của vị hàng xóm tựa hồ cũng long lanh ánh nước.

Thiếu niên kia thất thần, nhìn Vương Nhất Bác vài giây, vội cúi đầu, nhanh chóng xoay người đi vào.

Lưu lại Vương Nhất Bác một mình đứng dưới ánh trăng trên sân thượng.

Hương hoa quế tựa hồ càng đậm.

- -------------

Tể Tể 崽崽 như kiểu ở nhà mình gọi em trai cháu trai là thằng cu ấy các bạn, gọi thằng cu sợ anh Bo đem súng bắn bỏ nên tớ cứ để nguyên:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play