Cánh cửa lớn của phủ Trấn Quốc Công nguy nga rộng lớn, bên trên là tấm bảng phủ mới sơn, sau giờ ngọ mấy trục cửa được ánh nắng ấm áp chiếu xuống, ánh lên vầng sáng vàng nhàn nhạt.

Có một lão giả tuổi tầm 50 đứng ở trước cổng lớn, trông dáng vẻ như đang sốt sắng chờ người nào đó.

Thẩm Nguyên biết thân phận của lão giả này, ông là Hồ quản sự của phủ Quốc Công, từng phụng dưỡng qua ba đời gia chủ của Lục gia, là hạ nhân có tư lịch sâu nhất trong phủ.

Hồ quản sự kia chắc cũng biết thân phận của nàng, lần trước lúc nàng cùng hai muội muội đến Thiều Viên tham gia yến tiệc, có từng gặp qua ông.

Chờ Thẩm Nguyên đỡ Lục Liêu Tế xuống xe ngựa, cậu nhóc trực tiếp chạy thẳng về phía Hồ quản sự hòa ái dễ gần.

Thẩm Nguyên đã thành công tiễn cháu trai Lục Chi Vân về quý phủ, lẽ ra lúc này, nàng cũng nên lên đường về phủ rồi.

Nhưng Thẩm Nguyên lại không nhìn thấy bóng dáng Lục Chi Vân ngoài cổng chính, cho nên nàng không muốn rời đi luôn lúc này.

Đầu hạ sau giờ ngọ, mặt trời giữa trưa, ánh nắng đang lúc rực rỡ nhất.

Cho nên trong lòng Thẩm Nguyên có ý định.

Không bằng nàng giả bộ cảm nắng, ra vẻ sắp ngất xỉu, chờ Bích Ngô đỡ lấy nàng, nói không chừng Hồ quản sự còn có thể giữ nàng lại phủ nghỉ tạm một lát.

Nghĩ vậy, Thẩm Nguyên vừa định giơ tay nâng trán ra vẻ yếu ớt bệnh tật, lại cảm thấy nơi góc tay áo mình, bị người ta túm chặt.

Lúc nàng xoay người nhìn lại, thì thấy Lục Liêu Tế lại chạy tới phía sau nàng.

Bé trai có đôi mắt đen tuyền trong suốt, hắn ngửa đầu nhìn Thẩm Nguyên, cất giọng mềm mại: "Thẩm tỷ tỷ."

Hồ quản sự cũng đã đi tới, ông chắp tay thi lễ với Thẩm Nguyên xong thì cung kính nói: "Vừa rồi thiếu gia đã nói chuyện xảy ra với lão nô, cảm ơn Thẩm cô nương đã đưa hắn về phủ Quốc Công."

Thẩm Nguyên dịu dàng đáp: "Quản sự không cần khách khí."

Hồ quản sự thấy vẻ mặt Thẩm Nguyên mệt mỏi, lại thân thiết nói: "Lão nô xem thấy sắc mặt cô nương sắc có chút không tốt, chắc là cảm nắng rồi, không bằng vào phủ nghỉ ngơi một lát lại đi vậy."

Trên mặt Thẩm Nguyên không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.

Hồ quản sự chủ động như vậy, trái lại đã giúp nàng bớt công sức phải giả bệnh.

Hiện giờ thân phận của Thẩm Nguyên, là khuê tú chưa gả chồng, tuy nói nàng rất muốn tiến vào phủ Quốc Công này nghỉ ngơi chốc lát, nhưng nàng còn phải chừa lại chút rụt rè.

Vì thế nàng cố ý giả vờ do dự nói: "Chuyện này..."

Hồ quản sự cũng cố ý bày ra khuôn mặt lo lắng, khuyên nàng: "Cô nương, chuyện Liêu Ca Nhi mất tích, lão nô đã phái người bẩm báo cho Công gia trong cung rồi. . . Nếu người rời đi trước, lão nô cũng không tiện ăn nói với Công gia."

Trái lại Thẩm Nguyên cũng không nghĩ tới phương diện này.

Thế là nàng lập tức khẽ gật đầu hạ trán, ra vẻ mình là người biết thời biết thế.

Hồ quản sự thấy cuối cùng Thẩm Nguyên cũng đồng ý với thỉnh cầu của mình, tảng đá trong lòng ông cũng buông xuống.

Ông suôn sẻ, mời cô nương nhà họ Thẩm này vào Công phủ.

Hai tên tiểu tử Giang Trác và Giang Phong này có lẽ cũng đều thở phào nhẹ nhõm, hai người trái lại không cần tốn tâm tư để giữ lại vị mỹ nhân này.

- -

Vinh Yến Đường.

Thẩm Nguyên thầm cảm thấy, sảnh đường của Phủ Quốc Công này còn cao hơn nhiều so với phủ Vĩnh An Hầu, cho nên ngồi ở trong đó, cũng thấy được nơi đây càng thêm rộng rãi khí thế hơn.

Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế bành tại sườn Đông nội đường, Lục Liêu Tế thì ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi ở bên người nàng.

Sau khi Hồ quản sự chuẩn bị tốt trà bánh cho hai người thì cung kính đứng ở sườn Tây Vinh Yến Đường.

Vì tránh điều hiềm nghi nên ông cố ý cúi thấp đầu.

Nhưng lại bất giác mà len lén nhìn mỹ nhân tuyệt sắc mặt tựa đóa sen, thanh cao thoát tục.

Thẩm Nguyên chỉ cần lẳng lặng ngồi ở đó, bầu không khí trong cả đại đường tựa như trở nên ôn hòa hơn không ít.

Dáng vẻ nàng đoan trang hiền thục, giữa hai đầu lông mày xinh đẹp vương chút rụt rè, lại khiến cho người ta bất giác nhớ tới câu thơ chuyên dùng để hình dung mỹ nhân nhu nhược kia - -

Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ(*).

(Cách nhau một dòng nước nông cạn,
 Nhìn nhau đăm đăm không nói nên lời.)

Hồ quản sự không khỏi thầm than, chẳng trách Trấn Quốc Công không gần nữ sắc, lại đột nhiên sinh ra hứng thú đối với đại cô nương nhà họ Thẩm.

Mà Thẩm Nguyên ngồi ngay ngắn ở bên kia, trái lại ở chung với Liêu Ca Nhi Lục gia rất hòa hợp.

Sau khi cữu mẫu La thị qua đời, nàng làm thầy dạy tại thư viện Hoa Mai Dương Châu ba năm, những học trò nàng dạy đều là một vài đứa trẻ mới vỡ lòng.

Cho nên lúc Thẩm Nguyên ứng phó với mấy bé trai tầm tuổi như Liêu Ca Nhi, hiển nhiên rất dễ dàng.

Hồ quản sự sai nha hoàn đi rót thêm trà cho Thẩm Nguyên xong, sợ nàng chờ đến sốt ruột bèn cung kính nói: "Thẩm cô nương, Công gia hắn chắc cũng sắp về phủ rồi."

Thẩm Nguyên gật đầu, bàn tay trắng siết chặt khăn mềm.

Liêu Ca Nhi nhìn thấy cử chỉ của Thẩm Nguyên thì tò mò hỏi: "Thẩm tỷ tỷ, vì sao tỷ lại cứ nắm mãi chiếc khăn tay này thế?"

Mặt mày Thẩm Nguyên dịu dàng nhìn về phía hắn, nhanh chóng nở nụ cười, đồng thời cũng đưa chiếc khăn thêu bươm bướm kia cho hắn xem.

Tài năng thêu thùa của nàng thuộc dạng thượng thừa, đường thêu bươm bướm dày đặc lại tinh mỹ, có thể nói là trông rất sống động.

Thẩm Nguyên đáp: "Bởi vì chiếc khăn này, rất quan trọng đối với tỷ tỷ đó."

Liêu Ca Nhi ngây thơ gật đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹ hoa văn của chiếc khăn này.

"Thẩm cô nương, Công gia đã trở về."

Hồ quản sự vừa dứt lời, trái tim Thẩm Nguyên bỗng như ngừng đập.

Lúc nàng hơi quay đầu lại, thì bắt gặp Lục Chi Vân thân mặc triều phục, vóc người cao lớn đang đi vào nội đường.

Hắn vừa vào phòng, bầu không khí trong Vinh Yến Đường nhất thời trở nên trang trọng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Thẩm Nguyên và Liêu Ca Nhi đều đứng lên.

Liêu Ca Nhi hiển nhiên có chút sợ Lục Chi Vân, sau khi đứng lên thì không dám nói lời nào.

Thẩm Nguyên thì coi như bình tĩnh nói: "Lục đại nhân."

Cặp mắt phượng thâm thúy kia của nam nhân nhìn về phía nàng, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là?"

Thẩm Nguyên hé môi mềm, nhưng lại nửa tiếng cũng không nói ra miệng.

Tâm tình nàng càng lúc càng kém.

Lục Chi Vân vậy mà lại không nhớ ra nàng sao ? !

Hồ quản sự thấy thế, bèn bẩm lại chuyện xảy ra vào ban ngày cùng thân phận của Thẩm Nguyên với Lục Chi Vân.

Đương lúc Thẩm Nguyên cụp mắt không biết làm sao thì Lục Chi Vân lại thấp giọng nói với nàng: "Thẩm cô nương mời ngồi."

Dứt lời, Lục Chi Vân thẳng lưng ngồi ở ghế chủ vị của Vinh Yến Đường.

Thẩm Nguyên nhanh chóng thu liễm cảm xúc thất vọng cùng kinh ngạc, mặt mày ôn thuần ngồi trở lại chỗ cũ.

Lục Chi Vân ra lệnh cho Hồ quản sự: "Đưa Liêu Ca Nhi đi."

Lúc này cuối cùng Liêu Ca Nhi cũng mở miệng nói chuyện, giọng hắn mang theo chút giọng sữa, năn nỉ Lục Chi Vân: "Ngũ thúc, ta muốn ở đây với Thẩm tỷ tỷ."

Đôi mắt phượng sắc bén của Lục Chi Vân hơi nheo lại, trầm giọng trách mắng: "Không được bướng bỉnh."

Trên mặt Liêu Ca Nhi lập tức xuất hiện vẻ sợ hãi, tức muốn khóc.

Thẩm Nguyên thấy Liêu Ca Nhi như vậy, cũng không dám tùy tiện mở miệng trước mặt Lục Chi Vân.

Bấy giờ Hồ quản sự nói: "Công gia, Liêu Ca Nhi và Thẩm cô nương rất hợp nhau, người cũng để hắn ngồi ở Vinh Yến Đường thêm lát đi."

Lục Chi Vân nghe xong, chỉ yên lặng liếc mắt nhìn Hồ quản sự một cái.

Hồ quản sự thấy vậy thì biết, công gia đây là đồng ý với đề nghị của ông rồi, bèn liếc mắt ra hiệu với Liêu Ca Nhi.

Cậu nhóc lập tức nuốt nước mắt vào trong bụng, quay trở lại vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyên.

Bọn hạ nhân dâng trà lên cho Lục Chi Vân xong, cuối cùng nam nhân cũng mở miệng: "Hôm nay cảm ơn Tẩm cô nương đã thay ta tìm thấy thằng cháu không ngoan này."

Thẩm Nguyên dịu dàng đáp: "Chỉ là trùng hợp thấy hắn lạc đường thôi cho nên tất nhiên là phải đưa hắn về rồi, đại nhân không cần nói cảm ơn."

Giọng nàng càng ngày càng thấp, cũng đột nhiên không còn vẻ trấn định tự nhiên như lúc vừa tới nữa.

Ngay từ đầu Lục Chi Vân đã không nhận ra nàng là ai.

Hôm nay thái độ của hắn đối với nàng, cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ nói chuyện đơn giản với hắn như vậy, nàng cũng không thăm dò được gì.

"Thẩm gia đại cô nương. . . Ngươi có hôn ước với Đồng Lục Kham đúng không?"

Lục Chi Vân làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, tiện thể chủ động nhắc tới hôn sự của nàng.

Thẩm Nguyên ngước mắt nhìn về phía hắn, sau đó gật đầu.

Bích Ngô sau lưng nàng đúng lúc này nhớ tới chuyện chủ tử đã dặn dò mình trước lúc vào phủ.

Thấy Thẩm Nguyên dùng khăn che miệng, nàng ấy lập tức hiểu ý.

Bích Ngô giống như căm giận bất bình thay nàng mà nói: "Nhưng mối hôn sự này, vốn không phải do cô nương nhà chúng ta muốn. Người trong lòng của Khang Bình bá kia là nhị cô nương của Hầu phủ, cô nương của chúng ta..."

Còn chưa nói xong, Thẩm Nguyên đã giả vờ ngăn nàng ấy lại, không để cho Bích Ngô tiếp tục nói hết.

Nhưng những tin tức nàng muốn Bích Ngô tiết lộ cho Lục Chi Vân biết, tất cả đều đã được nàng ấy nói hết.

Lục Chi Vân chưa phát biểu bất cứ quan điểm gì đối với lời nói của Bích Ngô, chí có ánh mắt là dừng ở trên người Thẩm Nguyên.

Đôi mắt hắn sâu thẳm khó lường, mang theo vài phần xem kỹ.

Thẩm Nguyên bị ánh mắt của hắn nhìn, lồng ngực bỗng dưng có chút phát run.

Thật ra hôm nay mỗi một câu Lục Chi Vân nói với cô đều cực kỳ bình thường khách khí, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, không có chút gì là ra vẻ ta đây làm quan gia.

Nhưng hắn là thượng vị giả tay nắm quyền binh.

Chỉ cần tùy ý liếc mắt nhìn người ta một cái như vậy đã có thể khiến trong lòng người ta tự dưng sinh ra vài phần sợ hãi.

Mắt thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Thẩm Nguyên sợ về phủ muộn, kế mẫu sẽ gây chuyện với nàng, nên rụt rè mở miệng nói: "Đại nhân, ta nên về phủ rồi."

Lục Chi Vân bèn căn dặn Hồ quản sự, nói: "Đưa Thẩm cô nương về phủ."

Lúc hắn nói lời này, vẫn không nhìn nàng.

Thẩm Nguyên đúng vào lúc này lén lút để chiếc khăn thêu bươm buớm kia lại trên ghế bành, giả vờ làm rơi nó ở nơi này.

Sau khi Thẩm Nguyên đứng dậy, Liêu Ca Nhi thấy nàng muốn đi tgif vội vàng dùng bàn tay mập mạp túm chặt ống tay áo của nàng: "Thẩm tỷ tỷ, tỷ đừng đi, tỷ ở lại cùng ta có được không?"

"Cạch - -" một tiếng.

Lục Chi Vân đúng lúc đó đặt cốc trà trong tay lên bàn dài, lạnh giọng ra lệnh cho Liêu Ca Nhi: "Buông nàng ra."

Liêu Ca Nhi hiển nhiên là bị khí thế mãnh liệt của Ngũ thúc nhà hắn dọa sợ, nhưng lại không nỡ buông Thẩm Nguyên ra, cho nên mím miệng nén nước mắt trốn sau thân Thẩm Nguyên, cái tay mập mạp kia vẫn không buông ống tay áo Thẩm Nguyên ra.

Mắt thấy Lục Chi Vân đứng dậy khỏi ghế chủ vị, bóng dáng cao lớn kia cũng đi về phía hai người, Thẩm Nguyên lại đúng lúc này lóe lên một suy nghĩ.

Lúc nàng còn đang ở Dương Châu, có người bạn cũ từng dạy nàng vài thứ.

Người bạn cũ kia là Sấu Mã được đội buôn muối nuông chiều, nàng ấy đã từng dạy nàng làm sao để quyến rũ một nam nhân thông qua ánh mắt.

Trước đó Thẩm Nguyên cũng không có hứng thú học những thứ này.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nhớ tới mấy kỹ xảo đó.

Nàng đang do dự xem liệu có nên ra chiêu đối với Lục Chi Vân không, lúc ngẩng đầu, bỗng dưng va phải ánh mắt thâm trầm của Lục Chi Vân.

Nam nhân có đôi lông mày cao, dưới hàng mi dài là cặp mắt phượng, tất nhiên cũng đặc biệt thâm thúy.

Trên người hắn mang theo mùi gỗ thông rét lạnh, đúng vào lúc này thoáng qua đỉnh đầu nàng.

Thẩm Nguyên hoảng sợ tránh tầm mắt của hắn, lập tức thu lại mấy suy nghĩ mới nổi lên.

Sau đó nàng bỗng nhiên nhớ ra, trong số những chiêu Sấu Mã đã dạy nàng có một chiêu, đó là giả vờ va phải ánh mắt của nam nhân, sau đó lại giả bộ bối rối, hoảng sợ tránh đi ánh mắt ấy.

Thẩm Nguyên thầm an ủi chính mình ở trong lòng, đây là vô ý làm chứ không phải là nàng cố ý.

Liêu Ca Nhi vẫn trốn sau lưng nàng, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tầm mắt Lục Chi Vân lại rơi vào trên người cháu trai, giọng hắn cũng trầm hơn vài phần: "Buông nàng ấy ra, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba."

Liêu Ca Nhi nghe xong, đáng thương tội nghiệp sụt sịt cái mũi vài cái.

Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng lúc này cuối cùng hắn cũng có thể buông ống tay áo của nàng ra.

Không nghĩ tới, Liêu Ca Nhi lại "Òa - -" một tiếng, hu hu khóc lớn.

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play