Thẩm Nguyên từng nghe người khác nói bây giờ trong triều đình Đại Kỳ hắn là quyền thần đương thời, như trước đây trong kinh thành con dòng cháu giống mà gặp Lục Chi Vân sẽ chẳng khác nào đang gặp hoàng thượng, không đến mức ba quỳ chín lạy nhưng cũng sẽ tức khắc đứng dậy chắp tay chào.

Tiểu hoàng đế kính trọng nhất người cậu là hắn, cũng ngầm tỏ vẻ đồng ý với việc này.

Việc này đi quá giới hạn tâm ý quá nhiều, thế là Lục Chi Vân bèn để thuộc hạ của mình cấm hành vi này.

Trên thực tế, hễ mọi người nhìn thấy thủ phụ Lục Chi Vân còn lo sợ hơn cả nhìn thấy hoàng đế, đều sẽ vô cùng cẩn thận, chỉ lo sẽ gây ra sự cố gì.

Trong yến tiệc của các nữ quyến đều để một hoa sen lâm thủy ở giữa sảnh, trong sảnh thoáng đãng, mái hiên kéo dài cũng có thể che nắng được.

Nửa nén hương trước, Thẩm Du rời khỏi ghế ngồi của mình, chẳng biết đã đi nơi nào.

Sau khi thì thầm với Bích Ngô, Thẩm Nguyên cũng đi qua hành lang kép rồi đi khỏi sảnh hoa sen.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh hờ hững, cũng không ngừng âm thầm quan sát Lục Chi Vân đang đi về phía phủ Quốc công.

Tuy kiếp trước Lục Chi Vân thường đến mộ nàng thăm nàng, còn cưới cả bài vị của nàng. Song Thẩm Nguyên không thể nào xác định được kiếp trước Lục Chi Vân đã có tình ý với mình từ khi nào.

Nàng cũng sẽ không hành động bừa bãi.

Hôm nay muốn đến gần Lục Chi Vân cũng chỉ để thăm dò xem sao, xem cuối cùng thái độ của người đàn ông này đối với nàng là thế nào.

Nghĩ thế, Thẩm Nguyên đi qua hành lang kép.

Mà cũng ngay vào lúc đó, Lục Chi Vân và thuộc hạ cũng sắp sửa đi ngang trước người nàng.

Bích Ngô đứng tại chỗ nhìn tiểu thư nhà mình, chỉ cho rằng nàng muốn chờ vị Trấn Quốc công mạnh mẽ làm người ta sợ hãi này đi trước.

Thẩm Nguyên nắm bắt thời cơ nhưng cảm giác Lục Chi Vân hình như chẳng hề chú ý gì tới nàng, hắn chỉ nhìn thẳng rồi tiến bước về phía trước.

Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng sẽ không biết khi nào mới có thể gặp lại được hắn.

Gió ở hành lang mang theo hương hoa sen bỗng thổi hơi lớn, Thẩm Nguyên cũng nín thở.

Hướng cơn gió này thổi vừa vặn là phía Lục Chi Vân.

Nhịp tim Thẩm Nguyên lại tăng dồn dập hơn rất nhiều, nhưng nàng ngay lập tức nắm thời cơ, lúc Lục Chi Vân đi ngang qua người nàng thì nàng lặng lẽ buông khăn tay trên tay phải.

Tấm khăn mềm mại mang theo mùi hương thoang thoảng theo cơn gió không nhanh không chậm phả về hướng Lục Chi Vân.

Trong sảnh hoa sen, nữ quyến đều nhìn về phía Thẩm Nguyên, các nàng đều nhìn thấy khăn này hệt như bươm bướm bay đến trước mặt Lục Chi Vân.

"Ngươi nói xem cô ta cố ý hay vô tình?"

"Ai biết được, chẳng qua ỷ lại mình xinh đẹp được chút thì muốn dùng thủ đoạn vụng về này để tiếp cận Trấn Quốc công, đứng xem cô ta làm trò hề thôi."

Vài nữ quyến thấp giọng trò chuyện, Thẩm Hàm ngồi ở chỗ đó đương nhiên sẽ nghe được, nàng ta cũng siết chặt nắm tay nhìn về phía Thẩm Nguyên, trong mắt mang theo mấy phần hận thù.

Mà Thẩm Nguyên ở phía bên kia đương nhiên sẽ không chú ý đến một ánh mắt khác thường.

Khăn này cũng thật không khéo mà rơi vào cạnh giày đen của Lục Chi Vân.

Người đàn ông này cũng bởi vì một cái khăn đột nhiên xuất hiện mà dừng bước chân lại.

Giang Trác đứng phía sau Lục Chi Vân không khỏi nhìn chếch về hướng kia, thấy một mỹ nhân đứng ở cuối hành lang.

Giang Trác liên tục lắc đầu, thầm than trong lòng.

Cũng không biết cô nương này rốt cuộc là gan lớn đến đâu mà lại làm ra việc liều lĩnh nhường này.

"Đại nhân..."

Giọng nói nhẹ nhàng e sợ của Thẩm Nguyên có hơi run, nàng đang do dự xem có nên bước đến trước mặt người đàn ông ấy để mở lời hay không.

Song đôi mi hạ xuống của Lục Chi Vân vẫn chưa nhìn về phía nàng.

Thẩm Nguyên có hơi khó xử.

Lúc này nàng thấy hẳn Lục Chi Vân sẽ không có suy nghĩ gì với nàng.

Không những thế sau khi nàng làm ra việc liều lĩnh này rồi, không chừng sẽ còn để lại ấn tượng không tốt trong lòng hắn.

Trên bàn tiệc, có mấy nữ quyến không ngừng lấy khăn che miệng, ra bộ châm biếm.

Giang Trác thấy chủ tử nhà mình vẫn im lặng đứng tại chỗ, vẻ mặt không lạnh đi nên nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Hắn ta thấy bối rối, hay trước hết cứ giúp mỹ nhân liều lĩnh này nhặt cái khăn dưới đất lên đã.

Giang Trác vừa định đi tới thì chuyện xảy ra tiếp theo đã làm mắt hắn ta trừng lớn thêm vào phân.

Hắn ta thấy tận mắt, quyền thần Lục Chi Vân ngay cả trước mặt hoàng đế cũng không thèm quỳ, thế mà lại khom người giúp mỹ nhân kia nhặt khăn lên.

Những nữ quyến trong sảnh hoa sen nhìn thấy hành động này của hắn thì sắc mặt cũng đồng loạt biến đổi.

Vừa mới hết buổi trưa, mặt trời chói chang, ánh nắng vẫn chói mắt.

Thẩm Nguyên được ánh nắng chói đến mất hồn, trong khi đó Lục Chi Vân đã đi đến trước mặt nàng.

Vóc người của người đàn ông này rất cao lại đẹp, bóng hắn trải xuống mặt đất cũng bao phủ hết cả thân hình gầy gò đơn bạc của nàng.

Áo ngoài dành cho công tước trên người hắn hết sức trang trọng, trên áo thêu hình kỳ lân chồm.

Lục Chi Vân đưa tay, tay áo rộng thêu sóng nước cuồn cuộn lập tức mở ra, chủ động đưa tấm khăn mềm mại trả lại cho nàng.

Lúc Thẩm Nguyên sợ hãi ngước mắt lên thì đối diện với đôi mắt thâm thúy tỏa ra uy thế dưới vành mão huyền thiến của hắn.

Đồng thời nàng cũng ngửi thấy mùi gỗ thông trên người người đàn ông xa cách mà lạnh lẽo này.

Lục Chi Vân luôn tạo cho người khác không khí ngột ngạt bởi hắn luôn không giận mà tự uy, nên Thẩm Nguyên đối mặt với tình huống như thế cũng hoảng loạn vội vàng rời đi.

"Cầm cẩn thận."

Sắc mặt Lục Chi Vân bình thản, không rõ tâm tình.

Thẩm Nguyên nghe giọng trầm thấp của hắn rồi mới run rẩy đưa bàn tay nhỏ trắng nõn như sứ ra nhận lấy chiếc khăn.

"... Đa tạ đại nhân."

Diễn kịch thì cũng phải diễn cho tới.

Sau khi đoàn người Lục Chi Vân rời khỏi sảnh hoa sen, Thẩm Nguyên và Bích Ngô tới thiều viên của Hải Đường Xuân Ổ.

Bích Ngô còn định hỏi han Thẩm Nguyên một phen, hỏi sao ban nãy nàng lại run sợ đến vậy.

Còn chưa kịp mở miệng thì chủ tớ hai người đã nhìn qua bên cửa sổ khắc hoa văn mở toang, nghe được tiếng khóc quen thuộc của phụ nữ.

"Kham Lang... Chàng thực sự không cần ta nữa sao?"

"Du Nhi... nàng yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu oan ức."

Hai người đang nói chuyện chính là Lục Kham và Thẩm Du.

Hai người tìm chỗ yên tĩnh này để hẹn hò.

Nữ tử mảnh mai gào khóc, nam tử thì dịu dàng trấn an.

Bích Ngô không thể tin nổi mà nhìn về phía Thẩm Nguyên, thấy đôi mắt đẹp của chủ nhân mình trầm tĩnh không hề gợn sóng rồi lại chìm đắm như bên trong có hàm chứa tâm sự gì đó.

Vừa mới đi đến Hải Đường Xuân Ổ, cứ thế trong đầu Thẩm Nguyên hiện lên những chuyện cũ từ kiếp trước.

Kiếp trước nàng và Lục Kham cũng từng một mình đến nơi này.

Đương lúc giữa xuân, hoa hải đường phấp phới yêu kiều.

Nàng đưa lưng về phía bức tường màu trắng trên cửa sổ mở toang, Lục Kham lại đứng đối diện với nàng.

Thẩm Nguyên nhớ Lục Kham mặc một bộ áo màu trắng, từ sau khi thành hôn, ngoài những lúc gặp ở phủ bá tước thì hai người cũng rất hiếm khi trò chuyện riêng với nhau.

Lục Kham để người hầu đứng ở bên ngoài bức tường trắng, Thẩm Nguyên đứng dưới tàng cây lay động, trong lòng tình cũng bỗng dưng trở nên hơi căng thẳng.

"Bá gia. . ."

Từ ngày cưới nhau, nàng phòng không gối chiếc, Thẩm Nguyên cũng sẽ không gọi Lục Kham là phu quân, chỉ toàn gọi tước vị của hắn ta.

Cũng không biết vì sao, đột nhiên Lục Kham lại đến gần nàng.

Thẩm Nguyên theo bản năng mà lui một bước về phía sau, Lục Kham lại đột nhiên dùng bàn tay hơi lạnh nắm lấy cằm nàng.

"Nàng đừng nhúc nhích."

Lục Kham vừa dứt lời, Thẩm Nguyên đã theo lời hắn, không dám manh động thêm lần nào.

Vốn Thẩm Nguyên còn tưởng rằng Lục Kham muốn thân cận với nàng, trong lòng nàng mặc dù không chờ mong bao nhiêu nhưng cũng không làm ra hành động phản kháng nào.

Nàng vừa khép mi thì nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng của nha hoàn...

"Di nương... di nương ngài đợi nô tì với!"

Vừa dứt lời, Lục Kham lập tức buông lỏng cằm của nàng, nhẹ nhàng đáp lời: "Nàng có thể về rồi."

Thẩm Nguyên kinh ngạc quay người lại, lúc này mới hiểu ra.

Ban nãy nàng và Lục Kham tuy không có làm gì nhưng bên ngoài cửa sổ nhìn vào rất dễ nhìn nhầm thành Lục Kham vừa mới hôn nàng.

Khoảng thời gian này Lục Kham và Thẩm Du không hòa thuận, bọn họ cứ cãi vã nhau mãi.

Lục Kham vì muốn chọc giận Thẩm Du cứ đứng mãi bên ngoài cửa sổ mở toang nên mới diễn vở kịch này.

Thực ra dù Thẩm Nguyên gả cho Lục Kham nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quan hệ giữa hắn ta và Thẩm Du.

Quãng đời còn lại dù có phải ở như ở góa thì Thẩm Nguyên cũng chấp nhận.

Bích Ngô nhìn thấy mi Thẩm Nguyên hạ xuống thì muốn mở lời an ủi.

Vẻ mặt Thẩm Nguyên nhanh chóng bình tĩnh lại: "Chúng ta đi thôi."

Đợi khi đã rời khỏi Hải Đường Xuân Ổ, Bích Ngô khẽ hỏi: "Tiểu thư, nhìn Khang Bình bá và nhị tiểu thư như vậy... trong lòng người chắc là khó chịu lắm."

Thế mà Thẩm Nguyên vẫn thẫn thờ lắc đầu.

Nàng thẫn thờ không phải vì Lục Kham và Thẩm Du mà là vì nàng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở sảnh hoa sen.

Thái độ Lục Chi Vân đối với nàng nhàn nhạt, nhưng cũng giúp nàng nhặt khăn lên.

Hắn là người quá mức cao thâm khó dò, nàng thật sự đoán không ra tâm tư của hắn.

Nghĩ đến đó, Thẩm Nguyên rũ mắt.

Cũng không biết khi nào mình mới có cơ hội gặp lại Lục Chi Vân.

Hải Đường Xuân Ổ.

Thẩm Du còn đang khóc sướt mướt trong lòng Lục Kham, trong lòng hắn ta lại nổi lên cảm xúc kinh hãi.

Trong lòng hắn ta hiểu rõ, mình đột nhiên có cảm giác này không phải vì tiếng khóc của Thẩm Du.

Vừa nãy hắn ta nhìn qua cửa sổ mở toang thì thấy bóng Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên cũng nhìn về phía hắn ta.

Ánh mắt hai người không tránh khỏi giao nhau.

Ánh mắt nàng nhìn hắn ta không hề gợn sóng, không có một chút tâm tình nào.

Nhưng thể chất Thẩm Nguyên yếu đuối, lúc nàng không cười thì giữa lông mày sẽ tựa như có một nỗi buồn nhàn nhạt cùng vẻ e sợ.

Ánh mắt Thẩm Nguyên nhìn Lục Kham, với hắn ta mà nói, toát ra một cảm giác quen thuộc không tên.

Mà chính cảm giác quen thuộc này mới là thứ khiến cho hắn có cảm giác thống khổ một cách kỳ lạ.

Đường phố kinh thành phồn hoa, cửa hàng san sát, hàng hóa nối tiếp nhau nhiều vô cùng.

Người đi đường người chen vai, ngựa xe như nước, náo động náo nhiệt.

Thẩm Nguyên và Bích Ngô đi ra từ một tiệm may gọi là Khởi Tú Phường, chỉ là hai người tới đây không phải do cần mua quần áo.

Mẹ kế Lưu thị cắt xén đồ cưới mà cậu Thẩm Nguyên đã chuẩn bị cho nàng, mà tiền hằng tháng hầu phu nhân cho nàng cũng chỉ đủ cho Thẩm Nguyên sinh hoạt thường ngày.

Ngược lại Thẩm Nguyên cũng không xin thêm tiền hằng tháng với Thẩm Hoằng Lượng mà tự mình thiết kế rất nhiều hoa văn hoa cỏ bán cho các tiệm may kiếm thêm tiền dùng.

Trong lòng Bích Ngô thấy oan ức thay cho chủ nhân, lúc đi trên đường còn tức giận bất bình nói: "Nếu phu nhân không bệnh mà qua đời thì năm mười sáu tuổi ấy tiểu thư có thể cho đại thiếu gia chứ không cần phải đến kinh thành chịu uất ức thế này."

Phu nhân mà Bích Ngô nói là mẹ Thẩm Nguyên - La thị, còn vị đại thiếu gia kia là biểu ca Đường Vũ Lâm của nàng.

Thẩm Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ tới mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Bích Ngô nên mua lên phố chọn cho Bích Ngô vài món đồ.

"Đi đi đi! Không mua thì đứng ở đây cản trở ta làm ăn."

Thanh âm của người bán hàng cắt đứt câu chuyện của chủ tớ hai người.

Bích Ngô nhìn theo tầm mắt, nói với Truyền Ưng: "Ồ, đây không phải tiểu thiếu gia nhà họ Lục sao?"

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền đi đến bên cạnh tiểu thiếu gia mà Bích Ngô nói đến.

Lục Liêu Tế đang lưu luyến nhìn vào lồng bánh bao nóng hổi thì trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói dịu dàng của một cô gái xa lạ: "Liêu thiếu gia, cậu muốn ăn hả?"

Sau khi gật đầu thì Lục Liêu Tế liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Cậu nhóc có hơi ngạc nhiên, sao tỷ tỷ xinh đẹp này lại biết tên mình được?

Bích Ngô mua cho cậu nhóc hai cái bánh bao thịt, đợi khi đưa cho Lục Liêu Tế xong thì Thẩm Nguyên dịu dàng hỏi: "Liêu thiếu gia, ngũ thúc của cậu đâu?"

Đôi ngươi đen lay láy của Lục Liêu Tế nhìn Thẩm Nguyên, cậu nhóc vừa ngậm bánh bao vừa khẽ lắc đầu.

Kiếp trước từng ở chung với Lục Liêu Tế, mặc dù Lục Chi Vân nuôi dưỡng đứa cháu này bên cạnh song cũng không bỏ nhiều công sức để dạy dỗ cậu nhóc.

Mà Lục Liêu Tế đối với vị ngũ thúc nghiêm túc hung hăng này sẽ sinh ra cảm xúc hơi e ngại, kiếp trước cậu nhóc còn đòi bỏ nhà ra đi nhưng mỗi khi cậu nhóc nghĩ đến đây sẽ bị Lục Chi Vân phát hiện.

Tính tình đứa nhỏ này cũng không tồi nhưng cứ luôn la hét đòi gặp mẫu thân đã qua đời của mình.

Thẩm Nguyên cũng là người mất mẹ từ nhỏ, thế nên kiếp trước cũng quan tâm Lục Liêu Tế nhiều hơn chút.

Nàng khẽ khàng sờ đầu cậu nhóc rồi lệnh Bích Ngô gọi một chiếc xe ngựa: "Chúng ta đưa nó về phủ Quốc công đi."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Nguyên đang nghĩ, cuối cùng nàng cũng có cơ hội gặp mặt Lục Chi Vân.

Xe ngựa Thẩm Nguyên thuê hướng về phía phủ Trấn Quốc công chậm rãi mà đi.

Nhưng ba người trên xe không hề biết, cách họ mười mấy trượng cũng có một chiếc xe ngựa đang đi theo bọn họ.

Trong buồng xe có hơi xóc nảy, Giang Phong - đệ đệ sinh đôi của Giang Trác, cũng là thuộc hạ đắc lực của Lục Chi Vân nhìn huynh trưởng mình mặt ủ mày chau, trêu ghẹo: "Thẩm cô nương cũng đi đến phủ Quốc công mà, huynh lo gì chứ?"

Giang Trác nhìn vẻ cà lơ phất phơ này của đệ đệ, không biết xả giận vào đâu.

Hắn ta dùng quạt vỗ xuống đầu Giang Phong, lắc đầu trả lời: "Tuy Thẩm cô nương đi đến phủ Quốc công nhưng đại nhân còn đang ở trong cung dạy bệ hạ học, trước khi đại nhân hồi phủ, chúng ta phải nghĩ cách giữ Thẩm cô nương lại."

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play