Tiếng bánh xe lộc cộc, xe ngựa vững vàng đi về hướng phủ Vĩnh An Hầu.

Thẩm Nguyên ngồi bên trong xe rộng lớn, trong lòng vô cùng đồng cảm với Liêu Ca Nhi còn nhỏ tuổi.

Nàng và Liêu Ca Nhi hoàn cảnh tương đồng, từ khi sinh ra đã không có cha mẹ ruột bên cạnh.

Mà cửu phụ Đường Văn Bân lại là vị quân tử mẫu mực, thường ngày đối xử với cháu gái là nàng thái độ cũng rất hiền hòa, nhưng mặc dù vậy, đối với bậc cha chú trong nhà Thẩm Nguyên vẫn có chút sợ hãi.

Đừng nói đến vị Ngũ thúc này của Liêu Ca Nhi, còn là một nam nhân vô cùng nghiêm khắc.

Nếu nàng rơi vào tay vị thúc phụ tính cách mạnh mẽ như vậy, có lẽ còn sợ hãi gào khóc thảm thiết hơn Liêu Ca Nhi.

Bích Ngô nhỏ hơn Thẩm Nguyên 4 tuổi, năm Thẩm Nguyên mười tuổi Bích Ngô đã làm nha hoàn của nàng.

Trên đường về Hầu phủ, Bích Ngô không khỏi nhớ tới chuyện cũ ở Dương Châu.

Khi Thẩm Nguyên còn nhỏ nhìn như ngoan ngoãn nghe lời, thật ra lại âm thầm phản nghịch.

Khi nàng ở độ tuổi của Liêu Ca Nhi, cũng từng làm ra chuyện bỏ nhà ra đi.

Nhớ lại chuyện này, Bích Ngô không nhịn được trêu ghẹo nàng: “Tiểu thư, nói ra cũng thật trùng hợp, năm ngài mười tuổi rời nhà trốn đi, cũng là Lục đại nhân đưa ngài về Đường phủ đó.”

Bích Ngô nói xong, bỗng nhiên Thẩm Nguyên cũng nhớ tới chuyện cũ chín năm trước.

Nhớ tới khi còn bé bướng bỉnh nghịch ngợm, gương mặt mỹ nhân hơi ửng đỏ.

Tuy giọng nói Thẩm Nguyên vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lại có chút oán trách: “Đã là chuyện bao nhiêu năm rồi, vì sao ngươi còn nhớ rõ như vậy?”

Bích Ngô che miệng cười.

Thật ra lúc Thẩm Nguyên còn tấm bé, cũng từng tiếp xúc với Lục Chi Vân.

Lục Chi Vân vừa qua tuổi làm lễ đội mũ(*), đã đỗ Trạng Nguyên, nhưng cùng năm đó phụ thân hắn Lục Hồng Ngang cũng qua đời, vì vậy hắn phải ở nhà giữ đạo hiếu ba năm, không được vào triều làm quan.

*Lễ đội mũ (thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành)

Chờ đến khi mãn tang, Tiên đế liền phái hắn đến Dương Châu, làm tuần muối ngự sử địa phương.

Hắn chỉ ở Dương Châu một năm, lại lập được thành tích nổi bật, được dân chúng địa phương kính trọng.

Thẩm Nguyên tỉ mỉ nhớ lại dáng vẻ Lục Chi Vân năm 23 tuổi, trong đầu lại chỉ có một bóng dáng cao lớn mơ hồ.

Khi hắn còn trẻ tướng mạo tất nhiên là vô cùng anh tuấn, rất nhiều khuê tú phủ Dương Châu đã từng phải lòng hắn ngay lần đầu gặp gỡ, có điều lúc ấy Lục Chi Vân cũng không có ý định cưới vợ, ở nơi phong nguyệt như Dương Châu cũng không truyền ra bất kì chuyện phong lưu gì.

Hắn trong ấn tượng của Thẩm Nguyên, dù cho tuổi tác còn trẻ, so với nam tử cùng tuổi tính cách lại sâu sắc trưởng thành hơn rất nhiều, mang lại cho người khác một cảm giác của ông cụ non.

Nhưng Lục Chi Vân khi đó, còn lâu mới làm người khác cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

——

Vinh Yến Đường.

Trên lưng chiếc ghế dựa chạm trổ hoa văn cây cỏ núi đá, mà trên mặt ghế trơn bóng những vân gỗ, lại xuất hiện một chiếc khăn tay mềm mại của nữ tử.

Liêu Ca Nhi thấy vậy, liền mở miệng thỏ thẻ nói: “Đó là khăn của Thẩm tỷ tỷ!”

Giọng nói trong trẻo của câu bé vừa dứt, chiếc khăn kia đã được Lục Chi Vân nhặt lên.

Mặt trên chiếc khăn tuyết trắng thêu một con bướm màu xanh ngọc.

Nó đang khéo léo vỗ cánh bay, nhìn rất dịu dàng xinh đẹp, thật ra lại yếu ớt mong manh.

Hương ngọc lan thoang thoảng từng chút từng chút, quấn quýt trên bàn tay to lớn với những khớp xương mạnh mẽ.

Lục Chi Vân im lặng nhìn chiếc khăn trong tay, bỗng nhiên Liêu Ca Nhi lại nói: “Thẩm tỷ tỷ từng nói, chiếc khăn này rất quan trọng với tỷ ấy.”

Lục Chi Vân dường như có điều suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Liêu Ca Nhi, thấp giọng hỏi: “Nàng thật sự nói những lời này?”

Liêu Ca Nhi dẩu cái miệng nhỏ, ngây thơ gật gật đầu.

Sau đó liền thấy, vị Ngũ thúc ít nói hiếm cười của cậu, lại khẽ nở nụ cười.

Tuy rằng ý cười trên môi hắn thật khẽ, nhưng so với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ngày thường lại như một trời một vực.

Liêu Ca Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Chi Vân, gương mặt bé nhỏ cũng có chút ngẩn ngơ.

Mặc dù rất nhanh trên mặt nam nhân đã không còn nụ cười khẽ, cậu bé vẫn đoán ra, chắc chắn Ngũ thúc của cậu rất vui vẻ.

Vì thế Liêu Ca Nhi lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngũ thúc, ta có thể giữ chiếc khăn này giúp Thẩm tỷ tỷ không?”

Đôi mắt Lục Chi Vân lại lạnh lùng như thường ngày, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cháu mình, chỉ trả lời ba chữ đơn giản mà dứt khoát: “Không thể nào.”

Liêu ca nhi vừa định cố gắng thêm một lần, đôi mắt phượng nghiêm nghị kia của Lục Chi Vân lại thản nhiên nhìn cậu một cái.

Nam hài phồng phồng gò má, cuối cùng lại tuổi thân mà giấu lời định nói vào trong bụng.

——

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà le lói.

Bên trong phủ Quốc công gió nhẹ thổi ánh mặt trời chớm tắt, cảnh sắc tươi đẹp bát ngát.

Giang Trác và Lục Chi Vân đi về phía Kỳ Tùng Quán

Lúc nãy ở Vinh Yến Đường rõ ràng hắn thấy chủ tử còn cầm khăn tay của tiểu thư Thẩm gia, nhưng chỉ trong phút chốc, vì sao chiếc khăn kia đã biến mất không còn nữa?

Giang Trác thấy mắt Lục Chi Vân nhìn thẳng, vội lén lút nhìn vào tay áo rộng thêu hoa văn Giang Nhai Hải Thủy(*).

*là họa tiết hoa văn truyền thống Trung Hoa, thường gọi là "Giang Nhai Hải Thủy" hay "Hải Thủy Giang Nhai", thường được may trên áo vua và quan phục mang lại ý nghĩa may mắn, cát tường.

Hắn chớp chớp mắt.

Có phải Công gia giấu nó ở trong tay áo rồi không?

Chiều tà nơi đáy mắt, dáng người nam nhân cao lớn khôi ngô, phong thái hiên ngang.

Lục Chi Vân góc nghiêng nam tính, đường nét hài hòa.

Hắn không nhìn Giang Trác, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cặp mắt kia của người, dòm ngó lung tung cái gì vậy?”

Giọng nói của nam nhân bình tĩnh, cũng không có bất kì sự khó chịu nào.

Chỉ là giọng nói của hắn so với những nam tử khác lại trầm thấp hơn rất nhiều, có thể nói là từ tính vô cùng phong phú, nhưng cũng sẽ làm người khác cảm thấy sự lạnh lùng nghiêm khắc.

Giang Trác vội vàng nhận sai, lập tức chuyển đề tài, nói: “Công gia, có lẽ đại tiểu thư Thẩm gia bây giờ đã về đến phủ.”

Hắn vừa mới nhắc tới Thẩm Nguyên, bước chân Lục Chi Vân bỗng nhiên cũng dừng lại trên phiến đá xanh.

Lập tức, bên tai Giang Trác đã vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Chi Vân: “Hôn sự của nàng và Lục Kham, nên hủy thôi?”

Vừa dứt lời, hai mắt Giang Trác lập tức trợn to.

Đợi đến khi hắn không thể tin mà nhìn về phía Lục Chi Vân, đã thấy sắc mặt Lục Chi Vân bình tĩnh, không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì.

Giang Trác khẽ mở miệng, sững sờ thật lâu, mới cung kính mà trả lời: “Thuộc hạ đã biết.”

Tuy câu nói của Lục Chi Vân là câu hỏi, nhưng Giang Trác vẫn đoán ra được của chủ nhân.

Ý của Lục Chi Vân là muốn để hắn nhanh chóng hủy bỏ hôn sự của Khang Bình Bá và Thẩm Nguyên.

Giang Trác vốn tưởng rằng đại tiểu thư Thẩm gia kia chẳng qua chỉ đem đến chút hứng thú cho Lục Chi Vân.

Nhưng hôm nay xem ra, hắn nghĩ đơn giản quá.

Chuyện này, lớn chuyện thật rồi.

——

Phủ Bá tước.

Lư thị ngồi ở vị trí chủ trì trong chính đường, giận giữ hất đổ chung trà bên tay xuống mặt đất.

Bà ta tức giận mắng Lục Kham: “Đừng nói là ở kinh thành, tất cả các con đường cửa hiệu và châu phủ khắp Đại Kỳ này, chỗ nào không có cơ sở ngầm của Ngũ thúc ngươi? Nhất định là vì ngươi phân vân do dự giữa tỷ muội Thẩm gia kia, mới chọc giận Ngũ thúc ngươi! Việc này không cần thương lượng, ngươi phải từ hôn với đại tiểu thư Thẩm gia.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Kham rũ nhẹ, chỉ thấp giọng khuyên Lưu thị bớt giận.

Hắn không thể hiện bất kì thái độ gì với việc này, nhưng lúc này lại đột nhiên nhớ lại, trong buổi tiệc ở Thiều Viên ngày hôm ấy, Thẩm Nguyên đứng bên ô cửa sổ trong vườn hoa hải đường, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn.

——

Đã ba ngày, từ sau lần nhìn thấy Lục Chi Vân trước đó.

Thời gian ngắn ngủn ba ngày, Lư thị mẫu thân Lục Kham đã tự mình đến hầu phủ, cùng Vĩnh An Hầu Thẩm Hoằng hủy bỏ hôn sự giữa con trai của ông Lục Kham và đích trưởng nữ Thẩm gia.

Mọi chuyện giải quyết nhanh chóng dứt khoát quá mức, không thể không làm Thẩm Nguyên hoài nghi, có phải là nàng để cho Bích Ngô nói những lời kia ở phủ Quốc công đã có tác dụng hay không.

Mà Lục Chi Vân sau khi nghe được, liền ở phía sau giúp đỡ một chút.

Ngày hôm đó bầu trời trong xanh, ánh sáng quang đãng.

Lưu thị là mẹ kế của Thẩm Nguyên, tuy không thích nàng kế nữ này lắm, nhưng lại nghĩ dù sao nàng đã bị phủ Khang Bình Bá từ hôn, giả vờ an ủi nàng một phen.

Khi Thẩm Nguyên tới tiểu viện của Lưu thị, bà đang ngồi trên giường La Hán, trên chiếc bàn đàn hương nhỏ bên cạnh cũng đặt quả sơn trà vừa mới hái.

Gần đây Lưu thị bị đau đầu, dưới búi tóc còn cột đai đeo phúc thọ, cầm một chuỗi Phật châu trong tay.

Đợi Thẩm Nguyên ngồi xuống, Lưu thị liền giả vờ an ủi nàng nói: “Nguyên nhi, ngươi cũng đừng đau buồn quá, mặc dù hủy hôn với Khang Bình, phụ thân ngươi cũng sẽ vì ngươi chọn một mối hôn sự khác tốt hơn.”

Sau khi Thẩm Nguyên nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng trong phút chốc, trước mắt mẹ kế, bỗng nhiên rơi xuống vài giọt nước mắt.

Dung mạo của nàng ngày thường vốn đã dịu dàng, giờ đây lại thêm dáng vẻ rụt rè nước mắt lưng tròng, có thể nói là hoa lê đái vũ(*), nhìn thấy mà thương.

*Hoa lê đái vũ: Thành ngữ "như hạt mưa trên hoa lê", nghĩa bóng chỉ khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp.

Tiên nữ khóc, có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Lưu thị nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Nguyên, đúng là cũng hơi động lòng trắc ẩn.

Bích Ngô đứng ở phía sau Thẩm Nguyên, cũng mở to đôi mắt hạnh to tròn.

Nàng kinh ngạc vì Thẩm Nguyên khóc nhanh như vậy, cũng đột nhiên hiểu ra, vì sao trên đường đi chủ tử vẫn luôn trừng mắt không hề chớp mắt.

—— “Ai, Nguyên nhi. Mấy ngày nay người ra phủ đi dạo vài vòng, thích cái gì thì mua cái đó, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”

Nỗi buồn phía sau giọt nước mắt còn vương trên mi mắt Thẩm Nguyên lại chẳng hề chạm tới đáy mắt.

Thấy Lưu thị rốt cuộc cũng nói đến chủ đề này, nàng lập tức nức nở nói: “Đa tạ mẫu thân quan tâm, chỉ là không dối gạt mẫu thân...Số bạc tháng này của hài nhi có chút không đủ.”

Lưu thị lần chuỗi Phật xâu trong tay, bỗng nhiên hiểu rõ.

Thì ra là ở chỗ này đợi bà ta đây mà.

“Con phố trước cửa phủ chúng ta có cửa tiệm bánh ngọt, làm ăn cũng không tệ lắm, hôm nào ngươi đi xem thử, giúp đỡ xử lý một chút. Ba phần lợi nhuận của cửa tiệm này, ngươi cầm lấy mà chi tiêu.”

Thẩm Nguyên dùng khăn mềm lau nhẹ nước mắt, dịu dàng cảm ơn: “Đa tạ mẫu thân.”

——

Sau khi ra khỏi phòng khách, vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt trắng nõn như sứ phù dung của Thẩm Nguyên, nhưng mà ánh mắt thì đã trở lại vẻ bình tĩnh như thường ngày.

Chủ tớ hai người dừng lại một chút, chờ đến khi tới bụi cây rậm rạp hoang tàn ở hòn non bộ, Bích Ngô thấy bốn phía không có ai, mới mở miệng oán trách nói: “Đây là chuyện gì vậy, lão gia chuẩn bị đủ hai mươi gian cửa tiệm làm của hồi môn cho tiểu thư, tiểu thư đã từ hôn với Khang Bình Bá, vì sao chủ mẫu vẫn nắm chặt của hồi môn của ngài không buông?”

Thẩm Nguyên khẽ thở dài.

Tất nhiên cữu phụ Đường Văn Bân chuẩn bị không ít của hồi môn cho nàng, nhưng lòng tham không đáy của mẹ kế Lưu thị, rõ ràng là muốn chiếm đoạt của hồi môn của nàng.

Vì vậy nàng mới thử thái độ của Lưu thị.

Nhưng xem thái độ kia của Lưu thị, nếu nàng muốn lấy lại đồ vật thuộc về nàng, cũng không phải là chuyện dễ.

Đường cái trước phủ.

Thẩm Nguyên và Bích Ngô đi ra từ cửa tiệm bánh ngọt Thẩm gia, nàng cũng vừa tính xong một khoản nợ.

Tuy rằng mẹ kế Lưu thị ngoài miệng nói cửa tiệm bánh ngọt này làm ăn không tệ, nhưng trên thực tế, lợi nhuận lại không nhiều lắm.

Hơn nữa Lưu thị biết Đường gia nhiều thế hệ buôn bán, mà nhà mẹ của La thị cữu mẫu của Thẩm Nguyên cũng là muối thương thực lực hùng hậu ở Dương Châu.

Từ nhỏ Thẩm Nguyên được La thị nuôi lớn, mưa dầm thấm đất cũng học được cách tính sổ và kinh doanh cửa hàng.

Lưu thị từ miệng của hạ nhân biết được Thẩm Nguyên tính các khoảng sổ sách còn giỏi hơn tiên sinh coi giữ sổ sách, liền dứt khoát đuổi hắn đi, để cho Thẩm Nguyên toàn quyền xử lý cửa tiệm này.

Mà mỗi tháng lợi nhuận Thẩm Nguyên được chia, nhiều lắm cũng chỉ có năm lượng bạc.

Bích Ngô vừa nghĩ tới chuyện này, thì giận sôi máu: “Chủ mẫu tính toán thật là quá hay, bà ấy đâu muốn cho tiểu thư tiền chi tiêu, rõ ràng là muốn để cho tiểu thư làm người trông coi sổ sách!”

Đôi mắt dịu dàng long lanh kia của Thẩm Nguyên nhìn về phía trước.

Bích Ngô cũng nhìn theo tầm mắt chủ tử, liền nhìn thấy Liêu Ca Nhi Lục gia hệt như một chú gà con mới vừa ra khỏi ổ, đôi chân ngắn nhỏ nhắn lộc ca lộc cộc mà chạy tới trước mặt Thẩm Nguyên——

“Thẩm tỷ tỷ!”

Thẩm Nguyên cười dịu dàng, vừa định cuối người sờ sờ đầu cậu bé, Giang Phong liền chạy vọt tới, đúng lúc bắt được Liêu Ca Nhi, thở không ra hơi kêu: “Tiểu tổ tông, ngài chạy chậm một chút đi.”

Dứt lời, Giang Phong vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa trước mắt, mặt hoa da phấn tuyệt sắc mỹ nhân.

Hắn đang suy nghĩ, nên làm như thế nào để giữ Thẩm Nguyên lại.

Thế nhưng lại thấy Thẩm Nguyên hơi rũ đôi mi, bỗng nhiên dùng bàn tay mềm đỡ lấy trán.

Dáng vẻ này, hình như là bị cảm nắng.

Nhưng khi nàng nhăn mày, lại có cảm giác yếu đuối, liễu rủ trong gió một vẻ đẹp dịu dàng mềm mại.

Bích Ngô kịp thời đỡ được Thẩm Nguyên, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, có phải ngài đã cảm nắng hay không?”

Lúc Thẩm Nguyên nhăn mày lắc đầu, Liêu Ca Nhi cũng khẽ nhếch miệng nhỏ, nhìn về phía nàng đầy lo lắng.

Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Thẩm Nguyên, trong lòng Giang Phong lập tức sinh ra cảm giác thương xót.

Nhưng cũng khó tránh khỏi có chút mừng thầm.

Cơn nắng nóng của Thẩm tiểu thư này, đến cũng đúng lúc quá!

Lần này, ngược lại hắn không cần phải phí công nghĩ cách giữ nàng lại.

Giang Phong kịp thời giấu đi ý mừng trong mắt, cũng thể hiện dáng vẻ lo lắng, khuyên giải an ủi nói: “Ai da Thẩm tiểu thư, đúng lúc tiểu nhân bao một gian phòng ở tửu lầu phía trước, nếu ngài cảm nắng, chi bằng đi với chúng tôi đến đó nghỉ ngơi một chút.”

——

Đương nhiên Thẩm Nguyên không phải thật sự cảm nắng, sau khi nàng theo Giang Phong và Liêu Ca Nhi vào tửu lầu, liền phát hiện chưởng quầy tửu lầu này vô cùng tôn kính Giang Phong.

Tôn kính đến mức gần như nịnh nọt.

Chờ sau khi mọi người vào gian phòng, trong lòng Thẩm Nguyên đã có suy đoán.

Tòa tửu lầu này, có lẽ là sản nghiệp riêng của Lục Chi Vân.

Nàng vẫn luôn biết rõ, Lục Chi Vân cũng không phải thanh quan gì, mà là người đứng đầu triều đình và dân chúng quyền thế ngang trời, thế lực của hắn phủ khắp mọi nơi của Kỳ triều, sợ là của cải tài sản cũng không phải là thứ nàng có thể tưởng tượng được.

Như vậy nghĩ, vẻ mặt Thẩm Nguyên thản nhiên mà uống mấy ngụm trà lạnh giải nhiệt.

Thẩm Nguyên thấy Liêu Ca Nhi có vẻ như là muốn nói nhỏ vài câu với nàng, liền hơi hơi nghiêng đầu, đưa tai phải lại gần phía cậu hơn một chút.

Liêu Ca Nhi đang định mở miệng nói chuyện, cánh cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Thẩm Nguyên thấy rõ tướng mạo của người tới, không hiểu vì sao trong lòng lại có chút căng thẳng, sau đó lập tức từ ghế bành đứng dậy.

Có lẽ hôm nay Lục Chi Vân không phải vào triều, trên người chỉ mặc một bộ áo mỏng màu xanh đậm, trên đầu tất nhiên cũng là không đội mũ ô sa hay lương quan.

Nhưng khí thế của hắn vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, không thể nhìn gần.

Từ sau khi đến kinh thành, đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên thấy hắn mặc thường phục.

Gương mặt nam nhân nghiêm nghị, áo màu xanh càng tôn lên thắt lưng cường tráng và đôi chân dài, so với lúc mặc quan phục bớt đi vài phần nghiêm túc, lại càng thêm tuấn tú khôi ngô.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyên, đôi mày kiếm của Lục Chi Vân khẽ nhíu, thấp giọng hỏi: “Thẩm tiểu thư?”

Thẩm Nguyên có chút thẹn thùng, giọng nói dịu dàng trả lời: “Lục đại nhân……”

Sau khi Lục Chi Vân đi vào, bên trong gian phòng lại vô cớ lại xuất hiện một cảm giác áp lực đè nén.

Mắt phượng thâm thúy nhìn về phía tiểu mỹ nhân yếu ớt, ý bảo Thẩm Nguyên ngồi xuống lần nữa, rồi lại hỏi: “Vì sao gần đây, luôn có thể gặp được cô?"

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play