Phủ Vĩnh An hầu, Hà Hương Đường.

Trong Hà Hương Đường có ba gian, được xây dựng bên cạnh hồ sen.

Bước vào đầu hạ, hoa sen trong ao nở ra, cảnh sắc rất nên thơ.

Bên trong phòng nội đường, trang trí sáu bức bình phong vẽ hồ điệp.

Thẩm Nguyên ổn định hơi thở, cùng nha hoàn Bích Ngô đứng sau tấm bình phong, hai người đang ngồi ở chủ vị lúc này là Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng, cùng với Khang Bình bá Lục Kham, đến đây để cầu hôn.

“Việc này không thể chậm trễ, mong Khang Bình bá sau khi trở về phủ, sớm chọn ngày hôn kỳ cho trường nữ Thẩm Nguyên của bản hầu.”

“Dĩ nhiên rồi, mong hầu gia an tâm.”

Người mở miệng nói trước là phụ thân của Thẩm Nguyên, Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng.

Hiện giờ ông đã qua tuổi tứ tuần, ở trong triều đảm nhận chức thượng thư Công Bộ.

Chức thượng thư trong triều tuy là chính nhị phẩm, nhưng mà Công Bộ trong sáu bộ là bộ có địa vị thấp nhất.

Quan viên nhậm chức ở Công Bộ, không thể nào so sánh với quan viên ở Hộ Bộ, càng không nói đến chuyện có thể được chút đỉnh tiền hối lộ. là gia đình thanh quý, có cuộc sống xa hoa, nhưng so với các thế gia huân quý có địa vị lẫy lừng thì vẫn còn thua xa.

Hoàng đế triều Đại Kỳ bây giờ còn nhỏ lại gầy yếu, tiên đế gửi hắn cho ba vị trọng thần, trong đó có một trọng thần có quyền lực cao, có thể áp chế cả lục bộ.

Có thể nói là quyền khuynh triều dám một tay che trời.

Người đó là ngũ thúc của Khang Bình bá Lục Kham hôm nay đến phủ ---- Lục Chi Vân.

Hiện giờ, trong nội các Lục Chi Vân đứng hàng thủ phụ, mấy năm trước kế tục tước vị của phụ thân hắn, cũng là Trấn Quốc Công có địa vị hiển hách.

Lục thái hậu mẹ đẻ của tiểu hoàng đế, là đích trưởng nữ của Lục gia, Lục Chi Vân cũng được mọi người tôn xưng một tiếng quốc cữu gia. Mà tiểu hoàng đế đối với người cậu quyền thần này cũng hết sức nể trọng, ban cho hắn cái danh là đế sư, địa vị cao không ai sánh bằng.

Bá tánh thành Mãn Kinh, thậm chí là thế gia huân tước đều rõ ràng một sự thật.

Người chân chính cầm quyền Đại Kỳ triều không phải là hoàng đế.

Mà là vị thủ phụ đại nhân kia--- Lục Chi Vân.

Thẩm Hoằng Lượng muốn gả Thẩm Nguyên cho Lục Kham bởi vì muốn Thẩm gia có thể trèo lên, muốn có quan hệ với người của Lục gia.

Phụ thân của Lục Kham là Lục Chi Phân là con vợ lẽ của lão Trấn Quốc Công Lục Hồng Ngang, Lục Chi Phân từng vì triều đình mà chết trận trên chiến trường, là một võ tướng có uy danh hiển hách, vì vậy khi Lục Phân Chi chết tiên đế đã truy phong cho ông chức Khang bình bá.

Mà Lục Chi Phân chỉ có một đứa con nối dõi duy nhất là Lục Kham, dĩ nhiên hắn có thể thừa kế tước vị của phụ thân hắn, mà bây giờ hắn cũng là một nhánh trong Lục gia, phủ trạch được xây dựng sườn tây Thiều viên, thuộc đất riêng Lục gia, rất gần với phủ Trấn Quốc Công của ngũ thúc hắn - Lục Chi Vân.

Thẩm Nguyên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, lại nghe thấy Bích Ngô bên cạnh nhỏ giọng, cô ở bên tai nhẹ nhàng mà trấn an hỏi: “Đại tiểu thư, em nhìn ra, Khang Bình Bá (Lục Kham) này cũng được coi là một thế gia công tử lỗi lạc, ôn nhuận, nếu tiểu thư thật sự gả đến phủ của ngài ấy, cũng có thể xem làm mối hôn sự tốt.”

Cách tấm bình phong, Thẩm Nguyên cũng không thể nhìn kỹ được tướng mạo của Lục Kham, nhưng có thể nhìn ra ngũ quan của hắn cũng thuộc dạng thanh tuấn.

Sau khi nghe Bích Ngô nói xong, Thẩm Nguyên chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng lại không mang ý cười trong mắt.

Thẩm Nguyên dáng vẻ trang nhã mà cúi đầu xuống.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu không phải thứ muội Thẩm Du cùng với mẫu thân của nàng ta mất tích vào mấy tháng trước, thì phụ thân cũng không bất đắc dĩ đem đích trưởng nữ có bát tự kỵ Thẩm gia từ quê Dương Châu trở về.

Vẫn là đích thân người tỷ tỷ này, thay thứ muội gả đi.

Nàng từ phủ Dương Châu đến kinh thành cũng không được mấy ngày, còn chưa kịp quen thuộc hoàn cảnh trong hầu phủ, liền đã phải gả cho Khang Bình bá, một người nàng chỉ gặp mặt một lần.

Đang suy nghĩ miên man, hạ nhân trong Hà Hương Đường đi vào phòng, cung kính mà nói với Thẩm Nguyên: “Đại tiểu thư, Khang Bình bá ngài ấy mời tiểu thư đến đình Đãi Sương gặp mặt.”

Nói xong, Bích Ngô liền ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Thẩm Nguyên.

Trước khi thành hôn, các nữ tử chưa xuất giá chỉ có thể trong phủ nhà mẹ để mà gặp mặt phu quân, việc này, có lẽ hơn phân nửa là Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng mở lời.

Thẩm Nguyên bình đạm mà trả lời: “Đã biết.”

***

Đãi Sương đình bị vây quanh bởi những tảng đá lởm chởm, xung quanh còn trồng cây tươi tốt, sum suê.

Lục Kham mặc trên người bộ nguyệt san, đứng trong đình, gió làm vạt áo tung bay, ánh mắt nhìn về nơi xa, có thể nói là cảnh tượng đẹp mắt,khí chất ôn hòa, lịch sự, tao nhã.

“Khang Bình bá.”

Thẩm Nguyên cung kính mà gọi một tiếng, sau đó từ từ đến trước mặt Lục Kham hành lễ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên chính thức gặp mặt Lục Kham.

Tướng mạo Lục Kham có thể nói là thanh tuấn, ngàn người chỉ có một, khí chất trên người văn nhã lại mang theo sự u buồn, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất công tử thế gia khoe khoang nhàn nhạt.

Sau khi thấy rõ diện mạo của vị phu quân tương lai của mình, trong lòng Thẩm Nguyên không chút gợn sóng.

Thái độ của Lục Kham coi như cũng khiêm cẩn, hơi gật gật đầu, nói: “Thẩm cô nương”. sau đó cặp mắt hơi u tối dừng trên người Thẩm Nguyên.

----

Thẩm Nguyên hôm nay mặc trên người một bộ trang phục thiên cân dài, cổ áo đứng thêu mây phía dưới còn có ít hoa cỏ nhìn rất trang nhã.

Nước da nàng vốn trắng nõn, trang phục màu lam nhàn nhạt lại càng làm tóc đen mượt, làn da trắng như tuyết của nàng nổi bật lên, rất có cảm giác là một băng cơ ngọc cốt điển hình.

Đôi mắt Lục Kham hơi híp lại.

Chăm chú mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên đối với ánh mắt đánh giá nàng một cách trắng trợn của Lục Kham cũng không thấy thẹn thùng, chỉ vô thức mà hơi rũ mắt xuống.

Đại tiểu thư Thẩm gia từ nhỏ đã được nuôi tại Dương Châu, nơi mà có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Dương Châu.

Hôm nay nhìn thấy, xem ra nàng cũng có thể gánh nổi cái danh xưng đệ nhất mỹ nhân Dương Châu này.

Đừng nói là phủ Dương Châu, kể cả là trong kinh thành, nữ tử thế gia có thể so sánh dung mạo với Thẩm Nguyên cũng không có mấy người.

Đôi mắt trên gương mặt này, xa xa mà nhìn thì tưởng sương mù vây bên trong, nhìn gần thì long lanh như mặt nước hồ.

Mặt mày nhu mỹ nhưng ôn hòa, khí chất lại trí thức thanh nhã, không một chút tính tình kiêu ngạo như các quý nữ trong kinh thành.

Vẻ bề ngoài của Thẩm Nguyên đều thuộc loại đại mỹ nhân, khuôn mặt cùng ngũ quan không mang tính công kích, thậm chí từ trên người nàng còn cảm nhận được sự tinh tế nhưng yếu ớt.

Bình tĩnh mà đánh giá, bộ dạng của Thẩm Du cùng trưởng tỷ nàng ta Thẩm Nguyên có năm phần giống nhau, nhưng mỹ mạo lại không thể sánh bằng Thẩm Nguyên.

Nếu nói Thẩm Nguyên là ôn nhu trang nhã.

Thì Thẩm Du là kiểu kiều diễm tươi đẹp.

Hai người đều là mỗi người một vẻ.

Nghĩ đến đây, Lục Kham đem ánh mắt thu lại.

Thẩm Nguyên thật tốt.

Nàng là một tiểu thư khuê các đoan trang lại mỹ lệ.

Chỉ là nàng, không phải là người trong lòng hắn.

Nàng không phải là Du nhi.

***

Sau khi Lục Kham rời khỏi phủ Vĩnh An hầu, Thẩm Nguyên cùng Bích Ngô đi vòng vèo một hồi cũng trở về nơi nàng ở.

Hoàn cảnh trong sân đơn sơ, nhưng tao nhã lịch sự, có nơi được bố trí tinh xảo đây là nơi trước đây mẹ con Thẩm Du ở.

Hai người bọn họ đi đến chùa miếu ngoài ngoại thành liền gặp phải đạo tặc, sau đó thì mất tích, nơi này liền bị bỏ trống.

Mấy ngày trước, sau khi Thẩm Nguyên trở về kinh liền bị Lưu thị là vợ kế của Vĩnh An hầu sắp xếp ở nơi này.

Tuy rằng ở đây ở rất thoải mái, nhưng Thẩm Nguyên luôn cảm thấy bản thân giống “(*)Tu hú chiếm tổ”, nghĩ đến câu này, trong lòng nàng cũng trùng xuống.

(*) Thành ngữ: Tu hú chiếm tổ; ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác.

Mẫu tộc của mẫu thân nàng là Đường gia, nhiều thế hệ hành nghề thương nhân làm muối, sau khi cửu cửu của Thẩm gia Đường Văn Bân vào làm quan, được làm chức tri phủ Dương Châu.

Đường gia của cải dư dả giàu có, tính tình của Thẩm Nguyên cũng không kiêu ngạo, nhưng bởi vì từ nhỏ được cữu cữu cùng mợ nuôi dưỡng, ăn mặc đều dùng loại tốt nhất.

Bất ngờ từ Dương Châu đến kinh thành, khó tránh có chút không quen giường.

Đã nhiều ngày Thẩm Nguyên không được ngủ ngon giấc, nha hoàn Bích Ngô thấy cô không có tinh thần liền quan tâm hỏi: “Tiểu Thư, không ấy tiểu thư đến bên giường Bạt Bộ ngồi nghỉ một chút đi, đã nhiều ngày tiểu thư không ngủ ngon giấc rồi.”

Nhớ đến ánh mắt phúc tạp Lục Kham nhìn nàng, Thẩm Nguyên không trả lời Bích Ngô mà chỉ gật gật đầu.

Bích Ngô đi phía sau nàng mà hầu hạ nàng cởi áo ngoài thêu mây trên vai.

Thần sắc Thẩm Nguyên mệt mỏi mà nằm trên giường Bạt Bộ, Bích Ngô cẩn thận mà đắp chăn mỏng cho cô, lại vì cô mà nhẹ nhàng quạt, xua tan cái nóng bức ngày đầu hạ.

Lúc cơn buồn ngủ sắp đến, Thẩm Nguyên đồng thời nghĩ nghĩ “Vinh quang mẫu gia”, “Môi chước chi ngôn” giống như gông xiềng, giam cầm lấy cô.

Nàng có thể hiểu rõ, Lục Kham đối với nàng không có hảo cảm.

Mà nàng đối với Lục Kham cũng không mấy mặn mà.

Rốt cuộc vì sao lại có cuộc hôn nhân này, Thẩm Nguyên không thể nào hiểu được.

Nàng chỉ hy vọng, có thể cùng với phu quân tương lai của mình tương kính như tân, vậy là đủ rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng khép mắt lại, dần dần bước vào mộng đẹp.

***

Nhạc cụ của Trung Nguyên rất thú vị.

Ví dụ như kèn xô na.

Trong đội ngũ đưa dâu, âm điệu của nó cao vút lại lảnh lót.

Nhưng trong tang lễ, âm thanh của nó lại thê lương như tiếng khóc, không lời mà oán.

Trong mơ, Thẩm Nguyên thấy mình ngồi trong kiệu hoa, im lặng mà đội khăn thêu phượng, được đội ngũ hầu phủ đưa dâu, chậm rãi mà đi về hướng phủ Khang Bình bá.

Thẩm Nguyên nghe thấy âm điệu vui sướng của kèn xô na nhưng trong lòng nàng không có chút vui vẻ nào.

Hình ảnh trong mơ, đột nhiên thay đổi.

Thẩm Nguyên đầu đội khăn voan khoác trên người bộ hỉ phục, dáng vẻ đoan trang mà ngồi cạnh Lục Kham trên giường tân hôn, dưới đệm có vô số long nhãn, ngụ ý sớm sinh quý tử.

Bà mối cùng đám nô tỳ luôn miệng chúc mừng, ở trong phòng cũng Thẩm Nguyên nói một số kỹ xảo hầu hạ phu quân, chờ Lục Kham bước vào, trong lòng nàng không kiềm chế được mà khẩn trương.

Sáu cánh cửa sổ đều dán chữ hỉ, một tiếng “Kẽo kẹt....”, cửa phòng bị người đẩy từ bên ngoài vào.

Nô tỳ gọi một tiếng Bá gia, nghe thấy tiếng gọi này Thẩm Nguyên như ngừng thở lại.

Tân lang tuấn tú mặc một thân hỷ phục, trong tay cầm ngọc như ý, động tác chầm chậm mà đẩy khăn voan của tân nương ra.

Liên hôn giữa các thế gia nghi thức rất rườm rà, tuy rằng Thẩm Nguyên có chút mệt mỏi, nhưng khi khăn voan rơi xuống đất, liền nhìn thẳng phu quân của mình mà nở nụ cười.

“Phu quân.”

Thẩm Nguyên ngước mắt nhìn lên Lục Kham, đụng phải ánh mắt điềm nhiên bình tĩnh của hắn, thậm chí trong đáy mắt còn có chút lạnh lùng.

Ánh mắt kia làm tim nàng đang đập nhanh bỗng dừng lại.

Nhưng Thẩm Nguyệt mau chóng che giấu đi cảm xúc mất mát trong đáy mắt của bản thân, chỉ là ý cười trên môi nàng càng lúc càng mờ nhạt đi.

Bà mối nhắc nhở Lục Kham: “Bá gia, ngài nên cùng phu nhân uống rượu hợp cẩn.”

Nô tỳ bên cạnh nâng bàn nhỏ lên, bên trên có một bình hồ lô buộc dây tơ hồng.

Sau khi Thẩm Nguyên ngửi thấy mùi rượu mạnh, không biết vì sao, hốc mắt liền có chút ửng đỏ.

Ánh mắt Lục Kham nhàn nhạt liếc qua bình rượu hợp cẩn, sau đó ánh mắt dừng trên người Thẩm Nguyên, “Hôm nay phu nhân đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Giọng nói vang vọng khắp phòng, sắc mặt Bích Ngô đứng bên cạnh Thẩm Nguyên biến sắc.

Không biết làm sao mà nhìn về phía Thẩm Nguyên, Lục Kham lúc này đã rời khỏi phòng tân hôn.

Môi thẩm Nguyên hơi hé mở, cuối cùng là im lặng mà nhìn hắn rời đi.

Thì ra trong mộng, hôm nay không chỉ là ngày thành hôn của nàng cùng Lục Kham

Hôm nay cũng là này Lục Kham nạp thiếp.

Thứ muội Thẩm Du của Thẩm Nguyên trải qua trăm ngàn cay đắng, mà trở về Thẩm gia. Phụ thân trước giờ yêu thương Thẩm Du vô cùng, đối với bên ngoài tuyên bố, Thẩm Du cùng mẫu thân nàng ta đi chùa miếu ở ngoại thành vì người nhà mà cầu phúc, nên một thời gian không trở về phủ.

Cho nên dù Thẩm Du mất tích mấy tháng trời, Thẩm Hoằng Lượng vẫn bảo vệ danh tiết cho ái nữ của mình,

Sau khi Thẩm du trở về, Thẩm Nguyên trở thành người dư thừa.

Thẩm Du chỉ gả cho Lục Kham chỉ là tiểu thiếp, nhưng hai người bọn họ là chàng có tình, thiếp có ý.

Thẩm Nguyên cũng nguyện ý mà đem cái danh phận bá tước phu nhân thuộc về Thẩm Du này trả lại cho nàng ta.

Nhưng Lư thị mẫu thân của Lục Kham, lại không muốn Lục Kham cưới thứ nữ, càng không nói đến chuyện thứ nữ đã mất tích mấy tháng trời, trong khoảng thời gian này nàng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai mà có thể biết được chứ.

Cuối cùng trải qua khó khăn, Vĩnh An hầu phủ cùng Khang Bình bá phủ đã nhất trí với nhau......

Lục Kham cưới Thẩm Nguyên làm vợ, nạp Thẩm Du làm thiếp.

Như thế, Lục Kham cũng được hưởng được lợi.

Tỷ muội các nàng cùng quan tâm hắn, này cũng xem như là một mối nhân duyên mỹ mãn.

Nến hỉ đuốc rơi đầy đất.

Ngoài phòng, tiếng mưa cũng tí tách rơi xuống.

Thẩm Nguyên bảo nô tỳ cùng bà mối đều đi ra ngoài hết, để cô ngồi một mình trên giường.

Nàng là tân nương, như lại rơi vào cảnh này, ngày đại hôn của chính mình, lại phòng không gối chiếc.

Thật ra Thẩm Nguyên cũng không có mong muốn cao vời nào.

Nàng gả cho Lục Kham, là vì cha mẹ an bài, là vì vinh quang của Thẩm gia.

Nàng chỉ hy vọng, Lục Kham có thể cho nàng chút mặt mũi, tôn trọng vị chính thê là nàng đây.

Nhưng tối nay, Lục Kham không có cách nào phân thân.

Cho nên hắn muốn đêm trân quý này dành cho Thẩm Du của hắn.

Mà không phải cho vị chính thê là nàng đây, tất nhiên cũng không thể nào tôn trọng.

Người hắn yêu vốn dĩ chỉ có Thẩm Du.

Lần đầu tiên, dĩ nhiên cũng phải dành cho Thẩm Du.

—— tí tách, tí tách, tí tách.

Thẩm Nguyên nhìn chằm chằm những ngọn đuốc hỷ trong phòng, trên mu bàn tay trắng nõn, rơi xuống tí tách những giọt nước mắt.

***

“Ngươi là đồ gà mái không biết đẻ trứng, vậy mà còn có tâm đố kỵ! Độc phụ này, tôn nhi của ta đã bị ngươi hại chết, ngươi lấy cái gì mà đền lại đây!”

Mẫu thân Lục Kham ngồi trên ghế ở chính đường, giận dữ mà dùng tay chỉ về phía Thẩm Nguyên đang ngồi dưới đất, gào khóc.

Thẩm Du sinh non nằm ở trong phòng, cũng không có ở nơi này.

Lục Kham an ủi cảm xúc của mẫu thân hắn, sau đó nhìn thảm Nguyên với ánh mắt lạnh như băng.

Thẩm nguyên biết chính mình chỉ đang nằm mơ.

Nhưng ác mộng này, như bóng ma là đè chặt lên cơ thể nàng khiến nàng bừng tỉnh dậy, nhưng không thật sự tỉnh lại.

Hồn phách nàng hình như bị nhốt trong một cái kết giới.

Linh hồn bị mắc kẹt, nàng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thẩm Nguyên đang quỳ trên mặt đất.

Nàng có thể nghe thấy tâm trí của Thẩm Nguyên ở bên ngoài, cảm nhận được nỗi đau ấy, nhưng nàng chân chính chỉ có thể lơ lửng trên không trung.

Lục Kham lạnh giọng mà chất vấn nàng: “Ta đã đem vị trí bá tước phu nhân cho ngươi rồi, ngươi còn cái gì mà không hài lòng nữa? Ngươi vì sao lại muốn ám hại Du Nhi cùng nhi tử của nàng ấy? Vì cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Nguyên trong mộng lộ ra vẻ thê oán, im lặng mà ngước nhìn về phía Lục Kham.

Mẫu thân nói nàng là gà mái không biết đẻ trứng.

Nhưng bà ấy lại không biết, từ sau khi thành hôn đến nay, Lục Kham chưa từng chạm qua nàng.

Lục Kham chỉ trích nàng, nói Thẩm Nguyên nàng hại chết hài tử của Thẩm Du.

Nhưng hài tử Thẩm Du vì sao lại mất, chỉ có bản thân Thẩm Du biết.

***

Ở trong mơ tuyệt vọng cùng cực kia, Thẩm Nguyên bị mẫu thân ra lệnh, phạt quỳ ba ngày ở bên ngoài.

Kinh thành mấy ngày nay mưa không ngừng nghỉ.

Thẩm Nguyên cứ như vậy mà đội mưa quỳ suốt ba ngày.

Nàng cũng có thể cảm nhận được, đầu gối của nàng trong mơ đã đau đớn đến tê dại, như có vô số kim châm đâm vào.

Mẹ đẻ của Thẩm Nguyên đã mất sớm, Vĩnh An hầu lại đối với nàng không có sự yêu thương, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt.

Nếu không cũng sẽ không vì lời nói của tên đạo sĩ kia, đêm nàng đến Dương Châu nuôi mười chín năm.

Trong ba ngày này, Vĩnh An hầu Thẩm Hoằng Lượng truyền lời đến, nói độc phụ Thẩm Nguyên mặc người Lục gia xử trí.

Gia chủ Lục gia là Trấn Quốc Công Lục Chi Quân.

Lúc đó, Thát Đát nổi loạn, Lục Chi Vân đã cùng đô úy Kiều Phổ đóng quân ở Bắc bộ, không biết khi nào mới hồi kinh.

Do đó, Thẩm Nguyên bị xử trí như thế nào, liền toàn quyền Khang Bình bá Lục Kham định đoạt.

Mặc dù ai cũng cho rằng, Lục Kham yêu quý người thiếp Thẩm Du như vậy, phiên này, ít nhiều cũng phải đem luật pháp Đại kỳ ra xử trí Thẩm Nguyên.

Hại thiếp cùng hài tử, áp giải đến phủ Thiên Ứng, chịu một hồi tra tấn.

Nhưng Thẩm nguyên không bị đưa đến phủ Ứng Thiên, mà bị đưa đến biệt trang của Lục gia ở ngoại thành.

Chỗ đó hoàn cảnh nghèo nàn, đối với quý nữ xuất thân thế gia như Thẩm Nguyên mà nói, thì muốn có ăn phải đi xuống ruộng làm việc, đây cũng xem là một loại trừng phạt ngoan tuyệt.

Thẩm nguyên là một nữ tử thân thể khỏe mạnh, nhưng ở trong mưa quỳ ba ngày, làm cho nàng mang di chứng mắc bệnh lao.

Thật ra thái độ lạnh lùng của Lục Kham cùng mẫu thân hắn, không làm cho trái tim nàng lạnh lẽo.

Thật sự làm trái tim nàng chai sạn là thái độ của người Thẩm gia đối với nàng.

Trong mắt phụ thân, chỉ có một nữ nhi là Thẩm Du, còn nàng chỉ là một đích trưởng nữ bị lợi dụng, muốn nàng tới liên hôn, nên đem nàng từ Dương Châu trở về kinh thành.

Mà sau khi nàng bị Thẩm Du hãm hại, phụ thân cũng không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng Thẩm Du, không chịu cho nàng bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Càng không cần nhắc đến thân phận của phụ thân, có thể che chở cho trưởng nữ là nàng đây.

***

Sau khi Thẩm Nguyên đến biệt trang được mấy ngày, thời gian rảnh rồi cũng nhiều ra, liền bảo nha hoàn Bích Ngô cùng mình kiểm kê của hồi môn còn lại.

May mắn là Bích Ngô là một nha hoàn trung thành, ở bên cạnh nàng đến cuối cùng, nàng cũng không đến mức quá thê thảm.

Biệt trạng ngoài thành trong mộng, mỗi ngày cơ hồ đều mưa.

Ngày Thẩm Nguyên chết, tiếng sấm ở bên ngoài làm nàng sợ hãi.

Nàng có thể lấy tư cách là hôn thức mà nhìn Bích Ngô ôm lấy xác nàng mà gào khóc.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể từ cơn ác mộng đáng sợ này tỉnh lại.

Thẩm Nguyên đến biệt trang mấy ngày sau, tự giác thời gian vô nhiều, liền đem thân khế cùng đỉnh đầu chỉ có tích tụ đều cho của hồi môn nha hoàn Bích Ngô.

***

Tiếng sấm làm điếc cả tai, Thẩm Nguyên không biết tại sao, bản thân đột nhiên lại mơ thấy ngũ thúc của Lục Kham--- Lục Chi Vân.

Trong mơ, đình đài thủy tạ trong phủ trấn Quốc Công, cây cỏ, đều dị thường chân thật,

Quân Kỳ triều đắc thắng trở về đã là chuyện của ba ngày sau.

Sau khi trở về kinh Lục Chi Quân không quay trở về phủ mà đi đến hoàng cung diện thánh, cho nên khi hắn về đến phủ Quốc công, trên người vẫn còn mặc triều phục.

Thẩm Nguyên vẫn luôn biết, hắn là một người khác biệt tồn tại trong triều đại này.

Quyền khuynh triều dã, một tay che trời, cũng có thể nói là nắm trong tay mạch máu của toàn bộ vương triều.

Cho nên triều phục của hắn cũng khác biệt so với quan viên tầm thường, đây là thiên tử cố ý sai người làm cho hắn.

Trước ngực không phải thêu giống như quan nhất phẩm là tiên hạc

Mà là kỳ lân trấn trọng uy nghiêm, thậm chí có thể nói là dữ tợn.

Lục Chi Vân tuy ở quan trường nhiều năm, nhưng niên thiếu xuất thân từ binh nghiệp, cho nên khi mặc triều phục to rộng trang trọng này, lại mang cảm giác cao lớn, tuấn tú, nguy nga như tùng, khí chất thành thục.

Tiếng sấm đánh vào điện, làm người ta kinh hãi,

Mưa to như sông cuộn biển gầm.

Thuộc hạ của Lục Chi Quân cầm ô cho hắn, cùng hắn bước đi.

Thuộc hạ vừa đi vừa cung kính nói: “Đại nhân, mưa lớn quá, ngài có muốn...ở hành lang tránh mưa một chút không?”

Lục Chi Vân cũng không trả lời, chỉ là hướng đến hành làng mà đi đến.

Dù che khuất đi nửa khuôn mặt của hắn, từ góc nhìn của hồn thức Thẩm Nguyên mà nhìn, nàng chỉ có thể nhìn khuôn mặt không hoàn chỉnh của Lục Chi Vân.

Dù chỉ thấy nửa khuôn mặt, nhưng nàng có thể thấy được sống mũi cao thẳng tinh xảo, môi mỏng, cằm cương nghị.

Thẩm Nguyên đã gặp mặt Lục Chi Vân trước đây, thực tế hắn là một nam nhân cực kỳ anh tuấn.

Chỉ là khí tức y quá uy nghiêm lạnh lùng, thường làm cho người ta không chú ý đến diện mạo của hắn, chỉ nhớ đến hắn là một quyền thần thủ đoạn tàn nhẫn, không dễ trêu chọc.

Đúng lúc bước vào hành lang, cũng có hai gã sai vặt đang tránh mưa ở đây.

Trong đó có một gã sai vặt vừa nhìn mưa vừa nói: “Đại tiểu thử Thẩm gia kia, cũng thật bạc mệnh mà, bị đưa đến thôn trạng chưa được mấy ngày, đã chết. Aiz, thật là tạo nghiệt a.”

Một tiếng sét đánh “Ầm vang....”

Một tia sét như xé rách bầu trời.

Là hai gã sai vặt hoảng sợ, mà chú ý đến hai người đứng phía sau bọn họ, chính là gia chủ Lục gia ---- Lục Chi Vân.

Nam nhân có vóc người cao lớn, lại bị quyền thế dưỡng nhiều năm, biểu cảm lúc lơ đãng cũng mang theo sự uy giả, oai nghiêm.

Hai gã sai vặt thấy thế, sắc mặt liền thay đổi.

Bọn họ lập tức vấn an Lục Chi Vân.

Sau đó nghe thấy âm thanh vững vàng của Lục Chi Vân, giọng điệu như đang kiềm nén cảm xúc gì đó, hỏi: “Ngươi nói ai chết ở thôn trang?”

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play