Nhìn cặp mặt chứa đầy nước nhưng trong đáy mắt mang theo sự gây hấn của Thẩm Du, sắc mặt Thẩm Nguyên ngược lại lại cực kỳ bình tĩnh.

Thẩm Hoằng Lượng vẫn im lặng mà nhai thức ăn, đối với lời nói của Thẩm Du xem như không nghe thấy.

Lưu thị cùng Thẩm hàm thì im lặng mà xem hai tỷ muội bọn họ làm trò.

Thẩm Du thấy Thẩm Nguyên không đáp trả lại lời của mình, trong lòng nàng ta khó tránh cảm thấy đắc ý, nàng ta vừa định buông tay Thẩm Nguyên ra, lại thấy nàng tay dùng một bàn tay khác đặt lên tay nàng ta.

Lòng bàn tay Thẩm Nguyên cực kỳ mềm mại.

Nhưng Thẩm Du vẫn cảm thấy chán ghét.

Nàng ta vừa định rút tay ra khỏi, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của Thẩm Nguyên phát ra: “Du nhi, ngươi sao lại nói lời này. Ta thân là trưởng tỷ, tất nhiên là hy vọng ngươi được tốt, làm sao lại thấy không thoải mái chứ? Chỉ là chỗ bá tước phủ luôn im lặng, Khang Bình bá này là muốn cưới ngươi vào nhà sao?”

Sau khi Thẩm Nguyên cùng Lục Kham từ hôn cũng đã qua hơn 10 ngày rồi.

Nhưng mẫu thân Lục Kham là Lư thị đã nói qua với hắn lời nó chắc chắn---

Nếu không cưới được đích nữ của Vĩnh An hầu phủ thì không cần mơ tưởng đến chuyện cưới thứ nữ mất tích vào cửa.

Lời nói lúc nãy của Thẩm Nguyên, đã chọc trúng chỗ đau ở trong lòng Thẩm Du.

Thẩm Du cảm thấy, nếu không phải Thẩm Hoằng Lượng đem Thẩm Nguyên từ Dương Châu về kinh thành, thì mẫu thân của Lục Kham Lư thị kia căn bản sẽ không lấy cớ không lấy được đích nữ mà không đồng ý hôn sự của nàng ta cùng Lục Kham.

Trước mắt, Lục Khâm vẫn không thể thuyết phục được mẫu thân hắn.

Trong lòng Thẩm Du giống như có một khối đá ngàn cân treo ở bên trong.

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Thẩm Du lạnh đi vài phần.

Sau khi rút tay ra khỏi tay Thẩm Nguyên, ngữ khí không mấy vui vẻ mà nói: “Trưởng tỷ là đang lo cho chuyện hôn sự của ta cùng Khang Bình bá sao, chi bằng tự lo cho hôn sự của tỷ thì hơn. Tuổi tác của tỷ cũng không còn nhỏ nữa, trong kinh có nói qua, nữ tử đến tuổi 17 đều phải xuất giá. Trưởng tỷ cuối năm này liền đến tuổi rồi đi? Cái độ tuổi này không dễ gả đi đâu.”

Thẩm Hàm nghe thấy lời này, trong lòng cũng sinh khí, liền nói vào: “Đúng vậy trưởng tỷ, tuổi tác của tỷ đích thật cũng không nhỏ. Có điều ta nghe nói a, Anh Thân vương có dự định cưới vợ, trưởng tỷ nếu có phú khí được Anh Thân Vương coi trọng, liền có thể làm Vương phi, thật tốt a.”

Bích Ngô nghe thấy ba chữ “Anh Thân Vương” liền nhìn về phía Thẩm Hàm ánh mắt không che giấu mà hiện lên tia căm ghét.

Sau khi nàng ấy cùng Thẩm Nguyên vào kinh không bao lâu, liền nghe được ác danh của Anh Thân Vương, hắn không chỉ chèn ép bá tánh mà còn là một tên háo sắc.

Thê thiếp trong phủ hắn nhiều không đếm xuể, càng làm người ta khinh thường hơn là, hắn đã hơn năm mươi tuổi, vậy mà còn muốn cưới vợ, còn từng làm chết rất nhiều nữ nhân.

Thẩm Nguyên nếu gả cho người như vậy, không khác nào tự mình nhảy vào hố lửa.

Một tiếng “Đinh...”

Không chờ Thẩm Nguyên mở miệng đáp lại, Thẩm Hoằng lượng đã đem chén đặt mạnh lên bàn bát tiên, trầm giọng nói: “Một bàn đầy đồ ăn ngon như vậy, cũng khong thể nào bịt miệng các người, đều ít nói lại vài câu đi.”

Mọi người liền lập tức im lặng, không lên tiếng.

Thẩm Hoằng Lượng không chỉ trích hai nữ nhi bất kính với trưởng tỷ mình nửa câu, trong lòng ông ấy đang cân nhắc lời nói của Thẩm Hàn lúc nãy đã nói.

Anh Thân Vương.

Thẩm Hoằng Lượng trong lòng im lặng mà nhắc lại ba chữ này.

Với thân phận của Thẩm Nguyên ở đây, cũng đã đủ là vợ kế rồi, đến lúc đó Thẩm gia bọn họ sẽ có thêm một vị Vương phi, đây cũng là một chuyện tốt.

Có điều nghĩ lại thì, Thẩm Hoằng Lượng lập tức từ bỏ ý định này.

Hiện giờ ở trong triều, Lục Chi Vân cùng Anh Thân Vương như lửa với nước, đấu đá không ngừng.

Ông tuy là Công Bộ thượng thư, nhưng bọn họ có đấu đá thế nào cũng không dính dáng đến ông.

Nhưng nếu thật sự muốn đứng bên phe nào, ông vẫn muốn đặt cược một phen, đứng về phía Nội các thủ phụ.

Anh Thân Vương nhìn thì khí thế kiêu ngạo, nhưng nếu hai bên thật sự đấu đá, thì hắn không phải là đối thủ của Lục Chi Vân.

***

Thật mau mà đến ngày tết Khất Xảo (*).

(*) Tết Khất Xảo: Là lễ cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay, canh củi thêu thùa, ( tối mùng 7-7 theo tục cũ, người phụ nữ phải bày hoa quả ra sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ mình khéo tay).

Ngày hôm qua, Thẩm Du còn sai người đến trước mặt Thẩm Nguyên khoe khoang, muốn làm cho nàng nhìn thấy, nàng ta cùng Lục kham sẽ đi rước đèn vào ngày tết Khất Xảo.

Thẩm Nguyên đối với hai người bọn họ không chút hứng thú, bàn đầu dự định sẽ dùng ngày này ở trong thư phòng, xem sách để giết thời gian.

Mắt thấy trời sắp tối, chim cũng đang bay về tổ, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào trong phòng thông qua cửa sổ.

Thẩm nguyện dự định bảo Bích Ngôn đi tiền thính, liền thấy gã sai vặt tiến vào phòng.

Gã sai vặt cung kính nói: “Đại tiểu thư, hầu gia bảo tiểu thư đến một chuyện, nói alf có chuyện muốn nói cùng tiểu thư.”

Sau khi bỏ quyển sách trong tay xuống, trong lòng Thẩm Nguyên mơ hồ mà đoán có chuyện không lành.

Nhớ tới ngày đó Thẩm Hàm nhắc đến Thân Anh Vương, Thẩm Nguyên liền hiểu ra, Thẩm Hoằng Lượng đối với chuyện đó đã có suy nghĩ đến.

Cho nên sau khi nàng đơn giản khoác áo ngoài vào, liền dẫn Bích Ngô đi, vừa đi trong lòng vừa lo sợ.

Vừa tiến vào phòng, Thẩm Nguyên liền nhận ra thần sắc Thẩm Hoằng Lượng có gì đó không thích hợp.

“Phụ thân, ngài……”

Thẩm nguyên còn chưa nói hết, một trận quát lớn liền ào ào ập đến.

Ngay sau đó là một âm thanh rơi vỡ vang dội “Bang...” một tiếng.

Thẩm Nguyên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã ăn ngay một bạt tay của phụ thân mình.

Thẩm Hoằng Lượng tuy rằng chưa từng tập luyện võ công, nhưng lực đạo xuống tay rất tàn nhẫn, không chút lưu tình.

Thêm nữa, da thịt của Thẩm Nguyên non mềm, nhất thời nhận lấy một bạt tay này, trên má phải của nằng hằn năm ngón tay.

“Phụ thân……”

Gò má đau rát, hốc mắt của Thẩm Nguyên cũng rơi xuống vài giọt nước mắt.

Nàng dùng tay ôm lấy một bên mặt, không biết vì sao Thẩm Hoằng Lượng lại tức giận đến vậy.

“Mẫu thân ngươi cho ngươi ra phủ xử lý chuyện cửa tiệm, là muốn ngươi yên tâm mà suy xét lại! Đừng bởi vì cảm thấy bản thân không gả đi được, mà cùng người góa vợ lui tới thường xuyên. Ta mặc kệ người đó là ai, ngươi nhân lúc còn sớm mà cùng hắn cắt đứt! Ở kinh sư này không giống như Dương Châu, ngươi ở Dương Châu dưỡng ra cái nết như vậy, lập tức sửa lại cho ta, nếu thanh danh của Thẩm gia bị ngươi hủy hoại, làm trễ nãi hôn sự của muội muội ngươi, thì trách nhiệm này ngươi gánh nổi sao?”

Trong hốc mắt Thẩm Nguyên vần còn đọng nước.

Sau khi nghe xong lời răn dạy của Thẩm Hoằng Lượng, ánh mắt của nàng cũng từ từ mà lạnh đi.

Người góa vợ? Ở đâu ra người góa vợ?

Giọng nói Thẩm Nguyên khẽ run, nhưng cố gắng mà trấn tĩnh lại, nhìn về phía Thẩm Hoằng Lượng mà giải thích: “Phụ thân, con không có lén đi gặp người góa vợ nào hết, người đã nghe được từ chỗ nào?”

Ánh mắt Thẩm Hoằng Lượng lạnh lùng mà liếc xuống nhìn Thẩm Nguyên.

Người nói Thẩm Nguyên đi gặp người góa vợ là Thẩm Du.

Nếu là thường ngày, Thẩm Hoằng Lượng có nghe thấy lời này, dù có tức giận cũng sẽ không ra tay đánh Thẩm Nguyên.

Chỉ là hôm nay, sau khi hạ triều, ông vô ý nhìn thấy được, mấy người thị lang Công bộ, viên ngoại, ngôn quan trong triều và ngự sử đi gần nhau

Thi ra chuyện từ hôn của Khang Bình bá cùng Thẩm Nguyên, đã trở thành đề tài trong câu chuyện của huân quý thế gia.

Từ đây có thể nhìn ra, mặc dù Vĩnh An hầu phủ nhìn như là thanh quý, nhưng trên thực tế là một hào môn lụi tàn.

Dưới trướng ông có mấy thị lang tuổi trẻ, lại còn có tài.

Mấy năm nay trong triều đình mơ hồ vẫn có tin đồn, nói là Lục Chi Vân sớm muộn gì cũng sẽ thông qua Lại Bộ thượng thư Cao Hạc Châu, đem ông ta từ chức thượng thư giáng xuống.

Nếu Thẩm Nguyên thật sự lén lút đi gặp người góa vợ, những chuyên tốt này sẽ được thị lang nói đến tai những ngôn quan kia, địa vị trong triều của ông liền tràn ngập nguy cơ.

Cho nên khi còn trong cung ông đã mang một bụng khí.

Mà Thẩm Nguyên vừa lúc lại liên quan, không tránh khỏi bị ông xem là đối tượng để trút giận.

***

Trước khi rời khỏi, Thẩm Hoằng Lượng cũng không có nửa câu an ủi Thẩm Nguyên, chỉ tiếp tục mà răn dạy nàng, nhất định ở bên ngoài phải cẩn thận suy ngẫm, không được gây chuyện thị phi gây rắc rối cho ông.

Sau khi Thẩm Nguyên trở lại viện mình, Bích Ngô liền lập tức đi nấu trứng gà, nàng ấy cuống quýt mà lột vỏ trứng gà cho Thẩm Nguyên, sau đó đem trứng gà lăn trên mặt Thẩm Nguyên.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí còn hoài nghi, bản thân không phải là do Thẩm Hoằng Lượng thân sinh.

Giọng điệu của Bích Ngô hơi nghèn nghẹn nói: “Tiểu thư...Tiểu thư chịu ủy khuất...Là em vô dụng, vừa rồi không phản ứng kịp, nếu không cái tát của hầu gia cũng không lên mặt của tiểu thư.”

Thẩm Nguyên lắc lắc đầu, không trả lời.

Lúc này Bích Ngô lại nói tiếp: “Thật ra vừa nói nãy, người của phủ Trấn Quốc công có đến, nói là....Liêu ca nhi, hôm nay la hét ầm ĩ nói muốn gặp tiểu thư. Nhưng mặt tiểu thư bị đánh thành như này, làm sao có thể ra ngoài?”

Thẩm Nguyên nhận lấy trứng gà từ tay Bích Ngô, tự tay mình lăn, sau đó trả lời: “Dùng phấn che lại là được.”

Vừa từ tiền thính đi ra, nàng cũng nhận ra, Thẩm Hoằng Lượng không biết nàng dạy dỗ Liêu ca nhi của Lục gia.

Càng không biết chuyện, nàng ngẫu nhiên có thể gặp Lục Chi Vân.

Nhưng Thẩm Hoằng Lượng như vậy, sợ là có người ở trước mặt ông cố ý bịa đặt chuyện.

Thầm hoằng lượng chính là như vậy, luôn nói nàng phải đoan trang nhẫn nhịn, nhưng khi Thẩm Du đi gặp Lục Kham ngày tết Khất Xảo, cũng là lén lút ra ngoài gặp nam nhân.

Thẩm Hoằng Lượng lại không quản nàng ta, lại còn vì lời nói giả dối hư ảo bịa đặt kia mà đánh nàng một bạt tay.

Thương tích trên mặt Thẩm Nguyên, nếu là nàng trước kia, sẽ không đến gặp Liêu ca nhi.

Chính là vì trong lòng nàng lúc này rất phẫn uất, Thẩm Nguyên không muốn ở lại trong phủ này thêm giờ phút nào nữa, liền phân phó cho Bích Ngô: “Không cần đắp nữa, giúp ta lấy phấn ra.”

***

Thẩm Hoằng Lượng tuy rằng đánh nàng như không cấm nàng ra khỏi phủ, cho nên Thẩm Nguyên cùng Bích Ngô rất thuận lợi mà ra khỏi Vĩnh Anh hầu phủ.

Tết khất Xảo rất náo nhiệt, những gian lầu nối san sát nhau treo thật nhiều đèn lồng, những cây dương xanh mục bên cạnh bờ, tiếng ca hát vang lên không ngừng nghỉ.

Bởi vì trời đổ mưa nhỏ, nên sắc mặt của Thẩm Nguyên có chút khó coi.

Da thịt tinh tế của nàng trước nay không cần phải dùng đến son phấn.

Cho nên sau khi đắp lên một tầng son phấn này, sắc mặt nàng ngược lại nhìn càng tiều tụy hơn.

Tuy rằng cái vòng bạc kia có thể trấn giữ được hồn phách nàng, nhưng không thể trị được bệnh tim của nàng.

Hôm nay tuy rằng mưa rất nhỏ cũng không có tiếng sấm, nhưng ngực của Thẩm Nguyên vẫn run run không ngừng.

Nhưng loại thống khổ này, nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Bên cạnh bờ hồ, những thuyền hoa trước cửa sổ trên lều đèn, trong bóng đêm đen tối, xen kẽ nhau mà bơi ra giữa dòng sông, có thể nói là rạng rỡ vô cùng.

Thẩm Nguyên vốn nghĩ rằng bản thân chỉ cùng Liêu ca nhi gặp mặt, bởi vì trước đây vài lần nàng đến cho Liêu ca nhi. Công vụ của Lục Chi Vân rất bận rộn, đều không có mặt.

Nhưng khi nàng đi đến cạnh bờ sông, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Lục Chi Vân đang nhìn ra mặt sông, nên Giang Phong khi nhìn thấy nàng cùng Bích Ngô đến.

Liền nói thầm vài câu với Lục Chi Vân, sau đó Lục Chi Vân tiếp nhận dù giấy từ tay hắn, xoay người lại lập tức nhìn về phía nàng.

Thẩm Nguyên thật sự không đoán được là Lục Chi Vân sẽ đến đây, nàng cũng không nghĩ muốn hắn thấy nửa khuôn mặt bị đánh sưng lên của nàng, vô thức mà đưa tay lên che bên má bị đánh.

Lục Chi Vân đi đến trước mặt nàng, đem dù giấy hơi buông xuống, che mưa cho nàng.

Khi hắn cúi đầu nhìn Thẩm Nguyên, thập giọng mà đưa ra mệnh lệnh: “Buông tay xuống.”

Thẩm Nguyên có chút sợ sệt mà ngước mặt lên, không dám làm theo lời hắn nói, chỉ nhẹ giọng mà kêu: “Đại nhân...”

Đôi mắt phượng của Lục Chi Vân uy lãnh liền thay đổi trở nên sắc bén hơn. Liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được tâm tư nàng.

Ngữ khí hắn trầm xuống vài phần, nói: “Mặt ngươi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play