Thẩm Nguyên sau khi bước vào trong mới phát hiện, Giang Phong đã sai người trang trí lại nơi này.

Án thư làm bằng gỗ sơn mài, được đặt bên trái hướng đông trong phòng.

Trên bàn rộng lớn cũng đặt tứ bảo, bên cạnh hương án còn đặt một bếp lò đang cháy.

Trái phải đều có án thư, cũng có hai thư đồng khoảng mười tuổi đứng hai bên.

Giang phong quả thật đã đem gian phòng tửu lâu này biến thành một thư phòng trang nhã.

Hắn rõ ràng là mưu ma chước quỷ mà, chuẩn bị cho Thẩm Nguyên một cái ghế dựa, ghế này là có hoa văn hoa hồng ở Giang Nam.

Người họa tiết điêu khắc trên tay ghế cùng lưng ghế cực kỳ tinh xảo, làm cho Thẩm Nguyên sau khi ngồi xuống, có chút e ngại cùng xấu hổ.

Lục Chi Vân hôm nay mặc một thân màu tối, đơn giản, hắn không nói lời nào mà ngồi ở ghế bành bên cạnh cửa sổ.

Hướng hắn ngồi tùng hợp đối diện với Thẩm Nguyên cùng Lục Liêu Tề.

Chỉ cần ngồi như vậy, đã có nhìn thấy đôi chân thon dài của hắn, cùng với vóc người cao lớn kia.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng tùy ý đặt trên tay vịn của ghế, làm cho người khác cảm giác áp bách cùng với loại uy nghi vô hình.

Thẩm Nguyên né tránh tầm mắt của hắn.

Nàng cảm thấy hắn mặc một thân trang phục như vậy, không những không hiện vẻ văn nhược, trái lại ánh mắt quá mức lạnh nhạt, lại vô cớ sinh ra khí chất cấm dục.

Thư đồng bên cạnh vì hai người mà mài mực.

Giang Phong nhìn ra được Thẩm Nguyên đang thẹn thùng cùng bất an, liền lên tiếng giải thích với nàng: “Tiểu thư, tính tình của Lục Liêu Tề ít nhiều có chút không tốt, tiểu thư hôm nay là lần đầu dạy hắn, đại nhân chúng ta sợ hắn không nghe lời, liền đến đây nhìn một chút.”

Lục Liêu Tề nghe nói như vậy, đôi mắt đen nhánh kinh ngạc, khó tin mà mở lớn.

Cậu nhóc cuống quít nhìn về phía Thẩm Nguyên, nhỏ giọng giải thích với nàng: “Thẩm tỷ tỷ, ta không có nghịch ngợm, ta nhất định sẽ nghe lời tỷ.”

Thẩm Nguyên ôn nhu mà cười với Lục Liêu Tề, tạm thời trấn an cảm xúc của cậu nhóc.

Khi Mai Hoa học viện còn cường thịnh, từng có 200 học sinh, mà trước khi sư trưởng Viên Du qua đời vì bệnh tật quấn thân, Thẩm Nguyên cũng từng giúp ông xử lý rất nhiều chuyện trong viện.

Các học viện khi mới mở ra đều có ước nguyện ban đầu là muốn tuyển chọn nhân tài cho triều đình.

Cho nên khoa cử thi cái gì, phu tử liền sẽ dạy những cái đó cho học sinh.

Nội dung giảng dạy không phải là tứ thư ngũ kinh, thì cũng là sách luận luật phú.

Năm nay Lục Liêu Tề mới trong năm tuổi, Thẩm Nguyên hỏi Giang Phong xem, cậu nhóc đã nhận biết được bao nhiêu chữ, trình độ vỡ lòng đến đâu.

Khi Giang Phong cung kính trả lời xong.

Thẩm Nguyên bỗng dưng ý thức được chuyện không thích hợp lắm.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên liền ôn nhu hỏi Giang Phong: “Giang công tử, Lục gia nhân khẩu đông đúc, vì sao lại không tìm người ở kinh sư vào nhà dạy học?”

Dứt lời, khóe miệng Giang Phong run rẩy một chút.

Thẩm cô nương này rốt cuộc cũng không giống những tử nữ khác, nàng quá mức thông tuệ, không phải là người dễ bị lừa gạt.

Nhưng mà đại nhân bọn họ coi trọng nữ tử này, tóm lại là không thể nói năng vụng về trì độn được.

Kỳ thật thì học viện trong kinh sư, có hơn hai mươi cái là sản nghiệp dưới tay Lục Chi Vân.

Kỳ triều muốn thông qua khoa cử lựa chọn quan viên, Lục Chi Vân muốn lưu ý nhân tài trong thư viện trước tiên.

Giang Phong không biết nên đáp lời Thẩm Nguyên như thế nào, hắn hướng ánh mắt về phía Lục Chi Vân, mong đại nhân giúp đỡ cho hắn.

Sắc mặt của Lục Chi Vân vẫn bình tĩnh như cũ, thập giọng đáp: “Từ trước đã có ý định này, nhưng công vụ quá bận, nên tạm thời gác lại chuyện này.”

Sau khi nghe hắn trả lời như vậy liền gật đầu.

Giang Phong cũng nhẹ nhàng mà thở phào.

Sau khi Lục Liêu Tề ba tuổi, Lục Chi Vân cũng từng bỏ chút thời gian ra, tự mình dạy cậu nhóc học vỡ lòng.

Cho nên Lục Liêu Tề ước chừng có thể đọc được mấy trăm từ, cũng có thể đọc được mấy bài “Lý tính tự huấn.”

Thẩm Nguyên khi còn ở Dương Châu, đã từng dạy bọn nhóc tám tuổi,nhận biết một số chữ, cùng từ “Tính lý tự huấn” mà ra.

Thẩm Nguyên đối với chuyện dạy học, cực kỳ nghiêm túc mà giảng dạy.

Tuy rằng Lục Chi Vân ngồi đối diện khí tức quá mức sắc bén, Thẩm Nguyên vẫn nhẫn nại, nhút nhát mà bắt chuyện với hắn: “Tuy rằng ta cách ba ngày sẽ đến đây dạy cậu nhóc một lần. Nhưng chờ cậu nhóc lớn chút nữa, đại nhân nên dựa theo ý định ban đầu, đem cậu nhóc đến học viện hoặc là nơi tư thục để học tập. Để cậu nhóc tiếp xúc với hài tử đồng trang lứa nhiều hơn, như vậy sẽ tốt với cậu nhóc hơn.”

Giang Phong nghe nàng nói vậy, trong lòng nghĩ thầm nàng tuy giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí kiên định có chủ kiến, mang chút ý vị dặn dò.

Hắn chưa từng thấy ai dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện cùng Lục Chi Vân.

Giang Phong lại thấy, Lục Chi Vân khẽ nâng mắt lên, dùng ngón tay gõ gõ lên tay vịn, thấp giọng đáp: “Vânh, Thẩm tiểu thư nói có đạo lý.”

***

Trẻ con không nên ngồi quá nhiều, sau khi nói sơ toàn bộ quá trình giảng dạy cũng vừa hay đã qua nửa canh giờ.

Thẩm Nguyên là người có kiên nhẫn, dạy học cũng có phương pháp, cho nên quá trình dạy Lục Liêu Tề cũng có thể gọi là thú vị.

Lục Liêu Tề Không cảm thấy buồn tẻ, cũng chưa có lúc nào mà không chú tâm.

Thái độ Thẩm Nguyên đoan chính mà làm tốt bổn phận của bản thân, sau đó liền bắt đầu nổi lên tâm tư khác.

Lục Chi Vân từ ghế bành đứng dậy, hướng đến thư án mà đi đến.

Dung nhan anh tuấn, màu sắc y phục trầm làm nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn, khí chất lạnh nhạt.

Tim Thẩm Nguyên bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Nàng nhìn ra, Lục Chi Vân là muốn đến xem việc học của Lục Liêu Tề.

Khi nam nhân sắp cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, Thẩm Nguyên như lơ đãng mà đưa tay ra.

Mắt Giang Phong thấy, ngón tay tinh tế của Thẩm Nguyên cùng với bàn tay xương cốt rõ ràng của đại nhân nhà mình chạm vào nhau.

Đầu ngón tay nàng mềm mại hơi lạnh, sức lực cũng nhẹ nhàng.

Ngay khi Thẩm Nguyên chạm vào lòng bàn tay của hắn liền rút ra nhau.

“Đại nhân xin lỗi, ta không có cố ý.”

Ánh mắt như chứa nước của Thẩm Nguyên thẹn thùng mà ngước lên, nhưng khi nàng nhìn về phía Lục Chi Vân lại thấy thần sắc của nam nhân này không chút thay đổi.

Lục Chi Vân điềm nhiên đáp: “Không sao.”

Thẩm Nguyên nhẹ nhàng rũ mắt xuống.

Trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Lần này là nàng to gan lớn mật mà thử một lần.

Nhưng mà Lục Chi Vân vẫn lù lù bất động như một tảng băng, vẻ mặt hắn vĩnh viễn không thay đổi.

Hắn cầm tờ giấy Tuyên Thành do Lục Liêu Tề viết lên, quyết mắt nhìn những chữ trên đó, sau đó cặp mắt thâm thúy nhìn về phía Lục Liêu Tề.

Lục Chi Vân trầm giọng mà dặn dò Lục Liêu Tề: “Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, sau khi trở về phủ phải tập luyện nhiều thêm.”

Lục Liêu Tề ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Nguyên nhận ra, thì ra Lục Chi Vân không có một chút tâm tư nào.

Hắn chỉ muốn tìm một phu tử tốt nhất đến dạy cháu trai hắn mà thôi

***

Trong xe ngựa hướng về phủ Trấn Quốc công.

Thần sắc Lục Liêu tề an nhiên mà nằm trên đầu gối của ngũ thúc cậu nhóc, nặng nề chợp mắt.

Giang Phong mở miệng nhìn về phía Lục Chi Vân hỏi: “Đại nhân, học phí của Thẩm tiểu thư tính như thế nào?”

Đường xá hơi xóc nảy, bàn tay to của Lục Chi Vân ôm lấy cậu nhóc vào lòng ngực, hắn thấp giọng trả lời: “Ngươi không cùng nàng ấy nói qua sao?”

Giang Phong hơi đỏ mặt, nói: “Thẩm tiểu thư không có cùng thuộc hạ nói đến, hơn nữa việc này, thuộc hạ thật sự không đoán được tâm tư của đại nhân.”

“...Có điều, tỉnh cảnh của Thẩm tiểu thư ở Vĩnh An hầu phủ, xác thực cũng không tốt lắm. Người đại nhân phái đi thăm dò Vĩnh An hầu phủ đã bẩm báo với thuộc hạ, nói mẹ kế của nàng đã cắt xén của hồi môn mà Đường Văn Bân chuẩn bị cho nàng. Lần trước ở bên ngoài nói cho nàng cửa tiệm điểm tâm nhưng thực tế nàng làm việc ở phòng thu chi.

“Ngay cả mấy ngày trước đây, tỷ muội Thẩm gia lựa chọn vải, Thẩm tiểu thư cũng là đợi các muội muội của mình chọn xong rồi mới đến lượt nàng.”

Nghe đến đây, Lục Chi Vâ nhíu chặt chân mày lại.

Giang Phong càng nói cũng càng cảm thấy kỳ lạ.

Thẩm Nguyên chịu đựng những chuyện này, nơi nào giống đích trưởng nữ của hầu phủ chứ?

“Nếu thiếu bạc, vậy liền đem mấy cửa tiệm gần Vĩnh An hầu phủ cho nàng ấy đi.”

Lục Chi Vân vừa nói xong, Giang Phong ngay lập tức lên gật đầu.

Sản nghiệp của chủ tử bọn họ nhiều không đếm xuể, khó khăn lắm chủ tử mới coi trọng một nữ nhân, đối với nàng dĩ nhiên là hào phóng.

Có điều Phong Giang hiểu ra, hắn là giúp đại nhân biết nữ nhi nhà người ta là thích cửa tiệm buôn bán cái gì.

Cách Vĩnh An hầu phủ phải gần....

Trong lòng Giang Phong dần dần có chủ ý.

Có mấy gian cửa tiệm cũng khá tốt.

Nếu nhiều, sợ Thẩm tiểu thư không xử lý nổi.

***

Thẩm Nguyên đang ở trong thư phỏng tính toán thu chi của cửa tiệm điểm tâm, sinh hoạt trong hầu phủ, mọi chi tiêu, tuy có năm lượng bạc nhưng cuộc sống của nàng của không tránh khỏi thiếu hụt.

Nếu của hồi môn cữu cữu cho nàng ở trong tay nàng, nàng cũng sẽ không vì mấy đồng bạc này mà sầu lo.

Bích Ngôn tuổi còn nhỏ, đúng là thật tốt mà.

Trước kia Thẩm Nguyên còn ở Dương Châu, mua đồ gì cũng cơ hồ là không cần để ý đến giá cả, mỗi mùa đều đổi y phục, cũng sẽ mua cho Bích Ngô hai bộ trang sức mới.

Lần trước khi Bích Ngô vừa bước qua tuổi mười lăm, có lẽ bởi vì biết Thẩm Nguyên đang thiếu thốn, nàng ấy cũng không đòi bất kỳ lễ vật gì, chỉ vào phòng bếp tự tay nấu mì trường thọ.

Thẩm Nguyên nhớ lại kiếp trước khi lâm chung, là Bích Ngô luôn ở bên cạnh nàng, một bước không rời chăm sóc nàng, liền cảm thấy thật đau lòng.

Nàng nghĩ bản thân tích cóp chút tiền, chờ đến Tết Khất Xảo, liền mang nàng ấy lên phố, chọn một ít đồ mà nàng ấy thích.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên liền nhìn thấy Bích Ngô từ cửa phủ trở về, trên tay nàng ấy còn câm một hộp gỗ khảm ngọc trai không nhỏ.

Thẩm Nguyên hỏi: “Người của phủ Trấn Quốc công tới có chuyện gì sao?”

Bích Ngô đi đến bên cạnh nàng, đem hộp gỗ trong tay đưa cho nàng, sau đó đúng sự thật nói: “Tiểu thư, người ở phủ Trấn Quốc công tới đây, nói đây là học phí họ trả cho tiểu thư.”

Thẩm Nguyên rũ mắt, đem hộp gỗ xốc xốc vài cái.

Chưa mở ra, nàng đã đoán bên trong hẳn có một ít ngân lượng, hoặc là trang sức linh tình gì đó.

Sau khi mở ra, nàng thấy rõ được đồ vật bên trong rồi, hai mắt mở to ngạc nhiên.

Bên trong hộp gỗ này lại là khế ước đất của ba cửa tiệm, còn có bốn cuốn sổ sách.

Ba cửa tiệm này, đều là cửa tiệm mà các nữ tử trong kinh thành quen thuộc nhất, sinh ý nơi này rất dồi dào....

Nơi chuyên môn bán đá quý, vải sa tanh.

Nơi bán son phấn

Còn có nói bán hoa tai trang sức.

Bỏ qua chuyện lợi nhuận, chỉ nói về giá cả của ba cửa tiệm này, chính là đã hơn ngàn lượng, thậm chí là hơn vạn lượng cũng không chừng.

Trong lòng Thẩm Nguyên khiếp sợ, Thẩm Hoằng Lượng lại phải gã sai vặt đến đây, đứng ngoài phòng cung kính nói: “Đại tiểu thư, hầu gia mời tiểu thư qua, cùng dùng cơm với phu nhân cùng các vị tiểu thư khác.”

“Đã biết.”

Bích Ngô vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền đem hộp gỗ khảm ngọc trai kia đậy lại.

Nàng mơ hồ nhận ra, ba cửa tiệm này đối với Lục Chi Vân mà nói cùng giống như chín trâu mất sợi lông, không đáng nhắc tới.

Nhưng nàng là người có tự giác, nàng cũng không phải là đại sư học giả uyên thâm gì, chi nên phủ Trấn Quốc công chỉ cần ấn theo học phí trong học viện trả cho nàng là được rồi.

Nàng không muốn nhận học phí khổng lồ này, nghĩ vậy liền chờ khi gặp lại Giang Phong, nhất định phải đem chuyện này nói cho rõ ràng.

***

Hoa Bảo Đường.

Trên bàn bát tiên bày đầy thức ăn đẹp mắt cùng rượu, Thẩm Nguyen bước qua bậc cửa, liền thấy Lưu thị đang hướng vào chén của Thẩm Hoằng Lượng, gặp một khối tương vịt.

Thẩm Du cùng Thẩm Hàm nói về quần áo, trang sức mới trên người bọn họ.

Thẩm Hàm nhướng nhướng chân mày nói với Thâm Du: “Kẹp tóc ta đang mang trên đầu là được mua từ chỗ Thủy Hành, trang sức nơi này là khó mua nhất.”

Bích Ngô nghe thấy được “Thủy Hành” hai chữ này, liền nhớ tớ kế ước trong hộp gỗ kia, khóe miệng không dấu vết mà hơi run run một chút.

Lưu thị để ý thấy Thẩm Nguyên đến, liền nói: “Nguyên nhi mau đến đây, mọi người đều đang chờ ngươi.”

Thẩm Nguyên ngồi xuống, nghĩ sẽ ở lại một chút cùng các nàng sau đó sẽ trở về viện của mình.

Tuy rằng đã đến kinh sư một thời gian,

Nhưng Thẩm Nguyên vẫn cảm thấy, nàng đối với người Thẩm gia vẫn chỉ là một người ngoài.

Đang trầm ngâm, nàng bỗng nhiên thấy Thẩm Hoằng Lượng lại tự mình gắp thức ăn cho nàng, ông ta gắp cá hấp cho nàng.

Phụ thân khó lắm mới đối với nàng quan tâm một lần, tâm tình của Thẩm Nguyên có chút vui vẻ.

Tuy rằng nàng được nuôi dưỡng ở Dương Châu, cũng từng đối với phụ thân thân sinh có oán hận, nhưng Thẩm Hoằng Lượng chỉ cần đối với nàng tốt một chút, trong lòng nàng đã rất cảm kích.

“Nguyên nhi, hôn sự của con, vi phụ sẽ vì con mà chọn lại. Chỉ là gia hòa vạn sư hưng, tục ngữ có câu, dưa xanh hái không ngọt. Vi phụ hy vọng, lần này con có thể thật tâm mà chúc phúc cho Du nhi.”

Âm thanh Thẩm Hoằng Lượng phát ra, vang vọng trong phòng.

Trong lòng Thẩm Nguyên, bỗng dưng cũng lạnh xuống.

Nàng đột nhiên đến chuyện kiếp trước.

Kiếp trước Thẩm Hoằng Lượng đối với nàng trước sau vẫn là bộ dáng thoái thác trách nhiệm.

Thẩm Nguyên gật đầu, ôn nhu trả lời: “Hài nhi đã hiểu.”

Nàng đem miếng cá mà Thẩm Hoằng Lượng gắp cho nàng bỏ vào miệng, ăn vào lai không có vị gì nhạt như nước ốc.

Món cá hấp này, có người cảm thấy tươi ngon, nhưng Thẩm Nguyên lại cảm thấy nó tanh.

La thị cũng cữu cữu của nàng vẫn luôn nhớ rõ chuyện này không thích ăn cá.

Nhưng Thẩm Hoằng Lượng không phải không nhớ rõ mà là căn bản ông ấy không biết.

Thẩm nguyên thầm nghĩ, Thẩm Hoằng Lượng đã đem chuyện ông ấy muốn nói, nói ra rồi, vậy nàng cũng không cần phải ở lại đây.

Nàng vừa định buông đũa đứng dậy, giả bộ thân thể không khỏe mà cáo từ trước, lại càm thấy tay của mình bị ai cầm lấy....

Đưa mắt nhìn xuống tay của mình, sau khi nhìn kỹ, Thẩm Nguyên liền thấy Thẩm Du đã nắm lấy tay nàng.

Thẩm du làm trò trước mặt Thẩm Hoằng Lượng, hoa mắt nàng ta đẫm lệ, ủy khuất mà nói với Thẩm Nguyên: “Trưởng tỷ, ta biết trong lòng tỷ không thoải mái nhưng mà ta cùng Khang Bình bá....Hai chúng ta là thật lòng thương nhau.”

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play