Thời Tiêu Ngư không ngờ rằng Tiêu Nhã đột nhiên bùng nổ cảm xúc.

Anh sững người một lúc, sau đó nhanh chóng định thần lại, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Tôi không có ý gì khác, lúc đến đây tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi nên thấy không mệt lắm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trên máy bay các bạn không thể nghỉ ngơi, cho nên hai người hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở đây là được rồi.”

Tiêu Nhã hít sâu.

Tính tình cô ấy rất thẳng thắn, lúc này nhìn Thời Tiêu Ngư buột miệng nói: “Không được, cô ngủ trên sô pha, việc này mà được phát sóng thì có ý gì? Tôi không hợp với nhóm, đuổi bạn đồng hành ra sảnh ngủ? Tôi lại ngu ngốc như vậy ư??”

Thời Tiêu Ngư: “...”

Không, cô thật sự không nghĩ đến điều quan trọng này.

Trong khi các cô gái đang tranh cãi với nhau, Kính Gia Uyên đột nhiên thấp giọng hỏi PD Trương: “Ba người chúng tôi có thể ở riêng đúng không?”

PD Trương sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: “Ừ, sống ở đâu là tùy anh.”

Kính Gia Uyên gật đầu nói với hai người: “Hai người sống ở đây, tôi sẽ ra ngoài tìm khách sạn khác. Thuê phòng khác ở đây đắt quá. Ở nơi khác chắc sẽ ổn hơn.”

Phó đạo diễn Khang ở một bên nghe Kính Gia Uyên quyết định, hơi nhướng mày.

Anh ta nhìn PD Trương, lại thấy nụ cười trong mắt PD Trương, như thể ông ấy không bận tâm đến việc kế hoạch của mình bị gián đoạn.

Phó đạo diện Khang chỉ biết im lặng đứng đó chờ đợi trong sự nghi ngờ của mình.

Thời Tiêu Ngư nhìn Kính Gia Uyên với đôi mắt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi và mái tóc hơi ướt.

Thời tiết ở đây đã hơi se lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể có bị ảnh hưởng gì không?

Tưởng tượng đến kiếp trước Kính Gia Uyên chính là lăn lội như vậy đến mức thân thể bị sụp đổ, trái tim của Thời Tiêu Ngư nhói đau, cô khẽ cắn môi dưới, còn muốn nói gì đó nhưng camera đã cho cô một cái tát.

Cô không thể quên lời dặn dò của người đại diện khi rời đi, muốn cô giữ một khoảng cách nhất định với Kính Gia Uyên.

Cô biểu hiện quá mức thân cận, rất có thể sẽ phản tác dụng.

Kính Gia Uyên không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, anh lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất của ba người ra và bắt đầu tìm kiếm các khách sạn gần đó.

Đây là khách sạn năm sao, nên giá cả rất đắt, nếu là khách sạn bình dân thì sẽ không nhiều tiền như vậy.

Kính Gia Uyên nghĩ như vậy và bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng dần dần, lông mày của anh hơi nhíu lại, và ngay sau đó, anh cất điện thoại di động của mình và đi đến quầy lễ tân để trao đổi với lễ tân, sau đó nhíu mày quay trở về.

“Không có khách sạn nào ở gần đây.” Kính Gia Uyên trầm giọng nói ra kết luận vừa mới biết được.

“Không có khách sạn?” Giọng Tiêu Nhã hơi cao lên tựa như có chút khó tin.

Kính Gia Uyên gật đầu: “Muốn tìm khách sạn, cần phải đến khu Thái Mễ, cách đây một khoảng nhất định.”

“Vậy thì đừng đi.” Thời Tiêu Ngư nhanh chóng nói, ngược lại trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Ba người lại im lặng.

Bây giờ, các lựa chọn của họ trên cơ bản đều đã bị loại trừ.

Có người ngủ bên ngoài là không thực tế, dù ai ngủ bên ngoài thì đánh giá đối với những người khác đều không tốt.

Ra ngoài tìm khách sạn mất một tiếng lái xe, lại không quen chỗ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Để thuê thêm một căn phòng khác, họ sẽ phải tốn 2.000 nhân dân tệ, vì vậy họ chắc chắn sẽ không có đủ tiền cho bốn ngày tới.

Có vẻ như là không có lối thoát.

Tiêu Nhã nhìn thời gian, vì chuyện này mà bọn họ đã trì hoãn ở chỗ này nửa giờ, hành trình cũng đã rất mỏi mệt, sau nửa giờ, họ chỉ cảm thấy lo lắng hơn.

Trong lòng bực bội, thậm chí cô ấy đã muốn thỏa hiệp.

Cùng lắm thì hôm nay không ngủ, nằm trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút rồi cũng sẽ qua.

Chỉ là nghĩ đến cảnh đó, Tiêu Nhã liền cảm thấy khó chịu.

Không phải cô ấy làm ra vẻ, mà là từ khi sáu tuổi đến nay, cô ấy chưa bao giờ nằm ​​chung giường với ai khác, đột nhiên lại ở cùng một người phụ nữ xa lạ, thật sự rất khó chịu.

Ngay khi cô ấy đang cáu kỉnh, Thời Tiêu Ngư chợt nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên thuê thêm phòng khác, đắt tiền cũng không thành vấn đề, điều quan trọng là phải nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao chúng ta đang đi du lịch bên ngoài, nhất định cường độ hoạt động mỗi ngày sẽ không nhỏ. Nếu không nghỉ ngơi tốt, e rằng ngày mai sẽ rất mệt.”

Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên đều im lặng.

PD Trương ở một bên im lặng lắng nghe, bản thân ông ấy lại cảm thấy hơi tiếc nếu thuê thêm một phòng khác.

Để một người ngủ ngoài sảnh thật tốt biết bao, sẽ khơi ra nhiều đề tài để nói.

Đặc biệt là Kính Gia Uyên, nếu thật sự ngủ một đêm ở ngoài sảnh, không chừng tiết mục của bọn họ sẽ được khơi lên hot search.

Cọ nhiệt miễn phí, thật tốt.

Nghĩ đến đây, ông ấy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nói: “Chi phí để thuê một phòng khác cần phải được thanh toán từ quỹ du lịch của các bạn, có nghĩa là nếu các bạn thuê nó, số tiền của các bạn sẽ giảm đi rất nhiều.”

Thời Tiêu Ngư hơi nhíu mày, kiên nhẫn giải thích: “Tôi biết tiền phòng được trả từ quỹ du lịch của chúng tôi, nhưng chúng tôi nhận được là tiền của bốn ngày, chia đều cho bốn ngày, vậy là ổn. Chỉ cần tiết kiệm một ít trong bốn ngày còn lại.”

Ánh mắt Tiêu Nhã khẽ động, sự lo âu trong mắt vơi đi một chút..

Mà Thời Tiêu Ngư thấy được vẻ mặt của Tiêu Nhã liền biết mình cần phải lập tức thuyết phục, tiếp tục nói: “Hơn nữa lúc xuất phát, chương trình nói rằng chúng tôi có thể kiếm tiền bằng cách hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo chỉ cần làm nhiệm vụ là tốt rồi.”

Tiêu Nhã như đang suy nghĩ, gật gật đầu.

Thấy vậy. Thời Tiêu Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời liếc PD Trương nói: “Hơn nữa, tuy rằng có quy tắc, nhưng chúng tôi dù sao cũng là tới làm tiết mục, tôi thật không tin tổ tiết mục sẽ thật sự khiến chúng tôi chết đói ở chỗ này.”

PD Trương : “...”

Được, bị khiêu khích.

Lời nói của Thời Tiêu Ngư là có cơ sở, sau khi nói xong, Tiêu Nhã cuối cùng cũng chấp nhận quyết định gật đầu: “Gia Uyên, chúng ta thuê thêm một phòng được không? Sau đó em sẽ cố gắng hết sức để bù lại chi phí.”

Kính Gia Uyên gật đầu, thanh âm thản nhiên như cũ: “Được, chẳng qua chúng ta phải cùng nhau làm nhiệm vụ.”

Ánh mắt Tiêu Nhã hiện lên một tia cảm kích.

Chuyện phòng cuối cùng cũng được giải quyết xong, sau khi thuê một phòng khác, cuối cùng họ cũng có thể về nghỉ ngơi.

Cả ba người đều đã rất mệt vì chuyến đi trong ngày, sau khi lấy được thẻ phòng, tất cả đều trở về phòng của mình.

Kính Gia Uyên chuẩn bị trở về phòng, ánh mắt anh khẽ rơi xuống bóng lưng của Thời Tiêu Ngư, lộ ra một chút suy nghĩ.

Khi Tiêu Nhã trở về phòng trước để lấy hành lý, rõ ràng cô ấy đã im lặng rất nhiều.

Đầu ngón tay cầm thẻ phòng cũng hơi trắng bệch.

Khi đến đây Tiêu Nhã mang theo hai chiếc vali, Thời Tiêu Ngư đã giúp cô ấy xách một chiếc và chuyển nó sang phòng bên cạnh.

Sau khi đặt xuống, Thời Tiêu Ngư đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nói rất thấp từ phía sau của Tiêu Nhã: “Cảm ơn.

Thời Tiêu Ngư ngoái đầu nhìn lại, trên mặt mang theo ý cười ấm áp: “Nghỉ ngơi cho tốt, chuyến đi kế tiếp hẳn là còn rất vất vả, ngủ ngon.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, cô rời khỏi phòng, còn thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiêu Nhã nhìn bóng dáng rời đi của Thời Tiêu Ngư, trong mắt có một chút phức tạp.

Sau khi Thời Tiêu Ngư trở lại phòng mình rốt cuộc thở dài một hơi.

Khóe môi cô hơi giương lên, trên mặt đều mang theo vài phần vui mừng.

Vừa rồi, khi Tiêu Nhã nói rằng cô ấy không muốn ở chung phòng với cô, nhịp tim của cô đã tăng nhanh.

Cô sợ hãi, cho dù cô đã xuyên vào cơ thể Thời Tiêu Ngư thì cũng không thể thay đổi kết cục cuối cùng.

Nhưng cuối cùng, quỹ đạo ban đầu đã bị thay đổi, và cô không để idol của mình ngủ trên ghế sofa trong hội trường.

Nói cách khác, nếu có thể thay đổi cô cũng nhất định có cơ hội trợ giúp Kính Gia Uyên không cho bệnh kén ăn của anh ấy phát triển đến ung thư dạ dày.

Nghĩ như vậy, Thời Tiêu Ngư lặng yên nắm tay để ở vị trí trái tim.

Khóe môi cô hơi giương lên, trong lòng tràn ngập hy vọng.

Một đời này cô nhất định phải bảo vệ tốt anh ấy.

Đêm đó, Thời Tiêu Ngư ngủ rất sâu, ngày hôm sau dậy sớm đi tắm, lúc đi ra thì tình cờ đụng phải Kính Gia Uyên cũng từ trong phòng đi ra.

“Zzz…chào buổi sáng!” Thời Tiêu Ngư xém chút nữa cắn đầu lưỡi.

Kính Gia Uyên cũng nhìn thấy cô, nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng.”

Nói xong cũng không nói nhiều, đi về phía đại sảnh.

Khách sạn này tổ chức ăn buffet vào buổi sáng. Cả ba người đã thảo luận với nhau vào tối hôm qua. Họ sẽ tập trung ở sảnh vào lúc chín giờ sáng nay để cùng nhau ăn sáng.

Thời Tiêu Ngư yên lặng đi theo phía sau Kính Gia Uyên, chờ đợi ở đại sảnh.

Đợi mười mấy phút, thấy đã 9 giờ mà Tiêu Nhã còn chưa tới.

Thời Tiêu Ngư cho rằng cô ấy tối hôm qua quá mệt mỏi, không thể rời giường, do dự một chút rồi nói: “Tôi đi gọi Tiêu Nhã.”

Kính Gia Uyên gật đầu.

Thời Tiêu Ngư đi đến trước phòng Tiêu Nhã, lễ phép gõ cửa.

Tưởng rằng Tiêu Nhã còn đang ngủ, định gõ thêm vài lần, lại không ngờ vừa mới gõ cửa Tiêu Nhã đã mở ra.

Thời Tiêu Ngư sửng sốt một chút, cô nhìn sang thì thấy Tiêu Nhã trên tay vẫn đang cầm cây chì kẻ lông mày, hình như đang trang điểm, chợt mỉm cười nhẹ: “Tôi tưởng cô đã hôm qua quá mệt chưa dậy được nên qua gọi cô. “

Tiêu Nhã nhìn đến người tới chính là Thời Tiêu Ngư, cũng sửng sốt một chút, cô ấy nhìn thời gian, vừa mới chín giờ.

Tiêu Nhã: “…”

Là ai đã tung ra tin đồn Thời Tiêu Ngư chưa từng đúng giờ, nếu hẹn chín giờ gặp mặt, cô ấy nhất định phải kéo dài tới mười giờ?

Mà lúc này, nhìn Thời Tiêu Ngư đứng ở trước mặt, Tiêu Nhã lại cảm thấy có chút hổ thẹn.

“Nếu không hai người đi ăn trước đi, tôi rất nhanh sẽ xong thôi.” Tiêu Nhã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, trong giọng nói vẫn mang vẻ nhã nhặn.

“Không có gì, mọi người cùng nhau đi mới vui, chúng tôi ở đại sảnh chờ cô.” Thời Tiêu Ngư nói.

Tiêu Nhã gật đầu, nhanh trở lại phòng vệ sinh, bất chấp hình tượng chỉn chu của mình, nhanh chóng trang điểm nhẹ rồi đi tới đại sảnh.

Cô ấy nhìn thấy hai người đợi mình ở đại sảnh liền cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Không có việc gì.” Giọng nói Kính Gia Uyên vẫn nhàn nhạt như cũ, không có cảm xúc gì.

Tiêu Nhã tự biết lần này là cô ấy làm không tốt, cũng không nói nhiều. Ba người cùng nhau đi đến nhà hàng buffet.

Nhà hàng buffet của khách sạn năm sao có vẻ cực kỳ sang trọng.

Trang trí của nhà hàng mang đậm nét đặc trưng địa phương của Nepal, có màu sắc tôn giáo, thậm chí trên tường còn treo những bức tranh thangka Tây Tạng.

Tiệc buffet có nhiều sự lựa chọn.

Nhìn xung quanh, cơm chiên trứng, thịt gà xiên nướng, bánh mì nướng, bánh tart trứng, cái gì cần có đều có.

Chẳng những có đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây mà còn có một số món ăn đặc sắc của Nepal, nhìn thoáng qua rất phong phú.

Tiêu Nhã thấy vậy rất xúc động.

Không gì bằng một bữa sáng thịnh soạn sau khi thức dậy.

Sau khi bước vào, Thời Tiêu Ngư không khỏi có chút căng thẳng, ánh mắt mơ hồ rơi vào trên người Kính Gia Uyên.

Nếu cô nhớ không lầm, thời gian này, bệnh kén ăn của Kính Gia Uyên chưa chuyển biến xấu đến nỗi cái gì cũng ăn không được.

Nói cách khác, hiện tại thần tượng còn có thức ăn có thể ăn được và thích thú.

Cô muốn nỗ lực tìm được món ăn này.

Đồng thời... Nguyên nhân khiến tình trạng biếng ăn của Kính Gia Uyên sau này trở nên trầm trọng hơn hẳn là do các lý do kích thích khác.

Vì vậy, cô không chỉ phải vất vả tìm kiếm món ăn mà Kính Gia Uyên thích ăn bây giờ, mà còn phải cố gắng hết sức để tìm ra nguồn gốc kích thích khiến chứng biếng ăn của anh ngày càng trầm trọng hơn!

Nghĩ đến đây, Thời Tiêu Ngư hít sâu một hơi, cầm lấy cái đĩa, lặng lẽ đi theo Kính Gia Uyên.

TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play