Để tránh bị chụp phải cảnh khoảng cách quá gần của mình và Kính Gia Uyên, Thời Tiêu Ngư nhẹ nhàng lùi ra sau một chút, chỉ là ánh mắt dù vô tình hay cố ý đều đặt hết lên người Kính Gia Uyên.

Cô theo Kính Gia Uyên đi quanh các bàn thức ăn một vòng.

Nhìn vẻ mặt của Kính Gia Uyên, có vẻ như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về đồ mà mình muốn ăn.

Tiêu Nhã đã lấy đủ thức ăn cho mình, rồi ngồi xuống một cái bàn.

Mà Thời Tiêu Ngư không chút vội vàng, cô cần ăn thức ăn giống với Kính Gia Uyên, như vậy mới nhận được tin tức cần có.

Kính Gia Uyên đi qua một góc, cuối cùng cũng cầm thìa lên để lấy thức ăn.

Thời Tiêu Ngư lặng lẽ đợi, trong khi đợi, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô.

“Không phải, tôi nói này, cái cô Thời Tiêu Ngư này hai ngày nay rất lạ. “ PD Trương hạ thấp giọng, nhưng những gì ông ấy nói vẫn là lọt vào tai Thời Tiêu Ngư.

Thời Tiêu Ngư: “…”

“Tôi cũng cảm thấy, cô ấy giống như qua một đêm liền trưởng thành, dáng vẻ điệu bộ trước kia đâu mất rồi.” Phó đạo diễn Khang gật đầu một cách sâu sắc.

“Ông còn nhớ, trước đó có một lần quay phim, đoàn phim có mời các diễn viên một bữa ăn, kết quả là cô ấy sống chết không chịu ăn, sau đó thì sao, chuyên gia tìm đầu bếp nấu cho cô ấy một bữa, sau đó cô ấy mới ngượng nghịu mà ăn một chút.” PD Trương uống một ngụm canh lớn rồi nói tiếp: “ Vốn dĩ tôi nghĩ lần này cô ấy cũng sẽ như thế, kiểu tiệc buffet như này sao cô ấy có thể động vào.”

Phó đạo diễn khang gật đầu.

“Cho nên sáng sớm nay tôi đã giao cho đội chụp ảnh theo dõi Thời Tiêu Ngư, chính là muốn xem xem nếu như cô ấy không chịu được tiệc buffet, thì phải tìm khách sạn để nấu một bữa ăn nhỏ. Tôi hỏi qua rồi, bữa ăn nhỏ ở khách sạn bình thường một người ăn khoảng ba trăm, đúng là có ý nghĩ này, ba người bọn họ nhất định sẽ có mâu thuẫn, kết quả thì sao? Vậy mà sau khi dậy, cô ấy lại ngoan ngoãn đến đây ăn cơm rồi?! Cái này còn chưa tính, thế mà cô ấy lại còn dậy từ khá sớm, không hề đến muộn, làm tôi muốn cắt biên tập cũng không thể cắt được…” PD Trương nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, một con bướm đêm phá nát thiên hạ số một như thế, tại sao đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy.

“Hơn nữa, tôi tạo không ít cơ hội cho cô ấy, trước đây cô ấy thích tiếp xúc Kính Gia Uyên đến vậy, lần này đều hiện rõ trên mặt cô ấy rồi, tại sao cô ấy lại thờ ơ như vậy cơ chứ…” PD Trương lắc đầu: “Không hiểu, điều này thật sự là không hiểu nổi.”

Mà ở phía sau họ không xa khuôn mặt Thời Tiêu Ngư đã tối sầm lại.

Dường như đột nhiên cô hiểu ra tại sao trên đường đi lại có nhiều trùng hợp đến như vậy, cũng đoán được đại khái sao trước đây Thời Tiêu Ngư cô lại có nhiều cơ hội làm phiền Kính Gia Uyên đến vậy.

Có hai người này làm mọi việc xảy ra, có thể không có cơ hội được sao?!

Cũng có thể nói, hai người này chính là một trong những thủ phạm tạo nên bi kịch của Kính Gia Uyên ở kiếp trước…

Một Thời Tiêu Ngư tính cách trước giờ luôn ôn hoà, lúc này đột nhiên thật muốn đánh người.

Cô ho nhẹ một tiếng.

Tiếng nói chuyện của hai người chợt im bặt.

Họ sững sờ quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy bộ mặt không chút biểu cảm của Thời Tiêu Ngư, miếng xúc xích nhỏ cắm trên chiếc dĩa đều rơi xuống.

“Tiểu Tiểu Tiểu…Tiểu Ngư.” PD Trương thiếu chút nữa thì tự cắn đứt lưỡi của mình, ông ta lắm mồm làm cái gì cơ chứ.

Thời Tiêu Ngư mỉm cười.

Không ai biết là trong lòng có bao nhiêu lời mắng chửi nữa.

Nhưng đồng thời, Thời Tiêu Ngư cũng không có gì để nói, tại sao hai người họ lại nhằm vào cô để làm chuyện này, tuỳ tiện nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, chẳng qua là bản thân Thời Tiêu Ngư cô thực sự có khả năng, mức gây ra chủ đề trò chuyện quá cao, đương nhiên việc này phải bắt đầu từ cô rồi.

Thời Tiêu Ngư trấn áp sự sụp đổ trong lòng, nhanh chóng đến chỗ Kính Gia Uyên lấy thức ăn trước đó.

Bước gần đến nhìn, quả nhiên sau khi Kính Gia Uyên tuần tra một vòng, cuối cùng cũng chọn món cơm rang trứng này.

Món cơm rang trứng duy nhất được thần tượng thích này sẽ như thế nào?

Thời Tiêu Ngư nhướng mày, rất nhanh cũng lấy thêm cho mình một thìa cơm rang trứng.

Sau khi Kính Gia Uyên lấy xong thức ăn, quay về vị trí mà Tiêu Nhã ngồi, yên tĩnh ngồi ăn.

Động tác của anh rất chậm, mang theo khí chất nho nhã.

Mặc dù trong khay là cơm rang trứng, lại đột nhiên cảm giác anh ăn như một vị hoàng tử quý tộc vậy.

Sau khi Thời Tiêu Ngư lấy xong thức ăn, cũng đến vị trí hai người họ ngồi, sau khi dặt khay xuống, Tiêu Nhã nhìn khay thức ăn của Kính Gia Uyên, rồi lại nhìn sang khay của Thời Tiêu Ngư, liền cạn lời: “Hai người chọn mất bao nhiêu thời gian, ở đây có nhiều đồ ăn ngon như thế hai người không ăn, kết quả là mỗi người một phần cơm rang trứng sao?”

Kính Gia Uyên nâng mắt, nhìn vào khay cơm của Thời Tiêu Ngư, hơi nhìn lên.

Tay cầm thìa của Thời Tiêu Ngư đột nhiên khựng lại, gượng cười haha nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ chúng tôi lại ăn giống nhau.”

Nói xong, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Kính Gia Uyên một cái, cúi đầu ăn cơm thật nhanh.

Chỉ là, trong lòng cô lại dấy lên một câu hỏi, tại sao cơm của thần tượng của cô lại ít như vậy, nhìn lượng cơm rang trứng trong khay, đến một đứa trẻ ăn cũng không no…

Nhưng rất nhanh, cô liền biết được tại sao thần tượng của cô lại ăn ít như vậy rồi.

Lấy ít ăn ít!

Thần tượng của cô, thực hiện tuyên ngôn của tiệc buffet đến trình độ cao nhất rồi.

Sau khi Kính Gia Uyên ăn hết cơm rang trứng trong khay, lặng lẽ đứng lên, trong khi Thời Tiêu Ngư ngẩn người nhìn, lại từng bước một đến chỗ lấy thức ăn.

Mỗi lần đều lấy đồ giống nhau, lại còn lấy cực kỳ ít, chỉ cần ăn một hai miếng là hết rồi.

Sau khi ăn hết, lại đi lấy thêm, trước sau khoảng hơn chục lần đi lấy.

Thời Tiêu Ngư đã gần no bụng khi ăn gần hết khay cơm rang trứng: “…”

Thời Tiêu Ngư nhanh chóng và vài miếng, nhanh chóng ăn hết chỗ cơm rang trứng còn lại trong khay, sau đó cũng nhanh chóng đứng lên, đi hướng về chỗ lấy cơm.

Thần tượng của cô tại sao lại lừa người như thế chứ…

Nhưng mà, do cô quá ngây thơ, không quan sát xem lần đầu tiên Kính Gia Uyên lấy bao nhiêu thức ăn.

Tự mình lấy thức ăn, có nhiều hơn nữa thì cũng phải ăn hết.

Có phần cơm rang trứng đó lót dạ, sau đó Thời Tiêu Ngư có ăn thêm đồ, hầu như đều nhét thêm được.

Tuy nhiên, để tìm được nguyên nhân chán ăn của thần tượng, có nhiều hơn nữa thì cũng phải ăn hết.

Cư như thế, hết lần này đến lần khác lấy thức ăn, cộng thêm vốn dĩ lượng chứa thức ăn của cơ thể không lớn, Thời Tiêu Ngư cố đến mức suýt rơi nước mắt. Nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ bộ dáng bình tĩnh như không có gì.

Tiêu Nhã ở bên cạnh vốn không nghĩ ngợi gì, chỉ là khi đang ăn sáng, nghĩ đến số tiền lương ít ỏi của bọn họ, có một chút lo lắng.

Bữa sáng có thể giải quyết ở phòng tiệc buffet, thế còn bữa trưa và bữa tối sau đó thì phải làm sao?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, ánh mắt cô ấy chú ý đến Thời Tiêu Ngư từ đầu đến cuối đều đang ăn.

Tiêu Nhã: “…”

Cô ấy cảm thấy càng lo lắng nghiêm trọng hơn rồi làm sao đây? Thời Tiêu Ngư cũng phải ăn đến hai phần của người trưởng thành quá.

Thế này thì kinh phí của bọn họ có đủ cho cô ấy ăn không?

Không nuôi được thì phải làm thế nào?

Cuối cùng, khi Thời Tiêu Ngư lại đi lấy thức ăn thêm một lần quay lại, Tiêu Nhã không nhịn được nữa: “Tiểu Ngư, sức ăn của cô nhiều vậy sao?”

Thời Tiêu Ngư khó khăn nuốt xuống miếng bánh trứng vừa lấy về, nghe được câu hỏi của Tiêu Nhã.

Cô cố nhịn tiếng ợ hơi suýt nữa thì phát ra, ý thức được Tiêu Nhã có thể đã chú ý đến việc cô ăn liên tục, xấu hổ đến đỏ cả tai.

Cô cố gắng hết sức không để một chút manh mối nào hiển hiện trên mặt, mặt không biểu cảm nói: “Là thế này, không phải kinh phí của chúng ta không đủ rồi sao, tôi chỉ nghĩ vì bữa sáng là tiệc buffet, ăn bao nhiêu tuỳ thích, vậy thì bữa sáng ăn nhiều một chút, bữa trưa và bữa tối có thể ăn ít đi là tiết kiệm được tiền rồi.”

Tiêu Nhã: “…”

Biểu cảm của cô ấy về Thời Tiêu Ngư lại thay đổi rồi, cô ấy là thật sự không ngờ tới, trong mắt cô công chúa này chỉ có bản thân, vậy mà lại có một ngày nói ra những lời suy nghĩ vì đại cục như vậy.

Chẳng lẽ những tin đồn trước đó về Thời Tiêu Ngư, thực sự chỉ là tin tức do bên tiếp thị đưa ra.

Cảm xúc trong lòng Tiêu Nhã bỗng trở nên lẫn lộn, vì trước đây chưa từng tiếp xúc với Thời Tiêu Ngư, chỉ là nghe những lời đồn đại bên ngoài nên cảm giác hổ thẹn.

Mà lúc này, nhìn thấy Thời Tiêu Ngư ra sức ăn đồ ăn, cô ấy cũng không cam tâm chỉ suy nghĩ cho bản thân nữa rồi.

Cô ấy nhanh chóng ăn hết thức ăn trong khay của mình, cũng đứng dậy, lại đi lấy khá nhiều thức ăn về.

Thời Tiêu Ngư nói đúng, bây giờ ăn nhiều một chút, bữa trưa và bữa tối có thể ăn ít hơn, thậm chí không cần ăn nữa.

Kính Gia Uyên nhìn hai người trước mặt ăn như hổ đói: “…”

Anh lặng lẽ thu dọn khay thức ăn, không nói chuyện, im lặng đợi hai người họ.

Thời Tiêu Ngư nhìn thấy một màn này, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Nếu thần tượng của cô còn ăn nữa, cô thật sự có thể bị nghẹn chết ở đây mất.

Một bữa ăn sáng, ba người ăn hết đúng một giờ đồng hồ, may là tiệc buffet ở đây không quy định thời gian, chỉ cần ăn xong trước mười một giờ là được.

Mà phó đạo diễn Khang và PD Trương ngồi ở một bên lặng lẽ quan sát tình hình bên này, đã ngẩn ngơ cả người rồi.

Phó đạo diễn khang không nhịn được nuốt một ngụm nước: “Cái đó…. Bây giờ ngôi sao nữ không cần quản lý vóc dáng à?”

PD Trương cũng nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Không biết, nếu như đến tiết mục này của chúng ta, vỗ béo người rồi, bên quản lý sẽ không đánh chúng ta chứ.”

Phó đạo diễn Khang: “Trong hợp đồng của chúng ta ký không có hiệp ước phải bảo đảm vóc dáng của nghệ sĩ đúng không?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

PD Trương: “Không, nhưng tất cả mọi người đều mặc định loại tiết mục như này đều phải gầy, cuối cùng rất mệt rất khổ, liệt kê những người chưa béo trước.”

Phó đạo diễn Khang: “…”

Phó đạo diễn Khang nhẹ nhàng hít vào một hơi, buồn phiền nhìn PD Trương: “Vậy… Chúng ta tự cầu phúc vậy.”

PD Trương: “…”

Ba người cuối cùng cũng ăn xong bữa tiệc buffet này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, Thời Tiêu Ngư và Tiêu Nhã gần như phải vịn vào tường đi ra ngoài.

Ngày thường là một minh tinh, quản lý vóc dáng thật sự là rất hà khắc, bản thân ăn uống không nhiều, đột nhiên ăn một lần thế này, cảm giác dạ dày sắp nổ tung rồi.

Ba người về phòng dọn dẹp hành lý của mình, một giờ sau bọn họ phải trả phòng rời đi rồi.

Thời Tiêu Ngư về đến phòng, chưa bắt đầu dọn dẹp luôn.

Cô ngồi trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đầu óc cô đang tái hiện lại mùi vị của từng món ăn mà cô vừa ăn.

Cơm rang trứng, là món đầu tiên mà Kính Gia Uyên ăn, cũng là món mà anh ăn tương đối nhiều.

Cơm rang trứng này chỉ là làm bằng chiếc nồi lớn, mà cơm còn khá là khô, hạt gạo hầu như là từng hạt một, trứng cũng không bọc được cả hạt gạo, hơn nữa khi ăn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng miếng trứng to, tỉ lệ muối cho cũng không đúng, lại còn có một ít chưa hoàn toàn hoà tan.

Kết luận là, không ngon.

Ngoài cơm rang trứng ra, món thịt nướng thì quá cháy, vừa khô vừa xơ, món thịt dê nướng cà ri mặc dù độ cháy vừa hơn một chút, nhưng gia vị lại cho quá nhiều hương liệu, lấn át hết vị của bản chất món ăn.

Mặc dù trứng chiên trong bánh sandwich khá ngon, nhưng rau xà lách lại không được tươi cho lắm, thật sự là khó nuốt.

Bánh mì nướng khá là vừa, tiếc là không được xốp, thời gian lên men bột không đủ, tỉ lệ cho muối đường vẫn có thể cải tiến.

Món mỳ ý sốt cà chua, độ mềm của sợi mì vừa đủ, chỉ tiếc mùi vị của sốt cà chua trong nước sốt quá kém, thịt bò trong nước sốt do thời gian đun sôi không đủ dẫn đến bị mắc răng.



Phân tích xong toàn bộ, Thời Tiêu Ngư nhẹ nhàng nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ rạng rỡ.

Nếu như thần tượng của cô có thể ăn được những thứ này, vậy thì nhiệm vụ điều trị chứng chán ăn của anh, có lẽ cũng không quá khó khăn.

TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play