Quán ăn gia đình của Thời Tiểu Ngư nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng cô lại không thể nào mà vui vẻ nổi.

Một tuần trước, trang web chính thức của chương trình [Món ngon trong lòng] đã đăng một đoạn video ngắn cảnh hậu trường. Đó là khi Kính Gia Uyên còn trên đời, anh tham gia hoạt động của một chương trình truyền hình. Lúc được nghỉ ngơi, anh đã trò chuyện với bạn bè.

Anh nói: Quán ăn nhỏ kia, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Người trong đoạn phim ngắn đó chỉ mới hai mươi bảy tuổi, trên khuôn mặt đã nổi tiếng khắp các ngõ ngách trên trái đất kia tràn ngập sự dịu dàng đối với thế giới này.

Anh là thiên tài, vừa ra mắt đã bước lên đỉnh cao.

Mười tám tuổi năm ấy, anh tự sáng tác một ca khúc [Sinh mệnh] làm chấn động toàn giới âm nhạc. Sự lương thiện của anh, tình yêu và sự trân trọng của anh đối với thế giới đã rung động mỗi một người nghe nhạc.

Giai điệu réo rắt, lời ca truyền cảm hứng, giọng hát cao vút cực kỳ có chất riêng của anh làm bài hát này nổi tiếng khắp mọi miền nam bắc. Bài hát này đã mang đến hy vọng cho không biết bao nhiêu người một lần nữa, đem đến cho cuộc sống vốn u ám của bọn họ một tia sáng ấm áp.

Thế nhưng, thiên tài còn có một định nghĩa khác, đó là trời cao ghen ghét người tài.

Nửa năm sau khi quay chương trình kia, cũng chính vào năm Kính Gia Uyên hai mươi tám tuổi, trang chính thức tuyên bố Kính Gia Uyên đã qua đời đầy đáng tiếc vì căn bệnh ung thư dạ dày.

Kỳ chương trình đã quay kia trở thành hình bóng cuối cùng mà anh lưu lại trên thế giới này.

Tin Kính Gia Uyên qua đời vừa truyền ra, gần như tất cả tai to mặt lớn của giới giải trí đều bóp cổ tay mà thở dài. Sự xuất hiện của Kính Gia Uyên đã mang đến sức sống mới cho ngành giải trí vốn đã mục nát và tràn ngập phù hoa, lợi ích này.

Tác phẩm của anh thay đổi toàn bộ bố cục của giới âm nhạc, trở thành tín ngưỡng trong cảm nhận của biết bao nhiêu người.

Mà điều càng khiến cho fans thương tiếc chính là sau khi anh qua đời, hãng thu âm tuyên bố album di tác [Ánh sáng nhạt] của anh. Mười bài hát trong album, mỗi bài đều được Kính Gia Uyên tự mình soạn nhạc và viết lời. Mỗi một bài hát trong album đều như hát ở trong lòng mọi người, làm chấn động linh hồn của người hâm mộ âm nhạc.

Đáng tiếc, bọn họ sẽ không còn được gặp lại thiên tài như vậy nữa.

Tác phẩm của anh, rốt cuộc không thể tiếp tục phát ra từ chính miệng anh.

Kính Gia Uyên gần như đã cống hiến hết quãng đời ngắn ngủi của mình cho âm nhạc. Anh dùng sự dịu dàng và tình yêu sưởi ấm từng người một trong lúc lơ đãng, mang đến hy vọng cho những người đang chìm đắm trong tuyệt vọng.

Sau khi anh bất ngờ qua đời, rất nhiều người sụp đổ, không dám tiếp thu hiện thực này.

Một người tốt đẹp như vậy, dịu dàng đến thế, tại sao lại đột nhiên mắc phải bệnh ung thư dạ dày chứ?

Rốt cuộc trong đó có bí ẩn gì hay không?

Mà dưới sự truy vấn của người hâm mộ, công ty quản lý của anh đã nói cho họ một sự thật càng khó thể chấp nhận.

Trước khi Kính Gia Uyên mắc phải bệnh ung thư dạ dày, anh có bệnh kén ăn cực kỳ nghiêm trọng. Trong mấy năm mà anh còn sống, mỗi một ngày anh đều đang chịu sự tra tấn của bệnh kén ăn này, đặc biệt là một năm trước khi qua đời, gần như không ăn nổi bất cứ thứ gì.

Người hâm mộ của anh biết được chuyện này chỉ cảm thấy cơn đau nơi trái tim lại càng thêm chồng chất.

Hóa ra người vẫn luôn yêu thương thế giới kia lại đang phải chịu đựng sự tra tấn như thế mỗi ngày.

Bọn họ yêu Kính Gia Uyên, dù anh đã qua đời một năm, toàn bộ giới giải trí vẫn tràn ngập tin tức liên quan đến anh. Các fan vẫn không ngừng hấp thu sự ấm áp mà Kính Gia Uyên lưu lại trên thế giới này từng giây từng phút, đồng thời cũng đang hối hận. Vì sao khi mà anh còn trên đời, bọn họ lại không phát hiện những việc này, không thể sưởi ấm trái tim anh như sự ấm áp anh mang đến cho bọn họ.

Mà bây giờ, chỉ còn vài phần hoài niệm, vài phần đền bù.

Sau khi đoạn video hậu trường kia được tung ra, hết đợt khách này đến đợt khách khác kéo tới quán ăn nhỏ của Thời Tiểu Ngư. Bọn họ muốn cảm nhận cái nơi mang đến sự an ủi ấm áp duy nhất cho thần tượng của bọn họ khi còn sống này.

Dưới những nguyên nhân này, quán ăn nhỏ của Thời Tiểu Ngư nổi tiếng khắp nơi trong nháy mắt. Thậm chí có bạn bè nước ngoài không quản đường xá xa xôi lặn lội tới nơi này, nhấm nháp món ngon Kính Gia Uyên đã ngợi khen lúc còn sống rồi khóc đẫm nước mắt.

Đối mặt với loại tình huống nổi tiếng này, bạn bè của Thời Tiểu Ngư vô cùng vui vẻ, từng người gọi điện thoại tới, tỏ vẻ chúc mừng sự nổi tiếng của quán ăn.

“Úi chà, Tiểu Ngư, bây giờ cậu thật sự đã phát đạt rồi đấy! Cậu xem thử đi, việc buôn bán của quán ăn nhỏ nhà cậu tốt thật đấy! Cứ như vậy thì sợ rằng cậu sẽ trở thành phú bà nhanh thôi!”

“Tiểu Ngư, ngày hôm qua tôi thấy tin tức của quán ăn nhà cậu trên đài truyền hình của tỉnh. Nói với cậu thế này nhé, bây giờ quán ăn nhỏ này của cậu đã trở thành quán nổi tiếng trên mạng, quả thực quá ghê gớm!”

Đối mặt với những lời chúc mừng của bạn bè, Thời Tiểu Ngư chỉ có thể đáp lại một cách qua loa.

Nhưng khi mà không có ai bên cạnh, Thời Tiểu Ngư đã khóc không biết bao nhiêu lần.

Bạn bè đều chỉ nói quán ăn nổi tiếng, cho rằng rốt cuộc cô cũng có thể vươn lên, đạt được cuộc sống hạnh phúc.

Thế nhưng bọn họ lại không biết, cô cũng là một trong những người được Kính Gia Uyên sưởi ấm kia. Vào một năm trước, khi Kính Gia Uyên qua đời, màu sắc xán lạn nhất trong lòng đã rời bỏ cô mà đi.

Kính Gia Uyên nói, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Dưới góc nhìn của Thời Tiểu Ngư, sao lại không phải là một loại bỏ lỡ cơ chứ.

Nếu… Nếu cô biết anh có bệnh kén ăn sớm một chút, nếu cô biết những món cô làm là thứ duy nhất mà Kính Gia Uyên có thể nuốt trôi sớm một chút. Như vậy, có phải cô sẽ có cơ hội chữa khỏi bệnh kén ăn của anh hay không? Không để cho anh bị bệnh kén ăn tra tấn, có phải sẽ không phát triển trở thành ung thư dạ dày nhỉ?

Từng cơn tiếc nuối và đau khổ liên tục đánh sâu vào trong lòng của Thời Tiểu Ngư. Cuối cùng một tuần sau khi quán ăn của cô nổi tiếng, Thời Tiểu Ngư đột ngột đóng cửa, không một lời nhắn nhủ hay giải thích. Cô cứ như vậy mà đột nhiên biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Không có ai biết, sau khi Thời Tiểu Ngư biến mất, cô đi thẳng đến mộ của Kính Gia Uyên.

Trước mộ của Kính Gia Uyên, Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống. Hai tròng mắt trong suốt của cô chứa đầy bi thương và tưởng niệm, bình tĩnh nói: “Tôi tới thăm anh, qua lâu như vậy mới đến gặp anh, có phải anh sẽ cảm thấy kẻ làm fan như tôi rất không xứng chức thật nhỉ.”

Thời Tiểu Ngư dùng sức mỉm cười, nhưng vừa nói được một câu này, nước mắt của cô lại không thể kiềm được, trượt xuống dưới dọc theo khuôn mặt: “Xin lỗi, rất xin lỗi, muộn thế này tôi mới biết được anh có bệnh kén ăn, thậm chí tôi còn không biết anh đã tới quán ăn của tôi, không biết anh thích ăn đồ ăn tôi làm… Cái gì tôi cũng không biết… Làm fan nhận được sự ấm áp của anh, vậy mà tôi lại không biết bất cứ thứ gì cả…”

Từng đợt đau khổ thấu trời dâng trào trong tâm hồn của Thời Tiểu Ngư, rốt cuộc cô không thể nhịn được ngồi xổm xuống chôn mặt vào đầu gối, khóc ngấc lên.

Bên cạnh cũng có đứt quãng những fans khác tiến đến, bọn họ nhìn thấy Thời Tiểu Ngư ngồi xổm trước mộ khóc lớn, chỉ cảm thấy trong lòng chính mình cũng đau đớn, loại hình ảnh này khiến bọn họ cũng cảm động lây.

Thời Tiểu Ngư khóc suốt một giờ, tiếng khóc khàn khàn, ý thức đã có chút mơ hồ, đau khổ và hối hận tích góp trong mấy ngày nay đều được trút hết ra trong giây phút này.

Cô run rẩy đứng lên, hoảng hốt nhìn thoáng qua bia mộ của Kính Gia Uyên lần nữa mới rời đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô bắt một chiếc taxi, mang theo hai con mắt đỏ rực, ngồi lên hàng ghế phía sau xe.

Tài xế mở lại ca khúc của Kính Gia Uyên, không gian bên trong xe rất yên tĩnh. Dưới không khí yên tĩnh bên trong xe, tiếng ca trong trẻo mà ấm áp của Kính Gia Uyên lại đánh sâu vào trong lòng Thời Tiểu Ngư, vành mắt của cô lại đỏ bừng trong nháy mắt.

Tài xế chú ý tới điều này, lặng lẽ duỗi tay tắt bài hát.

Thời Tiểu Ngư mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn về phía tài xế.

Tài xế hết sức chăm chú lái xe, sau một lát ông ấy mở miệng hỏi: “Tới thăm Kính Gia Uyên đúng không? “

“Vâng.” Thời Tiểu Ngư thấp giọng đáp.

Tài xế nghe được lời này thì nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: “Một năm nay, tôi chở không ít fans giống như cô vậy, mỗi một người đều khóc đến trời đất quay cuồng mới chịu trở về.”

Thời Tiểu Ngư hơi rũ mắt, không nói tiếp.

“Thật ra tôi cũng là fan của cậu ấy, đừng thấy bây giờ tôi vui tươi hớn hở, thật ra cuộc sống trước đây của tôi rất bi kịch. Con trai bị bệnh hiếm gặp, vợ cao chạy xa bay với người ta, việc làm ăn của tôi xuống dốc không phanh, khi đó tôi cảm thấy chính mình thật sự chịu không nổi nữa, thậm chí… Tôi đã nghĩ tới chuyện tự sát…” Tài xế lại nói.

“Lúc ấy, bạn của tôi ép tôi nghe mấy bản nhạc, là nhạc của cậu ấy. Một bài tên là [Sinh mệnh], với một bài [Ánh sáng nhạt]. Ha ha, kẻ già nua như tôi, cô không biết lúc ấy tôi nghe được hai bài hát ấy thì khóc đến mức như thế nào đâu.” Khi tài xế nói tới đây, giọng ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cũng may có cậu ấy, tôi mới có thể đứng dậy một lần nữa.”

“Tôi cũng vậy, trong lúc còn mê man, là hai bài hát này của anh ấy mang đến cho tôi sức mạnh tiến về phía trước.” Thời Tiểu Ngư nhẹ giọng đáp.

“Đúng vậy… Không chỉ chúng ta, cậu ấy đã cứu rất nhiều người.”

Tài xế cảm thán: “Quả nhiên trời cao ghen ghét người tài không giả, chắc chắn tên Ngọc Hoàng đại đế kia cô đơn quá, muốn tìm người tốt như vậy đến bên cạnh ông ta.”

Câu này kết thúc, lại là sự yên tĩnh kéo dài.

Thời Tiểu Ngư phải về ga tàu hỏa cách nơi này một đoạn, cần phải ngồi trên xe thêm một chút nữa.

Hai người im lặng vài phút, sau khi đã tiêu hóa được một chút cảm xúc, tài xế lại nói: “Thật ra… Nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy đi rồi cũng tốt.”

Trong giọng nói của tài xế chứa vài phần thương xót và đồng cảm: “Căn bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy không phải đã bùng phát cách đây một thời gian mà nó vốn dĩ chứng biếng ăn. Thật ra chứng kén ăn đau khổ đến nhường nào, có lẽ cô không rõ lắm, nhưng tôi đã từng tiếp xúc.”

“Đặc biệt là loại của cậu ấy, biết rõ là phải ăn nhưng trong nội tâm lại từ chối. Hình như cậu ấy cũng từng tích cực tiếp nhận trị liệu, nhưng vẫn luôn không thể chữa khỏi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí nửa năm cuối cùng còn cần phải truyền dịch dinh dưỡng để chống đỡ, sống như vậy quá đau khổ…”

Nghe vậy, Thời Tiểu Ngư không nhịn được nắm chặt vạt áo, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Trái tim của cô co rút đau đớn, đầu đau nhức như sắp vỡ ra.

Tài xế đã đắm chìm trong cảm xúc đau khổ, không chú ý tới tình trạng của Thời Tiểu Ngư, ông ấy còn nói: “Trước kia còn lộ ra một đoạn video, hình như cậu ấy thích một quán ăn nhỏ tên là “Tiểu Thực Ốc” thì phải. Đáng tiếc khi gặp được đã quá muộn, không thể cứu nổi.”

Thời Tiểu Ngư im lặng rơi nước mắt.

“Haiz, ông trời thích trêu đùa người ta như vậy đấy, ông ta không muốn để cho con người sống tốt. Con người càng sống tốt thì ông ta lại càng dày vò người ta, còn không cho họ trở mình!” Không biết tài xế nghĩ tới điều gì, cơ bắp trên gương mặt hơi run rẩy: “Ông trời đúng là một tên súc sinh! Người càng ưu tú, càng không cho cuộc sống của người ta được như ý! Loại súc sinh như này mà có chút lương tâm thì đã đưa quán ăn kia đến trước mặt cậu ấy sớm hơn một chút rồi! Đưa tới lúc mà bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy còn chưa chuyển biến xấu ấy!”

Cảm xúc của tài xế trở nên xao động, vừa dứt lời, một chiếc xe vận tải từ phía đối diện đâm vào đuôi xe.

“Tít…”

“Tít tít tít…”

“Két…”

Rầm…

Đột nhiên trước mắt Thời Tiểu Ngư tối sầm, cô mất đi ý thức.

TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play