Thời Tiêu Ngư đang thu dọn hành lý, định lấy đồ ngủ cần dùng cho tối nay.
Đột nhiên nghe thấy những lời của Tiêu Nhã, cô bỗng sững sờ.
Suốt chặng đường, Tiêu Nhã không nói lời nào với cô, đương nhiên cô biết nguyên chủ Thời Tiêu Ngư có tiếng xấu trong làng giải trí như thế nào.
Bình thường người ta không thích cô nên cô cũng không nói nhiều, vì thế mà đột nhiên Tiêu Nhã nói chuyện với cô khiến cô nhất thời không phản ứng lại được.
Nhưng mà ngay sau khi phản ứng lại, Thời Tiêu Ngư vội vàng nói: “Không, không, tôi không có vấn đề gì.”
Tiêu Nhã: “...”
Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm khi nhìn chiếc giường lớn ở giữa.
Một người thậm chí không muốn sống trong căn phòng tiêu chuẩn nói bản thân không có vấn đề gì, cô ấy không biết Thời Tiêu Ngư đang trêu chọc mình hay là đạo hạnh tu hành của đóa sen trắng này quá cao rồi.
Tuy nhiên, cô ấy không muốn diễn kịch cùng cô, và cô ấy thực sự không thể chấp nhận được việc ngủ chung giường với một người lạ, cho dù đó cũng là phụ nữ.
Tiêu Nhã cụp mắt xuống, giọng nói xa lánh, không một chút cảm xúc: “Thực xin lỗi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác, tôi sẽ bàn bạc với tổ chương trình xem có đổi sang phòng tiêu chuẩn, phòng hai giường đơn được không.”
Nói xong cô ấy bỏ hành lý lại, bước xuống lầu.
Thời Tiêu Ngư nghe cô ấy nói như vậy cũng sững người tại chỗ.
Vốn dĩ, khi cô xem chương trình này ở kiếp trước, cô đã không xem một cách nghiêm túc bởi vì quá tức giận về những gì đã xảy ra với Kính Gia Uyên.
Hơn nữa trải qua lâu như thế, cô không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra.
Nhưng khi Tiêu Nhã nói cô ấy không hài lòng với căn phòng này, cô đột nhiên nhớ ra.
Trong chương trình ở kiếp trước, đoàn làm chương trình cũng cho ngủ chung một phòng như thế này.
Môi trường trong phòng cũng giống như bây giờ, chỉ là Thời Tiêu Ngư quá mong manh, thấy bản thân phải ngủ với ngôi sao khác, đột nhiên bộc lộ cảm xúc trong lòng.
Đêm đó, Thời Tiêu Ngư làm ầm lên một trận, luôn nhấn mạnh mình nhất định phải có phòng riêng.
Nội quy của đội ngũ chương trình cũng rất rõ ràng, hai phòng đặt hôm nay là phúc lợi cho bọn họ, nếu đặt phòng khác thì ngày mai bọn họ phải tự thanh toán chi phí.
Bọn họ không thể thương lượng được, cuối cùng Kính Gia Uyên phải đứng ra giải quyết.
Anh để Thời Tiêu Ngư ngủ trên giường của mình, trong khi anh thì ngủ trên ghế sofa trong đại sảnh cả đêm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Tiêu Ngư chợt thắt lại, thoáng có chút đau xót.
Do sự cố về phòng ốc vào ngày đầu tiên nên đây dường như chỉ là màn mở màn cho chuyến đi sau đó, idol của cô ấy đã không thể nghỉ ngơi tốt ngay từ ngày đầu tiên, còn hành trình tiếp theo thì càng cực kỳ chật vật hơn nữa, thậm chí còn khiến Kính Gia Uyên kiệt sức đến mức anh đổ bệnh nặng sau đó.
Cô vốn tưởng rằng bây giờ mình thay thế Thời Tiêu Ngư kiêu ngạo thì sẽ không xảy ra những chuyện này, nhưng không ngờ lần này cô không đề xuất ra, nữ khách mời đồng hành với cô lại đề xuất.
Nếu để cô ấy tiếp tục thương lượng...
Trong lòng Thời Tiêu Ngư như có dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể kết quả và kiếp trước sẽ không thay đổi!
Nghĩ đến đây, cô vội bỏ thứ đang có trong tay xuống rồi đi ra.
Ở tầng dưới, Tiêu Nhã đang tranh cãi gay gắt với PD Trương.
Từ vẻ mặt của cô ấy, rõ ràng là cô ấy đã có cảm xúc rồi.
Thời Tiêu Ngư chợt tăng nhanh bước chân, đi tới chỗ mấy người bọn họ.
Giọng nói của Tiêu Nhã vẫn duy trì sự tao nhã của bản thân, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sự không hài lòng, cô ấy nói với PD Trương: “Tôi không thể ngủ được khi chung giường với người khác. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, bản thân tôi có vấn đề, tôi sẽ dùng tiền của mình giải quyết, tại sao không được?”
PD Trương tỏ ra vô cùng bình tĩnh và giải thích: “Tôi biết bây giờ cô đang rất tức giận rất không hài lòng, nhưng trong suốt chuyến đi, khách mời không được phép sử dụng quỹ riêng của mình. Đây là quy định của chương trình và chúng tôi không thể vi phạm.”
“Nhưng đây mới chỉ bắt đầu! Hơn nữa phòng của hôm nay cũng không phải là do chúng tôi tự tìm, nhóm chương trình các người nói sẽ giải quyết vấn đề chỗ ở của chúng tôi trong ngày đầu tiên, thế các người nên có trách nhiệm đến cùng.” Tiêu Nhã đã tỏ rõ thái độ
PD Trương bày ra vẻ mặt vô cùng bất lực: “Tiêu Nhã, cô bình tĩnh trước đi, đội ngũ chương trình của chúng tôi không làm khó cô, chỉ là chương trình của chúng tôi có quy tắc, ngoài quy tắc, cô có thể làm gì thì làm, nhưng quá trình ghi hình, khách mời tuyệt đối không được sử dụng tiền của mình, đây là quy tắc đầu tiên.”
“Vậy thì đổi sang phòng hai giường là được rồi.” Tiêu Nhã nhẹ giọng nói.
“Không phải tôi không muốn đổi, chỉ là ở đây bọn họ không có phòng hai giường. Nếu thực sự không quyết định được, có thể dùng tiền vốn dùng cho sau này đổi một căn trọ khác.” PD Trương đưa ra giải pháp.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Nhã như ứa ra vài giọt nước mắt.
Cô ấy đã kiệt sức chạy cả ngày, kết quả đến đêm rồi mà còn làm những chuyện này, cảm xúc cô ấy như đang dần dần sụp đổ.
Mở phòng khác là cách dễ nhất để giải quyết.
Nếu không phải đang ghi hình, e là chuyện này sẽ không sử dụng đến cảm xúc của cô ấy chút nào.
Tự mình bỏ tiền ra thuê một căn phòng khác.
Nhưng, cho dù cô ấy có thương lượng với PD Trương như thế nào, ông ta cũng tuyệt đối không nới lỏng, khăng khăng hoặc là tiếp tục như thế mà ngủ, hoặc là dùng tiền sau này của bọn họ đặt một căn phòng khác.
Cô vừa hỏi giá nhà ở đây, một đêm tương đương hai nghìn tệ.
Kinh phí đi lại sau khi cả ba người chỉ là bốn trăm tệ mỗi người một ngày, ba người cộng lại cũng chỉ một nghìn hai trăm tệ mỗi ngày.
Lấy hai ngàn tiền phòng, tiền ba người một ngày cũng không đủ!
PD Trương nhìn cô ấy như thế này, mặc dù có chút không thể nhẫn nhịn được, nhưng sự không thể nhẫn nhịn của cô ấy đã bị lu mờ bởi sự mong đợi chương trình sẽ trở nên nổi tiếng.
Ông ta làm việc theo quy tắc của chương trình, không hề nới lỏng.
Tiêu Nhã hơi ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: “Bất kể thế nào, chỉ cần tôi còn ở chương trình này, tôi không được dùng tiền của mình đúng không?”
PD Trương gật đầu.
Tiêu Nhã hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Vậy thì tôi rút khỏi chương trình này vậy, tôi không ghi hình nữa, tối nay tôi sẽ dùng tiền của mình thuê một căn phòng khác, nghỉ ngơi rồi sáng mai sẽ quay về, bây giờ tôi không phải là người của chương trình nữa, vậy được chứ?”
Phút chốc, mọi người đều sững sờ.
Bọn họ nhận thấy Tiêu Nhã rất nghiêm túc khi nói những lời này, cô ấy thật sự muốn rút khỏi chương trình.
Phó đạo diễn Khang đột nhiên nhìn PD Trương đầy lo lắng, thôi rồi, lần này chơi quá trớn rồi.
Khi Thời Tiêu Ngư bước đến đại sảnh, bất thình lình nghe thấy câu này.
Do cô đến nên hướng đi ban đầu của sự việc đã bị thay đổi, cô còn đang suy nghĩ xem có giải pháp nào giải quyết hay không thì nghe Tiêu Nhã nói sẽ rút khỏi chương trình, cô lập tức sững sờ.
Cô có trực giác rằng nếu Tiêu Nhã thực sự rút khỏi chương trình, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì hoàn toàn không chắc chắn được, và rất có thể nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.
Ban đầu cô định tận dụng chương trình này để giúp Kính Gia Uyên điều dưỡng sức khỏe.
Nếu không ngờ lại xảy ra biến cố này, sau này có cơ hội hay không thật sự không chắc.
Thời Tiêu Ngư hơi sững sờ một lúc, lúc này bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo có chút mệt mỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cả người Thời Tiêu Ngư cứng đờ trong giây lát, cô nhìn Kính Gia Uyên đi ngang qua cô và đến chỗ PD Trương.
Kính Gia Uyên đang mặc một bộ quần áo thường ngày màu xanh nhạt, trên tóc vẫn còn dính nước, trông như thể anh vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Khi đi ngang qua Thời Tiêu Ngư, dường như cô còn cảm nhận được một mùi hương vani trên người anh, rất tươi mát và có chút ấm áp khó tả.
Tuy trong mắt có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Kính Gia Uyên vừa đến gặp PD Trương, sau khi biết chuyện đã xảy ra, anh ấy hơi im lặng.
Sau một lúc lâu, anh nhìn người phục vụ bên cạnh bằng tiếng anh một cách lưu loát: “Tôi có thể ngủ trên ghế sofa trong đại sảnh được không?”
Rõ ràng người phục vụ sửng sốt trong giây lát, anh ta chỉ là nhân viên phục vụ của khách sạn, những người trong đoàn biểu diễn có chút lo lắng khi anh ta xem những chương trình này, khi anh ta đột nhiên được hỏi, anh ta vô thức trả lời: “Ừm, ghế sô pha cho khách nghỉ ngơi tùy ý.”
Kính Gia Uyên gật đầu, nhìn lại Tiêu Nhã: “Đợi lát nữa tôi thu dọn một chút, cô ngủ phòng của tôi, tôi ngủ ở đây.”
Tiêu Nhã choáng váng, bộ dạng và cách giải quyết của Kính Gia Uyên khiến cô ấy trở tay không kịp.
Vì cô ấy không thích ngủ với người khác nên Kính Gia Uyên đã ngủ trên ghế sô pha trong hội trường. Nếu sự việc này được chương trình phát sóng lên, chắc chắn cô ấy sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chế giễu, cũng đừng mong tiếp tục ở lại ngành giải trí nữa.
Suy cho cùng, không phải ai cũng trơ trẽn và không biết xấu hổ như Thời Tiêu Ngư, mặc cho người ta mắng chửi như thế nào vẫn cố gắng ở lại ngành giải trí.
Cô ấy đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho hay hơn thì nghe thấy một giọng nói căng thẳng đầy kiên quyết: “Không được!”
Cô bất ngờ lên tiếng khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.
Sau khi Thời Tiêu Ngư thốt lên, cô nhận ra rằng mình quá căng thẳng, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, Thời Tiêu Ngư bình tĩnh lại và nói: “Thời tiết ở đây lạnh, sao có thể ngủ ở ngoài đại sảnh cả đêm được chứ, hơn nữa chúng ta đi chơi cùng nhau, không phải chỉ có ngày hôm nay, nếu hôm nay anh không được nghỉ ngơi tốt, thì hành trình tiếp theo phải làm sao?”
Lời này rất đúng trọng tâm, nếu đổi lại là người khác nói, thì không có vấn đề gì cả.
Nhưng người nói điều này không thể nào là Thời Tiêu Ngư!
Bỗng chốc, các thành viên của đoàn làm phim khi biết con người của Thời Tiêu Ngư đều rất sốc.
Họ nhìn nhau như thể không tin vào tai mình.
Thời Tiêu Ngư không quen với cảm giác bị nhiều người theo dõi, nói xong ép mình cư xử bình thường nói: “Nếu không quen thì mở phòng khác đi.”
Sau khi Tiêu Nhã nghe những lời của Thời Tiêu Ngư, cô ấy đã hoàn toàn hoàn hồn lại.
Nghe được Thời Tiêu Ngư thật sự nói muốn mở phòng khác, trong lòng đột nhiên xúc động: “Cô có biết ở đây một đêm tốn bao nhiêu tiền không?”
Thời Tiêu Ngư cố gắng: “Nếu vì không đủ tiền mà phải có người phải ngủ ở đại sảnh, cũng được thôi, để tôi ngủ ở đại sảnh là được rồi.”
Cả người Tiêu Nhã như bị kích thích, cô ấy buột miệng hỏi: “Ý cô là gì?”
Nhìn thấy hai người bắt đầu tranh luận, PD Trương vội vàng nháy mắt với người quay phim, ra hiệu cho anh ta quay nhanh, lại gần để quay, quay cận mặt!
Sau một hồi bận bịu như vậy, cuối cùng cả hai cũng định đánh nhau!
Trong mắt PD Trương không giấu được niềm vui.
TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT