Khi PD Trương còn đang lo lắng, trong đôi mắt Tiêu Nhã là sự không tin tưởng.
Thời Tiêu Ngư thuần thục rửa sạch gạo rồi đem đi ngâm, sau đó lấy ra ức gà, nấm vị mua, nấm hương và mộc nhĩ đã mua trước đó, nghiêm túc rửa sạch.
PD Trương thấy trình tự làm việc của cô, quay sang hỏi phó đạo diễn Khang: “Cô ấy đang làm gì vậy?”
“Trông có vẻ như là đang muốn nấu cháo.” Phó đạo diễn Khang nói.
“Nấu cháo, vậy chắc là sẽ không xảy ra tai nạn đâu ha...” PD Trương sờ cằm, cuối cùng cũng thả lỏng hơn mấy phần.
“Hẳn là sẽ không. Nhưng mà tôi khá mong đợi, Thời Tiêu Ngư mà lại nấu cơm, tôi cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện nên xem.” Phó đạo diễn Khang đi theo PD Trương một thời gian cũng bị dạy hư luôn.
“Chắc hẳn rồi.” Trong đôi mắt PD Trương lóe lên ánh sáng: “Cậu đoán xem, cô ấy thật sự biết nấu cơm chứ? Nấu ra rồi người có ăn được không?”
“Không biết. Có lẽ... đã có sự chuẩn bị từ trước.”
Hai người đang nói thì thấy hình ảnh trên màn hình bắt đầu xê dịch.
Thời Tiêu Ngư bước ra từ trong phòng bếp, mà thợ quay phim luôn đi theo sau lưng cô sít sao, quay xem cô đang làm gì.
“Ế? Sao cô ấy lại đi ra ngoài? Muốn làm gì vậy?” PD Trương nhíu mày.
“Mới vừa rửa thức ăn xong, chẳng lẽ là không biết làm nên cứ ném ở đó à?” phó đạo diễn Khang cũng không hiểu.
Ông ta phát hiện, lần đầu tiên hợp tác với Thời Tiêu Ngư, thật sự vẫn không thể hiểu được đường về bộ não của cô nghệ sĩ này.
Hai người nhìn Thời Tiêu Ngư nghi ngờ. Lúc này cô đi thẳng về phòng của mình, chẳng lẽ là muốn đi nghỉ ngơi luôn à?
Nhưng một giây sau Thời Tiêu Ngư đã đưa ra câu trả lời.
Chỉ thấy cô mở túi leo núi của mình ra, sau đó lấy từng bọc từng bọc đồ bên trong túi xách ra.
“Quay phim, quay đồ cô ấy cầm đi.” PD Trương cầm điện thoại vô tuyến lên đưa ra chỉ thị cho anh quay phim.
Anh quay phim vội vàng dời máy quay đến trước mặt Thời Tiêu Ngư, quay đống đồ cô đang lấy ra.
Trên mấy cái túi đựng kia chia ra viết: Vỏ cây quế, hương diệp và bát giác.
PD Trương: ...
Má, cô ấy mang theo thứ của nợ này tùy thân à? Không phải Thời Tiêu Ngư có độc đó chứ?
Tất nhiên Thời Tiêu Ngư cũng phát hiện ra anh quay phim đang quay cô. Trái lại cô cũng chẳng để ý, xách mấy túi đồ lên, đi về phía nhà bếp.
Thời Tiêu Ngư bỏ ức gà đã chuẩn bị xong vào trong nồi, bỏ vỏ quế, hương diệp và bát giác mà mình mang tới vào, lại thêm một chút muối và rượu gia vị, nấu trong nồi. Sau khi nấu ra mùi thơm thì vớt ra để qua một bên.
Sau khi gạo được ngâm kĩ thì bỏ vào trong nồi hầm thịt, lại rót canh gà vừa mới được nấu xong vào, đặt nồi hầm lên trên bếp, ninh với lửa nhỏ.
Trong nồi nhanh chóng vang lên tiếng ùng ục ùng ục.
Tiêu Nhã nhìn bàn tay Thời Tiêu Ngư thuần thục làm xong tất cả mọi thứ, trông có vẻ như rất biết làm.
Thoáng chốc tâm trạng phức tạp.
Nhưng mà, nhiều người biết làm thức ăn hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhã dò hỏi: “Cháo này cần nấu khoảng bao lâu vậy?”
Thời Tiêu Ngư dọn dẹp xong thứ đồ cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Hơn một tiếng.”
Tiêu Nhã hơi rũ mắt, không nói gì.
Thời Tiêu Ngư đã thuận lợi nấu được cháo, tất nhiên cô ấy cũng không thể không làm gì được.
Vì thế, Tiêu Nhã lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, xắn tay bắt đầu trộn salad rau củ.
Salad rau củ rất dễ làm, nhưng mà đối với Tiêu Nhã mà nói thì cũng không dễ lắm, bởi vì kỹ thuật cắt rau của cô ấy quả thực không ổn lắm.
Bình thường lúc ở nhà, cô ấy đều dùng công cụ bào, hiện giờ chỉ có thể dùng dao thái, kết quả chính là miếng cà rốt cô ấy thái ra không đồng đều, may mắn thay ớt xanh đã thái sẵn, rong biển cũng thế.
Nhưng mà dù có may như vậy cũng khiến cô ấy thao tác rất lâu.
Trong quá trình đó, Thời Tiêu Ngư nhìn dáng vẻ chật vật của cô ấy, có lòng muốn giúp cô ấy một chút. Có điều khi nghĩ đến tính cách của Tiêu Nhã, mặc dù không tính là tiếp xúc lấu, nhưng cũng có thể thấy được cô ấy thẳng thắn, mạnh mẽ.
Nếu nói đến giúp cô ấy, sợ rằng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Thời Tiêu Ngư rũ mi mắt, không nói gì, yên lặng chờ đợi.
Thời Tiêu Ngư mở ti vi trong phòng khách, tìm đại một chương trình nào đó. Mặc dù xem không hiểu, tóm lại vẫn có tiếng động.
Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía phòng ngủ của Kính Gia Uyên, trong đầu không tự chủ vang lên lời bài hát mà Kính Gia Uyên viết. Từng câu từ giai điệu kia vẫn luôn sưởi ấm cô.
Thời Tiêu Ngư thu hồi tầm mắt, ngón tay để bên cạnh hơi cuộn lại.
Hy vọng rằng kỳ tích thể lưu lại lâu một chút, để cô được ở lại thế giới này, đến khi chữa khỏi cho anh mới thôi.
Một tiếng trôi qua rất nhanh, lúc Thời Tiêu Ngư trở lại phòng bếp, Tiêu Nhã mới cắt xong cà rốt.
Thời Tiêu Ngư đứng một bên mở nắp nồi ra, gạo đã được ninh mềm nhũn sền sệt, độ lớn của lửa phù hợp. Cô bỏ thêm mộc nhĩ, nấm vị cua và nấm hương vào trong nồi hầm, tiếp theo xé thịt ức gà thành sợi gà nhỏ, cho vào ninh chung.
Thoáng chốc mùi cháo gà xé sợi đã dần dần tràn ngập toàn bộ căn bếp.
Tiêu Nhã đứng bên cạnh vẫn đang chiến đấu với củ cà rốt ngửi thấy mùi này, động tác trên tay thoáng dừng lại, ánh mắt nhìn sang men theo mùi thơm, rơi vào trên nồi cháo mà Thời Tiêu Ngư đang nấu kia.
Sự tu dưỡng trong giới thời trang đỉnh lưu khiến cô ấy không có hành động nuốt nước miếng.
Chỉ là ánh mắt vẫn không thể rời đi.
Hình như Thời Tiêu Ngư cảm nhận được điều đó, quay đầu lại là đối mặt với ánh mắt của Tiêu Nhã.
Cô nhìn đồng hồ, cho rằng Tiêu Nhã đã đói, thì hơi xin lỗi, nói: “Nấu cháo này đúng là cần chút thời gian, nhưng mà cũng nhanh thôi, còn khoảng mười lăm phút nữa là được.”
“Ừ.” Tiêu Nhã đáp một tiếng thật thấp, cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc mắt sang một cái.
Vốn cái bụng đã trống rỗng, vào lúc này hình như cảm giác thấy đói hơn nữa.
Cô ấy cũng không còn tâm trạng dày vò củ cà rốt trên tay mình nữa, nhanh chóng bỏ cà rớt và ớt xanh vào trong nước sôi trụng qua một lần, lúc vớt ra thì thêm muối, mì chính, dầu đỏ, khuấy đều lên là xong xuôi.
Sau khi làm xong, trở lại phòng bếp, đỉnh lưu giới thời trang thận trọng để mình không tiếp tục hỏi xem còn cần bao lâu nữa mới nấu xong.
Thời Tiêu Ngư tắt lửa, rải hành lá đã xắt nhỏ vào trong nồi. Sau khi mở nắp nồi ra, mùi cháo gà xé sợi và nấm hương xộc vào trong mũi, khiến Tiêu Nhã không nhịn được òng ọc cái bụng.
Cô cười một tiếng với Tiêu Nhã, nói: “Xong rồi. Cô ăn trước đi, để tôi đi gọi Kính Gia Uyên.”
“Ừ ừ.” Tiêu Nhã biết, trên thực tế để chờ Kính Gia Uyên tới cùng ăn với mọi người khá là lâu. Nếu như để cô ấy đợi lâu như thế, thật sự sẽ không thể nào nhịn được.
Sau khi Thời Tiêu Ngư rời khỏi phòng bếp, cô ấy lập tức rửa bát đũa, múc một chén cháo gà xé sợi và nấm hương ra cho mình.
Một muỗng cháo đưa vào trong miệng, trong nháy mắt Tiêu Nhã đã bị bỏng, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Cô ấy cố gắng chịu đựng, quạt quạt gió vào trong miệng mình, sau khi nuốt xuống lại múc thêm một muỗng nữa.
Lần này, đầu tiên cô ấy thổi thổi nhẹ nhàng ưu nhã, sau đó mới ăn vào.
Ăn một miếng này, Tiêu Nhã ngơ ra.
Ngon quá! Còn ngon hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Thậm chí món mà thường ngày chuyên gia dinh dưỡng nấu cho cô ấy cũng hoàn toàn thua xa!
Cháo nấu với độ lửa vừa, mềm và rất sánh, nhưng mà thần kỳ ở chỗ hạt gạo vẫn rõ ràng từng hạt một, khi vào miệng cảm giác chỉ có ngon!
Mùi thơm của nấm hương và gà đầy đủ, khiến cô ấy nuốt xong một miếng lại lập tức ăn thêm một miếng nữa.
Dạ dày vốn đang đói, sau khi cháo vào bụng lập tức trở nên ấm áp trong nháy mắt.
Thần kỳ nhất chính là mặc dù cháo này rất ngon, nhưng không ngán một chút nào!
Trước kia đã từng ăn cháo kiểu này, ăn rất ngon, mà ăn nhiều lại ngán không chịu được. Nhưng nồi cháo này hoàn toàn không như thế, mùi thơm của nó từ trong ra ngoài, sau khi ăn chỉ cảm thấy thoang thoảng, không có một chút cảm giác ngấy nào.
Ăn mấy muỗng cháo, cảm giác mệt mỏi trên thân thể suốt một ngày dài bôn ba dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.
Thân thể ấm áp thả lỏng, chậm chí lỗ chân lông cũng nở hết cả ra.
Cái loại cảm giác này... đúng thật là cảm giác hạnh phúc.
Ra ngoài du lịch, ở nơi đất khách quê người này, bị tổ chương trình bắt nạt đến tận bây giờ, không ngờ sẽ vì một chén cháo mà cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.
Tiêu Nhã đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.
Tất nhiên là không thể khóc rồi. Cô ấy ăn một muỗng lại thêm một muỗng, hoàn toàn không ngừng ăn chút nào, nhanh chóng đã vơi mất nửa nồi.
Thời Tiêu Ngư đi tới trước cửa phòng Kính Gia Uyên, tâm trạng hơi thấp thỏm.
Nói không căng thẳng là giả. Kiếp trước, mặc dù Kính Gia Uyên đã từng nói chỉ hận gặp nhau quá muộn ở phòng ăn nhỏ.
Nhưng mà cô cũng không biết lúc ấy Kính Gia Uyên đã ăn món gì, cô cũng không chắc rằng Kính Gia Uyên có thích cháo mà cô nấu hay không.
Thời Tiêu Ngư hít sâu một hơi, gõ cửa một cái.
Kính Gia Uyên mở cửa rất nhanh, Thời Tiêu Ngư liếc thử, thấy được mấy tờ giấy anh ném tán loạn trên giường.
Đang sáng tác bài hát à?
Trong đầu Thời Tiêu Ngư toát lên một ý nghĩ như vậy.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Cơm đã nấu xong rồi, tối nay anh cũng chưa ăn bao nhiêu, có muốn tới ăn chút gì không?”
Kính Gia Uyên bước ra đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mặc dù anh đã quen với cảm giác bụng trống rỗng, nhưng lúc này lại có sự thèm ăn khó có thể hiểu được.
Anh gật đầu: “Được.”
Đôi mắt Thời Tiêu Ngư lập tức cong lên. Cô đi nhanh về phía phòng bếp, múc một chén cho Kính Gia Uyên, để lên bàn.
Cõi lòng cô tràn ngập sự mong đợi nhìn về phía Kính Gia Uyên.
Mà ánh mắt Kính Gia Uyên vốn khá mềm mại, một giây khi nhìn thấy bát cháo trên bàn kia lập tức cứng lại.
Thân thể anh cũng căng thẳng trong vô thức, nắm tay đặt xuôi bên người cũng lặng lẽ nắm chặt lại, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Nhưng anh lại nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp: “Cảm ơn, nhưng mà có lẽ là do không quen với đất đai nơi này, không có khẩu vị lắm, xin lỗi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi về phòng luôn.
Sự mong đợi trên mặt Thời Tiêu Ngư cứng lại trong nháy mắt.
Cô kinh ngạc nhìn Kính Gia Uyên trở về phòng, không nhúc nhích.
Mà trong phòng, sau khi Kính Gia Uyên đóng cửa lại liền tựa vào trên cửa. Sắc mặt anh tái nhợt, dường như không có chút màu máu nào.
Anh đưa tay ra dùng sức đè lên bị trí dạ dày của mình, cố nén xuống cảm xúc buồn nôn.
Anh hơi thở hổn hển, hình ảnh mấy năm trước thoáng hiện lên trong đầu anh từng chút từng chút một, cuối cùng một hồi lâu sau mới bình phục.
Kính Gia Uyên quay lại chỗ ngồi, cầm giấy bút lên. Chỉ là nơi sâu trong đôi mắt anh lại hiện lên từng lớp sương mờ. Dường như sự đề phòng đối với thế giới này đã hoàn hoãn bớt trong hai ngày qua lại xuất hiện một lần nữa.
TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT