Sau khi trả tiền, ba người trở lại phòng.

Trong phòng khách, trên tivi đang chiếu một vở soap opera trên đài truyền hình địa phương Nepal. Tiêu Nhã ngồi đó, xem, nhưng sự chú ý hoàn toàn không đặt lên đó.

Thức ăn trong bữa cơm hôm nay thật sự quá khó ăn, cô ấy không ăn được mấy miếng, vào lúc này cảm thấy bụng rất đói, cả người cứ bồn chồn.

Nghĩ đến tiệc buffet hồi sáng ăn rất ngon, so sánh với bữa ăn vừa rồi, trong lòng Tiêu Nhã sụp đổ.

Chẳng lẽ trong mấy tháng tiếp theo, bọn họ phải ăn mấy thứ đồ này hay sao?

Dân lấy ăn làm trời, mặc dù bình thường cô ấy muốn ăn uống điều độ, nhưng cũng được chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh các món ăn cho cô ấy.

Không nói là khác, nhưng ăn rất ngon.

Nhưng mà khi đối mặt với bữa cơm tối này, Tiêu Nhã lại một lần nữa xuất hiện ý nghĩ bỏ cuộc giữa đường.

Chủ nhà là người Trung Quốc, bọn họ đặc biệt tìm món Trung Quốc, còn thất bại...

Đợi đã, các cô đang nghĩ gì vậy? Đây là Nepal, tìm đồ ăn Trung Quốc ở một quốc gia khác, không thất bại mới là lạ.

Mới vừa nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Nhã lại xuất hiện hy vọng.

Cô ấy thoáng nhìn sang hai người, nói: “Vừa rồi các cô ăn có no không? Nếu không thì chúng ta xuống lầu đi dạo một chút đi?”

Sau khi Thời Tiêu Ngư trở về, trong đầu cứ quanh quẩn lặp đi lặp lại một câu nói.

“Hôm nay idol chưa ăn gì. Hôm nay idol chưa ăn gì...”

Đúng lúc này nghe thấy lời nói của Tiêu Nhã, cô không do dự một chút nào, bật thốt lên: “Được.”

Kính Gia Uyên vốn đang định từ chối nhìn hai người hứng thú bừng bừng: “...”

Ba người sửa soạn tùy tiện một chút rồi xuống lầu. PD TRƯƠNG PHƯƠNG PHƯƠNG đang cảm thấy ba người ngồi im trong phòng không có ý nghĩa gì, thấy vậy ánh mắt sáng lên.

Ở trong phòng có thể có được tài liệu thực tế gì chứ, đi ra ngoài được đó!

Ông ấy lẳng lặng đi theo sau lưng mọi người, yên lặng đuổi theo.

Trong lòng Tiêu Nhã cảm thấy món Trung ở Nepal không hề đáng tin cậy, vì thế nếu bọn họ tìm tới phòng ăn bản địa của Nepal, hẳn là sẽ không giẫm phải mìn đâu nhỉ...

Mới vừa nghĩ như thế, ba người đi ngang qua một gian phòng ăn Nepal, một nhóm dân bản xứ đang ăn cơm cà ri. Tiêu Nhã liếc thấy một người dùng bàn tay đen thùi lùi bốc cơm cà ri, sau đó bỏ vào trong miệng.

Tiêu Nhã: “...”

Trong nháy mắt cảm xúc của cô ấy đóng băng. Hay là cứ chi tiền trái với quy ước đi, có thể bị gì chứ? Còn tốt hơn khối so với bị chết đói mấy tháng ở chỗ này.

Tiêu Nhã đói bụng tỏ ra khá lo lắng và phiền não.

“À ờm, chúng ta có thể tìm mấy loại quầy hàng nho nhỏ bán nguyên liệu nấu ăn gì đó không?” Thời Tiêu Ngư đột nhiên đề nghị.

Tiêu Nhã hơi sửng sốt, nhíu mày.

Mua nguyên liệu? Là phải tự nấu à?

Thời Tiêu Ngư nấu? Đừng có nói đùa chứ. Cô ấy đoán rằng bây giờ người đưa ý kiến là Thời Tiêu Ngư, đến lúc mua về người bỏ công khổ cực ra nấu lại biến thành cô ấy mất.

Dù sao thì trong ba người bọn họ, trừ cô ấy ra, Thời Tiêu Ngư và Kính Gia Uyên vừa nhìn là biết kiểu người mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đừng nói đến nấu cơm, có thể rửa rau hay không cũng không chắc chắn được đâu.

Trong mắt Tiêu Nhã nhất thời ánh lên sự bất mãn.

Cô ấy đang định từ chối thì thấy Kính Gia Uyên đứng bên cạnh đưa điện thoại di động cho Thời Tiêu Ngư.

Trên điện thoại chính là giao diện bản đồ, đã xác định xong một tiệm nhỏ bán nguyên liệu nấu ăn.

Thời Tiêu Ngư cầm lên xem thử, thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiệm nhỏ cách nơi này cũng không xa. Trên mặt cô bỗng lộ ý cười, nói với hai người: “Vậy chúng ta qua đó đi.”

Tiêu Nhã: “...”

Cô ấy bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn họ, nghĩ đến việc lát nữa người phải làm cơm phục vụ hai người kia là mình, trong lòng cô ấy lập tức mâu thuẫn cực kỳ.

Mà bên kia, PD Trương nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người thông qua tai nghe với khuôn mặt mờ mịt nhìn về phía phó đạo diễn Khang bên cạnh: “Bọn họ định đi mua nguyên liệu nấu ăn.”

Phó đạo diễn Khang gật đầu: “Tôi cũng đoán được sẽ như vậy. Nghe nói tay nghề nấu nướng của Tiêu Nhã cũng được, có thể nói là lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.”

“Không phải, quan trọng là người nói mua nguyên liệu là Thời Tiêu Ngư kìa.” Trong ánh mắt PD Trương mơ hồ có thể thấy được sự hưng phấn nổ tung: “Thời Tiêu Ngư từng nấu cơm à?”

Phó đạo diễn Khang: “Từng nấu. Trước kia khi quay phim trong đoàn, có một lần xào quả trứng, cô ấy không thể dùng thế thân nên đích thân nấu.”

PD Trương: “Kết quả như thế nào?”

Mặt phó đạo diễn Khang không cảm xúc: “119 tới rất kịp thời.”

PD Trương: “...”

Tiệm nhỏ bán nguyên liệu nấu ăn cách nơi này chỉ có hơn mười phút đi đường, ba người đến rất nhanh.

Thời Tiêu Ngư nhìn thức ăn bày la liệt, trong quen thuộc có một loại sung sướng vô hình. Đã rất lâu rồi cô không xuống bếp.

Cô nhìn sơ qua những nguyên liệu nấu ăn có trong tiệm nhỏ, cộng trừ sơ qua, nói: “Tối nay cũng không thể ăn nhiều, chúng ta nấu chút cháo được không?”

“Cháo? Cũng không tệ.” Tiêu Nhã nghĩ nấu cháo rất đơn giản, rồi đi ra chỗ cân gạo.

Cô ấy đang định cầm túi để lấy gạo lên, Thời Tiêu Ngư ngăn cản cô ấy.

Thời Tiêu Ngư bốc một nắm lên ngửi thử trước, ngăn cản Tiêu Nhã: “Gạo này là gạo thành, nấu cháo ăn không ngon.”

Tiêu Nhã: ?

Gạo thành? Cái quái gì vậy?

Cô ấy cứ thế nhìn Thời Tiêu Ngư đứng trước một gian gạo khác, cũng bốc một nắm lên ngửi thử, cuối cùng thở dài một hơi, chỉ vào gạo trước mặt mà nói: “Gạo này không tệ, chúng ta mua nó đi.”

Nếu không phải Tiêu Nhã cuối cùng Thời Tiêu Ngư quyết định mua loại gạo đắt tiền nhất đó, suýt chút nữa cô ấy đã tin Thời Tiêu Ngư thật sự hiểu biết mấy thứ mà những người thường xuyên nấu nướng mới biết được.

Sau bọn họ cân gạo xong thì nhìn về phía những nguyên liệu nấu ăn khác.

Trong đầu Tiêu Nhã nghĩ, sắp tới sẽ là lần đầu tiên cô ấy nấu cơm, cũng không thể nấu một nồi cháo trắng cho xong chuyện, cũng phải thể hiện một chút.

Cho nên nhìn thấy tiệm nhỏ có bán tôm thịt, cô ấy đã định nấu cháo hải sản. Cháo hải sản, cô ấy đã từng đặc biệt đi theo học một vị đầu bếp, tự mình làm cũng không tệ lắm. Lần đầu tiên nấu không tệ, cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt với người xem.

Nghĩ thế, cô ấy chọn hải sản trong tư thế tràn ngập mong đợi.

Thời Tiêu Ngư cũng nhìn thấy hải sản trong gian hàng của tiệm nhỏ, ánh mắt cũng hơi sáng lên. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cô không ngờ rằng trong tiệm nhỏ kiểu này lại có thể có hải sản. Trong menu quán ăn nhỏ của cô trước kia có một món ăn chiêu bài, chính là cháo hải sản.

Tối hôm nay nấu cháo hải sản có vẻ cũng không tệ.

Trong lòng Thời Tiêu Ngư nghĩ như thế, trong mắt cũng mang theo chút thần sắc lấp lánh. Cô vui vẻ đi tới trước sạp hải sản, nhưng mà trong nháy mắt khi hải sản chạm tay, sự vui thích trong mắt Thời Tiêu Ngư lập tức tối lại.

Hải sản ở đây không tươi.

Nếu như dùng loại hải sản này để nấu cháo, rõ ràng sẽ không nấu ra được một chút vị tươi ngon của cháo hải sản nào.

Dưới tình huống rõ ràng còn có sự lựa chọn khác, vẫn không nên dùng cái này thì hơn.

Cô nghĩ như thế, nhưng thấy Tiêu Nhã đã cầm túi lên, định chọn tôm tươi.

Thời Tiêu Ngư bật thốt lên theo bản năng: “Đừng lấy cái đó.”

Nói xong đột nhiên cảm thấy hối hận, cô nói mà không kịp suy nghĩ.

Quả nhiên, chỉ sau lần thứ hai bị ngăn cản, Tiêu Nhã đã hơi bực mình.

“Tại sao lại không lấy? Hải sản này dùng nấu cháo hải sản không phải tốt lắm sao?” Tiêu Nhã nhịn sự tức giận xuống, nói.

“Cháo hải sản cũng được, nhưng mà tôm này không tươi lắm...” Thời Tiêu Ngư giải thích.

Lần này, Tiêu Nhã thật sự bị chọc giận đến cười luôn. Lại còn không tươi? Lúc vừa rồi mua gạo đã chọn ba bỏ bốn, làm như mình thật sự hiểu biết vậy.

Đến cuối cùng không phải vẫn lấy giá tiền để cân nhắc xem loại nào tốt hơn hay sao?

Bây giờ giả vờ đến nghiện luôn rồi à.

Tiêu Nhã hơi bực mình, đứng luôn sang một bên, mang theo mấy phần tức giận, nói: “Vậy thì cô chọn đi.”

Thời Tiêu Ngư cảm nhận được sự bực mình của Tiêu Nhã, nhưng thuộc về thói quen nghề nghiệp, cô không cho phép tay mình làm ra món ăn không ngon.

Cho nên, vào lúc này cô chỉ có thể tạm thời không quan tâm đến Tiêu Nhã bực mình, nhanh chóng chọn một ít nấm hương, mấy cục mộc nhĩ, một chút nấm vị cua, một ít hành thơm và một miếng ức gà.

Sau khi chọn xong tất cả, trong lòng Thời Tiêu Ngư bỗng có ý tưởng: “Cháo gà xé nhỏ và nấm hương, buổi tối ăn món này sẽ làm dạ dày ấm áp và thoải mái.”

Còn về phần Tiêu Nhã...

Tối nay nấu ăn thật nghiêm túc, coi như tạ lỗi với cô ấy.

Tiêu Nhã vốn đang giận dỗi đứng một bên, nhưng sau khi thấy Thời Tiêu Ngư chọn mấy nguyên liệu này xong bỗng thấy hối hận.

Cô ấy nói là để cho Thời Tiêu Ngư tự chọn, nhưng mà Thời Tiêu Ngư chọn thì chọn, chọn xong rồi người nấu vẫn là cô ấy.

Bây giờ Thời Tiêu Ngư chọn những thứ này, nhìn một cái đã biết nấu rất phức tạp. Vậy chẳng phải cô ấy tự đào cho mình một cái hố hay sao?

Tiêu Nhã tiến lên một bước, nói: “Cô chọn mấy nguyên liệu này là muốn làm gì?”

“Nấu cháo gà xé nhỏ và nấm hương, không được à?” Thời Tiêu Ngư trả lời theo bản năng.

Trong lòng Tiêu Nhã liếc mắt: “Tôi không biết nấu.”

Bây giờ thừa nhận còn đỡ hơn lát nữa bị thất bại.

Vốn Thời Tiêu Ngư còn đang lo Tiêu Nhã không thích ăn, nhưng nghe thấy Tiêu Nhã nói mình không biết làm, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra cô ấy đang lo lắng điều này à.

Trong con ngươi Thời Tiêu Ngư dâng lên một nụ cười ấm áp: “Không sao, tôi nấu cho.”

Tiêu Nhã: “...”

Cô ấy quan sát thật kỹ Thời Tiêu Ngư từ trên xuống dưới một lượt, mà trong lòng thì khá là khinh thường. Cô nấu? Một tiểu công chúa mới debut làm ngôi sao trẻ như cô sẽ nấu cháo ư?

Tiêu Nhã hơi cau mày. Mặc dù cô ấy cảm thấy việc Thời Tiêu Ngư biết nấu cơm không đáng tin cậy, nhưng cũng không biết chừng trước khi lên đường cô đã đặc biệt chuẩn bị một tay, muốn thừa cơ hội này để nổi tiếng cũng nên.

Nếu thật là vậy thì để cho cô nấu đi, đổi lại cho cô ấy rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước cũng hay.

Nghĩ như thế, cô ấy cũng mua mấy củ cà rốt, ớt xanh và rong biển, chuẩn bị làm một đĩa rau trộn. Món ăn này cực kỳ đơn giản, trên cơ bản sẽ không thất thủ.

Sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn, tổng tiền còn chưa mất tới ba mươi đồng.

So với ăn ở nhà ăn bên ngoài thì thế này tiện hơn nhiều. Nếu như sau này bản thân sự làm lấy, vậy thì số tiền dùng trước ở nhà hàng đợt vừa rồi cũng có thể triệt tiêu.

Nghĩ như thế, Tiêu Nhã cảm thấy việc tốn nhiều tiền khiến cho mọi người căng thẳng đã có biện pháp giải quyết, thoáng thả lỏng hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, mấy bữa cơm sau đều sẽ do cô ấy nấy, cũng coi như đền bù tổn thất mà mình mang tới khi trước.

Lúc hai người chọn thức ăn, Kính Gia Uyên yên lặng đứng bên ngoài tiệm nhỏ.

Anh nhìn bóng người bận rộn của hai người, khi thì tranh chấp chút gì đó, khi thì trả giá với ông chủ, khóe miệng không tự chủ giương lên một chút ý cười.

Bắt đầu từ ngày trở thành nghệ sĩ trở đi, hình như anh đã cách rất xa loại cuộc sống này.

Lần này đột nhiên thấy lại, trong lòng dâng lên một sự ấm áp nhàn nhạt.

Lần này đi du lịch có vẻ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.

Sau khi chọn thức ăn xong, ba người trở lại khách sạn. Sau khi bỏ đồ đạc vào trong bếp, đồng thời kiểm tra lại một lượt dụng cụ có trong nhà bếp thì phát hiện công cụ và gia vị nấu ăn đều vô cùng đầy đủ, thậm chí còn có cả nồi hầm thịt (casserole).

Lần này thật sự tiết kiệm được rất nhiều thứ.

Lúc này độ hảo cảm của Thời Tiêu Ngư đối với người dân lại tăng lên mấy phần.

Nhưng rất nhanh, cô hít sâu một hơi, sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn một chút, chuẩn bị ra tay.

Mà lúc này ở một bên khác, PD Trương nhìn hình ảnh đồng bộ truyền tới từ màn ảnh của anh quay phim, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt: “À ờm, cô ấy thật sự định tự mình ra tay nấu cơm đó à?”

Phó đạo diễn Khang cũng cảm thấy khá sốc: “Hình như đúng vậy.”

“Tôi... Có cần tra xem số điện thoại báo cháy ở Nepal là bao nhiêu không?”

TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play