Trong đầu của cô, hiện lên biểu hiện vừa mới của Kính Gia Uyên.
Lúc cô gọi anh, anh vẫn đồng ý, xem bộ dáng là chờ mong.
Nhưng sau khi nhìn thấy là cháo, liền từ chối.
Chẳng lẽ là. . . . . . Không thích?
Lần này trong cháo, có thịt gà, nấm đông cô, là anh không thể nào tiếp thu được cái nào?
Thời Tiêu Ngư có chút trùng mắt xuống, trong đầu không ngừng suy tư, đột nhiên, giống như cô kịp phản ứng cái gì.
Bữa cơm thứ nhất, tại sảnh tiệc đứng, Kính Gia Uyên ăn rất nhiều loại đồ ăn, duy chỉ có cháo và các loại canh hoàn toàn không chạm vào.
Buổi tối hôm nay, ăn cơm ở dưới tầng, anh vẫn như không hề động vào phần canh đậu hũ rau củ.
Ban đầu cô tưởng rằng, nói không chừng anh không thích ăn rau xanh hoặc là đậu hũ, hiện tại xem ra, chẳng lẽ là. . . . . .Anh không thể nào tiếp thu được các loại đồ ăn canh?
Trong đầu của Thời Tiêu Ngư giật mình hiện lên một ý nghĩ như thế, lại so sánh tình huống của một ngày, khả năng suy đoán này, rất lớn.
Thời Tiêu Ngư chậm rãi siết chặt trên tay thìa.
“Tiểu Ngư? Tiểu Ngư.” Thời điểm Tiêu Nhã đang gọi Thời Tiêu Ngư lần thứ ba, cô rốt cục mới lấy lại tinh thần.
“Sao?” Thời Tiêu Ngư vội vàng đáp.
Tiêu Nhã ho nhẹ một chút, mặc dù cực lực muốn giữ nguyên phong độ tao nhã, sắc mặt vẫn như cũ có vài phần khó mà che giấu hồng nhuận: “Tiểu Ngư, cô ăn xong bát này còn muốn ăn sao?”
Thời Tiêu Ngư theo bản năng nhìn về phía bát của Tiêu Nhã, chỉ thấy vốn một bát đầu cháo, lúc này đã hoàn toàn thấy đáy.
Cô đầy một phần cháo còn lại về phía Tiêu Nhã: “Cô ăn đi.”
“Cảm ơn.” Trong mắt của Tiêu Nhã lập tức lóe ra mấy phần vui mừng, nâng một bát cháo còn lại cuối cùng ở trước mặt, tiếp tục uống.
Cô ấy làm đỉnh lưu của giới thời trang, yêu cầu với dáng người của bản thân mình cực kỳ hà khắc, việc kiểm soát lượng bữa tối của cô ấy cực kỳ nghiêm ngặt.
Theo lý thuyết, một bát cháo vừa rồi cũng đã là cực hạn, thậm chí không nên ăn xong.
Thế nhưng là cô ấy thật sự nhịn không được, cháo này thật sự quá thơm.
Cô ấy vẫn cảm thấy chuyên gia dinh dưỡng của mình đã là một đầu bếp hiếm có, chính là so ra cùng lúc với Thời Tiêu Ngư, kém đâu chỉ một chút.
Đồng thời trong lòng của cô ấy dâng lên một vòng nghi vấn.
Thời Tiêu Ngư rõ ràng làm một ngôi sao nhỏ tuổi, không có cơ hội tiếp xúc với nấu ăn, tài nấu nướng của cô sao trở nên lợi hại như vậy?
Một bữa cơm, rất nhanh đã ăn xong.
Mặc dù uống hết hai bát cháo, Tiêu Nhã cảm thấy có chút no, chính là hương vị của vẫn làm cho cô ấy có loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Cô ấy tự nhìn một đĩa gỏi ba khía tự mình làm, đích thân làm đều làm được, nếu như không ăn, vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Thế nhưng sau khi cô ấy ăn một miếng, lập tức từ bỏ.
Thời gian luộc cà rốt quá ngắn, cắt không được tốt, điều này khiến cho hương vị của ba khía không tốt.
Cái này không nói, mấu chốt nhất là cô ấy cũng phạm vào sai lầm giống như bà chủ cho thuê nhà, cho quá nhiều dấm…
Nếu là bình thường, vẫn không cảm giác được phải có cái gì, làm một nghệ sĩ, biết làm cơm đã rất tốt.
Có điều so với bát cháo Thời Tiêu Ngư mang ra, cô ấy cảm thấy mình chính là cái five.
May mắn Thời Tiêu Ngư không đánh giá gì món gỏi ba khía của cô ấy, cũng coi là giữ lại cho cô ấy một chút mặt mũi.
Lúc này, hai người ăn xong, thời điểm dự định thu dọn đồ đạc, Tiêu Nhã vội vàng nói: “Để tôi.”
Thời Tiêu Ngư sửng sốt một chút.
Cô nghĩ bình thường nhóm nghệ sĩ hẳn là cũng không thích động vào mấy thứ này, nhưng thật ra cô cũng không đưa đồ cho Tiêu Nhã, mà là nói: “Cùng nhau làm.”
Hai người thu dọn bát đũa cùng nhau, thời điểm Tiêu Nhã vô tình hay cố ý nói: “Tự chúng ta làm đồ ăn giống như rất tiết kiệm tiền, nếu không mấy ngày nay chúng ta đều tự mình làm nhỉ.”
“Ừ.” Thời Tiêu Ngư nhẹ gật đầu: “Lúc trước thời điểm ký kết phòng homestay này, tôi cũng nghĩ như vậy. Đích thân tự làm ăn được một ít hơn so với bên ngoài.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đã lên kế hoạch thời điểm ký kết homestay sao?
Tiêu Nhã nhìn thấy vẻ mặt của Thời Tiêu Ngư lại thay đổi mấy phần.
Tiêu Nhã cũng là người trưởng thành có lý trí rồi, mấy ngày nay ở chung, cô ấy cảm thấy bên cạnh Thời Tiêu Ngư và nghe đồn hoàn toàn không giống nhau.
Thời Tiêu Ngư ở trong tin đồn, kiêu căng tùy hứng, rõ ràng chính là một hồ già*, lại một lòng muốn nổi tiếng, hận không thể cọ nhiệt với một người nghệ sĩ đang nổi.
*chỉ những diễn viên/ca sĩ mờ nhạt, hoặc đã từng nổi tiếng nhưng danh tiếng hiện tại đang đi xuống, hết thời, thậm chí là bị ghét.
Trước khi lên đường, nghĩ đến phải ở cùng với Thời Tiêu Ngư, cô ấy đã cảm thấy ngạt thở.
Nhưng bây giờ, cô ấy rõ ràng cảm thấy, Thời Tiêu Ngư ở bên cạnh là một người ấm áp lương thiện, lại rất cẩn thận, sẽ quan tâm người khác.
Cô không hề có phong cách của công chúa nhỏ, ngược lại là rất am hiểu chăm sóc người khác.
Đồng thời, ấm áp trên người của cô cũng có khó gặp cảm giác cởi mở.
Ở Tiêu Nhã xem ra, cho dù là cô ấy đều tránh không được phải tùy thời chú ý đến máy quay tại bên người, muốn giữ gìn hình tượng, lưu lại cho người xem ấn tượng tốt, nhưng Thời Tiêu Ngư hoàn toàn không có, trên người cô, không hiểu thế nhưng không có thói quen hành vi đặt thẻ cá nhân để thu hút khán giả, nên như thế nào thì như thế, thoải mái để cho người ta yêu thích.
Trước kia làm sao cô ấy tin đồn đãi bên ngoài? Ngay từ đầu tương đối thờ ơ với Thời Tiêu Ngư!
Nghĩ đến cách làm của hai ngày nay, trong lòng Tiêu Nhã sau một lúc liền hối hận.
Chỉ là… Thời Tiêu Ngư tốt với cô ấy như vậy, rốt cuộc tại sao giới giải trí đều truyền ra cô chán ghét vậy?
Vấn đề này mới xuất hiện trong đầu của Tiêu Nhã, cô ấy lập tức nhận được đáp án.
Có người muốn chỉnh Thời Tiêu Ngư!
Đúng rồi, giới giải trí đắc tội với ai, nghĩ bôi xấu thanh danh của một người, lại cực kỳ đơn giản.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Nhã có chút tối xuống.
Cô ấy nghĩ nghĩ, lúc sau hít sâu, nhìn về phía Thời Tiêu Ngư, nói nghiêm túc:” Tiểu Ngư về sau giới giải trí bị oan ức gì, nói với chị Tiêu, tuy rằng bình thường chị Tiêu hồ đồ, cũng tốt xấu có quyền lên tiếng nhất định, có thể nói chuyện thay cô, biết không?”
“Hả?” Thời Tiêu Ngư lơ mơ nhìn về phía Tiêu Nhã.
Giở trò gì đây?
Cô...........Sao lại chịu oan ức?
Tiêu nhã nhìn lên vẻ mặt của Tiểu Ngư, chỉ cảm thấy cô là bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với với cô như vậy, nhất thời trong lòng càng đau lòng hơn mấy phần.
Rửa xong chiếc bát cuối cùng, hai người rời khỏi phòng bếp.
Nhìn đồng hồ, cũng không sớm, hai người tách ra đi rửa mặt, Tiêu Nhã lại làm thêm một chút chuyện dưỡng da trước khi đi ngủ.
Một loạt hành động về sau, đã nhanh đến mười giờ.
Chạy một ngày, cũng đều mệt mỏi, hai người nằm dài trên giường, Tiêu Nhã nhìn Thời Tiêu Ngư im lặng ở bên cạnh, khẽ cười cười: “Tiểu Ngư, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Thời Tiêu Ngư trả lời.
Đèn của căn phòng bị dập tắt, trong bóng đêm, toàn bộ hoàn cảnh đều im lặng lạ thường, trong đầu Thời Tiêu Ngư còn hồi tường phản ứng của Kính Gia Uyên ngày hôm nay.
Trên thực tế anh cũng không có ăn quá nhiều, nhưng ban đêm vẫn như cũ đều không đụng tới bát cháo kia.
Chứng bệnh kén ăn của anh, bắt nguồn ở trên bát cháo sao?
Ngoại trừ cháo, anh có còn đồ ăn nào không ăn được không?
Cả ngày hôm nay, anh ăn đồ ăn cũng không nhiều, ngày mai bọn họ lại có nhiệm vụ của tổ chương trình bố trí, nếu như buổi sáng ngày mai Kính gia uyên vẫn như cũ ăn không nhiều đồ ăn, vậy hành trình một ngày của ngày mai, tuyệt đối tiêu hao không nhỏ với anh.
Vậy không thể tùy ý nếm thử, có đồ vật gì, anh nhất định có thể ăn sao?
Biện pháp vừa mới nghĩ ra như vậy, Thời Tiêu Ngư nghĩ ra được đáp án.
Cơm trứng chiên.
Chính là cái này cực kỳ đơn giản, lại sẽ không làm sai món ăn được.
Buổi sáng ở sảnh tiệc đứng, bao gồm thời điểm ở dưới quán ăn ăn, anh ăn đều là cơm trứng chiên.
Mặc dù ăn cũng không nhiều, nhưng cũng là món có thể ăn được.
Lập tức, thực đơn của buổi sáng ngày hôm sau cứ quyết định như vậy, liền làm cơm trứng chiên.
Sau khi nghĩ được đáp án, Thời Tiêu Ngư thở ra một hơi, khóe môi cũng hiện lên một vòng ý cười, ngủ thật say.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng Thời Tiêu Ngư đã tỉnh lại.
Đây là thói quen mở một quán ăn nhỏ của cô ở kiếp trước, một đời vậy mà cũng giữ lại.
Đã tỉnh, cũng không ngủ được, cô rón rén rời giường, nhanh chóng sau khi rửa mặt thì xuống dưới tầng.
Hôm qua đi đến chỗ kia, bọn họ không nhìn thấy trứng gà, cho nên không mua.
Thế nhưng là nếu như buổi sáng hôm nayphải làm cơm trứng chiên, kia ắt không thể thiếu chính là trứng gà.
Nghĩ tới đây, Thời Tiêu Ngư nhẹ nhàng mà đóng cửa, liền đi xuống tầng.
Dưới tầng, bà chủ nhà đang đánh quét dọn vệ sinh, lúc sau nhìn thấy Thời Tiêu Ngư, lập tức lộ ra nụ cười giản dị, chào hỏi với Thời Tiêu Ngư.
Thời Tiêu Ngư đáp lại, đồng thời hỏi bà chủ nhà: “Xin hỏi, gần đây có chợ nào không? Tôi muốn mua một ít đồ.”
Bà chủ nhà nghe được lời của Thời Tiêu Ngư, buông chổi xuống, dùng giọng nói mang theo tiếng phổ thông giảng đạo: “Tôi dẫn cô đi.”
“À, Không cần không cần, ngài nói cho cho tôi biết là được, tôi tự đi.” Thời Tiêu Ngư không nghĩ tới chủ thuê nhà vậy mà nhiệt tình như này, có điều cô cũng không thích phiền phức người khác.
Bà chủ nhà lập tức cười một cái nói: “Chợ bán thức ăn cách nơi này có chút rắc rối, giải thích với cô chắc chắc không thể rõ, hơn nữa đây là khu Thamel, trên đường phố tốt xấu lẫn lộn, một người con gái như cô, chưa quen cuộc sống nơi đây, một mình ra ngoài, rất không an toàn. Huống chi, tôi vốn cũng muốn đi mua vài món đồ, vừa vặn cùng nhau, không phiền phức.”
Thời Tiêu Ngư nghe xong không còn tranh luận, cô liên tục cảm ơn với bà chủ nhà, hai người cùng nhau đi tới chợ gần đây.
Chợ không giống với các cửa hàng nhỏ lúc trước, các loại loại thịt rau quả cái gì cần có đều có, cũng rất mới mẻ.
Còn chưa đi vào, có thể ngửi được mùi tanh đặc trưng của chợ, tuy rằng đối với phần lớn người tới nói đều có chút khó ngửi, nhưng Thời Tiêu Ngư lại cảm thấy một tia cảm giác thân thiết quen thuộc.
Cô và bà chủ nhà cùng nhau chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến buổi sáng hôm nay phải làm cơm trứng chiên, Thời Tiêu Ngư mua ngay trứng gà mới, bắp ngô, đậu hà lan, chút ít tôm tươi.
Sau khi mua xong, ở cửa ra Thời Tiêu Ngư lại lại mua ba phần sữa bò tươi, mua một loạt như này, chỉ tốn 500 Ruby, tương đương với ba mươi đồng nhân dân tệ.
Mà lại có những thứ này, buổi sáng hấp thu dinh dưỡng là đầy đủ.
Thời Tiêu Ngư nghĩ như vậy, cùng với bà chủ nhà đi về phía khách sạn.
Hai người đi một đường, hàn huyên một đường, bà chủ nhà không hiểu sao có hảo cảm rất lớn với Thời Tiêu Ngư, khi ở homestay, bà chủ nhà chủ động hỏi: “Tiểu Ngư, cô mua những thứ này là dự định làm cơm trứng chiên à?”
Thời Tiêu Ngư nhẹ gật đầu, không ngoài ý muốn bà chủ nhà có thể thấy được.
“Chắc là cô chưa chuẩn bị cơm nhỉ, nếu như không ngại, bên này tôi vừa lúc có cơm tối qua nấu xong, cô trực tiếp mang lên dùng đi.” Bà chủ nhà chủ động nói.
Nghe được câu này, ánh mắt Thời Tiêu Ngư sáng ngời.
Cơm trứng chiên, đương nhiên dùng chiên bằng cơm qua đêm, cô không thể chuẩn bị sớm được, vậy mà bà chủ nhà chủ động đưa ra, Thời Tiêu Ngư lập tức liên tục cảm ơn.
Cô lấy cơm đêm qua của bà chủ nhà, về tới phòng.
Hi vọng cơm trứng chiên lần này, anh có thể thích.
TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT