Nhìn tiểu nhân ngư đang khóc lóc thương tâm trong tay, Phó Viễn Xuyên liền bối rối không biết làm sao.
Anh muốn lau nước mắt giúp cậu, nhưng tiểu nhân ngư lại uất ức quay đầu đi chỗ khác, khóc càng lớn tiếng hơn.
Phó Viễn Xuyên suy ngẫm một lát, dỗ cậu: “Đừng khóc nữa, chúng ta mỗi người một nửa được không?”
Ý anh là nửa quả cà chua đã được cắt ra kia, giờ lại cắt ra làm đôi nữa.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, tôi đã khóc thành thế này rồi mà anh còn đòi chia nửa.
Tiểu nhân ngư lập tức khóc càng to tiếng hơn: “Hu hu hu...”
Phó Viễn Xuyên: “!”
Phó Viễn Xuyên đành thỏa hiệp: “Tôi ăn hết nửa này rồi, vậy em phải ăn những miếng đã được cắt nhỏ ra này được không?”
Quân Thanh Dư lập tức nín khóc: “Ya.”
Thành giao!
Phó Viễn Xuyên sửng sốt, nước mắt biến mất nhanh như thế à...?
Quân Thanh Dư: “A…”
Phó Viễn Xuyên cầm nĩa nhỏ lên đút cà chua cho cậu ăn,
Quân Thanh Dư đánh giá một chút, ngon đó, chua ngọt vừa miệng, đây mới là mùi vị mà cà chua bình thường nên có chứ.
Vì để khiến quả cà chua nhìn có vẻ không quá khác thường nữa, Quân Thanh Du cố ý chọn một quả tương đối nhỏ. Cậu và Phó Viễn Xuyên chia ra ăn, mỗi người được mấy miếng.
Sau khi ăn cà chua xong, Phó Viễn Xuyên bỏ tiểu nhân ngư vào một cái hộp tiện xách tay dành cho nhân ngư.
Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, cái hộp xách tay này còn to hơn cái hộp trong trung tâm gây giống một chút, cậu không cần phải cuộn mình đã có thể nằm xuống được rồi.
Nhưng mà, dùng cái hộp này để làm gì thế?
“Ya?”
Phó Viễn Xuyên ôm tiểu nhân ngư, nói: “Tôi mang em tới một nơi an toàn.”
Một nơi an toàn?
Quân Thanh Dư khẽ mím môi, Phó Viễn Xuyên cũng phát hiện ra nơi này có vấn đề rồi sao?
Quân Thanh Dư chưa ở nơi này được bao lâu nên cậu cảm thấy có rời khỏi nơi này hay không cũng không ảnh hưởng lớn đến cậu, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Phó Viễn Xuyên là tốt rồi.
Chỉ là... bể bơi đằng sau đã được trang hoàng xong rồi mà!
Cậu chỉ mới chơi trong đó một lần thôi.
Phó Viễn Xuyên chú ý tới vẻ mặt của tiểu nhân ngư, hỏi: “Không vui sao?”
Quân Thanh Dư lắc lắc đầu, không phải là không vui, cậu chỉ cảm thấy hơi tiếc thôi.
Nhưng mà tâm tính Quân Thanh Dư rất thoáng, điều chỉnh lại cảm xúc cũng tương đối nhanh.
Cậu đập đập tay Phó Viễn Xuyên: “Ya!”
Phó Viễn Xuyên sờ đầu cậu, ôm tiểu nhân ngư lên phi thuyền.
Đây là lần thứ hai Quân Thanh Dư ngồi phi thuyền, so với trước đó, cậu cảm thấy tốc độ bay lần này nhanh hơn.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đi đường có thể sẽ tốn nhiều thời gian một chút, nếu em buồn chán thì cứ ngủ một giấc đi.”
“Ya~” Quân Thanh Dư đồng ý được được lia lịa, nhưng cậu không thấy buồn ngủ chút nào cả, cậu còn đang rất tò mò không biết Phó Viễn Xuyên sẽ dẫn cậu đi tới nơi nào.
Chỉ là, đường xá xa xôi, lại cộng thêm việc Quân Thanh Dư chỉ có thể ngâm mình trong nước, không thể chơi game không thể nghịch điện thoại được.
Thời gian ngắn thì còn đỡ, thời gian dài thì sẽ cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi.
Quân Thanh Dư thổi bong bóng trong nước, sau đó lại tự chọc vỡ để giết thời gian.
Phó Viễn Xuyên thấy thế thì thò tay vào trong hộp, cong đầu ngón tay cọ cọ lên má tiểu nhân ngư.
Quân Thanh Dư sửng sốt, theo bản năng ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên: “Ya~!”
Phó Viễn Xuyên nói: “Đừng lo lắng, đến ngay thôi.”
Quân Thanh Dư chậm rề rề ngồi dậy, ghé người vào nằm trên tay Phó Viễn Xuyên.
Nhìn bàn tay đang để trên đuôi mình, Quân Thanh Dư híp mắt lại, nhẹ nhàng phun bong bóng.
Một cái bong bóng nước nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo nổi lên trên.
Quân Thanh Dư đè nó xuống, mang theo bong bóng nhỏ cùng đâm sầm vào mu bàn tay Phó Viễn Xuyên.
Bong bóng nhỏ ‘tạch’ một cái vỡ tan.
Quân Thanh Dư nhịn không được cười thành tiếng, lại phun ra một chuỗi bong bóng khí dày đặc.
Phó Viễn Xuyên để mặc cậu chơi đùa.
Quân Thanh Dư phun ra một bong bóng nước, khi cậu đang định đè nó xuống thì Phó Viễn Xuyên lại đột nhiên giơ tay lên chọt vỡ.
Bong bóng vỡ ngay trước mắt Quân Thanh Dư, Quân Thanh Dư sững người.
“Ùng ục!” Quân Thanh Dư cắn đầu ngón tay Phó Viễn Xuyên một cái.
Hoàn toàn là động tác theo bản năng.
Cắn người ta rồi, Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, lén lút nâng mí mắt lên nhìn Phó Viễn Xuyên một cái. ( tytnovel.com )
Cậu cắn anh một cái, Phó Viễn Xuyên không thể nào không chú ý tới được.
Phó Viễn Xuyên cũng đang cúi đầu nhìn cậu kia kìa.
Quân Thanh Dư nhả tay anh ra, còn cười giả lả với người đàn ông này, trông vô cùng vô tội, sau đó... cậu vung đuôi, quay đầu chạy ngay.
Nhưng trong hộp chỉ có lớn bằng đó, nếu là trong bể bơi thì cậu còn có khả năng chạy thoát.
Trong hộp, cậu chỉ mới vung đuôi thôi đã bị Phó Viễn Xuyên bắt lại được rồi.
“Ê...” Quân Thanh Dư cáu kỉnh kêu lên một tiếng.
Quân Thanh Dư nâng đuôi, dùng phần đuôi sắc nhọn quẹt nhẹ qua cổ tay Phó Viễn Xuyên: “Ùng ục~”
Phó Viễn Xuyên quay dấu răng trên cổ tay lại cho cậu xem.
Quân Thanh Dư cười cong mắt, nịnh nọt vươn tay ra ấn lên trên, xoa tay cho anh.
Thật ra cậu cắn không nặng gì, chỉ là nó để lại một dấu răng nhìn rất rõ ràng thôi.
Quân Thanh Dư xoa giúp anh hai cái, đột nhiên cảm thấy vùng eo mình hơi nhột, cậu cúi đầu nhìn, liền thấy đầu ngón tay Phó Viễn Xuyên đang để trên đó.
Quân Thanh Dư sửng sốt, sau đó...
“… Ya!”
Quân Thanh Dư trở mình, nhưng tránh không thoát bàn tay Phó Viễn Xuyên đang chọc lét trên người cậu.
Anh là đồ ấu trĩ!
Anh thật là, sao có thể chọc lét nhân ngư được hả!
Quân Thanh Dư trốn không được chạy không xong, nước mắt chảy ra do cười quá nhiều lập tức biến mất trong nước.
Miệng cậu không ngừng phun ra bong bóng nước.
Quân Thanh Dư nắm tay Phó Viễn Xuyên lại, vì cười mà đuôi cá đều đã run rẩy.
Ăn hiếp cá quá đáng!
Phó Viễn Xuyên thấy tiểu nhân ngư đã cười đến nỗi sắp đứt hơi, sợ cậu sẽ bị đồ trang trí trong nước làm sặc thì liền thu tay lại.
Quân Thanh Dư điều chỉnh lại cảm giác buồn cười, ở trong nước lặng lẽ nhìn chằm chằm Phó Viễn Xuyên.
Vốn dĩ Phó Viễn Xuyên cũng đang nhìn cậu, nhưng anh thấy hình như tiểu nhân ngư đang muốn làm chuyện xấu gì đó, anh nhìn như vậy không tiện cho tiểu nhân ngư hành động.
Phó Viễn Xuyên tùy ý nâng mắt nhìn về nơi khác.
Quân Thanh Dư lặng lẽ thò tay ra, trên tay cậu có nước, trực tiếp ấn lên quần áo Phó Viễn Xuyên.
Một dấu tay nước nho nhỏ.
Vô cùng trọn vẹn.
Phó Viễn Xuyên còn cho rằng cậu sẽ dùng đuôi cá tạt nước lên người anh, không ngờ rằng chỉ là một trò đùa dai dịu dàng đến thế.
Phó Viễn Xuyên chọt chọt vào đỉnh đầu tiểu nhân ngư: “Sắp đến nhà rồi.”
“Ya~”
Hai người đang nói chuyện, xe liền dừng lại.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện nơi này... nhìn không thấy nóc.
Hai bên trái phải đều như thế cả.
Nơi này chiếm diện tích rất lớn, ở giữa có một biệt thự độc lập, cách hai bên biệt thự không xa lại là hai căn biệt thự nữa. Nhưng nếu so với căn biệt thự ở chính giữa này thì hai căn kia nhỏ hơn một chút.
Giữa ba căn biệt thự đều có liên kết với nhau, còn có một phiến thực vật xanh mát, xe bay lái thẳng vào bên trong, từ cổng sân ngoài tới cửa biệt thự còn cách nhau một khoảng không ngắn.
Lòng Quân Thanh Dư thầm nghĩ, đây mới là nơi Nguyên soái Đế quốc nên ở chứ.
Ở tại nơi ở tạm thời kia chính là thiệt thòi cho Phó Viễn Xuyên.
Vừa mới vào cửa biệt thự, quản gia liền bước lên nghênh đón, ông ấy mỉm cười, khom người nói: “Nguyên soái, hành lý của Phó tiên sinh và Phó phu nhân đều đã được đóng gói rồi.”
“Ừ.” Phó Viễn Xuyên thản nhiên nói: “Đưa tới bệnh viện hết đi, trông coi họ cho kỹ.”
Quản gia đáp: “Vâng thưa Nguyên soái.”
Quân Thanh Dư nhìn nhìn Phó Viễn Xuyên, Phó tiên sinh... là đang chỉ Phó Dương Hồng sao?
Phó Viễn Xuyên cảm nhận được ánh nhìn của cậu, anh sờ đầu tiểu nhân ngư, nói: “Đừng sợ, sẽ không có người bắt nạt em nữa đâu.”
Quân Thanh Dư há miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng mình có hơi rát.
Con người chính là như thế, có lúc cậu có thể một mình đảm đương một phía, bình tĩnh hờ hững giải quyết mọi chuyện.
Nhưng lúc này, có người sẽ dỗ dành cậu, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy tủi thân chỉ muốn khóc.
Quân Thanh Dư cọ lên tay Phó Viễn Xuyên, không nói năng gì.
Quản gia nói: “Nguyên soái, giao nhân ngư cho tôi đi, tôi sẽ mang nó đến phòng nhân ngư.”
Phó Viễn Xuyên nói: “Không cần đâu, em ấy sẽ ở cùng tôi.”
Quản gia nghe thế thì sửng sốt, đáp một tiếng rồi lặng lẽ quay người đi giải quyết hành lý của hai vợ chồng Phó Dương Hồng để ở biệt thự.
Lúc Phó Viễn Xuyên ôm tiểu nhân ngư lên lầu còn có thể nhìn thấy bọn họ cầm bao lớn bao nhỏ đủ thứ đồ đi xuống.
Quân Thanh Dư khẽ nhướng mày, không ngờ rằng trước đó hai vợ chồng Phó Dương Hồng lại ở cùng Phó Viễn Xuyên?
Nhiều đồ đạc như thế, hiển nhiên không phải ở mấy ngày mà có thể để lại nhiều như vậy.
Khi Phó Dương Hồng tới nơi ở tạm thời của họ còn nói rằng Phó Viễn Xuyên không về nhà.
Nhưng thì ra là bởi vì trong nhà có hai vợ chồng nhà kia nên Phó Viễn Xuyên mới không về nhà sao?
Hai vợ chồng Phó Dương Hồng không phải loại người tốt đẹp gì, không ở chung với nhau cũng tốt.
Nghĩ tới đây, Quân Thanh Dư bỗng dưng nghẹn lại, cậu biết hai người kia không phải người tốt, nhưng Phó Viễn Xuyên chưa hẳn đã biết.
Mà Phó Viễn Xuyên mua được nhân ngư còn kiên trì phải ở chỗ ở tạm thời không về nhà, lẽ nào là...
Là Phó Viễn Xuyên cũng ý thức được hai người kia có vấn đề sao?
“Nghĩ gì mà trông nghiêm túc thế kia?”
Quân Thanh Dư ôm tay Phó Viễn Xuyên, kêu: “Ya~!”
Nghĩ về anh!
Phó Viễn Xuyên không biết cậu đang nói gì, nhưng thấy tiểu nhân ngư tươi cười vui vẻ như thế, tâm trạng của anh cũng sẽ tốt theo.
Về tới phòng ngủ chính.
Cho dù chủ nhân đã không về một đoạn thời gian, nhưng nơi đây vẫn được quét tước dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp như cũ.
Đầu giường còn được bố trí một bể cá tinh xảo tuyệt đẹp.
Phó Viễn Xuyên thả tiểu nhân ngư vào trong bể cá, đồng thời còn bỏ một ít cá khô trên bệ bể cá nữa.
Phó Viễn Xuyên nói: “Sau này em ngủ trong này nhé.”
“Ya!” Đuôi Quân Thanh Dư nhẹ nhàng đạp lên bể cá.
Đợi một chút... đây là vật liệu gì thế? Hình như không phải là thủy tinh thì phải.
Nhưng nhìn thì cũng thấy trong suốt như thủy tinh đó, chỉ là không cứng chắc như thủy tinh thôi.
Quân Thanh Dư chỉ chỉ vào bể cá, ngửa đầu lên hỏi: “Ya~”
“Là vật liệu chống sốc, có hơi...” Phó Viễn Xuyên nghĩ ngợi một hồi, chọn một từ thích hợp nhất để hình dung, anh nói: “Chống vỡ.”
Tiểu nhân ngư đã từng vung đuôi một cái đập vỡ bể cá vô tội vẫy vẫy đuôi.
Khóe miệng Phó Viễn Xuyên nhếch lên, anh đứng dậy, nói: “Em chơi đi, tôi đi sửa soạn một lát.”
Phó Viễn Xuyên không thích ai chạm vào quần áo mình, bất cứ ai cũng vậy.
Anh thích tự thân vận động trong chuyện này hơn.
Hành lý đem về đang để trong phòng còn chưa mở ra.
Anh phải sắp xếp lại một lát.
“Ya.” Quân Thanh Dư nghĩ ngợi, cậu bơi vào trong vỏ sò.
Đặc biệt xác nhận rằng Phó Viễn Xuyên đã thấy mình vào trong rồi, cậu mới đóng vỏ sò lại.
Cũng không phải là buồn ngủ.
Cậu phải đi vào không gian một chuyến.
Tín vật quân đoàn giành lại được từ chỗ cậu mợ Phó Viễn Xuyên vẫn còn đang ở trong không gian của cậu.
Vật đó vẫn còn rất quan trọng, cậu phải tìm cơ hội trả lại cho Phó Viễn Xuyên mới được.
Tình tiết trộm tín vật đã qua, cậu cũng không cần phải lo lắng sẽ còn có người tới trộm nữa.
Toàn bộ tình tiết đều đã hoàn toàn chệch với nguyên tác, sau này Phó Viễn Xuyên chắc chắn sẽ càng tốt hơn.
Ý niệm vừa động.
Quân Thanh Dư liền xuất hiện trong không gian.
Tín vật đó đang ở trong tay cậu.
Quân Thanh Dư cầm dây tua rua lên, chọt vào một cái liền có thể nhìn thấy tín vật màu trắng đang được kẹp bên trong kia.
Là màu trắng bạc.
Trông cũng đẹp phết.
Có lẽ tín vật bị dùng thứ gì đó làm dính vào trong dây tua rua, Quân Thanh Dư dùng sức kéo mà cũng không thể kéo hai thứ tách ra.
Nắm chặt hai bên trái phải, sau đó dùng sứ…!
“Răng rắc”
Quân Thanh Dư: “!!!”
Âm thanh sai sai thì phải, động tác của Quân Thanh Dư chợt dừng lại, cậu từ từ mở tay phải ra, liền nhìn thấy tín vật đã bị vỡ thành ba mảnh bên trong.
Quân Thanh Dư: “...”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu nhân ngư có thể có ý xấu gì được chứ?
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT