Quân Thanh Dư bỗng không biết phải phản ứng thế nào.

Chẳng phải người ta nói là tín vật được làm bằng vật liệu cứng nhất trong Tinh Tế sao?

Không phải nói là đến cơ giáp cũng không làm hỏng được sao?

Cái này thì tính là thứ gì vậy?

Quá giòn, tiện tay cũng có nghiền nát thành bụi.

Quân Thanh Dư còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói của Phó Viễn Xuyên đã vọng vào từ bên ngoài.

“Tiểu Ngư?”

Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rời khỏi không gian và quay trở lại trong vỏ sò.

Sau đó mới phát hiện ra Phó Viễn Xuyên đang gõ vào vỏ sò bằng đầu ngón tay của mình như gõ cửa.

Quân Thanh Dư mở vỏ rồi bơi ra: “Ya?”

“Đánh thức em rồi à?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, dựa lưng vào mu bàn tay Phó Viễn Xuyên, ngước nhìn anh: “Ya~?”

Sao vậy?

Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi lấy một thứ.”

Quân Thanh Dư nghi ngờ nhìn lại thì thấy Phó Viễn Xuyên đang nhặt miếng đệm trên chiếc giường bằng vỏ sò của mình.

Sau đó gõ vào lớp dưới cùng của lớp vỏ và lấy một vật hình đa giác màu bạc từ bên trong ra.

Quân Thanh Dư: “...”

Đây, đây không phải là cái tín vật kia sao?

Tín vật được lấy ra, độ sáng khắp vỏ sò dường như giảm đi mất một tông, cũng không còn ánh sáng vàng nữa.

Nhìn thấy chiếc giường của mình đột nhiên trở nên xám xịt, Quân Thanh Dư hơi chớp mắt.

Phó Viễn Xuyên không trực tiếp lấy đi mà nói với tiểu nhân ngư: “Loại đá năng lượng này rất đặc biệt. Chỉ có một cái thôi. Giờ cho tôi mượn dùng, khi nào dùng hết thì lấy thêm về cho em chơi, được không?”

Quân Thanh Dư: “...”

Đám người Phó Dương Hồng chắc hẳn chưa bao giờ tưởng tượng được tín vật quan trọng mà họ vắt hết óc để đánh cắp lại được Phó Viễn Xuyên dùng để lấy lòng một con cá!

Trước đó Phó Viễn Xuyên luôn mang nó theo bên mình, Quân Thanh Dư đã nhìn thấy nó vài lần.

Nhưng sau đó Phó Viễn Xuyên không mang nó theo người mà thản nhiên đặt ở trên bàn.

Có lẽ vào lúc đó tín vật đã bị làm giả.

Không cần phải mang theo đồ giả bên mình, để trên bàn còn có thể câu cá bắt trộm.

Chỉ là do kỹ năng của kẻ trộm chưa đủ tốt. Đi trộm cả nửa ngày mà cũng không lấy được cả thứ đồ giả, còn bị Phó Viễn Xuyên vạch trần gương mặt thật, đá ra khỏi biệt thự.

Trong nguyên tác thì vốn dĩ Phó Viễn Xuyên đã bị kéo xuống vực sâu, nhưng giờ anh đang vuốt ve tiểu nhân ngư.

Quân Thanh Dư nhìn vào chiếc giường vỏ sò.

Cậu không nhịn được mà nghĩ, thảo nào lúc đến lại cảm thấy chiếc giường vỏ sò này quen thuộc đến thế.

Trong bể cá bị đập trước đó đã có cái vỏ này rồi, trong bể cá bị Phó Dương Hồng đập vỡ sau đó cũng có.

Ban đầu cậu vốn nghĩ rằng Phó Viễn Xuyên mua nhiều cái, nhưng bây giờ thì xem ra dường như đều chỉ cùng một chiếc giường vỏ sò đó thôi.

Tín vật được làm bằng đá năng lượng đặc biệt và được đặt ở giữa giường vỏ sò, lớp vỏ màu vàng bình thường trở thành có ánh vàng chói mắt, thoạt nhìn giống như còn được phủ một lớp bụi vàng ở bên ngoài.

Dù là Quân Thanh Dư thì cũng cảm thấy chiếc giường này hơi xa xỉ.

Phó Viễn Xuyên thì lại không cảm thấy gì.

Ngoài đá năng lượng đặc biệt thì anh cũng đã thử những viên đá khác rồi.

Nhưng không có cái nào có màu sắc đẹp như tín vật.

Để phù hợp với tiểu nhân ngư màu vàng nhạt, Phó Viễn Xuyên đã sử dụng tín vật như một cục pin.

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh đúng là tiểu nhân ngư rất thích ngủ trên chiếc giường vỏ tỏa ánh vàng rực rỡ.

Thấy nhân ngư im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường vỏ sò đã mất đi ánh sáng, Phó Viễn Xuyên nói: “Tiểu Ngư, mười phút nữa tôi sẽ trả lại cho em, được không?”

“Ya.” Quân Thanh Dư khẽ vẫy đuôi, đẩy cổ tay Phó Viễn Xuyên.

Lấy đi.

Dùng xong thì mang đến cho tôi, tôi trông giúp anh!

Chỉ cần có bất cứ việc ngoài ý muốn nào xảy ra tôi sẽ trực tiếp cho nó vào trong không gian, không ai có thể lấy được hết.

Phó Viễn Xuyên dùng đầu ngón tay xoa tóc tiểu nhân ngư, vuốt thẳng ra giúp cậu: “Cảm ơn.”

“Ùng ục…” Quân Thanh Dư nhả ra một quả bong bóng, không cần cảm ơn.

Phó Viễn Xuyên không đi xa mà chỉ ở ngay bên trái bàn làm việc.

Anh bật thiết bị ở trên đó và đặt tín vật vào.

Cỗ máy bắt đầu hoạt động, không bao lâu đã tạo ra một cái giống nguyên mẫu.

Quân Thanh Dư dựa vào thành bể cá, vừa ăn cá khô vừa xem máy in ba chiều.

Làm giả rồi đặt bên ngoài để họ bị lừa.

Không tệ.

Tốc độ máy in ba chiều rất nhanh.

Thậm chí không đến mười phút là đã có thể tạo ra một cái giả giống hệt cái thật.

Ngoại trừ chất liệu khác nhau thì hầu như giữa hai cái không có sự khác biệt nào.

Phó Viễn Xuyên tiện tay đặt đồ giả lên bàn.

Tín vật thật trở về, vỏ sò lại từ từ phát ra quầng sáng màu vàng nhạt.

Quân Thanh Dư ăn cá xong thì rửa tay sạch sẽ.

Mặc dù băng gạc không thấm nước nhưng cậu vẫn luôn ngâm mình trong nước, miếng gạc nào cũng không thể chịu được mà không thấm nước được.

Băng đã ướt từ lâu.

Thấy cậu đã ăn xong Phó Viễn Xuyên liền giúp cậu lau tay rồi đổi thuốc và băng gạc mới.

“Muốn ra ngoài đi dạo không? Sân chơi đằng kia đã chuyển phòng nhân ngư đến rồi.”

Quân Thanh Dư cũng cảm thấy một sân chơi lớn như thật mà nói không cần thì thật lãng phí, không ngờ Phó Viễn Xuyên lại chu đáo vậy, còn mang cả nó qua.

Quân Thanh Dư lập tức giang hai cánh tay: “Ya!”

Ôm!

Phó Viễn Xuyên ôm tiểu nhân ngư lên tay rồi bước ra ngoài.

Quân Thanh Dư nhìn xung quanh, phát hiện bên trong biệt thự cũng rất rộng.

Còn có cả thang máy.

Trên hành lang lại không gặp được mấy người hầu, một nơi rộng lớn như thế này mà lại rất trống trải.

Đi dược không bao lâu Quân Thanh Dư mơ hồ nghe thấy tiếng “ục ục”.

Phó Viễn Xuyên xoa tai cậu, hỏi: “Em bị làm ồn à?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, ngẩng đầu nhìn lên, âm thanh phát ra từ nhà bếp.

Bên trong có đầu bếp đang nấu cơm.

Đang dùng máy ép trái cây để làm nước trái cây.

Máy ép trái cây?

Quân Thanh Dư vẫn còn đang xoắn xuýt việc làm thế nào để lấy các loại trái cây và rau quả trong không gian mà không bị nghi ngờ.

Nếu máy ép trái cây trực tiếp ép lấy nước trái cây thì không phải là không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của trái cây và rau quả sao?

Quân Thanh Dư nắm lấy ống tay áo Phó Viễn Xuyên lắc, chỉ vào bếp: “Ya… Ya!”

“Hả?” Phó Viễn Xuyên hiếm khi thấy tiểu nhân ngư hứng thú với thứ gì đó đến vậy.

Anh thử đi đến gần phòng bếp: “Đói bụng à?”

Quân Thanh Dư chỉ vào máy ép trái cây, vẫy đuôi: “Ya!”

Muốn cái kia.

Nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đi vào, đầu bếp tạm dừng việc trong tay lại: “Nguyên soái.”

Phó Viễn Xuyên giơ tay ra hiệu cho anh ta cứ làm tiếp.

Phó Viễn Xuyên hỏi tiểu nhân ngư: “Em muốn một cái máy ép trái cây à?”

Anh nhớ rõ tiểu nhân ngư không thích ăn loại rau củ quả này, ép cũng không.

Vậy thì chắc hẳn cậu muốn một chiếc máy ép trái cây.

“Ya!”

Phó Viễn Xuyên không hỏi tiểu nhân ngư cậu muốn cái này để làm gì mà nói thẳng: “Mang một máy ép trái cây mới đến phòng tôi.”

Đầu bếp đáp: “Vâng thưa Nguyên soái.”

Quân Thanh Dư vẫy đuôi, mang đến phòng rất tốt.

Trong phòng Phó Viễn Xuyên sẽ không có người tùy tiện ra vào, hành động của cậu cũng không bị hạn chế.

Đuôi của tiểu nhân ngư là một ăng ten biểu đạt cảm xúc.

Nhìn cái đuôi quấn quanh cổ tay mình Phó Viễn Xuyên hỏi: “Thích cái này à?”

Quân Thanh Dư mỉm cười gật đầu.

Có máy ép trái cây thì chuyện khó khăn vướng mắc hiện nay đã có thể được giải quyết dễ dàng rồi.

Nhìn thấy đầu bếp cầm máy ép trái cây mới đi vào phòng ngủ, Quân Thanh Dư đột nhiên không muốn đi đến phòng nhân ngư nữa.

Cậu muốn nghịch máy ép trái cây.

Quân Thanh Dư chỉ vào bóng lưng đầu bếp: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên nói: “Đi đến phòng nhân ngư chơi một lát, sau đó quay lại chơi với máy ép trái cây, được không?”

“Eh…ah…” Âm thanh kéo thật dài đến tận âm cuối, giọng dài ra như vậy rõ ràng là không đồng ý với đề nghị này, cậu đang làm nũng.

Phó Viễn Xuyên thầm nghĩ, hôm nay tiểu nhân ngư vẫn chưa vận động cơ thể.

Bây giờ mà trở về với niềm yêu thích của tên nhóc này với máy ép trái cây thì chưa chắc chơi một lúc đã chịu đi ra ngoài nữa.

“Chúng ta đi bơi trước, bơi hai vòng thôi, sau đó...”

Phó Viễn Xuyên dừng lại.

Muốn khuyên nhưng nói không nên lời.

Bởi vì đôi mắt của tiểu nhân ngư đã bắt đầu ngấn lệ.

Anh có một cảm giác chỉ cần mình nói ra lời thì tiểu nhân ngư sẽ khóc thành tiếng.

Đối mặt với ánh mắt đẫm lệ của tiểu nhân ngư trong ba giây, Phó Viễn Xuyên đành thở dài: “Thôi, về phòng trước vậy.”

“Ya!”

Những giọt nước mắt trên đôi mắt tiểu nhân ngư bỗng chốc liền biến mất.

Ngoài máy ép trái cây, Phó Viễn Xuyên cũng bảo người ta mang đến một số trái cây và rau quả vào.

Quân Thanh Dư liếc nhìn, cũng không ngăn cản.

Cậu không định dùng những loại trái cây và rau quả này để ép nước, nhưng cũng không thể lấy đồ ra ngay trong khoảng không được.

Có đống trái cây và rau quả này che chắn, có thể lấy những thứ từ trong không gian ra.

Nhìn thấy tiểu nhân ngư tinh thần hết sức phấn chấn, Phó Viễn Xuyên liền chuẩn bị sẵn máy ép trái cây giúp cậu.

Đây là loại máy ép trái cây đơn giản, không tách bã ra khỏi nước ép mà trực tiếp xay chúng vào với nhau.

Sợ tiểu nhân ngư không biết dùng nên Phó Viễn Xuyên lại làm mẫu trước một lần.

Quân Thanh Dư ngâm mình trong bể cá nghiêm túc nhìn anh, dù sao thì khi cậu làm cũng không làm trước mặt Phó Viễn Xuyên.

Nghiêm túc là nghiêm túc nhưng khi Phó Viễn Xuyên đổ nước rau quả đã vắt ra Quân Thanh Dư lại tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Y… Ya…?”

“Uống đi.”

“...”

Nhìn ly nước trái cây có màu sắc quái dị Quân Thanh Dư liền trực tiếp lặn xuống nước, quay đầu bỏ chạy.

Không uống!

Tuy nhiên, động tác của Phó Viễn Xuyên còn nhanh hơn cậu.

Anh trực tiếp thò tay vào tóm lấy tiểu nhân ngư đang cố gắng trốn thoát.

“Ya~!”

Quân Thanh Dư lắc đuôi, không thể trốn thoát được.

Phó Viễn Xuyên đưa tiểu nhân ngư ra khỏi bể cá, nhìn cậu ngồi trong lòng bàn tay mình, anh nói: “Chạy là không cần uống nữa à?”

“Ya!” Quân Thanh Dư nhỏ giọng kêu một tiếng, vô tội nhìn anh.

Phó Viễn Xuyên uống một ngụm nước ép rau quả nói: “Dễ uống lắm.”

Quân Thanh Dư: “...” ( tytnovel.com )

Tôi cũng không phải chưa từng uống nhé.

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Viễn Xuyên hiếm khi lại thấy chột dạ.

Phó Viễn Xuyên bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện thì máy tính trên bàn lại kêu lên.

Phó Viễn Xuyên đứng dậy, đi đến xem có chuyện gì.

Nước ép rau quả đặt bên tay trái anh, còn tiểu nhân ngư đang ngồi trên tay phải của anh.

Nếu muốn uống chỉ cần ngẩng đầu lên là uống được.

Phó Viễn Xuyên mở hộp mail, xem thông tin bên trong.

Quân Thanh Dư lặng lẽ đẩy cái cốc ra xa.

Phó Viễn Xuyên nhận thấy cái cốc đang di chuyển, nhưng cũng không đẩy trở lại.

Nếu tiểu nhân ngư thật sự không thích thì thôi đi, lát nữa anh sẽ uống, vậy cũng không lãng phí.

Quân Thanh Dư nhàm chán nằm trên lòng bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên.

Cậu suy nghĩ rồi bò dần lên trên theo mép áo trên tay anh.

Bò lên để lại một vệt nước.

Cuối cùng, cậu ngồi trên vai Phó Viễn Xuyên, để đuôi cá ở phía trước, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy nội dung của bức mail kia.

Vừa ngồi xuống Quân Thanh Dư đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quay đầu sang phải, cậu nhìn thấy Phó Viễn Xuyên đang nhìn mình, ánh mắt rất dịu dàng.

Không biết anh đã bắt đầu nhìn cậu từ khi nào.

Quân Thanh Dư leo lên quá nghiêm túc, còn Phó Viễn Xuyên thì luôn im lặng.

Thậm chí cậu còn không nhận ra Phó Viễn Xuyên không nhìn vào máy tính ảo mà quay sang nhìn mình từ lúc nào.

Tư thế như vậy khiến họ khá gần nhau, ánh mắt cũng gần hơn nhiều.

Quân Thanh Dư ngượng ngùng di chuyển đuôi, chỉ vào máy tính ảo, nhỏ giọng kêu lên: “Ya!”

Nhìn tôi làm gì? Chăm chỉ làm việc đi.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play